Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 42

Khi Tô Đường ngồi vào chỗ của mình, Khương Trì và Lăng Lang vẫn đang ở bên ngoài nói gì đó.

Cô lấy ra bút lông màu đen từ trong hộp bút, sau đó mở sách giáo khoa Ngữ Văn. Nhưng nhìn văn cổ trên đó, thật lâu không hạ bút xuống. Ngòi bút dừng trên trang sách, rất nhanh mực đã thấm xuống thành một chấm nhỏ màu đen.

Địch Lộ quay đầu lại, muốn cùng Tô Đường nói chút chuyện bát quái buổi sáng nhưng mà hiển nhiên Tô Đường lại không có hứng thú. Địch Lộ chống cằm, nhìn Tô Đường chằm chằm, đột nhiên nói một câu: "Tô Đường, cậu có phát hiện ra gì không?"

Tinh thần đang vi vu đâu đó của Tô Đường giờ mới quay lại thế giới thực, cô mờ mịt nói: "Gì cơ?"

Địch Lộ gãi cằm, giọng nói toát ra vẻ hâm mộ: "Cậu không biết à, cậu đã hoàn toàn tham gia vào cuộc sống của anh Trì rồi. Ngay cả chuyện sáng nay đến Lăng Lang cũng không biết gì."

Nghe được những lời này của Địch Lộ, Tô Đường muốn giải thích, bởi vì cô và Khương Trì ở cùng một nhà, cho nên cô mới biết được tường tận sự việc. Nhưng cô nghĩ nếu nói như vậy, lại càng khơi gợi sự hiếu kỳ của Địch Lộ.

Địch Lộ không nhịn được cười hì hì, đùa giỡn nói: "Nói không chừng cậu đã chạm vào trái tim anh Trì rồi đấy?"

Tô Đường nghe vậy, lòng liền tê rần. Cô chỉ cười cười, cũng không tiếp lời Địch Lộ.

Trưa thứ tư, đúng lúc học sinh lớp A16 phải đi quét dọn phòng thí nghiệm Hoá học. Lúc này, Tô Đường và Khương Trì đều ở trong một tổ sáu người đi quét dọn. Tô Đường cầm một cái khăn lau, các bạn học khác thì cầm cái hốt rác, còn có chổi quét, chỉ có Khương Trì là hai tay trống trơn, phong thái ung dung tự tại, giống như là đến phòng thí nghiệm ngắm cảnh vậy. Nhưng trong tổ cũng không có ai dám quản anh.

Tô Đường nhìn mặt trời bên ngoài vẫn đang chiếu sáng rực rỡ. Dự báo thời tiết nói xế chiều có khả năng sẽ có mưa to. Nhưng mà đôi khi dự báo thời tiết cũng không thể tin được, không khéo giữa trưa trời đã đổ mưa rồi. Nghĩ như vậy, cô liền bỏ chiếu dù mang theo từ trong túi xách ra, sau đó tay cầm chiếc khăn lau đi theo những người khác.

Địch Lộ nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Đường, không nhịn được nói: "Tại sao cậu ấy với anh Trì lại có thể được phân cùng một tổ chứ? Uỷ viên vệ sinh cố ý sao?"

Lăng Lang nhấc mí mắt, lẩm bẩm không rõ: "Ai biết được, có lẽ là do người nào đó yêu cầu đi?"

Tầng thí nghiệm nằm ở vị trí độc lập. Phòng thí nghiệm hoá học và vật lý đều nằm chung một tầng lầu. Bốn bạn học cùng tổ vừa cầm dụng cụ quét dọn vừa đi phía trước hào hứng trò chuyện trời nam biển bắc.

Tô Đường và Khương Trì thì chậm chạp tụt lại phía sau. Mặt trời ngày thu chiếu lên mái tóc nâu ngắn của Khương Trì, phát ra một tầng ánh sáng vàng nhạt. Lúc này đôi môi mỏng hơi nhếch, mi tâm nhíu lại. Nhìn qua vẫn không thể cho qua chuyện sáng nay.

Tô Đường vẫn im lặng đi bên cạnh Khương Trì. Hai tay anh đút vào trong túi, thờ ơ đá văng hòn đá nhỏ bên đường.

Tô Đường hơi mím môi, đột nhiên nói: "Anh ta sẽ phải hối hận."

Nhìn thấy Khương Trì chậm chạp nhìn sang, Tô Đường lặp lại lần nữa, vô cùng chân thành: "Nhất định anh ta sẽ phải hối hận."

Nhìn dáng vẻ trịnh trọng mà vô cùng kỳ lạ của Tô Đường, cảm giác khó chịu của Khương Trì liền dần dần biến mất. Giống như tảng đá đè nặng trong lòng từ sáng sớm đến giờ đã được di chuyện, thậm chí khoé miệng còn cong lên rõ ràng.

