Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 17

Từ nhỏ đến lớn đã quen với việc có anh trai ở bên, nay anh trai phải đi học xa nhà, ai đó nhớ anh đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, trong chưa đầy một tuần đã sụt mất ba cân, khiến cho hai bên bố mẹ và cậu bạn thân vô cùng lo lắng.

Vì thế, mỗi bữa, Thảo Ngân đều bị bố mẹ ép buộc ăn thêm một bát cơm. Không những thế, cậu bạn thân còn rất tích cực bồi bổ cho cô bằng tay nghề của bản thân. Vậy mà, đã gần một tháng trôi qua, cơ thể tròn trịa ngày nào vẫn không có dấu hiệu hồi phục, ngược lại, ngày càng gày đi, khiến mỗi lần Liên Kiệt về thăm nhà đều lôi cậu em nuôi ra quở trách một hồi vì không chăm sóc em gái cẩn thận.

Tình trạng kéo dài cho đến khi mọi người giật mình nhận ra cô bé nào đó nay đã cao lên không ít, những nơi cần lồi cũng lồi, cần lõm đều lõm. Thì ra, tất cả đều là do hoóc – môn thay đổi. Cô gái nhỏ đã trở thành thiếu nữ.

Trải qua kì thi chuyển cấp với sự cố gắng vượt bậc từ phía bản thân và gia đình, hai bạn trẻ nào đó đều rất vui vẻ khi vẫn được học cùng một lớp, ngồi cùng một bàn. Ngày ngày, cả hai vẫn đi học, về nhà rồi làm bài tập cùng nhau. Mọi chuyện diễn ra êm đẹp cho đến một ngày nọ.

Chuyện kể rằng, vào một buổi sáng cuối thu đẹp trời, trường học nơi Thảo Ngân và Hoàng Bách đang theo học đang diễn ra hoạt động hội trại kỉ niệm 50 năm thành lập trường. Những quầy hàng đồ lưu niệm, đồ ăn tự làm của học sinh rất đông khách. Đặc biệt là quầy đồ ăn của một lớp nào đó.

Với tay nghề đã được rèn luyện, nâng cao nhiều năm nay, chàng trai trẻ Hoàng Bách không mất nhiều công sức để đánh bật các đối thủ, đem quầy ăn của lớp trở thành điểm thu hút nhất của hội trại.

Vừa bận bịu phụ giúp, vừa quan sát vẻ mặt lạnh tanh của anh bạn nhà mình, Thảo Ngân âm thầm cười trong lòng. Dù biết rằng người ta không có hứng thú gì với những hoạt động thế này, cô đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể lôi kéo người ta. Nhưng nay hai người đã cuối cấp rồi, cũng nên có chút kỉ niệm với trường lớp để sau này nhớ về chứ.

Bên ngoài, nhóm phụ trách bày bán của lớp bị khách hàng bủa vây thành một vòng, khó khăn lắm, cô bạn lớp trưởng mới lọt qua vòng vây, chạy vào thông báo:

“Lại hết hàng rồi. Hai vị đầu bếp, nhanh tay lên một chút!”

“Đây, cậu mang chỗ này ra trước đi. Còn mẻ cuối cùng nữa thôi, một lát tớ mang ra sau.” Thảo Ngân nhanh nhẹn đặt bánh vào tay cô nàng.

Cô bạn lớp trưởng này của họ là một người mê tiền chính hiệu, nghe vậy liền kéo tay Thảo Ngân, giọng nói ngọt ngào, dụ dỗ:

“Sao đã mẻ cuối cùng rồi? Thảo Ngân yêu quý à, cậu nói với anh Bách nhà cậu làm nhiều thêm một chút nữa được không? Lớp mình đang bán rất chạy đấy. Lần này quỹ lớp lớp mình chắc chắn sẽ đầy ắp, cuối năm tha hồ mà liên hoan.”

Thảo Ngân bị lôi kéo, buồn cười nhìn cô bạn:

“Cậu nhìn xem! Chúng ta đã cướp hết khách của những quầy khác cả buổi sáng rồi. Nếu còn tiếp tục, e rằng bọn họ sẽ coi lớp mình thành kẻ thù không đội trời chung đấy. Hơn nữa, Hoàng Bách cũng mệt rồi.”

