Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 52

Editor: Đào Sindy

Lúc này, trong phòng học đã có một số học sinh chú ý tới Tô Đường. Khi nhìn rõ mặt cô, phòng học đã có bạo động nhỏ.

Giáo viên Vật lý nhíu mày, cầm phấn nặng nề gõ lên bảng mấy lần, lớn tiếng nói "Yên lặng" hai lần, nhưng vẫn không thể kéo về tâm tư chuyên tâm học tập của một số bạn nam, cô buông phấn xuống, mở cửa đi ra cố ý hỏi Tô Đường một câu: "Bạn kia, em đến lớp A5 tìm người à?"

Tô Đường còn nhớ, ở kiếp trước cô Vật lý thích cô nhất trong tất cả các học sinh, bởi vì thành tích của cô tốt nhất.

Nhưng đời này, cô trong mắt đối phương chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Tô Đường lắc đầu. Người cô muốn tìm không ở đây. Hoặc nói, người cô muốn tìm vô cùng có khả năng đời này không tồn tại.

Cô Vật lý nói: "Bạn học này, nếu không tìm người, vậy em đừng đứng ở ngoài phòng học quấy rầy chúng tôi học."

Có người ngồi cạnh mở cửa sổ lén nhìn Tô Đường, nghe cô Vật lý nói như vậy, người kia nhịn không được lên tiếng: "Cô ơi, cô nhẹ nhàng một chút, đừng dữ với mỹ nữ như vậy."

Tô Đường nhìn người đang nói, đối phương vội vàng vẫy tay với cô. Tô Đường tìm tòi trong trí nhớ thật lâu, mới miễn cưỡng nhớ tới tên của đối phương, Trương Khách.

Liên quan tới người này, ấn tượng của Tô Đường không sâu khắc.

Co Vật lý nghe vậy lập tức gọi một tiếng: "Trương Khách, thu đầu của em vào."

Trương Khách bất mãn, vẫn luôn lải nhải gì đó.

Tô Đường không dừng lại lâu, cô nói nhỏ với cô Vật lý: "Cô ơi, em đi nhé" liền xoay người rời đi. Trong phòng học từng gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ với cô đấy, từng là thời gian ba năm, chung đụng với họ từng li từng tí sớm đã mơ hồ trong trí nhớ của Tô Đường, có rất nhiều tên bạn học cô làm sao cũng không nhớ nổi.

Tô Đường cảm thấy, cô học ba năm tại trường cấp ba Quân Học kiếp trước, vậy mà không bù được khắc sâu chung đụng nửa năm qua với Khương Trì.

Cô kiếp trước, gò bó theo khuôn phép sống hơn hai mươi năm.

Hơn hai mươi năm còn chưa bằng nửa năm trùng sinh chấn động lòng người, khắc cốt ghi tâm.

Đời này có một số chuyện, một ít câu, cô vững tin dù trôi qua mấy chục năm, cô cũng không quên.

Đột nhiên Tô Đường muốn trở về. Trở lại nơi có Khương Trì. Nhưng đã đến đều đến, hay là cô xác nhận một số chuyện của Tô Đường luôn. Cô trở về trường tiểu học và cấp hai trước kia Tô Đường đã học. Ở kiếp trước, lúc cô học tiểu học và cấp hai thì đã là học phách, cấp độ học phách đến ngay cả bảo vệ cổng còn biết.

Nhưng lần này cô đi đến trường tiểu học và cấp hai, hỏi luôn cả bảo vệ cổng, bọn họ đều nói cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cái tên này. Trong trường học chiếm lấy hạng nhất lâu dài không còn là Tô Đường, mà thay vào đó chính là hai cái tên Tô Đường rất quen thuộc.

Cho tới giờ khắc này, Tô Đường mới vững tin, đời này, thật sự không có Tô Đường rồi.

Tô Đường không muốn đến nhìn lại nơi trước kia mình từng ở. Thành phố này, không đáng giá để cô lưu luyến.

Tô Đường đã từng ở thành phố này hơn hai mươi năm bây giờ chỉ dừng chân khoảng hai giờ.

Hơn một giờ sau cô lại đặt chân trên đất Thủ Đô, trong lòng cô vậy mà hiện lên chút cảm giác thân thiết.

Rõ ràng thành phố này, cô sống không lâu bằng cố hương, nhưng hết lần này tới lần khác, cô hiện tại càng thích thành phố này. Tô Đường nghĩ, một thành phố có thể làm cho một người cảm thấy thân thiết không phải do bản thân thành phố ấy, mà vì trong thành phố này, có người khiến cho người ấy ấm áp.

