Nơi Nào Hạ Mát

Chương 2

Cuối tuần, người của công ty trang trí nội thất đến thay giấy dán tường. Tuần trước, An Kiệt bỗng nổi hứng, dồn tất cả tâm huyết biến rèm phòng khách thành gam màu nóng, màu mận chín, viền đăng ten màu ánh kim, trông rất diêm dúa. Tịch Hy Thần từ ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì đứng ngây người một lúc mới thốt ra câu nói rất thật lòng: “Nhìn được lắm, chỉ có điều... hơi sặc sỡ.”

An Kiệt cười mỉm: “Cám ơn anh!” Kiên quyết không thay rèm cửa sổ, ngược lại cô còn gọi điện cho công ty trang trí nội thất đến thay giấy dán tường thành gam màu nóng để căn phòng toát lên vẻ mỹ lệ.

Tịch Hy Thần nhìn thấy vợ bận túi bụi, chạy đi chạy lại, đứng nhìn cười cười, tỏ vẻ hài lòng. Thực ra anh không quan tâm rèm cửa, giấy dán tường màu gì, anh chỉ thích đứng nhìn vợ vì tổ ấm của hai người mà bận rộn, dù chỉ là chọn một chiếc cốc uống trà.

“Chú à, không được, không được, màu này nhìn âm u quá!”

Nghe thấy thế, người bên công ty trang trí nội thất liền ôm lấy cánh tay đã mỏi cứng, đung đưa tờ giấy dán tường trên tay: “Cô à, đây là màu sặc sỡ nhất rồi.”

An Kiệt trầm ngâm, do dự: “Vẫn không phải là màu cam tôi muốn.”

Một người khác bên công ty nghe thấy thế liền chạy đến bên cô, nhìn chăm chăm vào tường: “Màu này là màu vàng cam rồi

“Không đúng, tôi muốn loại màu vàng vừa sáng long lanh lại vừa toát lên vẻ diễm lệ cơ.”

Tịch Hy Thần đang ngồi đọc báo trên sofa, nghe thấy thế không nén nổi, khẽ cười, lắc lắc đầu.

Người thợ tỏ vẻ không hiểu: “Cô à, cô lạ thật, làm gì có người nào muốn tường nhà mình phát sáng đâu?!”

“Chính là tôi.”

Người đàn ông nghĩ ngợi một lúc, đành cười trừ: “Vậy cô có muốn dán màu này nữa không?”

“Tôi không biết.” Cô tỏ vẻ thật không biết phải làm thế nào. “Thật sự là không còn màu nào sáng hơn nữa à?”

Người thợ bên cạnh đang làm cũng xúm lại: “Cô à, màu này chắc cũng chỉ có mình cô chọn thôi, sáng quá,nhà người khác cũng đâu dám dùng màu sáng thế này.”

Không còn cách nào khác, cô đành thở dài nói: “Đành thế này vậy”, rồi quay sang cầu cứu: “Hy Thần, anh thấy thế nào?”

Tịch Hy Thần lười biếng quay đầu lại, xem qua một lượt rồi cười: “Sáng chút nữa chắc đẹp hơn.”

An Kiệt hoài nghi: “Thật sao?”

Người thợ nghe thấy thế thì trố mắt nhìn Tịch Hy Thần: “Anh à, anh cũng nghĩ màu này chưa đủ sáng sao?” Sở thích của người nhà này đúng là có một không hai.

“Đúng là chưa đủ sáng”, Tịch Hy Thần nói.

Hai người thợ chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

Tịch Hy Thần đặt tờ báo xuống: “Hóa đơn thanh toán đâu, để tôi gửi tiền các anh?”

“Vậy còn giấy dán tường...”

“Không cần thay nữa”, Tịch Hy Thần đáp.

Được nhận tiền mà không phải làm, hai người thợ có vẻ ngập ngừng: “Anh à, hay là hai anh chị chọn màu khác thử xem, có thể còn màu anh chị thích.”

Tịch Hy Thần cười, đứng dậy, bước lại gần: “Không cần đâu, quan trọng là vợ tôi không thích.”

“Em vẽ đi. Vẽ thứ em thích ấy.” Tịch Hy Thần đứng yên, đưa tay vén những lọn tóc xõa xuống mặt An Kiệt ra sau tai. “Được không?”

Được không? Tất nhiên là không rồi!

“Màu vẽ sao? Anh nói người mang tới.”

“Vấn đề không phải là nguyên liệu màu vẽ.” An Kiệt cầm điều khiển ti vi chuyển kênh. “Em không thích vẽ.”

Tịch Hy Thần ngồi sau An Kiệt, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô: “Tại sao?”

“Chỉ là không thích vẽ.” An Kiệt gập chân lên sofa.

“Ừm.” Tịch Hy Thần cúi đầu, tựa vào bờ vai mảnh mai của An Kiệt, đưa miệng cắn nhẹ, rồi lại cắn thêm cái nữa.

Cặp lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, cảm giác hơi khó chịu: “Anh đừng ép em.”

Nụ cười của Tịch Hy Thần bao giờ cũng dịu dàng: “Anh không ép em, không bao giờ muốn ép em.”

“Dù thế nào thì bây giờ em cũng không muốn vẽ.” Cô khẽ giãy ra khỏi người anh. “Em đi lấy nước uống.”

“An Kiệt.” Tịch Hy Thần ôm chặt lấy cô, từ từ kéo tay cô lại, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô. “Anh xin lỗi mà.”

An Kiệt lặng người, lát sau cô mới thốt ra một câu, giọng khó khăn: “Tranh vẽ bằng tay trái nhìn không đẹp.” Mỗi khi hoàn thiện một tác phẩm bằng tay trái, cô đều tự mình xé thành trăm mảnh.

Giọng Tịch Hy Thần rất khẽ: “ừm, không sao đâu, chỉ có anh được xem thôi mà.”

ừm, không sao đâu...

Ý anh ấy là không sao vì thực sự nó rất xấu đây mà.

An Kiệt nhíu mày, tâm trạng phiền muộn vì câu nói đó bỗng tan biến, trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng: “Tịch Hy Thần, em muốn vẽ anh.”

Hy Thần ngây người, nhìn cô chăm chăm vẻ kinh ngạc: “Tại sao lại thích vẽ anh?”

“Không được sao?”

Tịch Hy Thần bồng chốc lặng người: “Cũng không phải là không được.”

An Kiệt nheo mắt: “Vậy thì em thích vẽ khỏa thân cơ.” Được voi đòi tiên.

Thật là dịp hiếm có, đặc biệt đối với Tịch Hy Thần, cô càng không thể bỏ qua.

“Không được sao?” An Kiệt lại vặn hỏi.

“Haizz...” Tịch Hy Thần bóp trán. “Cũng không phải là không được.”

Cũng không phải là không được...

Sau này An Kiệt mới phát hiện, ý kiến của cô thật sự rất... rất tệ.
Bình Luận (0)
Comment