Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 19

Qua năm sau, thai nhi trong bụng đã được chừng ba tháng.

Sau khi hai nhà suy tính kĩ càng, quyết định gửi hồ sơ vào bệnh viện trực thuộc đại học H.

Mười hai tuần sau, bước vào giai đoạn giữa của thai kì, thai nhi tương đối ổn định, phát triển cũng sẽ nhanh hơn, tình trạng nôn nghén của Trần Yên Thực cũng theo đó mà giảm bớt không ít, Tạ Cảnh Thâm cũng không nấu những món ăn nhẹ nữa, mà học bà Tạ, một ngày ba bữa dinh dưỡng cực kỳ phong phú.

Có khi Tạ Cảnh Thâm bận công việc, không kịp làm cơm trưa, nhưng trước đó đều gọi điện thoại cho bà Tạ, xem bà có thời gian hay không, làm cơm xong thì đưa qua cho Trần Yên Thực.

Chăm sóc con dâu, bà Tạ cực kỳ vui vẻ, nhưng thường xuyên đi qua đi lại, Trần Yên Thực không thể không biết ngượng.

Có một lần bà Tạ nhìn chăm chú nhìn cô uống hết canh trong hộp, Trần Yên Thực cảm thấy thật xấu hổ vì cuộc sống không ăn thì ngủ như heo của mình, lau khóe miệng một chút: "Cái kia, về sau mẹ không cần phải thường xuyên qua lại nữa đâu ạ, con có thể mua chút thức ăn ở ngoài được mà."

"Làm sao, mẹ nấu con ăn không được à?"

Phản ứng của bà Tạ lớn như thế khiến cho Trần Yên Thực cảm thấy bản thân cực kì độc ác, liên tục xua tay: "Không phải không phải, chỉ là như thế phiền mẹ thôi." Để một người lớn tuổi đi qua đi về chăm sóc cô, không phải sẽ giảm thọ sao?

Bà Tạ nghe lời này thì yên lòng: "Ôi chao, ai, ôi, đồ ăn bên ngoài không biết có sạch sẽ hay không, hơn nữa Trần Yên à, bây giờ con đang mang thai, ăn cái gì cũng phải chú ý nhiều hơn."

Trần Yên Thực gật gật đầu: "Dạ dạ, mẹ nói phải.”

Vì thế trận chiến này kết thúc trong thất bại, đương nhiên bây giờ Trần Yên Thực đang ở nhà dưỡng thai, cực kì nhàm chán, nhưng không thể bỏ qua như vậy được, nói không thông được mẹ chồng, thì phải ra tay với Tạ Cảnh Thâm thôi.

Đêm đó bác sĩ Tạ về nhà, thái độ Trần Yên Thực ân cần khác thường, giúp anh cởi áo khoác rồi treo lên, đấm vai đấm chân là chuyện nhỏ, Tạ Cảnh Thâm kéo cô qua ngồi bên người: "Sao vậy?"

"Em muốn học nấu cơm, có được không?"

Tạ Cảnh Thâm nhìn cô một cách quái dị: "Sao vậy? Sao đột nhiên lại như vậy?"

"Em chán quá, về sau cũng không cần phiền mẹ anh phải đi qua đi lại."

Tạ Cảnh Thâm kéo đùi cô để lên bàn trà: "Trần Yên, bây giờ cũng là mẹ em."

"... Em sẽ chú ý."

Cho đến hôm nay dáng người Trần Yên Thực vẫn không biến hóa quá lớn, chân vẫn tinh tế thon dài như cũ, trước giờ cô thích nhất là cặp chân dài của chính mình, tuy cô chỉ cao 165cm, nhưng cô lại sở hữu một cặp chân dài, trắng nõn, thẳng tắp, rất là đẹp mắt.

Bởi vì đang ở nhà, cô cũng không tính sẽ đi ra ngoài, nên phương diện quần áo, cô chỉ mặc một chiếc váy, đôi chân để lộ dưới ánh đèn, Tạ Cảnh Thâm nhịn không được ma sát vài cái, có chút yêu thích không muốn buông tay.

