Nơi Nào Đông Ấm

Chương 6

Tôi đi đằng sau, cách anh ta một mét, dù không thích nhưng cũng không có sự lựa chọn nào khác. Tôi cúi xuống mở điện thoại, không ngạc nhiên khi thấy không có tí sóng nào.

“Độ dài của mật đạo không quá một trăm mét, nếu đường chia nhánh thì chúng ta sẽ mất thêm một chút thời gian.” Lại là một câu không chủ ý giải thích.

“Nếu cuối cùng vẫn không có đường ra thì sao?” Tôi cố tình nêu ra tình huống xấu nhất.

Bóng dáng cao gầy kia chợt dừng lại, quay người nhìn thẳng vào mắt tôi, ngọn lửa trong mắt anh ta không ngừng lay động, “Anh sẽ đưa em ra.”

“Anh chắc được mấy phần?”

“Anh sẽ đưa em ra.” Anh ta lặp lại lần nữa, giọng lạnh nhạt.

Tôi cười nói: “Chính xác, tôi cần phải ra khỏi đây.” Ngừng lại một lát, tôi nói tiếp: “Tôi nghĩ anh Tịch biết lý do tại sao rồi đấy.” Tôi không sợ chết, đúng thế, nhưng bây giờ, tôi không muốn chết, không muốn chết ở đây... trước mặt con người này!

Sắc mặt Tịch Hy Thần trở nên u ám, “Đi thôi!”

Ngọn đuốc trước mặt lắc lư theo bước chân, tôi ngập ngừng một lát rồi mới cất bước, đi được khoảng gần mười mét, bờ tường ẩm ướt có vẻ rộng hơn, rêu xanh cũng dày đặc hơn.

“Mặt đất trơn lắm, cẩn thận đấy!”

Cứ nghĩ anh ta sẽ im lặng suốt chứ! Tôi nhích từng bước theo sau bóng dáng bị ánh lửa kéo dài ra đó, không hề đáp lời. Nói thật là tôi đã hơi đuối sức - thể lực của tôi vốn yếu ớt, lại đi đi lại lại cả ngày hôm nay nên sớm đã mệt mỏi rã rời, cuối cùng còn bị rơi vào khu địa đạo này!

Ban đầu, tôi lặng lẽ vịn tay vào tường để đi, hy vọng có thể tiết kiệm chút sức lực. Trước khi tìm được lối ra, nhất định tôi sẽ không gục ngã trước mặt anh ta.

Vài phút sau, khoảng cách giữa hai bên tường đột nhiên mở rộng, chúng tôi bước vào một cái sân rộng hình tròn, trống rỗng, vách tường đổ nát, trên bề mặt khắc những họa tiết chạm nổi, không thể coi là nghệ thuật được bởi chúng rõ ràng rất thô sơ, như thể chỉ vì không muốn bức tường quá đơn điệu nên khắc bừa vào thôi, không khí nồng nặc mùi rượu, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là hầm trữ rượu của giới quý tộc thời Trung cổ.

Tịch Hy Thần đã tiến vào trong sân thăm dò địa hình, ở đó có hai lối đi, tôi đi theo, nhìn một lát rồi chọn lối bên trái.

“Đợi một chút.”

Tôi xoay người, con dao tiện ích xẹt nhanh về phía bên phải của tôi, tôi nhìn anh ta cười, nói rất chậm: “Đừng có chạm vào tôi, Tịch Hy Thần.” Cảm xúc của tôi đã lên đến cực điểm, vì môi trường này, vì con người này...

Trong phút chốc, tất cả mọi thứ như chết lặng. Anh ta nhìn tôi, vẻ lạnh lùng, trong cặp đồng tử dần dần hiện lên nỗi giận dữ và đau xót. Một giây sau, cánh tay gân guốc kéo mạnh tôi ngã vào lòng anh ta, bờ môi anh ta áp chặt vào môi tôi, nụ hôn tràn ngập bi thương. Tôi phát hoảng, vùng vẫy, ngược lại, anh ta càng ôm chặt hơn, đầu lưỡi nóng bỏng và ẩm ướt thọc sâu vào miệng tôi, mút mát như thể người lữ khách mút giọt nước suối cuối cùng trên sa mạc, cuồng nhiệt, bất chấp tất cả! Một Tịch Hy Thần như thế, tôi chưa từng thấy bao giờ, thật khiến người ta sợ hãi!

