Anh vấn lên một câu hỏi, Lâm ninh chẳng biết phải trả lời ra làm sao.
Là anh không thương cô hay là cô không thương anh?
Lòng Lâm Ninh chua xót, dâng lên từng ngụm tê tái, chỉ muốn nói với anh rằng… Chẳng có ai mà không thương cả, đều thương, đều yêu, thế cho nên ngay lúc này, cô và anh mới đều gặm nhắm cùng một nỗi đau.
Không phải riêng anh đau khổ, cô cũng thế thôi.
Tài tình hơn là nỗi đau của cô còn chẳng thể được bày tỏ, nó tồn tại trong lòng cô mà cô chẳng thể tỏ bày ra cho anh nhìn thấy, nó chẳng có được hình hài như là nỗi đau của anh.
Lâm Ninh mím chặt làn môi, đôi mi rũ xuống che đi con ngươi thê thái, chua xót kéo ra nụ cười thật khẽ.
“Em hiểu rồi…” Hai tay Lâm Ninh tê lạnh, mười đầu ngón tay tê buốt dần run, cô chạm lên tay anh, gỡ ra anh ra khỏi gương mặt mình.
Nắm lấy đôi bàn tay anh kéo xuống, Lâm Ninh nhoe ra nụ cười như chẳng cười, đôi mắt ngập tràn nước, chậm rãi buông ra đôi tay anh.
“Đúng là em có thể tự mình về được, chỉ là muốn làm nũng với anh một chút thôi” Cô cười cười, nước mắt lăn tăn chạy xuống gò má, bàn tay nhỏ run rẩy chậm chạp nâng lên lau đi giọt nước mắt.
“Em quên mất… Bây giờ em không có tư cách nhõng nhẽo với anh nữa.”
Nụ cười gượng gạo chợp tắt, Lâm Ninh nói khẽ.
“Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai nhớ trở về là được.”
Nói rồi, cô chậm rãi xoay đầu, bước chân mang theo nỗi lòng bấp bênh mà chập chững, lủi thủi rời khỏi căn phòng ngủ, sau đó là căn phòng làm việc.
Bác Lý đưa cô trở về nhà, đêm nay đối với Lâm Ninh cũng có thể gọi là bội thu rồi, anh đã đồng ý về nhà rồi, thế nên cô cũng không nên buồn bã.
Nếu cô mà cứ buồn thế này, dì An sẽ giận cô lắm, hồi trước khi cô cứ u sầu như thế, dì An nói rằng đứa trẻ sẽ bị ảnh hưởng, sau này sinh ra gương mặt đứa bé sẽ ũ rũ giống như cô.
Đứa trẻ không có tội, cô không được mang nỗi buồn của bản thân đặt lên đứa trẻ.
Ngày hôm sau, Lâm Ninh ngủ dậy, ngoan ngoãn ngồi trên sofa trong phòng ngủ chính ăn bữa sáng, sáng sớm hôm nay cô lười bước xuống nhà, thế nên bà Năm đã mang bữa sáng lên phòng.
Lâm Ninh dự định ăn xong sẽ lại chui lên giường, đánh một giấc ngủ thật ngon cho đến buổi chiều.
Tối qua cô ngủ không được, thế nên hiện tại chỉ muốn ăn nhanh bữa sáng rồi đi ngủ.
Ăn xong, Lâm Ninh rút ra tờ khăn giấy từ hộp khăn trên bàn trà lau miệng, xong rồi thì tùy tiện vứt khăn giấy vào thùng rác nhỏ dưới chân bàn trà.
Động tác cô nhanh như thoắt, đột nhiên khựng lại khi nhìn vào thùng rác nhỏ, Lâm Ninh sững người, nhìn những hộp thuốc chất đầy thùng rác, cô đưa tay vào thùng rác, cầm lấy một hộp thuốc rỗng.
Bà Năm ngồi chờ cô ăn xong bữa sáng để tiện dọn dẹp, nhìn thấy cô ngây ngốc cầm lọ thuốc, đôi mắt cô tròn xoe như hạt ngọc đẹn tuyền, ngơ ngơ ngác ngác, thấy vậy, bà Năm khẽ nói.
“Đây là thuốc ngủ của cậu, mỗi khi cậu về nhà đều sẽ uống thuốc mới có thể ngủ được, từ khi cô đi thì giấc ngủ của cậu khó khăn lắm, không nhờ thuốc thì sẽ không ngủ được.”
Lâm Ninh nghe bà Năm nói, bàn tay cầm lọ thuốc trở nên nặng trịch, dù đây chỉ là một lọ thuốc rỗng, nó cũng làm trái tim cô lạnh toác, nặng trĩu phủ lên thân thể nhỏ bé.
Cô biết anh thường không ngủ được, giấc ngủ của anh rất chập chờn, hồi trước mỗi khi anh tỉnh giấc, cô đều sẽ ôm ấp dỗ dành, hát ru cho anh trở về giấc ngủ lần nữa.
Giấc ngủ sau tiếng hát ru của Lâm Ninh, anh ngủ rất ngon, thẳng một giấc say sưa đến khi trời sáng.
