Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 31


Lâm Ninh nằm nướng trên giường, điện thoại rung tèn tèn trên tủ đầu giường, cô lười biếng lăn người một vòng, vươn tay ra cầm lấy điện thoại, mắt vẫn nhắm, mớ ngủ trả lời.
“Alo…”
“Ninh Lâm Ninh! Cậu có biết tớ vừa gặp ai không?” Giọng nói Doãn Linh kinh hoàng thốt lên, vang vội qua loa điện thoại, Lâm Ninh phải di chiếc điện thoại xa ra khỏi lỗ tai, xém chút thì điếc a.
Những khi bà cô họ Doãn này kích động sẽ thuận miệng hô tên ngày bé của Lâm Ninh, hồi trước, khi mẹ con Lâm Ninh ở Thành Hội, Lâm Ninh theo họ Ninh của mẹ, nguyên tên là Ninh Lâm Ninh.
“Chuyện gì a?” Lâm Ninh lười biếng mở mắt, nằm dài ra như con cá sấu nằm úp.
“Cậu gặp ai mà là hoảng hốt như thế? Diễn viên nổi tiếng nào đến tiệm bánh của cậu à?” Nhắc đến diễn viên nổi tiếng, Lâm Ninh chợt ngốc đầu dậy, phấn khích hỏi.
“A này này, Phùng Thế Phong hả?” Nam diễn viên này rất nổi tiếng a, người này là nam thần trong lòng Lâm Ninh và Doãn Linh, Doãn Linh hốt hoảng như vậy có khi nào là nam diễn viên đó đến tiệm bánh.
“Không phải không phải” Doãn Linh nói nhanh, âm thanh th ở dốc vừa đi vừa nói.
“Tớ đến trước Hoa Viên rồi đây, gặp mặt rồi nói chuyện.”
“Hả?” Doãn Linh đến Hoa Viên rồi ư, Lâm Ninh vội vàng bật dậy, không lười biếng nữa nhảy xuống giường.
Ở Hafam lúc đó.
Phòng thượng tổng đóng kín, phía ngoài là gian phòng thư ký cũng chẳng có một bóng người nào, bọn họ sớm đã bị đuổi ra khỏi tầng thượng tổng, phía trước phòng tổng có hai gã cao to vạm vỡ đứng canh chừng.
Người đàn ông quần áo màu đen, nón đen đã ngã, kín đen đã tháo, ánh mắt sắc bén như con quạ đen ngồi đối diện Phàm Dương, người đàn ông tháo kín ngã mũ, lộ ra một vết sẹo dài gần một ngón tay cắt từ thái dương đi ngang đuôi lông mày, cả hai ngồi ở sofa bàn trà tiếp chuyện.
Người đàn ông đặt lên bàn trà một tệp hồ sơ mà vàng, ôn tồn nói.
“Chuyện tôi điều tra lại giúp cậu cũng không có gì khác biệt với cậu đã điều tra trước đó, Lâm tiểu thư không có dính dáng đến ai cả, cô ấy càng không có qua lại với bất kỳ người đáng nghi nào.”
“Cậu vất vả rồi” Phàm Dương rót ra tách trà hảo hạng, đẩy tách trà sang phía người bạn.
“Cảm ơn cậu, Lục Tiến.”
“Sao cậu lại muốn điều tra thêm lần nữa về Lâm tiểu thư đó thế?”
Người đàn ông này tên là Lục Tiến, ông trùm của Nhất Bang, băng đảng lớn nhất ở giới ngầm hay còn gọi là hắc đạo, tên gọi nguyên văn của đảng phái này là Gian Lục Hội.
Nghề nghiệp của Lục Tiến ở hắc đạo là buông bán, vận chuyển vũ khí, hàng hoá chỉ chuyên về vũ khí, không có dính dáng đến các loại hàng khác mai thúy.


Ngoài ra Lục Tiến còn là chủ sở hữu của ba sòng bạc lớn trong và ngoài nước, hai bar club ở Thành An.
Lục Tiến quen biết Phàm Dương cũng gần mười năm, hai người họ trước đây không hẹn mà gặp, không đánh mà quen trong quán bar, lúc đó cả Phàm Dương và Lục Tiến đều gặp một số trục trặc trong cuộc sống.

