Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 21.2

Thảo Ngân nhìn bố mẹ cùng anh trai phía trước, mặt méo xệch. Có người nào cầu xin giúp đỡ như thằng nhóc này không? Hơn nữa, chuyện đó cũng không phải cô quyết định là được. Thằng nhóc này lại đẩy củ khoai nóng về phía cô rồi. Có ai giúp cô một tay không?

“Bố, mẹ?” Cô gái nhỏ dương ánh mắt to tròn, long lanh nhìn bố mẹ.

Bố, mẹ Lý lắc đầu hai cái rồi quay bước ra khỏi phòng.

“Anh Kiệt?” Cô gái nhỏ tiếp tục dùng ánh mắt khẩn cầu anh trai.

Anh trai Lý không cười không nói, xoay người nối gót nhị vị phụ huynh.

“Bạch Công Tử?” Đến vị cứu tinh cuối cùng, cô gái này còn rất biết điều chớp mắt mấy cái.

Mặt Lạnh đem theo sắc mặt đen thui, đùng đùng tức giận biến mất.

Cánh cửa khép mạnh. Khuôn mặt méo xệch của cô gái nhỏ càng ủ rũ. Đột nhiên, cô cảm thấy nhóc em đang bám bên người giống như khối tạ ngàn cân, chỉ có cô ngốc mới tình nguyện đeo vào người, sau đó lại đau khổ vừa khiêng tạ khó nhọc bước đi vừa khóc không ra nước mắt.

“Bảo Nam…”

“Hử?” Thằng nhóc nào đó đang giả bộ gào khóc lập tức dừng lại.

Hít một hơi dài, Thảo Ngân mới lôi kéo bạch tuộc trên người tách ra, đối mặt nhìn nó, ánh mắt chân thành nhất có thể, mở lời phân trần:

“Bảo Nam, nghe chị nói này. Mặc dù chị cũng rất muốn em ở lại chơi với chị mấy ngày. Nhưng chuyện này chị không quyết định được. Hơn nữa, chú đâu có làm sai chuyện gì. Em đối xử với chú như vậy chị sẽ không đồng ý.”

“Chị…”

Thấy Bảo Nam tức giận muốn bỏ đi, Thảo Ngân vội níu tay nó lại, ôm chặt lấy nó, nói tiếp:

“Bảo Nam, không phải em không biết, bố em yêu mẹ em nhiều thế nào. Cô mất khi vừa sinh em ra. Lúc ấy, chú đã đau khổ rất nhiều. Chú dùng biện pháp trốn tránh để chữa lành vết thương. Nhưng rồi chú vẫn quay về đón em, bởi vì trong thâm tâm chú cũng yêu thương em nhưng người vợ quá cố. Bao năm qua, chú một mình vất vả làm việc kiếm tiền nuôi dạy em. Vừa phải làm tròn trách nhiệm của một người bố, vừa phải đảm nhiệm thêm vai trò của một người mẹ, nhưng chú đâu ca thán một lời. Giờ em đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện rồi. Em đâu thể trẻ con mãi như thế. Em không thể chỉ biết sống cho riêng mình mà ích kỉ như vậy. Chẳng lẽ, cả đời này chú cũng không được quyền hạnh phúc sao?”

Nghe đến đây, Bảo Nam mới ngừng giãy giụa, để mặc chị họ đỡ lấy mình, giọng nói trầm xuống:

“Ông ấy có người phụ nữ mới, ông ấy sẽ không còn nhớ đến mẹ nữa, cũng sẽ không còn yêu thương tôi nữa.”

Thảo Ngân ôm cậu nhóc, đưa tay chầm chậm vỗ về:

“Chú sao có thể không thương em nữa chứ? Mọi người sẽ vẫn yêu thương em. Mẹ mới cũng sẽ yêu thương em nữa. Có thêm một người yêu thương, như thế không phải rất tốt sao?”

“Chị nói nghe hay thật đấy!” Cậu nhóc tựa trên vai cô, dụi đầu một cái.

“Cái thằng nhóc này, chị em nói mà em dám không tin ư? Muốn ăn đòn chắc?”

Nghe chị họ dọa nạt, thằng nhóc nào đó không những không sợ mà càng lớn mật hơn, nũng nịu dựa vào người cô.

“Chị Ngân xinh đẹp làm sao có thể đánh em, đúng không? Mà này, chị phải giữ lời hứa của mình đấy nhé! Trước khi tôi lập gia đình, chị nhất định không được lấy chồng đâu đấy. Nếu chị không giữ lời, tôi nhất định sẽ đánh chú rể của chị thành đầu heo xấu xí nhất trên đời.”

“Bốp…” Cùng với bóng đen từ bên ngoài vọt vào, một tiếng va chạm giòn giã vang lên.

Chỉ thấy cậu nhóc Bảo Nam vừa rồi còn đang rất hí hửng với suy nghĩ của mình, lúc này đã chuyển sang trạng thái ngây ngốc, não bộ trở nên tê liệt. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao đầu cậu lại thấy ong ong thế này?

“Bốp…” Này thì thành đầu heo.

“Bốp…” Này thì xấu xí nhất trên đời. Hôm nay, anh đây không đánh cậu thành đầu heo, sao có thể tiếp tục làm anh cậu.