Thời gian qua không có cô, không còn ai hát ru cho anh mỗi khi anh tỉnh giấc, giấc ngủ đối với anh còn đáng sợ hơn cả cô độc của màn đêm hiu hắt.
Lâm Ninh ném hộp thuốc rỗng trở lại thùng rác, cố gắng xua đi suy nghĩ trong đầu, trèo lên giường ngủ.
Đêm qua không ngủ được, bây giờ mắt không mở nổi, phải ngủ một giấc, hơn nưa, ngủ một giấc để thời gian mau mau trôi qua, mau mau đến buổi chiều.
Tan tầm, Phàm Dương trở về nhà rất đúng giờ tan làm, anh ngồi dùng bữa cùng cô, bữa cơm giữa hai người trầm lặng đến mức nghẹt thở, người làm trong nhà đứng trước sự yên tĩnh đến ná thở, toác ra mồ hôi lạnh.
Anh không nói chuyện, Lâm Ninh cũng chẳng dám cất lời, cô sợ mình sẽ khiến anh khó chịu, bây giờ chỉ việc cô xuất hiện trước mắt anh, cũng đủ khiến anh không thoải mái.
Thế nên Lâm Ninh không dám nói chuyện, sợ sẽ phiền anh hơn.
Bữa cơm trong im lặng trôi qua, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng thìa bạc đũa bạc chạm vào đ ĩa sứ, Lâm Ninh rất ngoan ngoãn dùng bữa, vừa ăn vừa lén lút ngắm nhìn anh.
Đôi mắt tròn xoe cứ ngắm nghía anh, cô cúi xuống ăn một thìa cơm sẽ lại ngước lên ngắm nhìn anh một cái.
Ban đầu Lâm Ninh còn lén lén lút lút ngắm nghía, càng về sau, khi mà bữa cơm sắp xong đồng nghĩa với thời gian ngắm anh sắp hết, cô không thèm lén lút nữa, chằm chằm tròn xoe mắt ngắm nhìn.
Phàm Dương chẳng để tâm đến, bình bình thản thản dùng bữa.
Ăn xong, Phàm Dương đến phòng làm việc còn Lâm Ninh thì ở phòng ngủ chính.
Cả đêm anh sẽ ở phòng làm việc, một bước cũng không đi đến khu vực phòng ngủ chính.
Ngày hôm sau, anh trở về đúng giờ tan tầm, cùng cô dùng bữa rồi sau đi lại đi lên phòng làm việc.
Ngày hôm sau nữa cũng y hệt, tan tầm trở về, cùng cô ăn cơm, sau đó lên phòng làm việc, ba ngày liên tục, ba bữa cơm tối trôi qua, không có một câu nói nào.
Anh thuận theo ý cô, trở về cho cô nhìn thấy, hoàn toàn không có thêm cũng chẳng có bớt, không dư cũng chẳng thừa, chỉ để cho cô ngắm, một câu nói chuyện cũng không.
Còn tiếp…
(P/s Chương này hơi ngắn, chủ yếu để tôi viết cái thông báo này trải lòng này thôi.
Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi nhỉ? Tuyến truyện trọng sinh chữa lành thường sẽ mở đầu với cái chết của nữ chính, nữ chính bị ám hại, chết đi trọng sinh trở về thời điểm mọi chuyện chưa bắt đầu, để chữa lành những sai lầm, ngăn chặn những chuyện xấu xảy ra.
Thế nên những truyện trọng sinh sẽ thường giống nhau phần đầu, đọc qua một vài chương đầu sẽ thấy giống bộ này giống bộ kia.
Hơn nữa, ai đi với tôi lâu cũng thấy, truyện tôi đã có ba bộ chị em đấu đá với nhau rồi nhỉ, từ Nhữ Y và Nhữ Nhi, từ Bối Nghi và An Hạ, bộ này thì có Ái Mỹ và Lâm Ninh.
Đừng bao giờ kết luận bộ truyện ngay khi bản thân đọc chưa đủ sâu bộ truyện, tôi nói mấy lần rồi mà vẫn như thế.
Vì cái thể loại truyện là cùng một loại, sẽ có vài chi tiết tương đồng, đây là điều không thể tránh khỏi.
Các cô chưa đọc sâu câu truyện, chỉ mới đọc qua một vài chương đầu rồi phán xét thì chỉ thể hiện cái sự thiếu hiểu biết và nông cạn của bản thân chứ không thể hiện bản thân hiểu biết nhiều, đọc nhiều truyện, rành rỗi nhiều bộ truyện đâu.
Việc đọc vài chương các bộ truyện cùng thể loại, phán xét ngay lập tức rằng chúng giống nhau chỉ ở một vài chương đầu, nó vừa kém duyên mà vô tri lắm.
Các bà có thấy các bộ tu tiên không? Các bà có gắn mắc Đấu Phá Thương Khung giống với Đấu La Đại Lục không? Tu tiên luyện cấp cùng thể loại, cùng tình tiết là người mang linh lực rất phế luyện công, luyện cấp lên đấy, có thể.
nói bộ sau đi theo mô hình của bộ trước không?