Cả hai đến quán bar mượn rượu giải sầu, vô tình quen biết nhau, lúc đó hai người bọn họ đều dùng danh nghĩa giả.
Phàm Dương xưng là Ngô Trạc, Lục Tiến xưng là Lâm Hưng, cả hai bên quen biết nhau như những người bạn lại đều lừa gạt đối phương gần ba năm trời.

Bởi vì thân phận hai người rất khó để có thể tùy tiện giải bày hay làm bạn với ai đó, mỗi khi làm bạn với ai đó, cả Phàm Dương và Lục Tiến đều phải cảnh giác đề phòng.
Sau này khi đã đủ tin tưởng đối phương, Phàm Dương và Lục Tiến mới ngã mũ giới thiệu thân phận thật sự, từ đó trở thành bạn thân của nhau.

Phàm Dương nắm quyền ở thương trường, nói nom na là giới bạch nhật, còn Lục Tiến đứng đầu hắc đạo, hai người không có tranh chấp hay xung đột công việc với nhau, một người đứng đầu bạch nhật, một người đứng đầu hắc đạo cứ thế chơi thân với nhau.
Phàm Dương và Lục Tiến là đôi bạn vừa là chỗ dựa vững chắc của đối phương, cũng là người mà đối phương tin tưởng nhất.
Chuyện là mấy ngày trước, Phàm Dương có gọi cho Lục Tiến, nhờ vả điều tra lại Lâm Ninh tiểu thư của Lâm gia, người đang là vợ Phàm Dương.
“Chẳng phải trước khi cưới cậu đã điều tra rất rõ Lâm tiểu thư này rồi sao? Sao bây giờ lại điều tra lần nữa? Phát sinh vấn đề gì rồi à?” Lục Tiến thắc mắc hỏi.
Trước khi cưới Phàm Dương đã điều tra kỹ càng những đối tượng kết hôn, sau khi nhận thấy Lâm Ninh là đối tượng tốt nhất mới lựa chọn Lâm Ninh, bây giờ muốn điều tra lại, Lục Tiến nghĩ rằng đã có chuyện gì đó.
“Có một số chuyện, đột nhiên cô ấy thay đổi rất lạ” Phàm Dương rót ra tách trà cho chính mình.
“Lạ à? Lạ như thế nào?” Lục Tiến híp sâu đôi mắt thắc mắc, bắt đầu trở nên cảnh giác.
“Đột nhiên cô ấy không muốn ly hôn nữa” Phàm Dương nhấp một ngụm trà, ánh mắt trầm ngâm “Lúc trước vốn rất ghét tôi, thế mà bây giờ lại phát sinh chuyện.”
“Ồ” Lục Tiến nghe ba chữ phát sinh chuyện, không khỏi cười “Ngủ với nhau rồi à?”
Phàm Dương ngã người tựa vào sofa sau lưng, mắt cười chớp khẽ một cái.
“Tôi còn tưởng cậu giữ tấm thân ngọc ngà đó đến cuối đời đấy chứ” Lục Tiến không khỏi trầm trồ, dành lời khen ngợi cho cô gái họ Lâm kia.

“Đúng là đệ nhất mỹ nhân nhỉ, có thể mê hoặc cái tên cứng nhắc như cậu lên giường.”
Phàm Dương cười cười, ánh mắt không giấu được sự cưng chiều khi nhắc đến Lâm Ninh.

Lục Tiến nhìn ra ánh mắt cưng chiều lạ lẫm của Phàm Dương, hai người là bạn đã mười năm, ánh mắt này là lần đầu tiên Lục Tiến nhìn thấy, bất ngờ đến híp sâu mắt hoài nghi.
“Phàm Dương, đừng nói là cậu ngủ với Lâm tiểu thư đó rồi đem lòng yêu thương người ta nha” Ánh mắt cưng chiều này, Lục Tiến nuốt không trôi “Do là cậu lần đầu chạm phụ nữ, lần đầu sờ vào phụ nữ nên có cảm giác xao xuyến là bình thường, đừng có dại mà đem lòng yêu thương cô gái kia đấy.”
Phàm Dương nhìn chiếc bánh kem trên bàn, Lục Tiến đã ăn gần hết phần bánh.
“Cậu có thể đừng ăn mấy loại bánh ngọt này nữa không?” Phàm Dương nhìn thật không thuận mắt, trước mặt là gã trùm khét tiếng ở hắc đạo, toàn thân toát lên vẻ bí hiểm như con quạ đen, thế mà lại rất thích ăn bánh ngọt, Phàm Dương rất thành tâm đánh giá.
“Dáng vẻ cậu như vậy thật sự không hợp với việc ăn bánh ngọt, cuộc đời cay đắng quá nên phải ăn bánh cho ngọt miệng à?”
“Haha, đúng thế” Lục Tiến bật cười “Cuộc đời chẳng giống cái bánh này, không có ngọt ngào một chút nào.

Cả cậu cũng vậy, đừng có thấy phụ nữ ăn ngon mà đem lòng yêu.”
Lục Tiến nhắc nhở, chân thành cảnh báo anh bạn thân.
“Đối với những người như tôi với cậu, phụ nữ chỉ để đưa lên giường giải toả, chỉ nên làm ấm giường, không nên có tình cảm với họ.

Phàm Dương, cậu đừng để cảm giác lấn áp lý trí của cậu, có tình cảm với cô vợ đó sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu” Lục Tiến thở ra một hơi thật dài, nhìn ánh mắt vừa cưng chiều chợt tối tăm của Phàm Dương, biết là Phàm Dương sẽ rất thất vọng nhưng đây chính là sự thật.
“Người như chúng ta không phù hợp để nói chuyện yêu đương, cậu càng yêu thương thứ gì thì nó sẽ trở thành nhược điểm chí mạng gi3t chết cậu, tốt nhất cậu nên xoá bỏ cảm giác với cô Lâm đó đi.”
Lục Tiến nảy ra một ý, nói.
“Có thể là do cậu lần đầu chạm phụ nữ nên có cảm giác rất xuyến xao với cô Lâm, muốn dẹp đi cảm giác đó cũng dễ thôi, cậu cứ tìm một người khác.”
Phàm Dương biết rõ những điều Lục Tiến nói, nâng ra bạc môi cười khẽ.
“Cô ấy là vợ tôi.”

“Này” Lục Tiến nhăn mày, dáng vẻ cưng chiều này, ánh mắt thâm đậm dịu dàng này làm cho Lục Tiến giật mình “Thật như vậy đấy à?”
“Chỉ là cậu chưa gặp đúng người thôi” Phàm Dương ôn nhu nói.
“Tôi biết, tôi biết tôi không nên yêu thương bất kỳ thứ gì, nhưng Lâm Ninh cũng đã là vợ của tôi.

Chỉ cần tôi bảo vệ tốt cô ấy là được, không sao, cô ấy ở trong lòng tôi sẽ chẳng thiệt hại gì.”
“…” Lục Tiến liếc mắt, bạc môi co giật nhếch nhếch.
“Sau này có chuyện gì thì đừng trách ông đây không nhắc cậu” Lục Tiến nâng tách trà, liếc mắt đẹp, vẫn cố gắng cứu vãn cậu bạn thân.
“Cảm giác của cậu chỉ là do lần đầu tiếp xúc với phụ nữ thôi, nghe lời tôi đi, tối nay đến chỗ tôi, tôi giới thiệu cho cậu một em” Nhắc đến, Lục Tiến đặt xuống tách trà, giơ lên ngón tay cái biểu hiện vô cùng tuyệt vời.
“Đảm bảo với cậu sẽ rất tuyệt vời, điện nước đầy đủ, kỹ năng dư thừa.”
Nghe cậu bạn tốt nói thế, ánh mắt Phàm Dương trầm xuống, gương mặt đỏ hoe ấm ức chùi chùi nước mắt của Lâm Ninh lướt qua tâm trí, trái tim xót xa hụt một nhịp.
Anh sẽ không làm như thế, Phàm Dương cười đáp.
“Cậu quên vợ nhà tôi là ai rồi à? Đệ nhất mỹ nhân Thành An, điện nước không thiếu, kỹ năng… Ừm… Không dư cũng chẳng thừa, vừa đủ cho tôi rồi.”
Bà nhỏ nhà anh tuy không giỏi, tuy có chút yếu, nhưng tuyệt đối là đệ nhất.
“Ôi…” Lục Tiến chống đỡ thái dương, choáng váng lắc đầu.
“Cậu bị người phụ nữ đó mê hoặc rồi, đời cậu coi như xong rồi Phàm Dương.”
“Là do cậu chưa gặp đúng người” Phàm Dương nhúng vai tùy tiện.
“Thôi tôi xin, tôi chỉ thích chơi phụ nữ, không thích yêu.”
“Chuyện điều tra Lâm Ninh không có gì khác biệt với tôi đã điều tra sao?” Bỏ qua vấn đề đó, Phàm Dương hỏi vào vấn đề chính.
“Cũng không hẳn là không có nhưng chuyện đó chẳng mấy quan trọng, hồi bé cô Lâm từng mắc bệnh máu, là bệnh bạch cầu cấp tính dòng tủy và sau đó…”
Lục Tiến nói ra những gì điều tra được cho Phàm Dương, ánh mắt Phàm Dương ngày một trầm xuống.
Một lúc lâu sau.
Dưới sảnh Hafam, Lâm Ninh và Doãn Linh dắt tay nhau đi vào.
“Này này, được không đó, ông Phàm sẽ chịu giúp đỡ sao?” Doãn Linh đã thuật lại toàn bộ vụ việc gặp người của Nhất Bang sáng hôm nay, Lâm Ninh đã kéo ngay Doãn Linh đến Hafam.
“Anh ấy sẽ giúp mà, không thể thấy chết không cứu được, mấy người dưới giới ngầm đó đáng sợ lắm, họ giết người không gớm máu đâu” Doãn Linh còn là bạn của Lâm Ninh, nghe xong chuyện Doãn Linh kể, Lâm Ninh sợ đến mức mặt mày trắng bệch, kéo Doãn Linh đến ngay Hafam nhờ anh trợ giúp.

