Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 107


Phàm Dương quỳ gối ở đó, dưới chân Lâm Ninh thỉnh cầu đến khi cơn say mệt mỏi đánh gục anh ngã xuống sàn nhà.

Lục Tiến đưa Phàm Dương trở về căn cứ chính, Lâm Ninh cũng chẳng còn muốn ăn trái cây chua nữa, nhốt mình vào phòng ngủ.

Sáng hôm sau, Phàm Dương vừa tỉnh lại, anh bước xuống giường, đầu óc quay cuồng loạn choạng bước chân tiến ra ngoài.

Lục Tiến nhìn thấy Phàm Dương vừa thức dậy, đầu tóc còn rối bù, gương mặt trắng bệch đã muốn đi ra ngoài, Lục Tiến đứng chắn trước mặt Phàm Dương.

“Cậu lại muốn đi đâu trong cái bộ dạng này?” Không cần đợi Phàm Dương trả lời, Lục Tiến đáp.

“Muốn đến chỗ cô Lâm nữa sao? Cậu có đến đó cũng vô dụng, người ta đã rõ ràng như vậy rồi cậu còn đến đó làm gì?”
“Đến đón bà nhỏ của tôi về.


Phàm Dương loạn choạng lướt qua, đụng trúng vào vai Lục Tiến, Lục Tiến xoay người, giọng nói lạnh lẽo nói lớn.

“Phàm Dương cậu đừng…”
“Hôm nay là sinh nhật…” Phàm Dương cất tiếng nhỏ, giống như anh chỉ tự thủ thỉ cho bản thân, lời nói thật nhỏ lại cắt đứt lời nói dõng dạc của Lục Tiến.

Phàm Dương nâng đáy mắt u ám, ánh mắt tắt lụi chẳng còn tia hi vọng nào nữa, trong sâu đáy mắt cố gắng nhuốm lên một một tia sáng nhỏ nhoi.

“Cậu cũng không biết phải không? Hôm nay là sinh nhật của tôi… Bà nhỏ sẽ không nỡ để tôi một mình đâu… Bà nhỏ sẽ về với tôi thôi…”
Phàm Dương đột nhiên cười cười, đôi mi đau đớn lấp lánh, khoé miệng lại cong cong nụ cười bi ai, lặp lại một lần nữa thật kiên trì.

“Hôm nay là sinh nhật… Bà nhỏ sẽ về thôi.



Dáng vẻ yếu ớt của Phàm Dương đã chạm tới cực hạn, Lục Tiến trừng trừng mắt.

“Cô ấy sẽ không về nữa.


“Không, sẽ về thôi” Phàm Dương đáp lên, ánh mi lấp lánh xót xa, tự mình cười cười, tự mình xoa dịu lại dáng vẻ bi ai của chính bản thân.

“Cậu không biết đâu, bà nhỏ thương tôi lắm, bà nhỏ thích tôi nhất, bà nhỏ ấy… Đã nói là nhà của tôi kia mà, nên chắc chắn… Bà nhỏ sẽ đến chúc mừng sinh nhật tôi.


Bao năm qua, ngày sinh nhật đối với anh hoàn toàn vô nghĩa, ngày đó chính là ngày cha mẹ rời khỏi anh, anh nào muốn nghĩ đến.

Nhưng ngày hôm nay, từ chính miệng anh lại thốt lên ba chữ “Ngày sinh nhật” ấy.

Hôm nay là sinh nhật… Bà nhỏ sẽ về đón sinh thần cùng anh phải không?
Phải rồi, bà nhỏ thương anh nhất, thích anh nhất, đương nhiên sẽ cùng anh đón sinh thần ba mươi tuổi.

Chắc chắn là như vậy.

“À phải rồi, tôi phải ăn mặc thật chỉnh tề một chút để đến đó.


Lục Tiến trầm mình nhìn cậu bạn thân điên loạn vì tình, nhìn cậu bạn tự mình nói chuyện chẳng khác gì một kẻ điên loạn.

Phàm Dương đi lướt qua Lục Tiến, lại lần nữa đụng trúng vai anh.

Lục Tiến chỉ đứng im, bất lực cười trừ.

Tắm gội xong, Phàm Dương ăn vận thật chỉnh tề lịch lãm, nhìn qua còn chẳng thể biết Phàm Dương đã đau khổ mấy ngày.

Khoác lên người bộ dạng hoàn hảo nhất, Phàm Dương lái xe đến tiệm bánh.

Phàm Dương bước vào cửa hàng, lúc này ngoài cửa hàng chỉ có mỗi Doãn Linh.

“Anh đến tìm Ninh Ninh à?”
Doãn Linh nhìn thấy Phàm Dương liền hỏi, ngoài tìm Lâm Ninh ra chẳng có lý do gì mà ông Phàm đến đây, nhưng mà Lâm Ninh hiện tại vẫn chưa ra khỏi phòng, đêm qua Lâm Ninh đau lòng đến mức nhốt mình trong phòng oà khóc như đứa trẻ.

