Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 30.2

Sau khi tự cổ vũ tinh thần cộng thêm chấn chỉnh bản thân, cô gái nào đó hít sâu một hơi, móng cừu bé nhỏ chầm chậm vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên trước khuôn ngực rắn chắn của sói già. Đầu cừu nhỏ rướn lên, cánh môi mềm mại run run hôn lên nơi yết hầu đang không ngừng lên xuống của ai đó, khẽ gọi:

“Bạch Công Tử...”

Tiếng hít thở trong không gian nhỏ hẹp nháy mắt trở nên nặng nề. Bạch Công Tử hít mạnh một hơi, cơ thể căng cứng như muốn bùng nổ. Cô gái này, rõ ràng sinh ra là để hành hạ cậu mà.

Giờ phút này, cừu nhỏ nào đó dường như coi trời còn không bằng nửa cái vung, hoàn toàn không biết sợ hãi là gì. Thấy người ta không phản kháng thì cô nàng càng được đà lấn tới, quen việc, quen tay, trúc trắc hôn lên khắp mặt người ta, cuối cùng ở trên môi người ta cắn nhẹ hai cái. Hai cánh tay mảnh mai vòng lên cổ người ta kéo khoảng cách giữa hai người gần thật gần, tiếng nói thì thầm mang theo tia đau lòng man mác:

“Bạch Công Tử, cậu còn giận bố Hải không?”

Ai đó vốn đang cứng nhắc, chầm chậm đưa tay ôm chặt cô, nghiêng đầu trên hõm vai cô hít thở nhưng không nói gì.

Gà Mái thu người trong vòng ôm của ai đó, mặt áp bên má người ta, ngón tay luồn qua những sợi tóc ngắn đen nhánh mềm mượt, nhè nhẹ đu đưa.

“Bạch Công Tử, bố mẹ chúng mình đều khỏe lắm. Công việc của anh Kiệt đang rất thuận lợi. Gần đây, tuần nào, anh ấy cũng bị mẹ bắt tham gia mấy buổi xem mắt, cuộc sống vô cùng sôi động. Tiểu Hắc nhà mình cũng rất khỏe, ngày ngày đều đùa vui bên Linh An. Con bé rất ngoan, tính cách rất giống cậu, đặc biệt thích đồ ăn, còn nói muốn ăn đồ ăn anh Bách nấu một lần đấy. Hai đứa trẻ đó dường như rất hợp nhau. Cả nhà ai ai cũng sống rất tốt...”

Dừng lại một chút, cô đem khuôn mặt đối diện với ai đó, ánh mắt tủi thân xen lẫn yếu đuối, long lanh ánh nước như chỉ trực tràn mi.

“Nhưng còn tớ, cậu có biết không? Tớ một chút cũng sống không tốt, không hề tốt chút nào. Học cùng một thành phố, vậy mà cậu không đến thăm tớ một lần, tớ đến nhà thì cậu đều đi vắng. Cậu tránh mặt tớ, không muốn gặp tớ, không còn quan tâm đến tớ, ngay cả gọi điện hay nhắn tin cũng rất tiết kiệm lời. Tớ rất nhớ cậu, lại chỉ có thể nhìn thấy cậu trong hình chụp chung của chúng mình. Rồi bây giờ, cậu nói yêu tớ, nhưng lại không cho tớ theo cùng. Tớ ở lại một mình, biết phải làm sao đây? Cậu muốn tớ phải trải qua cảm giác khổ sở thời gian vừa qua một lần nữa, có đúng không?...”

Bờ môi ấm áp nhanh chóng phủ lên môi cô, cuốn theo những cảm xúc nghẹn ngào. Nụ hôn dịu dàng dỗ dành, như bàn tay vô hình xoa dịu nỗi lòng nóng nảy của cô gái nhỏ, sau đó, bởi vì cô chủ động phối hợp, lại dần dần trở nên nóng bỏng, cuồng loạn.

Thảo Ngân thở hổn hển, nằm úp sấp trước ngực Hoàng Bách, đầu gối trên bả vai cậu, nhỏ giọng nỉ non:

“Bạch Công Tử, đưa tớ theo có được không? Đừng để tớ ở lại một mình.”

Bạch Công Tử ôm chặt cô, cằm cọ trên đỉnh đầu cô nhè nhẹ, phát ra từng tiếng hít thở nặng nề.

“Bạch Công Tử, đưa tớ theo cùng, nhé...” Âm thanh nũng nịu ngọt ngào mang theo tia giảo hoạt khó thấy.

Thảo Ngân ngày càng to gan lớn mật, bắt đầu không chịu nằm im mà nhích tới nhích lui, bàn tay còn rất mạnh dạn chui vào trong áo của ai đó, lướt qua những khối cơ thịt rắn chắn một cánh dụ hoặc.

“Bạch Công Tử...”

Bạch Công Tử nào đó hít mạnh, đột nhiên lật người, đem cô gái nhỏ áp phía dưới, mắt hai tay cô giơ lên đầu. Máu trong cơ thể như đang sôi trào, từng tế bào như muốn bốc cháy, lí trí cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu. Cậu cúi thấp người, kề sát khuôn mặt đỏ hồng vừa mang dáng vẻ e thẹn lại vừa tỏa ra quyến rũ khó lòng cưỡng lại, trong đầu lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Ăn cô!

Cô gái nào đó xấu hổ khép mắt chờ mong, nhưng trong lòng thì đã sung sướng cười thầm thiếu chút phát ra tiếng.

Nhưng rồi, nụ hôn cô mong đợi chưa kịp tới, sức nặng phía trên đột nhiên biến mất, sau đó là tiếng mở đóng cửa thật mạnh.