Trần Yên Thực cảm thấy ngứa, muốn rút về, nhưng lại bị anh đè lại: "Bây giờ không phải chỉ có một mình em, phải chú ý nhiều đến biến hóa của cơ thể mình, biết không? Không thoải mái thì nói với anh ngay lập tức, nhất là lúc này, mỗi ngày em ngốc ở nhà, ngồi lâu máu dưới phần chân khó lưu thông, dễ bị giãn tĩnh mạch, chính em phải chú ý nhiều một chút, lúc ngồi phải chịu khó nâng chân lên, cân bằng với vị trí tim, ngồi thời gian lâu, thì ở nhà đi nhiều một chút."

Anh hiếm khi nói nhiều như vậy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chân cô, ánh mắt chuyên chú, Trần Yên Thực nhìn sườn mặt của anh trông rất đẹp mắt, trong lòng mềm đi, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Em biết mà."

Nhưng mà, sao đề tài lại trôi tới chỗ này rồi? sau khi Trần Yên Thực kịp phản ứng, bàn tay theo bản năng đặt lên cánh tay Tạ Cảnh Thâm: "Hôm nay để em nấu cơm, anh đứng bên cạnh chỉ đạo nhé." Dường như sợ anh từ chối, mặt cô nghiêm túc, ý đồ muốn thuyết phục anh, "Bác sĩ nói phụ nữ có thai có thể làm mấy chuyện nhà nhẹ nhàng, chuyện này đối với cục cưng cũng tốt."

Cô chẳng lẽ đã quên, rõ ràng anh mới là bác sĩ! Nhưng cô nói cũng đúng, chuyện cô muốn làm không phải là chuyện quá nguy hiểm, chủ yếu là phòng bếp có dụng cụ cắt gọt, cho nên anh không muốn cho cô vào phòng bếp, nhưng giờ phút này, anh từ chối cũng không xong đành nhìn cô nghiêm túc đến đáng yêu.

"Được."

Cặp mắt Trần Yên Thực sáng lên, sau đó vui vẻ chạy tới mở tủ lạnh, quay đầu hỏi Tạ Cảnh Thâm: "Anh muốn ăn gì?"

Tạ Cảnh Thâm đi qua, nắm lấy eo của cô từ phía sau, ánh mắt lựa chọn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, Trần Yên Thực có chút gian nan ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy cằm của anh, vươn tay sờ sờ, trong lòng khẽ động.

Tạ Cảnh Thâm cúi đầu nhìn cô: "Tư thế này có khiến em mệt không?"

Lúc này Trần Yên Thực mới nhìn thẳng đầu anh, lắc lắc cổ, che giấu tâm tư của bản thân: "Tạ Cảnh Thâm, anh phải cạo râu rồi."

Tạ Cảnh Thâm cười nhẹ nói: "Em có giúp anh không?"

"Em không biết." Ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, lại phát hiện anh đang nhìn mình, cô cũng đành giữ nguyên tư thế bất động này, ấp a ấp úng, "Nhưng mà em thông minh như vậy, nhất định vừa học là biết."

"Ừ, vậy để sau này dạy cho em."

Đầu óc Trần Yên Thực nhu hóa thành vũng nước, cảm thấy bộ dáng Tạ Cảnh Thâm cười rộ lên như vừa rồi thật mê chết người, râu ria trên cằm càng khiến anh gợi cảm không ít, cô bị mê hoặc đến trời đất điên đảo, đỏ mặt mơ mơ màng màng gật gật đầu.

Tạ Cảnh Thâm xoay người cô lại, đối mặt với mình, cúi đầu hôn lên môi cô, Trần Yên Thực đã quen với hôn môi của anh, đặt hai tay quàng lên cổ anh, ngẩng đầu lên phối hợp với anh, râu ria có chút đâm vào người, nhưng cô cam tâm tình nguyện chịu.