... Tôi hung hãn cắn mạnh một cái, vị tanh tanh ngọt ngọt trộn lẫn mùi bạc hà dần dần lan tỏa. Anh ta ngẩng lên, ánh mắt rừng rực như ngọn lửa khóa chặt lấy tôi. cố kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, tôi nhếch môi, mắt nhìn thẳng vào anh ta, vốn nghĩ mình không dễ bị tấn công, kết quả vẫn bị anh ta làm cho kích động!

“An Kiệt...” Anh ta giơ tay vuốt má tôi, “Anh phải làm gì thì em mới tha thứ cho anh? Mới không hận anh,không cự tuyệt anh nữa?”

Câu nói đó, giọng điệu khiêm nhường đó, ánh mắt thành khấn đó khiến trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn.

“Nói cho anh biết, rốt cuộc anh phải làm gì?” Ngón tay ve vuốt trên khuôn mặt tôi, vẻ ôn hòa và cầu khẩn.

Cảm giác lành lạnh trên khuôn mặt khiến tôi co rúm lại, tôi dùng sức đẩy tay anh ta ra, “Tôi đã nói là đừng có đụng vào tôi!” Bàn tay ra sức lau quệt vị bạc hà trên khóe miệng.

“Tại sao anh lại cho phép mình đến tìm em chứ? Lúc nào em cũng đối xử với anh cạn tàu ráo máng.” Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ bi thương, “An Kiệt, em đối xử không công bằng với anh, ngay từ đầu em đã cự tuyệt anh, mỗi bước đi anh đều cảm thấy mình giống như một thằng ngốc, biết rõ sẽ không thể lay chuyển được gì...”

Tôi kìm nén nỗi khó chịu trong lòng, “Tôi không biết anh đang nói cái gì!”

“Em biết đấy, em biết làm thế nào để đẩy Tịch Hy Thần vào vòng tuyệt vọng, đau khổ đến chết. An Kiệt, lúc nào em cũng biết.” Khuôn mặt anh ta toát lên vẻ đau đớn tột cùng.

“Anh nói linh tinh cái gì thế?”

“Dù phạm tội giết người thì cũng phải có thời hạn chứ, đúng không? Vậy anh có thể lựa chọn chịu hình phạt sớm hơn được không?”

“Rốt cuộc anh nói linh tinh cái gì thế?!” Trước hoàn cảnh hoàn toàn không nắm bắt được tình thế này, tôi bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng, trong lòng linh tính có chuyện gì đó sắp xảy ra.

“Anh không nói linh tinh, chỉ là anh...” Bàn tay bóp chặt eo tôi đến mức không thể cử động được, ánh mắt bất cần của anh ta làm tôi sợ hãi, tôi nghĩ anh ta sẽ lại...

“Tịch Hy Thần, đừng có ép tôi phải hận anh!”

Tay phải của anh ta vẫn ôm chặt sau lưng tôi, không hề có ý muốn buông ra, “Em đã từng hận rồi, đúng không?” Cảm giác như anh ta đang cười, xa cách mà gần gũi, tha thứ mà đoạn tuyệt, sau đó, bàn tay trắng bệch của anh ta giữ chặt lấy cánh tay phải đang cầm dao của tôi, rồi đột nhiên giơ lên đâm mạnh vào ngực mình! Tức thì, một dòng máu đỏ tươi chảy tràn ra chiếc áo sơ mi màu trắng, tạo thành hình một đóa mẫu đơn kỳ lạ.