Phòng thí nghiệm hoá học rất lớn, buổi sáng lại có một lớp học thực hành thí nghiệm ở đây nên mặt đất vô cùng bừa bộn bẩn thỉu. Một người bạn học vội vàng quét những đồ bỏ đi trên mặt đất vào trong đồ hốt rác, người khác thì đi thấm ướt chổi lau sàn, chuẩn bị lau chùi.

Khương Trì ngồi trên ghế của phòng thí nghiệm, đôi chân dài tuỳ ý đặt trên mặt bàn, tay thì lướt điện thoại.

Những bạn học còn lại trong tổ nhìn anh, sau đó liền tự mình bận rộn.

Sau khi rửa sạch sẽ những ống nghiệm, Tô Đường đặt chúng lên mặt bàn rồi lại lau khô, sắp xếp từng cái rất gọn gàng. Xong xuôi, cô giặt lại khăn sạch sẽ, lau mặt bàn. Đúng lúc này, cô lại nghe thấy có người gọi tên của mình.

Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy không xa ngoài cửa, Giang Lâm đang đứng dưới ánh mặt trời.

Tô Đường bước đến cửa phòng thí nghiệm, Giang Lâm vừa gặp cô đã tươi cười hớn hở: "Cậu đang làm vệ sinh sao?"

Tô Đường gật nhẹ: "Cậu cũng vậy?"

Giang Lâm lắc đầu: "Tớ vừa làm thí nghiệm ở phòng thực hành vật lý sát vách thôi. Nghe nói hôm nay đến lượt lớp A16 làm vệ sinh, tớ liền đến thử vận may, không ngờ lại có thể gặp được cậu thật."

Tô Đường nghe được ẩn ý trong lời nói của cậu, hơi nghi ngờ hỏi: "Cậu tìm tớ có việc sao?"

Giang Lâm nở nụ cười tươi rói như mặt trời: "Cậu biết đấy, sắp đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường rồi."

Tô Đường chỉ ừ một tiếng, chờ Giang Lâm nói tiếp.

"Hội học sinh quyết định lựa chọn mỗi lớp một vài người để diễn chung một tiết mục." Giang Lâm nói đến đây, Tô Đường đã có thể mơ hồ đoán được phần còn lại rồi.

"Sau khi thảo luận, chúng tớ quyết định sẽ tập kịch 《 Mỹ Nhân Ngư 》, chính là kịch bản bằng tiếng Anh đó. Khi cùng thảo luận ai thích hợp nhất để diễn vai người cá nhỏ xinh đẹp, tớ liền nghĩ đến cậu. Trình độ tiếng Anh của cậu khá tốt, hơn nữa hình tượng cũng rất phù hợp với nhân vật này."

Tô Đường cắn môi, cũng không trả lời ngay.

Giang Lâm tiếp tục cười, dáng vẻ tươi cười phóng khoáng khiến cảnh đẹp ý vui: "Chúng tớ đã sửa kết truyện 《 Mỹ Nhân Ngư 》 của Andersen. Trong truyện, cuối cùng nàng vì tình yêu mà biến thành bọt biển. Nhưng sau khi được chúng tớ thay đổi, nàng sẽ sống hạnh phúc mãi mãi với hoàng tử nha."

Tô Đường hơi mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy, vai Hoàng tử thì ai diễn?"

Giang Lâm cười đến mắt cũng cong cong, vô cùng tự tin nói: "Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, thì vai đó là tớ diễn."

Cậu vừa dứt lời, liền phát hiện ánh mắt không có thiện cảm cách đó không xa. Giang Lâm ngoảnh đầu, chỉ nhìn thấy Khương Trì đang dựa vào bàn giáo viên trên bục giảng, khoanh hai tay lại, đôi chân dài vắt lên nhau, khuôn mặt cười như không cười nhìn cậu.

Thần thái của Giang Lâm không hề thay đổi, thậm chí cậu còn vô cùng tự nhiên mà nói chuyện với Khương Trì, chủ động mời mọc: "Kịch bản tiếng Anh lần này không thiếu vai phụ, nếu cậu cảm thấy hứng thú, cũng có thể chọn một vai."

Khương Trì nhếch môi, anh nhún vai: "Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với vai nam chính."

Mi tâm Giang Lâm nhíu lại trong một giây, sau đó liền giãn ra, bày ra vẻ mặt tiếc nuối với Khương Trì: "Chỉ sợ chuyện đó không thành hiện thực."

Khương Trì mỉm cười, mập mờ nói: "Thật sao?"

Giang Lâm vẫn muốn nói chuyện nhưng bên ngoài lại có người gọi tên cậu, đành phải cười cười, nói với Tô Đường: "Tớ hy vọng cậu sẽ diễn vai người cá nhỏ xinh đẹp, hy vọng cậu sẽ cân nhắc kỹ lời đề nghị."