“Dù sao gì thì cũng nói với anh ấy, xem xem thế nào, được thì xin anh ấy bố trí cho cậu vài người vệ sĩ làm bia đỡ đạn.”
“U oa…” Doãn Linh sợ đến giờ vẫn còn run đây a.
Hai người phụ nữ nắm níu tay nhau đi vào đại sảnh, còn vừa đi vừa thủ thỉ thì thầm với nhau, Doãn Linh không có nhìn đường, Lâm Ninh cũng không chú ý, thế là kéo Doãn Linh đi loạn, Doãn Linh va trúng một người cao lớn.
“Ấy da!”
Va vào người kia, Doãn Linh loạn choạng bước chân, nhìn thấy chiếc kính đen rơi trên sàn do cô va trúng, Doãn Linh rối rít nhặt lên kính đen, đưa cho đối phương.
“Tôi xin lỗi” Cô rối rít nói, đập vào mắt là gương mặt rất soái, một vết sẹo dài trên đuôi lông mày trông có phần ngạo nghễ, uy phàm, đặc biệt là có chút quen mắt.
Người đàn ông nhận lấy kính đen, nâng ra một nụ cười tuấn soái rồi nâng bước lướt qua Doãn Linh, giây phút người đó lướt qua vai Doãn Linh, mùi hương thơm ngát rất quen lướt qua, âm thanh trầm lạnh kia còn rất nhỏ thì thầm chỉ mình Doãn Linh nghe được.
“Chào em.”
Doãn Linh ngơ ngác, mắt tròn xoe ngớ người.
Chào? Chào cô ư? Cô có quen biết người kia sao?
Tuy là có chút quen mắt nhưng mà… Một hình ảnh xoẹt qua tâm trí, Doãn Linh đứng hình.
“Đi thôi Doãn Linh” Lâm Ninh kéo kéo tay cô bạn đang đứng như trời trồng.
Giây phút sau, Doãn Linh dường như nhận ra người đàn ông kia, cô xoay đầu nhìn về phía cửa, người như quạ đen kia đã đi khuất.
“Lâm… Lâm Ninh… Ninh Lâm Ninh… Hắn…”
Doãn Linh chỉ tay về phía cửa, cái miệng cứng ngắt la ba lắp bắp.
“Hắn nào? Sao vậy?” Lâm Ninh vẫn chưa hiểu, nhìn theo ngón tay Doãn Linh hướng về phía cửa xoay ra vào toàn là người, không biết Doãn Linh đang chỉ ai.
Doãn Linh há hốc, miệng cứng ngắt, mắt mở to, mặt tái như xác chết.
Hắn ta… Sao lại xuất hiện ở đây?
Còn tiếp…
(P/s lão Lục: Tôi chỉ thích chơi phụ nữ, không thích yêu.
Bà Doãn tổn thương chút ít.
Mụ lôi cả lão Phùng sang đây đóng diễn viên quầng chúng há há há.)
_ThanhDii.

Bình Luận (0)
Comment