Cô bạn lớp trưởng nghe vậy, đánh ánh mắt về phía Hoàng Bách đang đứng cạnh lò nướng, đẩy vai Thảo Ngân, chọc ghẹo:

“Xem cậu thương người ta chưa kìa. Thôi đành vậy! Không làm mệt tri kỉ của cậu nữa, bằng không một lát chắc tớ hết đường về luôn.”

Mặc dù đã quen với việc mọi người thường hiểu lầm về quan hệ của mình và cậu bạn thân, nhưng bị trêu chọc ngay trước mặt người ta thì lại là vấn đề khác. Thảo Ngân len lén liếc nhìn Hoàng Bách, thấy cậu không để ý phía này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, vội đẩy cô bạn lớp trưởng ra ngoài.

“Cậu còn muốn ở trong này đến bao giờ, bên ngoài đang chờ cậu kia kìa.”

Đợi cô bạn rời khỏi, Thảo Ngân lại quay đầu nhìn về phía Hoàng Bách, trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man. Nhớ ngày nào cô và người này chỉ mới quen biết, cậu ấy là một người vô cùng kì quái, tóc dài ngang vai, bộ mặt cả ngày lạnh lẽo không nói, không cười. Vậy mà chớp mắt họ cũng đã ở bên nhau 6 năm. Bây giờ, cậu ấy đã là một chàng trai cao lớn, dáng vẻ khôi ngô, đầy sức quyến rũ. Tuy vẫn lạnh lùng như trước nhưng tính tình này lại là điểm khiến con gái yêu thích. Ở trong trường, có rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu ấy.

Ban đầu, một vài người rất mạnh dạn, đến thẳng trước mặt cậu ấy bày tỏ tình cảm. Ai ngờ tên tâm thần ấy không một chút thương tiếc, không đón nhận tình cảm của người ta cũng thôi đi, lại kéo cô ra làm lá chắn bằng câu nói kinh điển:

“Tôi có Gà Mái nhà tôi rồi.” Không những thế, còn dùng ánh mắt ép buộc cô im lặng một cách công khai.

Từ đó, những cô gái đều tin vào lời đồn cô và cậu ấy là một đôi uyên ương tri kỉ, mặc dù họ vẫn thầm mến, nhưng không còn ai đến nữa.

Nhớ đến lời đồn ấy, Thảo Ngân lại buồn bực.

Hồi đó hai người mới vào cấp ba. Ngày đầu tiên ở trường mới, Thảo Ngân xúng xính áo dài trắng, tung tăng cùng Hoàng Bách đi dự lễ khai giảng. Hai người đang yên lành bước đi, Thảo Ngân không biết thế nào va phải mấy người khóa trên, rối rít xin lỗi. Chuyện tưởng thế là xong, ai ngờ mấy người kia lại lấy đó làm cớ trêu ghẹo cô gái nhỏ.

Hoàng Bách nhanh nhẹn kéo người ra sau lưng, nheo mắt nguy hiểm, hơi cúi đầu nhìn mấy người trước mặt, không hiểu nghĩ gì lại buông một lời đe dọa rất kinh thiên động địa:

“Từ nay, người nào dám đến gần cô ấy, con trai chúng tôi nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.”

Thảo Ngân nghe vế trước thì gật gù tỏ vẻ hài lòng, đến khi nghe vế sau thì không trụ vững nổi liền mất thăng bằng ngã về phía sau. Cô gái nhỏ vội vàng đứng lên, trừng mắt nhìn kẻ vừa nói dối trắng trợn kia:

“Nguyễn – Hoàng – Bách… Tớ có con trai với cậu khi nào chứ?”

Chàng trai nào đó mặt không đỏ, mắt không chớp, bình tĩnh hỏi ngược lại cô:

“Tiểu Hắc không phải con trai chúng ta sao?”

“Tiểu Hắc là ai?” Ai đó trong đám người phía trước nổi hứng tò mò.

Cô gái nhỏ không buồn để ý đến mấy người dư thừa nọ, vắt tà áo buộc qua một bên, sau đó xắn tay áo, chuẩn bị sẵn sàng hành quyết người nào đó.

“Bạch Công Tử thần kinh kia… Tiểu Hắc là cún yêu của chúng ta, sao cậu có thể nói thành con trai được? Cậu muốn tớ trở thành bà cô già, sau này trông con miễn phí cho cậu có phải không?”

