Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 23

Hoàng Bách không đến lớp, đó là chuyện kinh thiên động địa đến mức nào. Theo lẽ thường, chỉ cần Thảo Ngân đi học, đừng nói là sốt gần 40 độ, cho dù có bó thạch cao cả người, anh chàng này vẫn sẽ bất chấp tất cả, vác xác đến trường. Mà hôm nay, Thảo Ngân đã chờ qua tiết đầu, giờ cũng đã gần hết tiết hai của buổi học vẫn không anh chàng đâu. Cậu ấy đổ bệnh liệt giường rồi? Hay là vẫn còn say rượu chưa tỉnh? Không ổn rồi, cô phải về nhà xem cậu ấy thế nào mới được!

Chuông hết tiết vừa reo, cô gái nào đó như chỉ chờ có vậy, vội vàng ôm theo sách vở cùng mớ giả thiết hỗn độn trong đầu, cướp đoạt xe đạp của cô nàng lớp trưởng mê tiền, chạy thẳng tới nhà người thương.

"Bạch Công Tử, Bạch Công Tử..."

Hoàng Bách đang lim dim ngủ trong lòng mẹ, vừa nghe thấy tiếng gọi sốt sắng của cô gái nào đó, lập tức bật dậy. Gà Mái? Giờ này đúng ra cô đang ở trường mới phải, sao lại chạy về đây?

Đáy mắt thanh niên nào đó chợt lóe sáng. Gà Mái tới, Gà Mái vẫn quan tâm cậu. Đây không phải là trời đang giúp cậu sao? Cậu nhất định phải tranh thủ cơ hội mới được.

Vì thế, thanh niên nào đó tích tắc trước còn đang trong trạng thái cá chết trôi ỉu xìu, tích tắc sau đã sức sống bừng bừng, động tác nhanh nhạy, nhảy lên giường liền kéo chăn chùm kín lên tận cổ.

"Mẹ xinh đẹp, lần này, mẹ nhất định phải giúp con. Mẹ nhất định phải phối hợp ăn ý với con nhé. Con trai mẹ hiện tại ốm rồi."

Mẹ Nguyễn nhìn con trai vừa nói vừa dùng tay vò tóc rối loạn, liền giơ tay bẹo má con một cái, vẻ mặt cười gian.

"Thằng nhóc này, mẹ con là ai chứ hả?"

Đợi mẹ Nguyễn chỉnh trang lại hình ảnh ốm bệnh của con trai một lượt, cửa phòng vừa khéo bị người ta đẩy vào.

Thở hai cái lấy hơi, Thảo Ngân ném cặp sách trên vai xuống sàn nhà, bước nhanh đến bên giường. Nhìn người nào đó mái tóc rối loạn, sắc mặt mệt mỏi đang nhắm mắt nằm trên giường, đáy lòng cô quặn lại.

"Mẹ Lan, Hoàng Bách bị sao thế mẹ?"

Bà mẹ xinh đẹp nào đó khẽ cau mày lo lắng nhìn về phía con trai, mới nắm tay con dâu nhỏ, thở dài một hơi:

"Con yêu, con tới thật tốt! Anh con cả đêm qua sốt cao, lại không chịu uống thuốc, cũng không chịu đi bệnh viện. Mẹ và bác thay phiên đắp khăn lạnh đến gần sáng nó mới hạ sốt. Bây giờ, nó vẫn không chịu uống thuốc. Con à, con giúp mẹ khuyên anh nhé?"

Cô gái nhỏ nghe vậy, lòng càng loạn lên. Nắm chặt tay mẹ nuôi, cô thật mạnh gật đầu rồi tiến đến ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng gọi:

"Bạch Công Tử..."

Người trên giường khẽ động, chậm rãi mở mắt.

Thảo Ngân bị ánh mắt chăm chú của ai đó chiếu rọi, bỗng có chút chột dạ, vội vàng cụp mắt.

Người trên giường đáy mắt xoay chuyển, lúc này mới dùng giọng khàn khàn lên tiếng:

"Gà Mái, đầu tớ đau quá!"