Đương nhiên có.
Có gắn mắc chúng giống nhau không?
Đương nhiên không thể, đào sâu câu chuyện thì cái một đằng cái một nẻo.
Thế cho nên làm ơn đi, lý trí một chút trước khi phán xét bất kỳ điều gì.
Tôi nói vậy thôi, chắc là tôi phải thay đổi phần đầu, bởi tình tiết khá giống đó và cách dắt vào câu truyện khá giống đó, tôi không nên viết cái chết của Lâm Ninh trước, ban đầu là tôi muốn tạo nên sự tò mò cho người đọc về lý do Lâm Ninh chết, ôi, tôi ngu ngốc nên làm vậy đó, tôi nên quạch tẹt mịa nó ra lý do vì sao mà Lâm Ninh chết cho khỏi phải tạo nên tò mò rồi kết thúc mịa nó cuộc đời Lâm Ninh, khỏi phải có truyện để mà viết để mà đọc.
Chỉ tình tiết ở chương 1 đến chương 4, việc trọng sinh trở về khá giống, họ đã bảo tôi viết giống hệt khác mỗi cái tên truyện rồi.
Thôi thì, phân trần mấy lần thần thiếp cũng mệt rồi, thần thiếp phải thay đổi đoạn đầu để tự an bày cho thần thiếp.
Thần thiếp nhớ có một bạn đọc từng hỏi thần thiếp là nam chính có đọc trọng sinh không, thần thiếp bảo là không, bạn đọc hỏi vậy là nam chính không được trọng sinh để quay về sao.
Thần thiếp vẫn bảo là không, vì nếu mà thần thiếp cho ông Phàm trọng sinh trở về, thần thiếp không biết thiên hạ sẽ biến hoá thần thiếp thành thứ đạo sĩ văn chương hay là thứ gì nữa.
Bởi bộ truyện mà thần thiếp đang bị gắn mác giống có tình tiết nam chính trọng sinh quay về đấy, nên là thần thiếp nào có dám cho ông Phàm trọng sinh.
Thần thiếp nào có khùng có điên, bị gắn mác giống mấy chương đầu cũng đủ khiến thần thiếp mệt chết rồi.
Thần thiếp trước khi viết cũng đã đọc qua vô vàng bộ truyện rồi, đương nhiên thần thiếp cũng có đọc qua bộ mà các hạ nói giống, bộ đó là bộ đi đầu trong tuyến truyện trọng sinh, phải nói là bộ mở đường cho thể loại này, bộ đó phải nói rằng vừa nổi vừa hot, của một tác giả Trung.
Thần thiếp có ngu dại gì mà dây vào, đọc giả bộ đó đông vô kể, thiếp dây vào thì chẳng khác nào tự tìm chết, thần thiếp biết cái gì nên và không nên làm, thần thiếp có đạo hay không thần thiếp biết, thần thiếp viết truyện cũng lâu rồi, ai đi lâu với thần thiếp đều sẽ biết cái trong sạch của thiếp.
Thần thiếp nhạy cảm lắm, tuy thần thiếp không bầu mang dạ chửa bảy, tám tháng như Ninh Nọng, nhưng thần thiếp đang trong kỳ thi và kỳ sau sẽ chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp.
Thần thiếp căng thẳng nên nhạy cảm lắm, thần thiếp viết truyện đến một giờ đêm, ngủ đến bốn giờ sáng đọc thấy cái bình luận bảo thần thiếp viết truyện giống hệt khác mỗi cái tên dù người đó chỉ đọc mới có chương đầu.
Thần thiếp phải bật con mịa nó dậy ngay, viết ngay cái chương này, phải thân trần cho cái phận của thần thiếp.
Nên thần thiếp thông báo với mọi người, thần thiếp sẽ thay đổi đoạn đầu một chút, không ai nghĩ cho thiếp thì thiếp phải tự tránh đi tình trạng kia thôi.
Thay đổi tình tiết đầu truyện để tránh lặp lại tình trạng này lần nữa, cái phận của thần thiếp nói hai chữ trong sạch đến lẹo cả lưỡi rồi.
Cho nên sắp tới, có lẽ thần thiếp sẽ ngưng ra chương vài hôm để trùng tu lại đoạn đầu câu chuyện, thần thiếp đã quá mệt mỏi rồi, thần thiếp phải tự đi tìm trong sạch, phải minh oan cho thiếp, thiếp nói đến chán hai chữ trong sạch rồi mà có ai thương tình cho thiếp đâu.
Thiếp đang căng thẳng lắm, thi cử mà thiếp vẫn cố gắng ra đều mỗi ngày, toàn ra truyện lúc nửa đêm gà còn làm biếng gáy, thần thiếp đã phi thường nghị lực rồi, thần thiếp cũng mệt mỏi lắm.
Thần thiếp phải tìm một góc nào đó, ngồi mà ngẫm lại nhân sinh quan đây, và đây sẽ là lần cuối cùng thần thiếp nói hai chữ trong sạch, thần thiếp xin được phép cáo lui.).