Ai đó dĩ nhiên biết cô muốn làm gì, tốc độ vô cùng nhanh, hai giây sau đã cách xa cả chục mét, đứng bên đó nhớn mày nhìn cô:

“Yên tâm đi! Nếu cậu trở thành bà cô già, tớ chịu thiệt một chút lấy cậu là được chứ gì?”

Cô gái nhỏ bị đả kích nghiêm trọng, tức giận bừng bừng đuổi theo chàng trai. Cái người này, càng lớn càng bậy bạ giống anh cô. Cái gì mà chịu thiệt chứ? Cô còn không thèm đâu.

Vì vậy, giữa sân trường trước giờ bắt đầu buổi lễ khai giảng liền xuất hiện cảnh một cô gái nhỏ trong tà áo dài trắng thướt tha, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, vừa chạy vừa la hét đuổi theo một chàng trai cao lớn, anh tuấn, bộ dáng thảnh thơi dạo bước, vừa chạy còn vừa cố ý dừng lại trêu chọc người ta mấy câu, khi người ta gần đến nơi lại tăng tốc, miệng cười vô cùng vui vẻ.

Kể từ đó, không ai là không biết, hai kẻ này là một đôi. Dù Thảo Ngân đã tốn bao nhiêu nước bọt giải thích, thanh minh thì vẫn không có mấy ai tin tưởng cô và tên bạn tâm thần của mình là loại quan hệ bạn bè trong sáng. Cũng vì vậy mà cả tuổi thanh xuân tươi trẻ đó giờ ở trường cấp ba, không có lấy một mống khác giới nào có ý đồ mon men đến gần cô gái nhỏ.

Bên này, cô gái nhỏ đang mải mê hồi tưởng. Bên kia, chàng trai nào đó mặc dù đang rất chuyên tâm với chuyên môn của mình, thế nhưng khóe miệng lại cong lên rất đáng ngờ. Đừng nói là lời kia của cô bạn lớp trưởng, toàn bộ cuộc đối thoại từ đầu đến cuối, cậu đều nghe không sót chữ nào đâu.

“Thảo Ngân… Thảo Ngân…” Đang đắm chìm trong hồi ức, Thảo Ngân bị tiếng gọi gấp gáp kéo giật trở về thực tại.

“Thảo Ngân, có người muốn đánh nhau với anh Bách kìa. Cậu mau ra ngoài xem thế nào đi!”

Vừa nghe đến vấn đề có liên quan đến người nhà mình, cô gái nào đó vội ba chân bốn cẳng lao nhanh ra ngoài. Ra đến trước cửa trại, trước mắt cô xuất hiện cảnh tượng khiêu chiến kinh điển vẫn thường thấy trong phim. Một nam sinh nào đó đứng đối diện với Hoàng Bách, bộ dạng hung hăng, trừng mắt nhìn kẻ đối diện, buông lời thách thức:

“Tôi với anh đấu lại một trận! Lần này tôi nhất định sẽ thắng.”

Kết nối với sự việc cách đây nửa tháng, Bạch Công Tử nhà mình bỗng nhiên về nhà với những vết bầm tím trên mặt, trên người, khóe miệng còn bị rách, rỉ đầy máu tươi, lúc này Thảo Ngân hoàn toàn có thể khẳng định, lần đó chắc chắn là người này đánh Bạch Công Tử nhà cô.

Hoàng Bách nhìn nam sinh nọ một cách lạnh nhạt, xoay người hướng về phía vườn trường phía sau dãy phòng học, ngụ ý chấp nhận lời thách thức. Thế nhưng cậu mới đi được vài bước, cánh tay liền bị ai đó giữ lại.

“Cậu không được đánh nhau với người ta!” Cô gái nào đó vẻ mặt lo lắng, nghiêm túc nói.

Nhẹ nhàng rút tay lại, Hoàng Bách xoa đầu ai đó, mỉm cười trấn an:

“Ngoan, không sao đâu. Chỉ là chuyện giữa đàn ông với nhau thôi.”

Mọi lần chiêu này rất hiệu quả, luôn khiến cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lần này thì lại khác. Cô gái nhỏ vẫn một mực ôm lấy cánh tay chàng trai, thể hiện ý chí thà chết cũng không buông của mình.

“Không! Không cho cậu đi!”