Thảo Ngân bật dậy, tìm kiếm bóng dáng cao lớn nào đó nhưng tuyệt nhiên trong phòng chỉ còn mình cô. Cô nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khép chặt, vội đi đến lay lay. Ai ngờ... Không mở được.

“Bạch – Công – Tử... Cậu khóa cửa là có ý gì chứ?”

Đáp lại tiếng rống giận của cô là tiếng nước xối xả từ phòng tắm bên hông nhà truyền đến.

Âm mưu của chú cừu nhỏ cứ như vậy bị sói già đặt dấu chấm hết. Phá sản!

***

“Anh Kiệt? Anh, anh, anh...”

Vừa mở mắt đã nhìn thấy anh trai ngồi ngay đầu giường đang vừa nhàn nhã uống trà vừa từ tốn nhìn mình chằm chằm, Thảo Ngân mắt nhắm mắt mở giật mình trượt tay, lăn một vòng thiếu chút nữa đập đầu vào thành giường.

Anh trai nào đó ngược lại rất bình tĩnh. Anh cầm theo ly trà trên tay, thong thả đi đến trước mặt em gái, nhấp một ngụm sau đó phun châu nhả ngọc một câu:

“Anh ra ngoài chờ.” Rồi cứ thế trước ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của em gái tiêu sái bước ra ngoài.

Em gái nào đó nhìn theo bóng lưng anh trai, sắc mặt nháy mắt chuyển trắng chuyển đen, vô lực đập đầu vào thành giường. Anh cô đến rồi, hết hy vọng thật rồi...

Quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng, Thảo Ngân ủ rũ cúi đầu đi về phía hai người đàn ông đang ngồi đối diện trong phòng khách, ánh mắt dừng lại trên người nào đó tối qua cố ý nhốt mình vẫn không giảm bớt tức giận.

Liên Kiệt liếc nhìn em gái đang tỏ vẻ giận dỗi đứng đó, hơi gật đầu ra hiệu với người đối diện.

“Được rồi, 10strong0 máy bay sẽ cất cánh. Chúng ta lên thị trấn ăn qua bữa sáng rồi tới sân bay thành phố.”

“Em không đi!”

Liên Kiệt không lên tiếng ép buộc, chỉ yên lặng đi ra ngoài sân, để lại không gian riêng cho hai người trẻ tuổi.

“Gà Mái, tôi phải đi rồi. Có lẽ vài năm nữa mới có thể trở về.”

Gà Mái nhỏ cúi đầu giả làm tượng gỗ, không muốn đối mặt với sự việc sắp xảy ra, càng không muốn nghe những lời người đang đến gần sẽ nói.

Cô được kéo vào một vòm ngực rộng lớn, ôm chặt, trên đầu lại vang lên tiếng nói:

“Gà Mái, đáy lòng tôi cũng rất muốn mang em theo. Nhưng tôi làm sao có thể cướp em khỏi gia đình. Bố mẹ nuôi sẽ rất nhớ em. Anh Kiệt cũng không muốn tôi mang em đi. Tôi đi rồi, con trai chỉ còn có thể dựa vào em thôi. Em phải chăm sóc con thật tốt nhé, cũng thay tôi quan tâm bố mẹ, Linh An và cả bác Minh nữa, được không?”

Ai đó hôn nhẹ lên tóc cô một cái, lại tiếp:

“Đừng buồn. Tôi sẽ thường xuyên gọi điện cho em, cũng sẽ gửi thư về cho em. Công nghệ hiện tại rất tiên tiến. Chúng ta còn có thể chat webcam mà.”

Gà Mái vẫn không nói gì, đôi mắt nhắm chặt, lông mi run run không dám mở. Cô không muốn nghe! Không muốn nghe nữa...

Đẩy mạnh người đang ôm mình ra, cô gái nhỏ một mạch chạy thẳng khỏi cửa, núp bên góc vườn cắn chặt răng ngăn tiếng nấc thoát ra khỏi cổ họng.

...

Ôm chặt balo trong lòng, mặc cho anh trai lôi kéo, Thảo Ngân vẫn nhất quyết bám trụ trên xe taxi bên ngoài cửa sân bay không chịu vào. Cô không muốn, một chút cũng không muốn tới cái chỗ này. Mặc kệ cho kẻ đáng ghét kia đi. Cô không tiễn, không thèm tiễn đâu. Hắn muốn đi đâu thì đi, đi đâu cô đây cũng không thèm quan tâm nữa. Cô hiện tại muốn về nhà, cô muốn gặp Tiểu Hắc nhà cô...

Thấy em gái lần này tỏ vẻ cứng rắn đến cùng, Liên Kiệt đành thôi, để cô lại trong xe, xoay người vỗ vai người bên cạnh.

Hoàng Bách nhìn thân hình nhỏ bé mờ mờ đang co người trốn tránh qua cửa kính xe, ánh mắt lưu luyến thoáng qua một tia mất mát, qua một lúc mới khẽ gật đầu với Liên Kiệt, kéo hành lí đi vào sảnh chờ của sân bay.

Thảo Ngân ngồi trên ghế sau của xe taxi, nhìn bóng ai đó dần đi xa rồi biến mất qua gương chiếu hậu, cắn chặt răng cuộn mình trong góc, nước mắt lặng lẽ rơi.

Từng tích tắc trôi qua dài như hàng thế kỉ.

10strong0 một buổi sáng mùa hè tháng bảy nắng chói chang, máy bay từ thành phố B cất cánh tới một phương trời xa xôi.

Trong một chiếc taxi nào đó, cô gái nhỏ gục đầu trong lòng anh trai, khóc rống lên như một đứa trẻ suốt cả đoạn đường rời khỏi sân bay mãi cho đến tận lúc về nhà gặp cún yêu cũng vẫn không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment