Bảo Quyên ngồi thở dài và ngán ngẩm nhìn trời mưa qua màn cửa kính và nghĩ ngợi: Mưa chi mà lớn và dai thế. Thấy mưa là nàng cảm thấy bực mình. Vậy mà không hiểu sao mấy nhà văn thơ lại hay đưa cơn mưa vào tác phẩm của mình. Còn nàng lại ác cảm với mưa. Nàng nhớ rất rõ cách đây mấy năm, cũng trong một cơn mưa lớn như vầy, nàng đã chứng kiến hai người thân yêu nhất của nàng rời bỏ cuộc đời này, để lại nàng với cuộc sống mồ côi.
Không phải ngẩu nhiên hay bệnh tật mà cả hai đều qua đời cũng một lúc, mà có một nguyên do. Đó là nguyên do thúc đẩy Bảo Quyên tìm đủ mọi cách để xin vào làm việc ở ngân hàng "Hoàng Tâm". Đấy là cách duy nhất để tiếp cận được với Phi Hân, Người mà bao năm qua Bảo Quyên đã ngọc công tìm kiếm. Người mà có trách nhiệm về cái chết của ba mẹ nàng.
Khi được Phi Hân giúp đỡ vào làm ở ngân hàng, Bảo Quyên rất mừng rỡ. Cô thuê ngay một căn phòng nhỏ ở gần ngân hàng để ở và đang tìm cách gần gủi thân thiện với Phi Hân hơn để toan tính và thực hiện tiếp hành động trả thù của mình.
Chỉ đi làm được có mấy hôm mà Bảo Quyên cảm nhận được rằng, cô rất làm vừa lòng giám đốc và đã chiếm được cảm tình của Phi Hân. Điều đó làm cho Bảo Quyên cảm thấy mãn nguyện. Cô thấy tự hào về khả năng của mình. Đang ngồi tự mãn về thực tại về mình, đột nhiên Bảo Quyên bị kéo về bởi tiếng gõ cửa cùng tiếng kêu yếu ớt và run rẩy của một cô gái
- Bảo Quyên ơi! Làm ơn mở cửa.
Bảo Quyên thoáng do dự và hơi sợ. Ai mà tìm nàng vào giờ này? Nhưng biết tên nàng có lẽ là người quen. Nghĩ thế nên Bảo Quyên mạnh dạn mở cửa. Hình ảnh trước mắt làm cho Bảo Quyên hết sức ngạc nhiên. Phi Hân với thân hình ướt như chuộc luột, tay xách nách mang đủ thứ. Bảo Quyên kêu lên:
- Phi Hân! Tại sao giờ này lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra với Hân thế?
- Bảo Quyên ơi! Xin cho mình ở đây với cậu nhé. Bây giờ mình không còn nơi nương tựa nữa rồi.
Bảo Quyên từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:
- Trời ơi! Sao lại như vầy? Thôi, mau vào nhà đi, người Hân xanh mét rồi kià.
Phi Hân theo bước chân Bảo Quyên vào nhà. Nàng cảm thấy ấm hơn một chút, nhưng nước mắt không ngừng rơi. Thấy thế, Bảo Quyên nói:
- Thôi, cậu vào trong thay đồ đi. Rồi chúng mình nói chuyện sau.
Khi Phi Hân vào thay đồ, Bảo Quyên giúp Phi Hân dọn dẹp quần áo, nhưng lòng vẫn không khỏi lo nghĩ. Sao mọi chuyện đều xảy ra như dự đoán của cô? Lúc xin vào làm ở ngân hàng, Bảo Quyên rất sợ là không được. Nhưng rồi cũng được rất dễ dàng. Còn bây giờ, trong khi cô đang tìm cách tiếp cận với Phi Hân thì tự nhiên cô nàng lại dẫn xác đến xin ở chung nhà. Bảo Quyên mỉm cười hài lòng. Có lẽ ba mẹ cô đã giúp đỡ cho cô đây. Cô tin rằng mọi chuyện đến với cô sẽ vô cùng thuận tiện.
Nhờ đã thay đồ và uống ly trà nónh mà Phi Hân cảm thấy khỏe hơn, nhưng nàng cảm thấy toàn thân đau buốt vì trận đòn của bà KM. Ngồi nhìn từng cử chỉ của Phi Hân, Bảo Quyên hỏi:
- Phi Hân! Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?
