Ngày chủ nhật là một ngày vô cùng bận rộn đối với Phi Hân. Bao nhiêu công việc trong tuần đều đổ dồn cho nàng vào ngày này. Nào chợ búa, quét dọn nhà cửa, giặc ủi quần áo mà cả tuần Kiều My và kiều Diễm thì mặc đồ đâu có ít. Có khi một ngày Kiều Diễm thay tới 4 bộ đồ. Những ngày thường thì Phi Hân bận đi làm, chỉ có chủ nhật mới được nghĩ, thế nhưng công việc nhà lại chồng chất lên đôi vai của nàng. Có khi thấy cháu gái cực quá, ông Phi Thịnh lên tiếng với bà Kiều My:
- Em này! Anh thấy công việc nhà nhiều quá, hay là chúng ta tìm mướn một người giúp việc đi hén.
Bà Kiều My vừa xăm xoi gương mặt mình trong gương, vừa thao lại môi son, đáp cộc lốc:
- Hừ! Ở nhà cả đống người rồi, còn mướn người giúp việc chi nữa cho tốn tiền.
Nói như vậy rồi bà đứng lên, nói như ra lệnh với chồng:
- Chở tôi đi một chút coi.
Thế là chuyện mướn người làm được cho đi vào dĩ vảng. Bà Kiều My thì đi suốt, còn Kiều Diễm thì tối ngày chưng diện và bận đuổi theo những cuộc tình của mình. Thế là mèo vẫn hoàn mèo. Công việc vẫn chồng chất lên đôi vai gầy của Phi Hân.
Sáng nay, khi mọi người trong nhà đã đi hết, sau khi quét dọn nhà xong, Phi Hân ra sân xách nước tưới cây. Nàng mặc chiếc quần jean lững ôm sát lấy chiếc đùi thon thả để lộ phần chân trần trắng hồng. Chiếc áo lửng cộc tay màu xanh lý và ma/i tóc dài được Phi Hân bới cao, để lộ cả chiếc cổ và chiếc gáy trắng ngà ngọc. Trông Phi Hân rất bình dị nhưng qúy phái và vô cùng hấp dẫn.
Những thùng nước nặng đã làm cho trán nàng lấm tấm mồ hôi. Hai gò má đỏ hồng vì ánh nắng sớm mai.
Đưa tay tiả mấy cái lá sâu cho cây hồng nhung, bỗng Phi Hân giật thót người vì tiếng chuông gọi cổng. Hơi nhíu mày, Phi Hân nghĩ: Có lẽ là đám bạn của Kiều Diễm đây. Gại 2 dòng mồ hôi bên thái dương, nàng bước những bước chân nhanh nhẹn nhưng không mất đi vẻ uyển chuyển về phía cổng. Cánh cổng được mở ra, Phi Hân không khỏi ngạc nhiên. Đứng trước nàng lại là Bách Cơ với chiếc mô tô to sụ. Qúa lúng túng, nàng chỉ nói:
- Là anh à?
Một Lần nữa, Bách Cơ lại ngẩn ngơ trước vẻ đẹp bình dị nhưng đầy kiêu sa của Phi Hân. Đôi má hồng hồng. Trên vầng trán thanh khiết là những giọt mồ hôi đang óng ánh như ngọc. Tự nhiên Bách Cơ cảm thấy rất muốn đưa tay lau hộ những giọt mồ hôi trên trán nàng. Nhưng điều đó chỉ thoảng qua rất mau trong ý nghĩ của anh. Sau một phút sững sờ. Bách Cơ đã lấy lại bình tỉnh. Anh cười ngạo nghễ và nhìn xoáy vào đôi mắt của Phi Hân:
- Tại sao không phải là tôi? Bộ cô nghĩ là tôi sẽ không đến đây sao?
Phi Hân vẫn đứng án nới cánh cổng:
- Ơ không. Nhưng anh đến đây có chuyện gì không?
Bách Cơ thở dài, lắc đầu:
- Tôi nghĩ lịch sự tối thiểu cũng phải mời khách vô nhà rồi mới nói chuyện chứ.
Phi Hân một phần nào đã lấy lại bình tỉnh, nàng mở rộng cửa và đưa tay.