Bà mẹ xinh đẹp vô cùng ăn ý với con trai, nhìn con trai nháy mắt một cái rồi vừa hướng phía cửa bước đi, vừa hắng giọng:

"Mẹ đi xuống lấy cháo với thuốc. Thảo Ngân ngồi nói chuyện với anh nhé con."

Cô gái nào đó vội ngẩng đầu nhìn theo hướng mẹ nuôi rời đi mới chậm chạp quay lại nhìn người trên giường. Giây phút chạm phải ánh mắt cún con cùng bộ mặt cau mày khó chịu của ai đó, mọi ngượng ngùng cùng xấu hổ của cô gái nhỏ chẳng biết đã tan biến tới phương nào. Đúng vậy! Trên đường đến đây, cô không phải đã hạ quyết tâm rồi sao. Phải bày tỏ với cậu ấy!

Không nghĩ thêm, Thảo Ngân bỏ dép ngồi hẳn lên giường, nhích tới gần ai đó, vươn đôi tay bé nhỏ chậm rãi day ấn huyệt thái dương giúp người ta.

"Thế này có đỡ hơn chút nào không?"

Chàng trai nào đó vô cùng hưởng thụ, ngoan ngoãn nằm im, chăm chú thu hết quan tâm, chăm sóc mà ai đó dành cho mình vào đáy mắt, thật lâu sau mới nhẹ giọng hỏi:

"Gà Mái, giờ này, sao cậu không ở trường?"

Ngón tay Gà Mái nào đó hơi dừng lại, liếc ai đó một cái lại tiếp tục xoay tròn.

"Còn không phải tại cậu sao? Nghỉ học cũng không nói tớ biết một tiếng. Tớ phải chấn lột xe của bà cô mê tiền chạy về đây đấy."

Khóe miệng ai đó cong lên, nhìn chỉ như một cái mỉm cười thông thường. Thế nhưng đáy mắt lại thập phần sung sướng. Gà Mái vì cậu mà bỏ học cũng dám làm đấy! Có khi nào, Gà Mái đối với cậu cũng...

"Gà Mái, tối qua..."

Vừa nghe nhắc đến hai từ "Tối qua", Gà Mái nào đó như bị điện giật, nháy mắt cơ thể trở nên căng thẳng, khẩn trương đến độ hít thở không thông. Trời ạ, cô khẩn trương cái gì chứ? Không phải cô đã hạ quyết tâm rồi sao, nhưng sao đến thời điểm chuẩn bị hành động thì dũng khí lại đi đâu hết thế này? Không được, không được, hít thở, hít thở...

Nhìn biểu cảm của cô gái nhỏ, sắc mặt Bạch Công Tử nào đó bỗng tối đi. Có vẻ như, cậu nghĩ sai rồi.

"Tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

Đã xảy ra chuyện gì ư? Cậu ấy không nhớ? Nháy mắt, bao nhiêu dũng khí vừa gom góp được của cô gái nào đó liền biến mất, khí thế vừa bùng lên cũng như bong bóng xì hơi bay đi. Cậu ấy không nhớ! Nếu cô bày tỏ với cậu ấy, ngộ nhỡ cậu ấy lại chỉ coi cô là em gái không hơn không kém, vậy cậu ấy có khó xử không? Hoặc như cậu ấy lại cho rằng tình cảm của cô chỉ là sự bồng bột ngộ nhận nhất thời, chỉ là thứ tình cảm con nít, thì cô phải làm sao? Cô biết đối mắt với cậu ấy như thế nào đây?

Không được, không được rồi! Không thể bày tỏ lúc này được! Cũng may chỉ có nhóc em yêu quý nhà cô biết chuyện này, mà nó lại nhận lời giữ bí mật giúp cô rồi. Vậy nên, bây giờ, điều cô cần làm là phải chứng minh cho cậu ấy thấy cô đã trưởng thành trước đã. Cô phải chăm chỉ ôn luyện, phải cố gắng đỗ vào cùng trường đại học với cậu ấy. Dù biết rằng rất khó, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức! Đến lúc đó, nhất định cô sẽ nói cho cậu ấy biết.

Sau khi hạ quyết tâm một lần nữa, Gà Mái nhỏ hướng Bạch Công Tử căn dặn một hơi:

"Bạch Công Tử, một lát mẹ mang thuốc lên, cậu nhất định phải nghe lời mẹ ăn hết cháo rồi uống thuốc nhé! Buổi chiều còn có môn học, tớ phải quay lại trường trả xe cho lớp trưởng rồi về nhà chuẩn bị một chút. Tan học, tớ sẽ lại đến thăm cậu."

Nói rồi, chỉ thấy Gà Mái nhỏ hôn nhẹ lên trán Bạch Công Tử một cái, rồi như một cơn gió biến nhất khỏi phòng.

Từ ngày đó, cô gái nhỏ của chúng ta giống như ăn phải thuốc kích thích, bắt đầu lao đầu vào học ngày học đêm, chăm chỉ đến mức ngay cả bố mẹ Lý cũng không dám tin đó là con gái của mình. Đặc biệt làm cho tâm tình của chàng trai nào đó ngày ngày buồn bực.

Xuân qua, hè đến, một năm học nữa lại kết thúc, thời học sinh tươi đẹp của hai đối tượng nào đó cũng đến thời điểm ra đi.

Lễ tổng kết ngày hôm đó diễn ra rất suôn sẻ.

Thảo Ngân hôm nay vẫn mặc áo dài trắng, vẫn ngồi phía sau Bạch công tử nhà mình tung tăng đến trường giống như ngày nào.

Tổng kết dưới sân trường vừa kết thúc, mọi người đã bắt đầu bận rộn trao đổi viết lưu bút, kí tên lên áo cho nhau, rồi lại túm bên này, tụm bên kia chụp hình kỉ niệm.

Trời cao, gió nhẹ, nắng cũng không quá gay gắt như những ngày đầu hè trước đó. Đây tuyệt đối là một ngày vô cùng thích hợp để người ta bày tỏ tình cảm với người mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.

Đứng trên ban công phía trước lớp học, Thảo Ngân tay chống cằm, dõi mắt nhìn những đôi trai gái đang kẻ tấn công, người thẹn thùng dưới sân trường, vừa hâm mộ, vừa tủi thân.

Thời gian qua cô đã suy nghĩ rất nhiều. Bản thân mình thế nào, cô thực sự rất rõ. Cô không quá thông minh, diện mạo cũng chẳng thể nói là xinh đẹp, ưu điểm vốn chẳng có bao nhiêu mà nhược điểm lại chất đầy một núi. Bạch Công Tử biết rõ cô như thế, cô làm sao có thể huyễn hoặc bản thân nghĩ rằng cậu ấy cũng có khả năng thích mình. Và càng đừng nói đến chuyện cậu ấy sẽ giống như những nam sinh kia cầm hoa đứng trước mặt cô mà bày tỏ. Khả năng đó... Thực sự thấp đến đáng thương!

Nếu quả thật có ngày chuyện đó xảy ra, chỉ cần cậu ấy đứng trước mặt cô nói một câu kia, không cần hoa, cũng chẳng cần những lời ngọt ngào hoa mĩ, cô có khi sẽ chết vì hạnh phúc trước khi gật đầu đồng ý cũng không chừng.

Đang trong lúc cô gái nào đó mơ mộng hão huyền, đột nhiên bị người ta túm lấy, kéo đi một đường. Chỉ nghe âm thanh ai đó nói bên tai, giọng điệu kiên quyết đầy khí thế:

"Đi! Chúng ta cho đám người đó ghen tị đến chết!"

Chưa kịp hiểu chuyện gì với chuyện gì, Thảo Ngân phát hiện ra mình đã bị ai đó kéo xuống sân trường.

Bạch Công Tử nắm tay Gà Mái bé nhỏ đi xuyên qua đám người nhốn nháo, tìm được vị trí thiên thời, địa lợi, nhân hòa, vẫy tay ra hiệu với người phía xa.