Nói rồi, cô gái nhỏ quay đầu trừng mắt nhìn nam sinh nọ đang đứng một bên ghen tị:

“Tại sao cậu muốn đánh Hoàng Bách? Lần trước có phải cũng là cậu không?”

“…” Nam sinh nọ hoàn toàn á khẩu, muốn biện hộ cũng không biết nên nói gì cho phải.

Cậu ta thích cô gái nhỏ có cái tên Thảo Ngân. Đó vốn là chuyện hợp lý, phải tình đến cỡ nào khi một chàng trai rung động trước một cô gái xinh xắn, đáng yêu như thế ở độ tuổi này. Và thổ lộ dĩ nhiên là điều rất cần thiết. Thế nhưng, khi cậu ta chuẩn bị đi gặp cô, người tình tin đồn của cô liền xuất hiện, đề nghị cậu ta đánh nhau một trận, nếu cậu ta thua, sau này không được đến gần cô nửa bước. Lần đó, cậu ta đã thua. Muốn phục thù thì có gì sai? Và chuyện nay lại trở thành cậu ta muốn đánh người. Đây là đạo lí gì chứ?

“Đừng quậy! Tớ đi một lát sẽ về.”

Mặc kệ cho người ta nói gì, cô gái nhỏ vẫn nhất quyết không buông tay.

Nam sinh nọ sau khi chứng kiến một màn này, xoay người lẳng lặng bỏ đi. Trước khi đến đây, cậu ta vốn vẫn cho rằng tin đồn kia chỉ là từ phía đối thủ của mình mà ra. Nhưng thực tế đã chứng minh, đó hoàn toàn không phải tin đồn. Đó là sự thật, một sự thật vô cùng tàn nhẫn. Giữa hai người đó, còn có khoảng trống cho bất kì người nào xen vào sao?

Và như thế, đóa hoa đào đầu đời của một nam sinh nào đó vừa chớm nở đã phải nói lời vĩnh biệt cõi đời.

Ở trường cấp III, những chuyện thế này chẳng thiếu gì. Đám đông nhanh chóng hết hứng thú, tò mò, dần dần tản đi. Trước cửa trại chỉ còn lại thần dân của lớp cùng cặp đôi nào đó.

“Gà Mái, cậu muốn ôm tớ đến bao giờ?”

Cô gái nhỏ lúc này mới ý thức được tư thế giữ người của mình rất chi là có vấn đề, vội vàng buông tay, chạy một mạch vào trại lớp. Phía sau, có một chàng trai nhìn theo bóng hình cô, cười đến dịu dàng.

Dọn dẹp lại đồ đạc, cả lớp tụ tập tham gia mấy trò chơi buổi chiều rồi liên hoan, chụp hình kỉ niệm. Ngày hội trường cũng nhanh chóng kết thúc. Nếu bỏ qua sự việc nam sinh nọ, ngày hôm nay có thể nói là một ngày vô cùng vui vẻ.

Sắc trời dần ngả về chiều muộn, trên con đường đến trường, về nhà quen thuộc bao năm nay, Thảo Ngân vẫn ngồi phía sau Hoàng Bách như ngày nào, ngắm nhìn từng làn cây, ngọn gió, bỗng có cảm giác lòng đầy luyến tiếc. Chẳng mấy mà họ sắp phải xa trường rồi. Rồi đây mỗi người một ngả, ai nấy đều có cuộc sống mới của riêng mình, chẳng thể sớm tối bên nhau được nữa.

“Bạch Công Tử, cậu đã quyết định thi trường gì chưa?”

“Bố muốn tớ thi Y.” Chàng trai phía trước không nhanh không chậm, nhịp chân đều đều đạp xe, giọng nói bình thản.

“Vậy còn cậu?”

Lần này, chàng trai không lên tiếng, chỉ yên lặng đạp xe. Quãng đường về nhà bỗng trở nên nặng nền, chỉ có tiếng xích xe chạy đều hòa vào đường phố ồn ào xung quanh.

Nhìn bóng lưng rộng lớn cô đơn trước mặt, Thảo Ngân chợt thấy trái tim mình thắt lại. Cô hiểu rõ Hoàng Bách. Cậu ấy không muốn học đại học. Ước mơ của cậu ấy là tự do đi khắp nơi, tìm hiểu về văn hóa ẩm thực của các vùng miền trên thế giới, chứ không phải trở thành một bác sĩ. Cậu ấy là một Hoàng Bách không thích sự gò bó, luôn làm theo ý mình, đôi lúc lại rất kì lạ. Người ngoài có nghĩ gì, nói gì, cậu ấy cũng không để trong lòng. Nhưng với người thân, cậu ấy luôn tỉ mỉ quan tâm, chăm sóc cẩn thận và có thể làm tất cả vì họ.