Lúc Tô Đường về đến nhà họ Khương, Khương Trì quả nhiên không ở đây. Cô ăn cơm tối xong rồi nằm trên giường, trong đầu đột nhiên xẹt qua mặt Quý Tử Khiêm.

Hôm tiệc sinh nhật Khương Trì, vì trong lòng bối rối, cho nên cô không nhận ra Quý Tử Khiêm khác thường.

Cho tới hiện tại, cô nhớ lại ngày đó chung đụng từng li từng tí cùng Quý Tử Khiêm, mới nhận ra có rất nhiều chỗ không đúng.

Anh ta thực sự quá chú ý cô. Còn có ánh mắt của anh ta xẹt qua con mèo trong ngực mình, sắc mặt khác thường.

Quý Tử Khiêm ròng rã hỏi hai lần chuyện liên quan đến con mèo. Đây thật sự là không hợp tính cách của anh ta. Chí ít trong trí nhớ của Tô Đường, giáo dưỡng của Quý Tử Khiêm cho tới bây giờ sẽ không để anh ta làm ra chuyện thất lễ.

Nhưng lần này, rõ ràng là thất lễ.

Lần thứ nhất nh ta hỏi cô: "Cô Tô thích nuôi mèo à?"

Lần thứ hai anh ta hỏi: "Hình như con mèo cô Tô nuôi cũng không quý giá, là nhặt ở ven đường chăng?"

Giờ phút này Tô Đường nghĩ đến, mới phát giác được anh ta nói chắc nịch "Nhặt ở đường" khi đó.

Tô Đường đột nhiên nhớ lại một việc, nguyên thân từ đầu đến cuối không hề thích nuôi mèo, huống chi nhặt mèo ven đường về nuôi, đây là chuyện tuyệt đối không xảy ra! Làm minh tinh nổi tiếng, nguyên thân tham gia rất nhiều chương trình phỏng vấn, trong đó đồng thời có phỏng vấn sưu tầm trên Weibo, được đăng trên Weibo hai ngày. Phần đăng đó, Tô Đường đã vào xem rồi.

Nguyên thân kể rất nhiều chuyện lúc nhỏ. Trong đó có một chuyện là từ nhỏ đến lớn cô ấy không dám nuôi mèo.

Bởi vì chuyện này, năm đó bàn tán sôi nổi.

Có rất nhiều dân mạng bôi đen cô ấy động lòng yêu thích, không chịu nuôi động vật nhỏ.

Còn có người bôi đen cô ấy tính lạnh nhạt.

Nguyên thân đã giải thích rất nhiều, cô ấy nói, bởi vì cô ấy vô cùng sợ cảnh chia li.

Bởi vì tuổi thơ chịu cảnh người thân ra đi, cho nên đời này cô ấy sợ nhất chính là vĩnh biệt.

Sinh mệnh của mèo và chó đối với con người mà nói quá ngắn ngủi, có một số con mèo quý, có lẽ chỉ có thể sống hai ba năm. Nếu như cô ấy nuôi mèo hoặc chó, như vậy cô ấy nhất định sẽ dùng hết tình cảm đối với bọn nó, như vậy khi chúng nó mất đi sinh mệnh, rời khỏi cuộc sống của cô ấy, thật sự là quá mức ngược tâm. Nếu cô ấy tận mắt chứng kiến bọn chúng rời đi, cô ấy sẽ không chịu nổi.

Cho nên nguyên thân thề rằng, đời này sẽ không nuôi mèo và chó.

Lúc đó nguyên thân vừa nói ra, rất nhiều người lại lần nữa đứng về phía cô. Cho rằng cô ấy là một người trọng tình trọng nghĩa.

Nghĩ tớ những thứ này, trong lòng Tô Đường càng rối loạn.

Quý Tử Khiêm ở trong trí nhớ của cô kiếp trước, thật sự khác biệt quá lớn. từ lần đầu tiên đã cảm thấy có chút không hài hoà.

Giờ phút này cô ngồi nghĩ kỹ lại, mới phát hiện, cô đối mặt với anh ta kiếp trước là lúc Quý Tử Khiêm hai mươi tuổi, mà không phải mười tám tuổi!

Cho nên cô mới có cảm giác không hài hoà!

IQ của Tô Đường không thấp, nếu như cô tỉnh táo lại, cẩn thận phân tích chuyện mấy ngày gần đây, cô rất nhanh có thể phát hiện chỗ không đúng.

Tô Đường nghĩ tới điều gì, đột nhiên cả người vì kinh ngạc mà từ trên giường ngồi dậy!

Nếu như Quý Tử Khiêm trùng sinh thì sao?