Cứ một lần đem cuốn sách gõ lên đầu Bảo Nam, chàng trai nào đó lại tăng thêm một phần sức lực. Nếu vừa rồi cậu không nán lại nghe ngóng, không biết thằng nhóc này còn được voi đòi tiên đến mức nào? Dám có ý định đánh anh nó thành đầu heo, lại còn lôi kéo Gà Mái nhà anh nó không lập gia đình. Không dạy bảo nó một lượt là không được rồi.

“Á… Á…” Trong lúc nhất thời, cậu nhóc nào đó bị đánh đến choáng váng, ôm đầu chạy trốn toán loạn từ lầu trên xuống lầu dưới rồi lại từ nhà trước đến sân sau.

Mà một đoàn người già trẻ, lớn bé trong nhà thấy vậy, ngoài giương mắt nhìn cũng chỉ có thể lắc đầu mỉm cười.

Cậu nhóc Bảo Nam sau khi bị đánh đến u đầu liền trở nên hiểu chuyện một cách lạ thường. Thời điểm ông Thành vào nhà, cậu nhóc còn chủ động cầm cặp giúp bố, ngoan ngoãn cúi đầu nói lời xin lỗi, lúc ăn cơm cũng rất hiếu thuận gắp thức ăn giúp ông.

Tối đó, trong ngôi nhà nhỏ nhà họ Lý vô cùng tưng bừng náo nhiệt. Không, chính xác là gà bay chó sủa.

Anh chàng nhỏ Tiểu Hắc đã lâu rồi không được về nhà bên ngoại. Vậy nên, vừa về tới nơi, anh chàng liền tỏ ra rất vui vẻ, cứ chạy qua chạy lại bám theo mọi người đang bận bịu chuẩn bị bàn ăn, chơi mãi vẫn không chán.

Thế nhưng, ngay sau khi cơm nước no nê, không hiểu anh chàng này đã bắt đầu ý thức được việc mình đang lên cân nên muốn vận động hay lại nổi hứng quậy phá. Nhân lúc cả nhà, người dọn dẹp bát đũa, người tất bật sắp xếp phòng ngủ, anh chàng này liền phấn khích lao tới sân sau.

Chưa đầy một phút sau đó, từ sân sau, một con gà mái cong mông chạy vào trong nhà, cất tiếng kêu tác tác hoảng hốt.

Thời điểm mọi người theo tiếng gà kêu tìm tới, sân sau đã bị kẻ nào đó tàn phá đến thê thảm.

Trong chuồng, gà bố, gà mẹ, gà lớn, gà bé, một đoàn nếu không trốn tận sâu bên trong góc chuồng thì cũng tìm một nơi nào đó cao ráo trú ẩn. Một vài con có vẻ đã vượt qua rào quây ra ngoài, lúc này đang nằm co cắp trên mấy tán cây quanh sân. Trên mặt sân, nào là lông gà, nào là lá cây trải đầy một vùng xanh nâu lẫn lộn. Mà nổi bật nhất vẫn là cục bông tròn nào đó.

Chỉ thấy ngay bên cửa vào chuồng gà, một khối cầu trắng muốt ngự ở đó. Một chân trước của hắn đã lọt qua song cửa, vào bên trong chuồng gà. Dưới móng vuốt cụt lủn của hắn, một anh gà trống đang bị chặn họng, từ cổ họng phát ra những tiếng khẹc khẹc như đang hấp hối.

Thấy mọi người xuất hiện, hắn liền buông móng, xoay người, lè lưỡi, vẫy đuôi, sủa lên một tiếng tỏ vẻ đáng yêu vô tội. Còn anh gà trống phía sau, như chỉ chờ có vậy, lập tức vùng lên chạy thẳng vào đám gà trong góc, đứng run bần bật.

“Tiểu – Hắc…” Tiếng rống của mẹ Lý nhất thời vang lên, làm cho cả một góc phố trong một tối mùa đông thẫm lạnh bỗng trở nên nóng bỏng.

Chính vì thế, ông anh Liên Kiệt vốn đã được giao cho nhiệm vụ đưa cậu em nuôi đang say đến lắc lư nhà mình trở về nay được đổi qua nhiệm vụ giáo huấn tội phạm gia đình, Tiểu Hắc. Mà nhiệm vụ đưa chàng trai say rượu nào đó trở về, dĩ nhiên sẽ rơi vào đầu hai thanh niên còn tỉnh táo khác trong nhà.

Bảo Nam năm nay đã là học sinh cuối cấp II, thân hình so với đám bạn đồng trang lứa có thể nói là phát triển vượt trội. Một mình cậu nhóc đỡ người nào đó dĩ nhiên không thành vấn đề. Thế nhưng, người nào đó lại một mực không thèm đếm xỉa đến cậu nhóc, nhất quyết bám lấy cô gái nhỏ nhà họ Lý, một cánh tay khoác qua vai cô liền đem cả trọng lượng cơ thể dồn nén lên người cô.

Chênh lệch chiều cao cùng sức lực một cách thái quá, cô gái nhỏ vất vả đến toát mồ hôi khiêng vác thân hình cao lớn của người nào đó bước đi từng bước một. Cậu nhóc Bảo Nam bị người nào đó ghét bỏ, lững thững đi bên cạnh. Một đoàn ba người tạo thành một tổ hợp hết sức rùa bò trên đường phố vắng vẻ, lạnh lẽo.
Bình Luận (0)
Comment