- Thế thì mời anh vào.
- Cám ơn
Bách Cơ không dẫn xe mà còn đề máy và tăng ga cho chiếc xe vọt thẳng vào trong nhà. Phi Hân có cảm giác chiếc môtô muốn hất tung cả căn nhà.
Sau khi mời Bách Cơ ngồi ghế, Phi Hân đi ra sau lấy nước. Đứng chần chừ trước chiếc tủ lạnh đã mở cửa. Bên trong có đầy đủ nước giải khát thường hay để cho bà Kiều My và Kiều Diễm đãi khách. Nhưng trước sự hách dịch của Bách Cơ, nàng do dự một lúc, rồi cuối cùng nàng quyết định đến bên voì nước, vặn đầy một ly nướng phông- tên.
Đặt ly nước trước mặt Bách Cơ, Phi Hân khách sáo:
- Mời anh dùng nước.
Bách Cơ ngồi dựa ngửa trên ghế salon. mắt không rời khỏi Phi Hân. Không khi yên lặng khá lâu. Còn Phi Hân cũng đang chuẩn bị tinh thần để đối phó với Bách Cơ. Hôm trước, vì có mặt bà Kiều My và ông bà Bách Nghiệp nên nàng kiêng nể. Nhưng hôm nay thì đừng có hòng. Nàng đã chấp nhận buông xuôi cuộc đời thì đối với nàng không còn gì phải sợ và quan trọng nữa. Sự im lặng kéo dài, cuối cùng thì Bách Cơ cũng lên tiếng:
- Phi Hân! Hôm nay, cô có biết tôi đến đây với mục đích gì không?
- Để gắp tôi.
- Cô đoán đúng rồi đấy. Nhưng gặp cô với mục đích gì?
- Tạm thời tôi chưa nghĩ ra.
Bách Cơ ngồi thẳng dậy và hơi chồm về phía Phi Hân đang ngồi chiếc ghế đối diện, đôi mắt vẫn không rời Phi Hân. Dường như anh muốn dùng đôi mắt đẹp và lạnh lùng của mình để áp đảo tinh thần của Phi Hân.
- Thế thì tôi cũng không muốn đôi co với cô. Tôi muốn hỏi. Tại sao cô lại chấp nhận lấy tôi làm chồng khi mà chưa hề biết tôi như thế nào. mặc cho tôi có chấp nhận lấy cô hay không?
- Chứ theo anh nghĩ, thì tại sao tôi lại chịu lấy anh?
- Tôi đã nghiên cứu rất kỹ rồi. Những cuộc hôn nhân như thế này, mục đích chính chỉ là tiền mà thôi.
Tiền ư? Có lẽ là như vậy. Nhưng người hưởng lợi nhất định không phải là nàng rồi. Nàng chỉ là một con cờ, mặc cho mọi người sai khiến. Nhưng mọi hậu quả và tai tiếng đều do nàng gánh lấy. Thấy Phi Hân ngồi thừ ra không trả lời. Bách Cơ mỉa mai nhăc"" nhỡ:
- Sao, tôi nói có đúng như vậy không, Phi Hân?
Lời Bách Cơ đã kéo nàng về thực tại. Nàng nghĩ, lúc này nàng không nên mềm yếu trước Bách Cơ nên cười nhạt, trả lời.
- Anh đoán rất đúng. Anh cũng biết rằng nhà anh rất giàu rồi chứ.
Câu trả lời trơ trẽn của Phi Hân làm cho Bách Cơ thấy máu nóng dồn lên mặt. Giọng anh có vẻ hơi đay nghiến.
- Nhưng tôi cảm thấy cô còn hơi khiêm nhường đấy. Ở thành phố này, tôi thấy có rất nhiều tỉ phú. Họ có rất nhiều của cải, tiền bạc, nhà lầu, xe hơi. Sao cô không đi lấy họ mà lại nhắm vào tôi chứ?