Nói xong, Giang Lâm còn bồi thêm một câu: "Cậu có nick WeChat của tớ rồi nhỉ, liên lạc sau nhé." Sau đó, ánh mắt Giang Lâm lại giao nhau lần nữa với Khương Trì, rồi cả hai người làm như không có việc gì thu hồi ánh mắt.

Trong thời gian Tô Đường và Giang Lâm trò chuyện, bốn người còn lại trong tổ đã quét dọn mặt đất sạch sẽ rồi. Một bạn học nữ đứng cách một khoảng xa nói với Tô Đường: "Tô Đường, chúng tớ quét dọn xong rồi, nhiệm vụ hoàn thành. Còn bàn thí nghiệm chỉ đợi cậu lau xong là được rồi. Khi về nhớ khoá kỹ cửa sổ nhé, chúng tớ về trước."

Tô Đường nghe vậy cũng đáp "Được". Bốn người kia đã ra về. Cô lau nốt chiếc bàn thí nghiệm vừa rồi còn chưa sạch sẽ kia. Lúc này Khương Trì cũng đi tới, tay cầm một chiếc khăn thừa giúp cô. Hai người làm đương nhiên sẽ hiệu quả hơn, chỉ một lúc sau, nhiệm vụ quét dọn phòng thí nghiệm hôm nay đã hoàn thành.

Tô Đường đi đến định đóng cửa sổ lại, đúng lúc cơn gió thu thổi lại, liền có vài hạt bụi bay vào mắt Tô Đường, cô nhỏ giọng kêu lên, không nhịn được mà lấy tay dụi dụi cặp mắt chua xót.

Khương Trì nghe thấy, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Đường nhắm một mắt: "Bụi bay vào trong mắt rồi." Lúc này trong hốc mắt cô cũng đã có nước, bởi vì vừa dùng tay dụi qua nên hốc mắt đỏ bừng.

"Mắt có đau không?"

"Một chút thôi."

"Đừng dụi nữa, anh thổi cho em."

Khương Trì nói xong, sau vài bước đã đến trước mặt Tô Đường. Khi cô còn chưa kịp phản ứng, một tay anh đã nâng cằm cô lên, tay kia mở mắt cô ra, cẩn thận thổi thổi vài hơi. Hô hấp nóng rực của Khương Trì thổi trên mặt cô, Tô Đường chỉ cảm thấy trên mặt vừa nóng lại vừa ngứa.

Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, gần đến mức cô có thể thấy rõ hàng lông mi dài rậm, đôi mắt đen thẳm, cùng với đôi môi mỏng khiêu gợi.

Lúc này, miệng anh hơi khép lại, thổi một hơi vào mắt cô.

Tô Đường cố gắng liếc mắt sang hướng khác, lắp bắp nói: "Được rồi... Được rồi."

Khương Trì vẫn như cũ không hề buông tay đang nắm cằm Tô Đường ra.

Anh nhìn đôi mắt trong vắt như nước sông Giang Nam kia, làm theo ý mình mà nhẹ nhàng hôn xuống mắt cô.

Nụ hôn này, cùng với lần anh hôn đỉnh đầu cô hoàn toàn khác biệt.

Lần đó, bởi vì ở đỉnh đầu, cho nên cảm xúc không rõ ràng. Còn lần này, mí mắt nhạy cảm có thể rõ ràng cảm nhận được đôi môi nóng ấm mềm mại của anh.

Trong đầu Tô Đường giống như có từng đợt pháo hoa nở rộ, làm cho cô choáng váng.

"Bánh bao." Đột nhiên Khương Trì lên tiếng.

"Hả." Tô Đường sững sờ trong chốc lát rồi mới mơ màng đáp lại.

"Anh phát hiện, anh không thể giao em cho bất kỳ ai rồi." Khương Trì vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen thâm thuý không hề chớp nhìn thẳng Tô Đường, không cho cô cơ hội trốn tránh.

Tô Đường ngừng thở, giây phút này, cô quên mất cách nói, cách thở, quên mất mình đang ở chỗ nào, cũng quên mất thời gian đang trôi.

Giây phút này, trong mắt trong tim, chỉ có Khương Trì.

Chỉ có Khương Trì.

Cô không thể tưởng tượng, một ngày nào đó, cô sẽ được nghe lời tỏ tình này từ miệng Khương Trì.

Cảnh tượng như vậy, thật là vượt ngoài dự liệu của cô.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên có mưa to, từng giọt từng giọt nện lên cửa sổ không ngừng phát ra tiếng "lộp bộp", thoáng chốc đã phá huỷ bầu không khí vô cùng mập mờ này.

Dự báo thời tiết nói buổi chiều có thể có mưa to, quả nhiên giữa trưa đã đến.

Tô Đường hơi mím môi: "Chúng ta đi về thôi."

"Ừ." Khương Trì điềm tĩnh đứng thẳng, giả bộ không có gì mà đút bàn tay toát mồ hôi của mình vào trong túi quần.
Bình Luận (0)
Comment