Cửa tủ lạnh mở ra, đứng gần cũng cảm nhận được hơi lạnh phà ra, Tạ Cảnh Thâm ôm Trần Yên Thực xoay người, thay đổi vị trí với cô, tiếp tục hôn môi.

Tạ Cảnh Thâm dẫn dắt lưỡi cô cùng múa, trong đó không hề gặp bất kì trở ngại nào, cô thuận theo anh, rất dễ gợi lên ước số thú tính trong cơ thể anh, rất muốn hung hăng **.

Nhưng làm sao anh bỏ được, ý thức được suy nghĩ của mình, liền cực lực áp chế xúc động lúc này, tuy rằng Trần Yên Thực bị hôn đến mơ mơ màng màng, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được đột nhiên anh thô bạo hơn, rồi anh bình tĩnh lại rất nhanh, chuyển thành nụ hôn dịu dàng triền miên.

Khi hôn môi Tạ Cảnh Thâm cũng không quên cho cô thở, kinh nghiệm hôn môi của Trần Yên Thực ít đến đáng thương, người khiến cô có thể chết chìm trong nụ hôn như Tạ Cảnh Thâm dường như chẳng có ai, cô luôn cho rằng ai hôn môi cũng như nhau, nhưng phải là người trong lòng mới được, nhưng bây giờ cô đã quen với nụ hôn đột ngột của Tạ Cảnh Thâm rồi.

Dường như bọn họ càng ngày càng giống một cặp vợ chồng mới cưới bình thường, có đôi khi Trần Yên Thực có ảo giác mình đang được bao bọc trong một tình yêu cuồng nhiệt.

Người chồng săn sóc đến cực điểm, cha mẹ chồng hòa ái dễ gần, chị dâu hiền lành dễ mến, em chồng tinh quái đáng yêu, nghĩ như vậy, bỗng nhiên Trần Yên Thực cảm thấy bản thân quá may mắn, 28 tuổi lập gia đình, gả cho một người đàn ông mình hiểu rõ, đẹp trai, còn không cần phải lo lắng mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu nữa chứ, hơn nữa trong năm nay còn đón chào bé yêu, làm một người phụ nữ, xem như cô rất viên mãn rồi.

Bỗng nhiên cô sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn của một bé gái, trên thực tế cô cảm thấy bản thân là một người phụ nữ mạnh mẽ, ngoại trừ trước mặt ba mẹ và Tiết An An có đôi khi cô giống em bé thôi. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, từ khi cô gặp lại Tạ Cảnh Thâm đến bây giờ, cho tới bây giờ trước mặt Tạ Cảnh Thâm cô chưa từng có khí thế của một người phụ nữ trưởng thành! Dựa vào cái gì!

Trần Yên Thực kêu ngạo đẩy Tạ Cảnh Thâm ra, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt nghi ngờ của Tạ Cảnh Thâm, khí thế vừa sinh ra đã bị bóp nát.

Vốn Trần Yên Thực bị hôn nên hai gò má đỏ bừng, sắc mặt Tạ Cảnh Thâm lại như thường, muốn nói đến khí thế, ở trước mặt Tạ Cảnh Thâm này đã sớm nát thành mẫu vụn mất rồi!

Nhưng thật không cam lòng mà, Trần Yên Thực cúi đầu nhìn trái nhìn phải, đặt một bàn tay lên bụng, đôi mắt sáng lên, ngẩng đầu hung dữ nói: "Em đói bụng."

"..." Tạ Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ, sờ sờ đầu cô, "Vẫn là anh nên đi nấu cơm, em gọt táo ăn trước đi."

Trần Yên Thực lắc đầu, bị câu nói của anh xua tan đi cáu kỉnh lúc nãy: "Để em làm cũng được."

"Không phải em đói sao?"

"Cũng may... Không quá đói bụng, có thể nhịn được."

Tạ Cảnh Thâm cười cười: "Vậy được rồi, làm đơn giản một chút."