Nếu như anh ta trùng sinh, như vậy tất cả chỗ không hợp lý đều đã có giải thích hợp lý!

Cho dù là Tô Đường biết, cô và nguyên thân là người khac nhau. Bất kể hai người có cùng một khuôn mặt, nhưng tính tình hai người khác xa, cho nên khí chất ngày đêm khác biệt. chỉ cần là người từng gặp qua hai người, chỉ cần một chút là có thể thoải mái phân biệt ra được.

Nếu như là nguyên thân, như vậy trong buổi tiệc gặp Quý Tử Khiêm đủ loại phản ứng, sẽ không giống cô! Nguyên thân có lẽ sẽ kiêu ngạo mà bước qua người anh ta, sẽ không để ý tới anh ta.

Nếu như Quý Tử Khiêm thật sự trùng sinh đấy, như vậy anh ta chỉ cần một lát là đã nhận ra, Tô Đường đã không còn là Tô Đường trước kia!

Lại thêm đời này Tô Đường không tồn tại, anh ta còn có thể liên tưởng đến ai?

Có lẽ trong giây phút họ tiếp xúc trong vườn, Quý Tử Khiêm đã nhận ra cô.

Dù sao hai người bọn họ từng ở cùng nhau hơn hai năm.

Thời gian hơn hai năm, sớm đã làm họ quen thuộc lẫn nhau đến cấp độ không tầm thường.

Lòng Tô Đường đột nhiên bắt đầu nhảy lên.

Cô nỗ lực tự an ủi mình, vỏn vẹn chỉ là một suy đoán thôi, có lẽ cô đoán sai rồi.

Nhưng đáy lòng có một giọng nói, rất lớn, giọng nói này tinh tường bảo với cô rằng, suy đoán của cô không sai, sự thật chính như cô nghĩ.

Tô Đường bối rối không thôi, cô dùng che đầu cố gắng chìm vào giấc ngủ, chỉ có ngủ thiếp đi, mới không cần mơ mộng những chuyện phiền não này.

Trong lúc bất tri bất giác, Tô Đường không biết trở người bao lần, sau đó thật sự ngủ thiếp đi, cho nên ngay cả Khương Trì vào phòng cô, nhìn cô ngủ say rồi hôn lên trán cô một cái chúc ngủ ngon mà cô cũng không biết.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Tô Đường tỉnh lại thì chỉnh đốn tâm trạng của mình. Coi như Quý Tử Khiêm trùng sinh thì đã sao?

Cô sẽ không để anh ta ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

Nghĩ như vậy, bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tô Đường ăn sáng xong muốn về phòng ôn bài, cô bị Khương Trì ngăn cản.

Tô Đường liếc mắt liền phát hiện, tóc nâu của Tô Đường đã về màu đen. Tóc anh bị cắt đi nhiều, nhìn qua thành thục hơn trước.

"Đẹp không?" Khương Trì cười nhẹ hỏi. khuôn mặt đẹp trai toả sáng.

"Hả?"

"Kiểu tóc mới của anh." Khương Trì nhẹ chẹp một tiếng.

Tô Đường ở khoảng cách gần đánh giá Khương Trì vài lần, mặt anh tuấn là người thiếu niên hăng hái. Tô Đường nhịn không được nhẹ cười rộ lên, cô nhẹ gật đầu, thật lòng nói: "Đẹp lắm."

"Sao em không hỏi anh tại sao lại nhuộm về màu đen?" Giọng nói Khương Trì có chút bất mãn. Lúc này thong dong ổn trọng trên người anh lại lần nữa biến mất không thấy gì, chỉ thấy tính trẻ con.

Vấn đề này, Tô Đường thật đúng là không biết, cô mím mím môi, khéo léo thuận theo ý Khương Trì hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì của em màu đen."

Khương Trì cười khẽ một tiếng: "Cho nên anh muốn giống em."

Mặt Tô Đường có chút nóng lên.

Lúc này, Khương Trì đã kéo cánh tay Tô Đường: "Bánh Bao, anh dẫn em đến một nơi."

Tô Đường không hỏi nhiều, trực tiếp ngoan ngoãn đi theo Khương Trì.

Cô nghĩ Khương Trì nhiều lắm là dùng xe gắn máy chở cô đi dạo chơi gần đây, dầu gì chính là một lần nữa đi núi Thu Doanh, một lần nữa cảm nhận khoái cảm đua xe.

Dù sao, cô nhớ đã lâu Khương Trì không đua xe.

Nhưng cô không nghĩ tới, vậy mà cô đã đoán sai hoàn toàn.
Bình Luận (0)
Comment