Nhà của Doãn Linh tường rất mỏng, Doãn Linh ở phòng bên cạnh đều nghe thấy hết.

Lâm Ninh đã khóc nấc cả đêm, oà oà khóc như thể bị đánh mất trái tim, thảm thiết khóc nấc cả đêm nên hiện tại vẫn chưa muốn ra khỏi phòng, Doãn Linh nói.

“Khi khác anh hãy đến, Ninh Ninh vẫn chưa dậy đâu.



“Tôi chỉ đến để nói với cô ấy một vài lời thôi, phòng cô ấy ở đâu?”
Phàm Dương vẫn kiên quyết hỏi, Doãn Linh tuy phiền lòng, ấy vậy mà chuyện này cô đã sớm theo phe ông Phàm, thế nên Doãn Linh cũng chẳng do dự dắt Phàm Dương đi đến phòng Lâm Ninh.

Cánh cửa phòng đóng chặt từ đêm qua đến giờ, Doãn Linh hoàn thành xong nhiệm vụ liền tránh đi.

Phàm Dương nâng tay gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Lâm Ninh nằm vùi trên giường, nghe thấy âm thanh gõ cửa, mi mắt sưng phù nâng về phía cánh cửa.

Bà Doãn không bao giờ gõ cửa… Người đến ngoài Doãn Linh ra thì chỉ có thể là anh.

Nghĩ thế, trái tim Lâm Ninh tái lên, cô mím chặt mí môi, hai tay ghì chặt chiếc gối hơn nữa, lòng bàn tay nắm thành quả đấm nhỏ.

Mi mắt sưng phù lại cay xè, buốt rát như kim nhọn c ắm vào mắt, phù ra lớp sương mù làm đỏ hoe hai mắt, đỏ lên cánh mũi, nghẹn ngào hít vào một âm tắt nghẽn cánh mũi.

Cốc cốc cốc.

Lại ba âm thật điềm tĩnh phát lên, Lâm Ninh càng rút vào chiếc gối, từ chối run rẩy của con tim dại.

“Ninh Ninh…” Âm thanh anh thật dịu dàng phát lên, anh vẫn ấm áp gọi tên cô, thật ôn nhu cưng chiều.

“Hôm nay là sinh nhật của anh, Ninh Ninh tối nay đến Hoa Viên nhé?”
Lời nói dịu êm lọt vào tai, hai chữ sinh nhật khiến Lâm Ninh ngây ra, buông lỏng chiếc gối.

Sinh nhật… Tức là ngày dỗ của cha mẹ, là ngày hôm nay sao?
Không nghe thấy âm thanh trả lời, Phàm Dương lại nói.

“Hoa Viên mấy hôm nay hoa nở đẹp lắm, buổi tối có nhiều đom đóm lắm, em đến đón sinh nhật cùng anh nhé?”
Phàm Dương cười khẽ, lại đáp.


“Anh đã sắp xếp một bữa tiệc ở vườn hoa của chúng ta, sẽ rất lãng mạn… Ninh Ninh thích nhất những việc lãng mạn như thế mà, đến ngắm hoa, ngắm đóm đêm với anh, xem như là chúc mừng sinh nhật của anh… Em nhé?”
Phàm Dương chờ đợi phản hồi, gần mười phút trôi qua chẳng có âm thanh đáp trả, Phàm Dương lại nâng lên nụ cười đầy chua xót tạm bợ trái tim run rẩy.

“Anh chờ em đến.


Anh lặng xuống, mi mắt u tối ngấn ra dòng lệ đỏ rực, khéo môi lại giãn ra thành nụ cười chua xót cất lời.

“Ninh Ninh, Hoa Viên chờ em.


Nói rồi anh rời đi, Lâm Ninh ôm chặt chiếc gối dần dần buông lỏng, nước mắt nóng hổi cũng không kiềm chế được chảy ra, thấm vào gối mềm.

Anh đi rồi.

Cô rỉ ra thành tiếng khóc nấc, nấc nghẹn từng cơn vỡ oà, vùi mặt vào gối cứ thế oà lên khóc, khóc cho đến khi nào giọng lạc đi, khàn đặc không thể khóc nữa, khóc đến khi mắt sưng húp, nước mắt kiệt quệ chẳng còn khóc nổi nữa, mi mắt sưng phù chẳng còn mở nổi.

Khóc cho đến khi nào con tim ngừng thổn thức…
Lâm Ninh ngủ thiếp đi trong làn nước mắt, hai làn mi ướt nhoè khép chặt, đôi mày trong giấc ngủ không an yên liên tục nhăn nhó, hàng mi run run.

Tối nay ơe Hoa Viên… Có người chờ cô.

Còn tiếp….

Bình Luận (0)
Comment