Mới quen nhau với Bảo Quyên, Phi Hân thấy Bảo Quyên rất tốt, nhưng không biết ý tứ của Bảo Quyên thế nào. Nàng rất muốn kể lại mọi chuyện cho bạn nghe, nhưng lại ngại Bảo Quyên không kín miệng rồi vô cơ quan nói tùm lum, e đến tai ông Bách Nghiệp. Sợ làm phiền đến ông bà, nên nàng quyết định không nói và giấu nhẹm luôn chuyện bị bà KM đánh. Nàng chỉ nhìn Bảo Quyên, nói:
- Bảo Quyên! Như Bảo Quyên biết đó. Mình cũng giống như cậu, đã mồ côi nhiều năm nay và sống nhờ vào nhà một người bà con. Nhưng hôm nay, có chuyện không vui xảy ra. Thế là người ta không cho mình tá túc ở đó nữa. Bây giờ, mình đã trở thành người vô gia cư, không còn nơi nương tựa. Bảo Quyên cho mình sống ở đây với cậu nhé?
Bảo Quyên thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng tỏ ra hồi hởi, sà đến ngồi bên cạnh Phi Hân:
- Phi Hân! Dù sao cậu cũng là người ơn của mình. Mình rất hoan nghênh cậu đến đây ở. Ở một mình, mình rất là buồn. Bây giờ có thêm cậu nữa, mình vui lắm.
- Thật vậy sao, Bảo Quyên?
- Mình vui thật đấy. Thôi, mọi chuyện hãy dẹp qua một bên đi. Bây giờ, hãy vui vẻ lên đi, Phi Hân.
Trước sự vui vẻ của Bảo Quyên, Phi Hân thấy thật là ấm lòng. Nàng nói:
- Cám ơn Bảo Quyên rất nhiều.
- Phi Hân cứ khách sáo mãi. Ờ, cậu đã ăn gì chưa?
Bây giờ Phi Hân mới nhớ là nàng chưa ăn gì và thấy bụng đang cồn cào.
- Chưa, mình vẫn chưa ăn gì
- May quá. Hôm nay mình nấu cơm nhiều lắm. Thế thì cả hai cùng ăn nhé.
Thế thì cả hai cùng ăn cơm vui vẻ, trông thật là ấm cúng. Bỗng Phi Hân hỏi:
- À, Bảo Quyên này! Mình vẫn chưa biết tại sao ba mẹ cậu lại mất sớm thế? Cậu không còn một người thân nào sao? Ô! Hình như cậu cũng vẫn chưa có người yêu nữa, phải không?
Đang ăn ngon lành. nghe Phi Hân hỏi, tự nhiên Bảo Quyên thấy nghẹn ngang cổ. Nén tiếng thở dài, Bảo Quyên liếc về phiá Phi Hân một cái thật sắc, nhưng Phi Hân không nhận thấy. Bảo Quyên buông đãu, nhìn thẳng vào Phi Hân, giọng hơi lạnh lùng:
- Mình đã từng có người yêu. Ngày xưa, mình yêu rất sớm. Mới có 16 tuổi, mình đã yêu say đắm một chàng lớn hơn mình gần 10 tuổi và anh ấy cũng rất yêu mình. Nhà mình có một cơ sở sản xuất rất lớn. lẽ ra mình sẽ được sung sướng và hạnh phúc. Nhưng chính họ, chính họ đã giết chết cha mẹ tôi và bóp nát hạnh phúc tuổi trẻ của tôi.
- Họ là ai thế?
Mắt Bảo Quyên nhìn Phi Hân đầy vẻ hận thù:
- Họ là người trong giới làm ăn trên thương trường. Cả cha tôi và họ đều sản xuất ra một mặt hàng đang thịnh hành trong nước và xuất khẩu ra nước ngoài. Vì lợi nhuần mà họ không từ bỏ thủ đoạn. Họ đã cho người trà trộn vào cơ sở của ba tôi để tìm cách phá hoại. Kết quả, các mặt hàng của ba tôi làm ra đều bị trả về hàng đống. Các hợp đồng với nước ngoài không đúng thời hạn giao kèo, phải đền. Cha mẹ tôi đã đem tất cả tài sản ra bán đổ bán tháo để trả nợ. Nhưng họ vẫn không cho cha mẹ tôi một con đường sống. Họ đã dồn hai người vào bước đường cùng. Biết không còn có thể xoay xở và quá tuyệt vọng nê ba mẹ tôi đã tìm đến cái chết bằng những viên thuốc ngủ.