Chỉ thấy người đang đi tới, thân mặc áo ngắn tay mùa hè màu xanh biển có in hình một cốc sinh tố dứa đang tỏa hơi mát lạnh phía trước ngực, phía dưới là quần lửng kẻ đen, chân đi giày thể thao trắng, trên cổ đeo máy ảnh, nhìn thế nào cũng không thấy lố bịch, vừa trẻ trung lại vẫn toát lên nét trưởng thành, nam tính. Người này dắt theo một chú chó, bộ lông trắng không biết đã được người nào cải tạo qua, toàn thân đều bị cạo sach, chỉ còn trơ lại một dọc lông chính giữa chạy từ đầu xuống đuôi, tám phần tương tự với kiểu đầu undercut của người dắt nó. Một người một chó tạo thành một tổ hợp muốn bao nhiêu nổi bật, có bấy nhiêu nổi bật.

"Anh Kiệt, Tiểu... Hắc?" Thảo Ngân trợn mắt há mồn nhìn hai kẻ đang bước tới, muốn nói lại không biết nên nói gì. Kiểu tóc này nhìn qua có vẻ rất hợp với anh trai cô. Nhưng mà kiểu lông này... Là kẻ nào đã biến cục bông gòn đáng yêu nhà cô thành bộ dạng này?

Anh chàng Undercut bước tới, dừng lại trước mặt cô gái nhỏ, vẻ mặt đắc ý:

"Thế nào, em gái? Mày thấy anh tạo kiểu cho Tiểu Hắc đã đủ sành điệu chưa? Rất mát mẻ đấy!"

Bạn nhỏ nào đó thấy cậu chủ nhìn mình, rất biết phối hợp tiến lên nửa bước, trước mặt bàn dân thiên hạ ưỡn ngực tự tin, đầu ngẩng cao, xoay một vòng, biểu cảm dường như đang muốn nói "Nhìn ta đi! Nhìn ta đi!".

Vì thế, cô chủ nào đó nhìn cún yêu đang khoái chí lắc đuôi ngoe nguẩy trong bộ cánh mới, khóe miệng nhất thời không khỏi giật giật. Cô muốn khóc a! Đáng ra, cô phải sớm biết đây là kiệt tác của anh trai mình mới đúng chứ. Ngoài anh cô ra, ai còn có thể biến Tiểu Hắc đáng yêu nhà cô thành như vậy?

Chưa để em gái nhà mình kịp khôi phục lại cảm xúc, Liên Kiệt đã nhấc chân đá em gái về phía Hoàng Bách, ánh mắt nheo nheo:

"Hôm nay, anh đây đặc biệt dành một ngày nghỉ, làm phó nháy cho hai đứa. Nếu đứa nào không làm theo ý anh. Hừ, đừng trách anh đây không nể tình anh em."

Nói rồi, anh trai Lý đưa máy ảnh lên trước mắt, bắt đầu hô tới hô lui trong vô vàn ánh mắt cùng đủ loại biểu cảm của đám người xung quanh:

"Nào! Em gái, mau nhảy lên lưng thằng Bách cho anh... Đúng rồi! Nhóc con, giữ chặt em gái, hạ thấp trọng tâm một chút... Tiểu Hắc, nghiêng đầu, lè lưỡi, vểnh đuôi lên... Đúng! Chính là như thế!..."

Dưới sự chỉ huy của anh trai Lý, hai kẻ làm em nào đó vô cùng ngoan ngoãn nghe lời phối hợp, cùng cún yêu dáng vẻ thích thú làm nền, tùy ý anh trai chỉnh tới chỉnh lui. Cuối cùng, sau nửa ngày cũng hoàn thành bộ ảnh cuối cấp có một không hai để đời.

Nhìn thằng nhóc ánh mắt đang chăm chú vào màn hình máy ảnh, cười đến thập phần hạnh phúc, thỏa mãn nào đó, trong lòng ông anh Liên Kiệt đã không còn vừa giận vừa tức như trước nữa. Ngược lại, lại có phần yên lòng, vui vẻ. Nói thế nào cũng đều là người một nhà, anh còn ghen tức với thằng nhóc này làm gì kia chứ?