Tôi sửng sốt nhìn anh ta, anh ta điên rồi chăng?! Cảm giác ấm nóng và ẩm ướt trên tay buộc tôi phải thừa nhận đây không phải là ảo giác

Tôi dùng sức đẩy anh ta ra, Tịch Hy Thần loạng choạng lùi lại một bước, chán chường dựa người vào bức tường phía sau. Chiếc áo sơ mi rách bươm, máu chảy ướt đẫm, dù cách một đoạn khá xa nhưng vẫn ngửi thấy rất rõ mùi tanh tanh ngọt ngọt!

Con dao dính đầy máu rơi xuống, tôi loạng choạng quay người chạy về hướng mật đạo tối tăm! Anh ta dựa vào cái gì mà làm thế? Thật là hoang đường, thật quá đỗi hoang đường!!

Địa đạo tối đến mức giơ tay lên cũng không nhìn thấy năm ngón, cảm giác như mình bị rơi xuống một cái động không đáy, đôi chân tuyệt vọng chạy thục mạng về phía trước, tiếng gió vù vù bên tai giống như tâm trạng hoảng loạn cực độ của tôi lúc này.

Do chạy không vững nên tôi ngã nhào xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống con đường đá, cảm giác tê tê đau rát truyền đến, hơi thở gấp gáp, nặng nề trong không gian tù túng càng hiện rõ vẻ mệt mỏi và đau đớn... Tại sao lại đến nơi này? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao... tất cả đều rối tung lên thế?! Tịch Hy Thần, anh thật quá tàn nhẫn! Khi tôi dằn lòng quyết sẽ lãng quên tất cả quá khứ thì anh lại xuất hiện, dùng cách này để hủy hoại bản thân một cách cực đoan và bạo lực !

Khi tôi thất thểu quay trở lại thì thấy anh ta đang ngồi dựa lưng vào tường, cánh tay vắt qua đầu gối, chiếc áo sơ mi trắng đẫm máu hiện lên rất đáng sợ trong ánh lửa.

Trong lòng kinh hãi, tôi chạy vội tới nắm lấy vai anh ta, “Tịch Hy Thần!” Tôi phát hiện thấy giọng mình hơi run rẩy: “Không phải đã nói là muốn đưa tôi ra ngoài sao?! Bây giờ như thế này là có ý gì, muốn nuốt lời à?” Tôi hận bản thân đã bỏ đi mà còn quay lại, nhưng càng hận gấp bội khi mình tỏ ra quan tâm đến anh ta!

Đôi mắt trong veo từ từ mở ra, nhìn thấy tôi thì chợt sáng lên, giọng nói ấm áp chưa từng có: “Anh sẽ đưa em ra ngoài.” Anh ta giơ bàn tay không dính máu lên vuốt má tôi, “An Kiệt...” Ngọn đuốc rơi xuống đất, ánh lửa chập chờn yếu ớt rồi tắt hẳn, “Đối với em, anh tuyệt đối không nuốt lời.” Tiếng thì thầm nhỏ dần, bờ môi lạnh đã phủ lên môi tôi, giống như đang vuốt ve một con chim.

“Anh...” Gần gũi trong một không gian tràn ngập bóng tối thế này khiến tôi càng hoảng loạn, lúng túng không biết nói gì.

“An... anh muốn hôn em, rất muốn...” Giọng nói ấm áp mang chút xấu hổ, không tự nhiên.

Nhân lúc tôi đang ngây ra, Tịch Hy Thần lưu luyến kết thúc nụ hôn mềm mại như nước, khó nhọc kéo tôi đứng dậy, bàn tay trắng bệch vịn lên bức tường đổ nát.

“Anh... vết thương...” Tôi gần như vô thức đứng lên, hành vi của anh ta đã hoàn toàn vượt quá khả năng lý giải và đối phó của tôi, ngón tay xoa nhẹ lên bờ môi, ở đó cảm giác ấm nóng vẫn còn lưu lại, khóe môi thoáng cười nhạt, nhưng lần này đã mất đi vẻ kiêu ngạo.

“Xin lỗi, vì đã làm em sợ.” Giọng nói đầy vẻ biết lỗi, “Anh không sao.”