Những lời sau cùng của Bảo Quyên nghẹn lại và đầy thù hận. Phi Hân thấy thật khủng khiếp, nàng buông lời:
- Họ thật là độc ác.
Bảo Quyên nhìn Phi Hân như muốn ăn tươi nuố tsống nàng. Cô gằn giọng:
- Nhưng cuối cùng, bọn độc ác đó cũng đã chết hết rồi - Cô cười khan: - Nhưng chúng vẫn còn kẻ hậu sinh. Rồi đây, kẻ đó sẽ gánh lấy những gì mà cha mẹ nó đã bày ra. Bảo Quyên này quyết nhất định trả thù. Tao nhất định phải tra thù.
Bảo Quyên mắt trợn tròn, chồm tới trước mặt Phi Hân và nói những tiếng "trả thù " làm cho Phi Hân khiếp so|. và rùng mình. Nàng thấy gai ốc nổi đầy mình, nàng kêu lên:
- Bảo Quyên! Bình tỉnh đi Bảo Quyên.
Bảo Quyên như choàng tỉnh cơn mê, nàng trở lại trạng thái ban đầu.
- Phi Hân! Xin lỗi cậu. Có lẽ vì mình quá xúc động.
Bảo Quyên nói và quay đi nơi khác sau khi ném cho Phi Hân một cái nhìn đầy hận thù. Phi Hân bước tới, đưa cho Bảo Quyên ly nước.
- Uống nước đi, Bảo Quyên. Nước sẽ làm cho cậu khỏe hơn đấy.
- Cảm ơn cậu
Sau khi thấy Bảo Quyên uống cạn ly nước, Phi Hân hỏi tiếp:
- Thế rồi anh chàng người yêu của Bảo Quyên đâu?
- Hừ! Luc người ta có tiền thì cái gì cũng có. Nhưng sau sự kiện đó, mình không còn nhà cửa tiền bạc, trở thành kẻ mồ côi khốn khổ thì người yêu của mình cũng vỗ cánh bay theo một người con gái khác mất rồi. Mình rất hiểu nên không trách anh ấy đâu. Tóm lại, tất cả đều do họ mà ra. Mình nghĩ đứa con còn lại cũng phải có kêt"" cục như mình thì mới xứng đáng. Chỉ có như vậy thì ông trời mới công bằng với mọi người, mà mình thì luôn tin ở trời. Ông ấy không bao giờ bất công.
Thấy Bảo Quyên có vẻ xúc động, Phi Hân đến bên bạn:
- Bảo Quyên à! Mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ, Bảo Quyên có cuộc sống ổn định rồi, đừng nên nghĩ nhiều về quá khứ.
Bảo Quyên quay mặt lại:
- Hôm nay, mình cảm thấy không được khoẻ. Mình muốn đi nghĩ sớm đây. - Chỉ tay về phía trong, Bảo Quyên nói tiếp:
- Gường đó là của cậu. Hy vọng là cậu sẽ quen với nơi đây.
Nói xong Bảo Quyên bỏ vào trong phòng. Phi Hân cảm thấy lạ về thái độ của Bảo Quyên. Nàng lắc đầu, đi thu dọn chén đĩa. Thức ăn vẫn còn nguyên vì bữa ăn bị dang dỡ bởi câu chuyện của Bảo Quyên.
Dọn dẹp xong chén đĩa, Phi Hân vào gường nằm. Nàng thấy thân hình mình nhức nhối. Nàng nghĩ chăc"" các vêt"" thương đang sưng tấy. Nhưng nàng vẫn không màng và nàng còn bận lo suy nghĩ về câu chuyện và thái độ của Bảo Quyên. Trong phòng, Bảo Quyên cũng không ngủ được vì những toan tính riêng của nàng.
Nhưng có một điều là chắc chắn suốt đêm nay, cả hai sẽ mất ngủ.