Thấy đã chọc giận được Bách Cơ, Phi Hân cảm thấy thích thú. Nàng nghĩ, có lẽ đây là cơ hội để hắn khước từ nàng đây. Nàng thản nhiên dựa ngửa vào ghế, đôi mắt trở nên đa tình hơn. Cố mơn trớn và nhẹ giọng, nàng nói:
- Bách Cơ! Anh không thấy là anh đẹp trai sao? Những người khác có rất nhiều tiền, nhưng chưa chăc"" gì họ bảnh trai, và ngược lại có người bảnh trai thì chưa chắc gì đã có nhiều tiền. Còn anh thì khác. Anh hội đủ cả 2 điều kiện, vừa đẹp trai vừa có nhiều tiền. Thế thì không nhằm vào anh thì nhằm vào ai nữa đây?
Bách Cơ giận dữ thật sự. Đôi mắt anh long lên sòng sọc. Đập mạnh tay xuống bàn, anh lắp bắp:
- Cô … cô thật là … Hừ! Cô nghĩ là cô có đủ tiêu chuẩn để làm vợ tôi sao?
- Sao lại không chứ? Anh không nhận thấy là tôi cũng đẹp lắm sao? Ngày xưa, tôi đã từng là hoa khôi của trường trung học đấy nhé. Vả lại, tôi cũng là người có ăn học. Anh nghĩ xem. Nếu tôi và anh lấy nhau, thì chúng ta không phải là một đôi trai tài gái sắc đấy sao?
Lúc đầu, Bách Cơ dự định đến đây để tìm cách chọc giận Phi Hân, để cô nàng tưc"" tối mà từ hôn. Nhưng anh không ngờ, càng chọc tức nàng thì nàng lại càng làm cho anh tức thêm hơn. Thấy không thể dùng biện pháp mạnh với Phi Hân nên anh ráng nuốt cục tức vào và xuống giọng:
- Phi Hân à! Tôi biết cô rất cần tiền. Hay là chúng ta nên thương lượng. Tôi sẽ cho cô một số tiền lớn, nhưng với điều kiện …
- Từ hôn với anh chứ gì?
- Cô đã đoán trúng. Bởi vì tôi không muốn lấy cô.
- Không muốn lấy tôi thì thế tại sao anh không mạnh dạn từ hôn với tôi đi?
- Tôi …
- Anh ngốc ạ! Số tiền anh đưa cho tôi thì làm sao mà bằng cái gia sản của gia đình anh. Và cái ngân hàng "Hoàng Tâm " nữa. Hỏi làm sao mà tôi lại dại khờ trao đổi như vậy?
Đây là lần đầu tiên Bách Cơ bị thua trước một cô gái, mà người này trong tương lai lại là vợ của anh. Nếu không sợ mẹ và ba giận thì anh đã nói thẳng ra rồi. Đằng này thì anh khó xử quá. Nhưng không thể được. Cô ấy không thể nào làm vợ anh được.
Ngồi trên ghế đối diện, Phi Hân cũng không ngờ sự lột xáx của mình. Xưa nay, nàng chỉ biết cúi đầu im lặng, không ngơMột hôm nay nàng lại có những lời đanh đá và trơ trẻn đến nổi nàng vẫn còn nghi ngờ những lời nàng nói lúc nảy không phải là của nàng. Nàng lại nhớ đến anh bạn cùng cơ quan hay đùa giỡn với mọi người rằng: " Muốn đối phó với một người đểu thì mình cần phải đểu hơn họ gấp nhiều lần ". Lúc ấy, nghe lời anh bạn nói, Phi Hân chỉ cho là một câu đùa. Không ngờ hôm nay nó lại xảy ra đúng như thế. Bằng chứng là hôm nay, nàng đã làm cho Bách Cơ bí lối.
Ngồi suy nghĩ mãi, có lẽ vẫn không tìm ra một câu gì để nói, nên Bách Cơ bưng nguyên ly nước phông- tên lên uống cạn. Thấy thế, Phi Hân mắc cười trong bụng và ruả thầm: " Uống nước phông- tên cho Tào tháo rượt mi đi cho bỏ ghét. Nhưng … có lẽ ly nước lạnh kia đã giúp cho Bách Cơ hạ bớt cơn tức giận, anh cảm thấy khoan khoái và lại thản nhiên ngồi dựa vào ghế, lên giọng triết lý:
- Tôi không hiểu sao, ở nước mình, các bật cha mẹ dạy dỗ con gái mình kiểu gì mà cứ hễ thấy ai có nhiều tiền thì tìm đủ mọi cách lấy làm chồng cho bằng được, bất chấp hậu quả ra sao, có hạnh phúc hay không. Họ chỉ có tiền là trên hết. Tôi nghĩ, có lẽ ngày xưa, trước khi ba mẹ cô chết chắc dặn dò mãi câu: Phải tìm một người chồng có thiệt nhiều tiền, thật nhiều tài sản. Tôi nói có đúng như vậy không. Phi Hân?
Câu nói của Bách Cơ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Phi Hân. Ai khinh khi mắng chửi hay xúc phạm nàng bao nhiêu cũng được, nhưng không được xúc phạm đến ba mẹ nàng. Cả đời ông bà luôn sống vì nghĩa. Vậy mà hôm nay, vì nàng mà ông bà bị liên lụy. Phi Hân đanh mặt lại, mắt nhìn thẳng Bách Cơ:
- Bách Cơ! Tôi cấm anh. Anh không được quyền xúc phạm đến ba mẹ tôi. Họ không phải là những người như anh nói.
- Hừ! Nếu không phải họ đã giáo dục cho cô như vậy, thì ai vào đây nào. Thật tôi bái phục ông bà nhạc tương lai của mình.
Không còn chịu nổi lời sĩ nhục của Bách Cơ, Phi Hân đứng phắt dậy:
- Bách Cơ! Anh nghe rõ đây. Kể từ hôm nay, tôi chính thức từ hôn với anh. Anh mau cút xéo khỏi đây mau. Kể từ nay, tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Anh đi mau.
Trước sự phản ứng quyết liệt của Phi Hân, Bách Cơ đành đứng dậy, định bước đi, thì Phi Hân ngăn lại:
- Khoan. Anh chờ một chút.
Nàng bỏ vào trong và rất nhanh. Khi nàng trở ra với gói quà trên tay, gói quà mà mấy hôm trước Bách Cơ đã trao cho nàng. Nhưng vẫn còn nguyên vẹn, nàng vẫn chưa mở. Ném mạnh gói quà vào tay Bách Cơ, nàng hậm hực:
- Cái này là của anh. Anh hãy mang về. Tôi không muốn thấy nó nữa.
Bách Cơ lấy làm ngạc nhiên nhìn món quà vẫn còn nguyên vẹn, anh thốt:
- Cô..
- Anh đi mau, ra khỏi đây mau.
Bách Cơ vẫn còn ngẩn ngơ trước sự phản kháng quyết liệt của Phi Hân. Anh bước ra cửa với cú đẩy mạnh của Phi Hân, nhưng thấy vẫn chưa ổn, anh bảo:
- Này! Tất cả đều do cô quyết định chứ không phải tôi đâu nhé.
- Anh yên trí đi. Tất cả là do tôi. Tôi sẽ chấp nhận mọi hậu quả mà.
Trước khi nàng quay mặt vào trong, Bách Cơ còn kịp nhận thấy 2 giọt nước mắt vừa rơi trên má Phi Hân. Điều đó làm cho Bách Cơ không khỏi ngạc nhiên. Tại sao Phi Hân lại khóc? Còn lời nói " Mọi hậu quả, tôi sẽ gánh lấy ", là hậu quả gì chứ? Thật là khó hiểu. Bách Cơ lắc đầu, thở dài. Nhưng điều đó cũng thóang qua mau, bởi vì anh vừa mới trút bỏ được gánh nặng về cuộc hôn nhân thực dụng mà bao ngày nay đã làm anh mất ăn mất ngủ. Nhìn xuống gói quà trên tay, anh nghĩ: Có lẽ cô ta chê ít chứ gì? Vậy cũng tốt, khỏi mất một món quà vô ích.
Một cơn gío mạnh thổi qua làm cho Bách Cơ cảm thấy sảng khoái.
Anh mỉm cười tự nhủ: Phải tìm Mẫn Hào uống một bữa cho thật say mới được.
Chiếc xe lại xé gío lao vút trên một con đường trong lòng thành phố.