Tôi do dự đỡ lấy cánh tay anh ta, “Anh vẫn nên nghỉ ngơi một lát...”

Anh ta nén cơn ho không thành tiếng, “Không, không cần, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, sức khỏe của em không chịu nổi môi trường này đâu.”

Tôi nhếch môi, trong lòng dấy lên những dư vị phức tạp, thế còn sức khỏe của anh liệu chống chọi được bao lâu?

“Ở châu Âu thời Trung cổ, kiểu mật đạo này...” Anh ta lại ho một chập, khó nhọc nói: “Kiểu mật đạo này ngoài việc dùng để thoát hiểm thì cũng thường dùng để giam giữ tù nhân, do vậy chắc chắn sẽ có nhiều lối đi.”

Anh ta nói vậy là muốn để tôi yên tâm hay muốn xóa bỏ sự điên rồ một giây trước? Tôi bỗng dưng phát hiện ra mình có thể bình tĩnh nghe anh ta nói... sự bình tĩnh trước nay chưa từng có.

Khi khốn đốn thì luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, chưa hết một ngày mà cứ như đã trải qua ba ngày ba đêm không ăn không uống. Tôi cắn chặt môi, những cơn chóng mặt từ từ dội đến, cuối cùng, cơ thể không chịu nổi nữa nên ngất đi.

Vị tanh của máu lúc trước vẫn chưa bay hết, giờ lại một lần nữa tràn đến, cảm giác một chất lỏng ấm nóng được đưa vào trong miệng, mang theo chút hương bạc hà.

Sắc trời u ám, những màn mưa che khuất tầm nhìn,không trông rõ đường, rồi bỗng nhiên ấm áp và khô mát, sau đó, tỉnh dậy là trần nhà trắng như tuyết.

Chiếc áo vest phủ trên người rơi xuống, không có bầu trời, không có trần nhà, đập vào mắt vẫn là con đường đá xanh và ánh lửa lờ mờ.

Tất cả mọi thứ lúc nãy có lẽ chỉ là một giấc mơ, thực sự là một giấc mơ.

Tịch Hy Thần quỳ xuống bên cạnh, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo âu, tay phải buông thõng bên hông, tay trái giơ lên vuốt tóc tôi, ngượng ngùng đến đờ người ra. Không có áo vest, đóa mẫu đơn màu đỏ sẫm trên chiếc áo sơ mi trắng tinh kia càng hiển hiện rõ nét trước mắt tôi.

Không phủ nhận anh ta có làn da rất đẹp, khuôn mặt nét nào ra nét đấy, sống mũi cao, thẳng tắp, trên bức tường phía sau phản chiếu một chiếc bóng thanh tú, nhưng trong phần thanh tú đó lại chứa đựng vẻ lạnh nhạt, không thể xâm phạm. Phát hiện thấy tôi đang nhìn không chớp mắt, anh ta nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng. Tôi như một đứa trẻ làm điều gì sai bị bắt quả tang, hai má ửng hồng.

vết thương chưa được xử lý của anh ta đã đóng vẩy, gần như đen lại, không còn chảy máu nữa.

Trong nháy mắt, đầu óc tôi bỗng dưng sáng tỏ! Rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, toàn thân lạnh buốt như thể vừa bị giội một gáo nước lạnh. Tôi lại một lần nữa giống như con ngốc, bị những thứ giả dối này lừa gạt! Sao tôi có thể quên được anh ta là một con người mưu mô, quỷ quyệt chứ? Thì ra, tình cảm của tôi đều nằm trong sự tính toán của người khác!

Ảnh mắt ấm áp ngay lập tức biến mất. Những lời nói và cử chỉ ân cần khi nãy đều là do vẻ dịu dàng và đau buồn của anh ta làm tâm trí tôi ngu muội, giờ nghĩ lại, nó trở nên thật nực cười, một điều sỉ nhục đối với tôi, chế giễu tôi điên cuồng.

Tịch Hy Thần đứng dậy, hình như hơi chóng mặt nên đứng yên một lúc, tay phải vịn vào bức tường đá để đứng cho vững, một dòng máu chảy xuống dọc theo đường gồ ghề của bức tường đá.

“Em có tự đứng dậy được không?” Anh ta cúi đầu hỏi tôi, nụ cười vẫn ấm áp, buông cánh tay phải xuống, vô tình trượt qua các mỏm đá trên bức tường, quệt đi vết máu.

“Phía trước là lối vào hầm rượu, ở đó có một dãy bậc thang dẫn ra ngoài, nhưng khó có thể mở được tảng đá trên đỉnh.” Giọng anh ta càng lúc càng yếu, tôi yên lặng lắng nghe, khép bờ mi lại để che đậy những cảm xúc của mình.

Dường như anh ta đang suy nghĩ điều gì, “Trừ khi...”, anh ta chỉ thốt lên hai từ.

Lối vào hầm rượu là một hành lang tối tăm và chật hẹp khiến người ta không mấy chú ý.

Tôi đứng dậy đi về hướng đó, quay đầu lại thì thấy Tịch Hy Thần bị rớt lại phía sau khá xa, ôm ngực ho sù sụ, chân đi không vững.

Tôi cười lạnh lùng, thực ra anh ta hà tất phải làm thế? Tôi không muốn đi tới dìu đỡ hay lo lắng gì nữa, bởi biết rõ sự giả dối trong đó.

Thấy tôi nhìn, anh ta ngây người rồi đứng thẳng lên, một tia sáng bỗng lóe lên trong không gian tăm tối, “Để anh cầm đuốc.”

Phía cuối con đường hẹp là một hầm rượu vang, những hũ rượu vang nho được đưa xuống hầm cách đây hàng thế kỷ được xếp ngay ngắn xen kẽ trong các vách đá.

Có một số hũ đã bị hỏng, vỡ tan tành trong các hốc tường, mùi rượu nồng nặc hơn rất nhiều so với lúc nãy, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Mặt Tịch Hy Thần đỏ ửng, dường như đứng không vững, đổ người vào tôi.

“Tịch Hy Thần!” Tôi vô thức gọi khẽ.

Khi đã đứng vững, anh ta thuận tay cầm một hũ rượu vang đỏ trên giá và nói: “Ở đây không có gì để ăn uống, đành phải uống tạm thứ này.” Anh ta gượng cười, vụng về biện bạch, ngay cả bản thân anh ta cũng không tin vào cách giải thích đó.

Sức chịu đựng đã lên đến đỉnh điểm, khiến cho ý muốn phục thù lại trỗi dậy.

“Tịch Hy Thần, anh thích tôi ở điểm gì?” Tôi tiến lại gần anh ta một bước, giọng ôn tồn: “Tấm thân tàn tạ này, hay... tâm hồn nực cười này?”

Tịch Hy Thần ngây người, rồi đột nhiên cầm tay tôi đặt lên ngực mình.

Chiếc áo sơ mi trắng của anh ta đã ướt đẫm, đóa mẫu đơn màu đỏ thẫm đã bị mồ hôi làm phai màu.

“Thú vị thật đấy!” Tôi từ từ mở từng chiếc cúc áo của anh ta ra, để lộ bộ ngực săn chắc, mịn màng.

Ngón tay chạm nhẹ vào chồ vết thương không sâu lắm, rồi dừng lại nơi trái tim đang phập phồng theo từng nhịp thở.

“Anh nên đâm vào chổ này này.” Tôi nói, cảm thấy toàn thân anh ta trở nên căng thẳng, ngay cả sự phập

phồng bên dưới ngón tay đang chạm trên ngực anh ta dường như cũng dừng lại. “vết thương quá nông, sau khi rút dao ra máu mới từ từ chảy, khi đâm bàn tay lại nắm vào lưỡi dao, khiến máu trong lòng bàn tay chảy ra, giống như bị thương nặng. Tôi không biết thì ra anh Tịch lại có tài diễn kịch như thế.”

Không có tiếng đáp lại, trọng lượng cơ thể từ từ ép xuống, hơi thở phảng phất mùi rượu phả qua tai tôi, thân thể nóng hừng hực, mồ hôi nhóp nháp khiến tôi vô cùng khó chịu, cố sức đẩy anh ta ra.

Tịch Hy Thần đứng không vững, ngã vào vách tường đá, tay phải trượt qua các mỏm đá trên bề mặt tường, vết thương chưa kín miệng lại toạc ra. Rất lâu sau, không có tiếng động nào.

Anh ta d người vào vách tường, đầu tóc rối bù, thần sắc u ám, máu ở bàn tay phải từ từ rỉ xuống, từng giọt, từng giọt, “Đúng, khổ nhục kế, mặc dù là kế cũ, nhưng đối với em vẫn có tác dụng.” Tịch Hy Thần nhìn tôi, sau đó mỉm cười, “Bởi vì Giản An Kiệt tuy lạnh lùng nhưng cũng dễ... mềm lòng.”

“Em không muốn chết cùng anh ở đây, phải không? Cho nên con dao đó không đâm thật, em phải vui mừng mới phải chứ!”

Anh ta nói thế là có ý gì? Cười nhạo sự bất lực của tôi? Đúng! Cái nơi quỷ quái này, nếu không có anh ta dẫn đường thì thực sự tôi không thể ra được.

Cơ thể Tịch Hy Thần từ từ di chuyển sang bên trái, rồi lại ngồi xuống.

“Đây chính là bậc thang, em đi lên đi.” Bậc thềm đá ẩn trong bóng tối, gần như không thể nhìn thấy, đột nhiên có tiếng “rầm rầm” vang lên, giống như một kỳ tích, lời anh ta vừa dứt thì phiến đá trên nóc thềm tách ra, một luồng sáng từ cửa động rọi xuống.

Tôi giơ tay che mắt cho đỡ chói, sau khi thích nghi với

ánh sáng mới quay đầu lại nhìn anh ta, “Anh không đi à?”, mặc dù lúc này bản thân không hề muốn quan tâm đến anh

Anh ta ngồi dựa vào tường, lạnh lùng cười, nói: “Thềm đá đã lâu không tu sửa, em đi thử xem sao? Với lại, anh chết cũng có liên quan gì đến em đâu?”

“Đúng là chẳng liên quan chút nào cả!” Mặc dù tôi buột miệng thốt ra như vậy, nhưng không thể phủ nhận nỗi do dự trong lòng.

“Hay em còn lưu luyến? Ồ, “Sinh không cùng ngày, chết cùng mồ”, cũng lãng mạn đấy chứ!” Giọng nói đều đều mai mỉa thốt ra những lời lẽ vô sỉ làm tổn thương người khác.

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, mặc kệ anh ta, rồi thế nào anh ta cũng sẽ lên được thôi! Tôi lê tấm thân mệt mỏi bước trên những bậc thềm đá lởm chởm. Khi lên đến bậc thang cuối cùng, dưới chân là mặt đất xa cách đã lâu, cảm giác chết đi sống lại khiến tôi cảm thấy như đây không phải là sự thực.

Dù không muốn quan tâm, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được, đưa mắt nhìn xuống dưới.

Trên môi anh ta là nụ cười ảm đạm, khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ, ánh mắt thất thần, thân thể từ từ đổ nghiêng xuống, kèm theo đó là những tiếng động “rầm rầm”. Trong lúc tôi đang không biết phải làm thế nào thì phiến đá bên chân đột nhiên đóng lại, bụi bay mù mịt, tiếng máy móc cũ kỹ ma sát nhau cũng ngừng hẳn, cổng mật thất khép lại như cũ, không dấu vết, như thể trước nay chưa từng tồn tại.

“Anh chết cũng có liên quan gì đến em đâu?” Bên tai tôi đột nhiên dội lại câu nói đó. Tình cảnh hoang đường này chẳng khác gì sinh ly tử biệt.
Bình Luận (0)
Comment