"Được rồi, giờ anh về nhà chỉnh sửa lại một chút, buổi tối sẽ gửi qua cho cậu." Ông anh nào đó vừa trưng ra một nụ cười hết sức vô lại, vừa đoạt đi máy ảnh trong tay chàng trai nào đó, sau đó mang theo cún yêu cùng khóe miệng nhếch cao, nghênh ngang rời đi, để lại chàng trai nào đó ánh mắt thập phần ủy khuất chăm chăm nhìn theo máy ảnh đi xa.

"Bạch Công Tử, Bạch Công Tử..."

Nghe tiếng gọi, lúc này Hoàng Bách mới quay đầu, lập tức liền bị cô gái nhỏ lôi kéo giao nhập vào tập thể lớp, tiếp tục chục hình.

***

"Sao lâu thế nhỉ?" Trước sân, cô gái nào đó cứ vừa đi qua đi lại, vừa sốt ruột nhìn đồng hồ rồi nhìn ra phía ngoài, miệng lẩm bẩm như thế.

Thời điểm Thảo Ngân lượn đến vòng thứ n, rốt cuộc cũng đợi được người kia đến.

Cô gái nhỏ hí hửng chạy ra, muốn hối thúc người ta mang mình đi mau. Thế nhưng, cửa vừa mở, bóng dáng cao lớn đã phủ xuống, ôm ghì cô trong lòng, giọng nói rất nhỏ như đang kìm nén:

"Gà Mái... Để tớ ôm một lát!"

Khuôn mặt Hoàng Bách vùi sâu vào hõm vai Thảo Ngân, hít thở nặng nề, tiếng tim đập dồn dập. Cô có thể cảm nhận được từng tế bào dường như đang run rẩy trong cơ thể cậu ấy lúc này. Cô biết, đã có chuyện gì đó xảy đến với người cô thương. Bởi những khi đó, cậu ấy đều sẽ ôm cô thế này.

"Bạch Công Tử, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường. Bên tai cô gái nhỏ, tiếng tim đập rõ ràng điên loạn hơn, hơi thở cũng kìm nén hơn.

Chàng trai không nhúc nhích, cũng không phản ứng gì. Cô gái cũng không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng đưa tay lên, nhẹ nhàng vòng đến sau lưng chàng trai, khẽ siết chặt như một điểm tựa vững chắc.

Tiệc chia tay tối đó, hai người vẫn đến, nhưng dường như chỉ đến góp mặt mà chưa hề tham gia vào bất cứ trò chơi nào.

Ngồi trên sofa trong góc phòng, Thảo Ngân nhìn đám bạn đang gào rú vào micro, lại lén liếc người ngồi bên cạnh. Cậu ấy vẫn trong trạng thái thất thần như vậy. Những ngón tay đang đan vào tay cô vẫn siết chặt như thế.

Bàn tay còn lại của cô gái nhỏ nắm chặt góc áo. Cô cố gắng cười một cách tự nhiên nhất, kéo tay áo Hoàng Bách đề nghị:

"Bạch Công Tử, cậu hát với tớ một bài nhé?"

Bạch Công Tử vẫn không nói gì, ngước lên, ánh mắt nhìn cô mang mác buồn pha lẫn chút dịu dàng.

"Có được không?"

Vừa nói xong, cô gái nhỏ lại bị ai đó ôm thật chặt cùng với âm thanh trầm khàn bên tai.

"Được."

Đám người trẻ tuổi đa phần đều đã ngà ngà say, kẻ thì tiếp tục gào rú cổ vũ cho đôi bạn trẻ, kẻ lại bắt đầu dựa vào sofa tìm chỗ tâm sự. Thời gian từ đó về sau của tiệc chia tay chỉ còn lại hai kẻ nào đó đang cùng nhau hòa vào những giai điệu ngọt ngào bên nhau.

Những ngày sau đó, các sĩ tử bắt đầu bước vào giai đoạn ôn luyện nước rút trước kì thi đầy gay go, khốc liệt quan trọng nhất cuộc đời. Thảo Ngân cũng không thể không nằm trong số đó. Và cũng từ đó, ai kia không hiểu vì sao lại dường như đang trốn tránh cô.

(hết
Bình Luận (0)
Comment