Bố muốn cậu ấy thi Y, cậu ấy nhất định sẽ thi.

“Bạch Công Tử, chúng mình đến công viên chơi đi! Một lát nữa hãy về.”

Đứng xếp hàng trước cửa quầy kem gần cổng công viên, Thảo Ngân không ngừng đếm đi đếm lại số người đứng trước, háo hức chờ đợi đến lượt mình. Kem ở quầy này vẫn là ngon nhất! Mỗi lần đi công viên, trước khi về cô đều phải ăn được vài cây mới chịu.

Hoàng Bách vốn không thích ăn, nhưng vì quầy này quy định mỗi người chỉ được mua nhiều nhất năm cây, mà cô gái nhỏ lại muốn ăn thật nhiều, nên bất đắc dĩ, cậu cũng bị lôi kéo ra nhập hàng ngũ xếp hàng.

“Bạch Công Tử, sắp đến lượt chúng mình rồi. Cậu nhớ phải mua 5 cây nhé!” Mắt thấy phía trước chỉ còn vài ba người, cô gái nào đó phấn khích quay đầu nói với người xếp ngay sau mình.

Một lát sau, ai đó vui vẻ xách túi kem lớn đi ra, vừa bóc một cây ra ăn, vừa thỏa mãn suýt xoa trong tiết trời đã hơi se lạnh.

Chàng trai đi bên cạnh vẫn yên lặng như trước, yên lặng ngắm nhìn ai đó, yên lặng dõi theo bóng hình cô.

“Này Bạch Công Tử, cậu cũng ăn một cái đi!”

Nhìn cây kem đột nhiên chìa về phía mình cùng ánh mắt chờ mong của ai đó, chàng trai Hoàng Bách chậm rãi nở nụ cười, nhận lấy cây kem, sau đó lại nhanh tay tóm cây kem ai đó mới ăn được phần đầu, cắn hai miếng thật to, cuối cùng bỏ chạy thật xa.

Thảo Ngân sững sờ trợn mắt với cây kem đáng thương chỉ còn lại một mẩu trong tay. Một hồi sau như ý thức được điều gì, cô gái nhỏ tức giận ném cây kem trong tay vào thùng rác cách vài bước chân, hướng về phía người nào đó, vừa đuổi theo, vừa hét lớn:

“Tên thần kinh kia, cậu mau đứng lại cho tớ! Buổi sáng không được đánh nhau nên bây giờ cậu ngứa máu rồi có phải không?”

“Tên thần kinh” quay đầu chạy giật lùi, cười ha ha sung sướng:

“Kem đúng là ngon lắm!”

Ôi, tức chết mất thôi! Hôm nay, không cho tên này một trận, Thảo Ngân cô thề không mang họ Lý. Cô gái nào đó vừa thở hồng hộc đuổi theo, vừa tự nhủ trong lòng.

Bỗng mục tiêu truy đuổi đột ngột dừng lại, đứng một chỗ dang hai tay ra như chào đón. Cô gái nhỏ phanh không kịp, cứ như thế đâm đầu thẳng vào lòng người ta. Cái mũi bị va đập mạnh truyền đến cảm giác tê rần.

“Không ngờ Gà Mái lại thèm muốn tớ đến thế đấy. Cậu đâu cần tốn công sức đuổi theo như vậy. Chỉ cần nói một tiếng, tớ nhất định sẽ để cậu tùy ý sử dụng mà.”

Khuôn mặt cô gái nhỏ không tốn đến một giây đã đỏ bừng như quả táo chín. Cũng may chỗ này không sáng lắm, khu vực hai người đang đứng lại vắng người, nếu không thì cô thật sự phải đào một cái hố mà chui xuống đấy. Thèm muốn? Cái từ này sao có thể dùng lung tung như thế được. Vậy mà người này lại nói ra không một chút ngượng ngùng như vậy. Cô khi nào thì thèm muốn cậu ấy chứ? Cùng lắm thì…
Bình Luận (0)
Comment