Dứt lời xoay người lấy mấy nguyên liệu nấu ăn ra, vào phòng bếp, đeo tạp dề lên, Trần Yên Thực theo anh đi vào, nhìn anh lấy một cái bát ra, đổ nước vào, ngâm nấm mèo, sau đó rửa dao thái rau, lúc này Trần Yên Thực mới vội vàng la lên: "Để em."

"Lần đầu tiên em xuống bếp, chúng ta hợp tác, có được không?"

Trần Yên Thực nhìn gương mặt tươi cười của anh gật đầu.

"Vậy em đi rửa rau đi."

"Dạ."

Rửa xong đứng một bên nhìn Tạ Cảnh Thâm giơ tay cao lên rồi chém xuống, cắt một miếng thịt rất gọn gàng.

"Đưa cho anh vị rượu."

"Hả, được."

Trần Yên Thực trước một đống chai chai lọ lọ phân biệt đâu mới là vị rượu, Tạ Cảnh Thâm thấy thế nâng cằm chỉ vào một lọ bên cạnh: "Lọ ngoài cùng bên phải."

Trần Yên Thực cầm lọ đó đưa cho anh: "Cái này làm gì vậy?"

"Rất đơn giản, món cần tây nấu với thịt bằm."

Tạ Cảnh Thâm đổ vị rượu vào trong chén, cho thêm chút bột, cùng hạt tiêu, mang bao tay dùng một lần vào, quấy theo một chiều.

Trần Yên Thực nhìn đến nhập thần, cô đã từng nhìn bộ dáng khi làm việc của anh, nghiêm túc, chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ, giống hệt bây giờ, anh làm cái gì chăm chú như vậy sao?

Người như vậy,ôó lẽ ngay từ đầu đối với chuyện kết hôn là nghiêm túc, còn cô lại luôn tính tới chuyện ly hôn, lúc đó anh nghe xong có giận, có buồn không?

Trần Yên Thực khó tưởng tượng bộ dáng anh khổ sở như thế nào, nhưng bộ dáng tức giận thì cô đã biết, chính là lần gặp sau khi phát sinh quan hệ ngoài ý muốn đó, cô né anh hơn một tháng, sau này bị anh không để ý đến suy nghĩ của cô mà bắt cô đến trước mặt ba mẹ anh, chính thức giới thiệu cô là bạn gái của anh, sau này hung hăng nhéo cô để hả giận.

Trần Yên Thực nghĩ vậy rồi cười rộ lên, lúc bác sĩ Tạ giận lên cũng rất đáng yêu.

Tạ Cảnh Thâm nhìn cô một cái: "Cười cái gì?"

"Đúng rồi, em nhớ, lúc lần đầu tiên gặp ba mẹ anh í, vì sao anh lại giới thiệu em là bạn gái anh? Chẳng lẽ lúc đó anh đã xác định em là đối tượng kết hôn của anh rồi sao?"

Tạ Cảnh Thâm im lặng, im lặng không nói chuyện, Trần Yên Thực được voi đòi tiên: "Aiz, Tạ Cảnh Thâm, không phải là anh ngủ với em một đêm nên muốn chịu trách nhiệm chứ?" Tạ Cảnh Thâm vẫn không nói gì, Trần Yên Thực tự nhiên nói, "Thật đáng yêu."

Từ đáng yêu dùng cho một người đàn ông, Tạ Cảnh Thâm cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, vì thế bình tĩnh đả kích: "Em không thấy ở đó còn một cô gái à? Khi đó anh đang xem mắt.”

Trần Yên Thực sửng sốt, đầu óc xoay chuyển rất nhanh: "Cho nên anh xem em là lá chắn?"

"ừa, vẫn chưa ngốc."

Trần Yên Thực tức giận, đá một cước, xoay người đi khỏi phòng bếp.

Phía sau truyền đến tiếng Tạ Cảnh Thâm kêu đau, Trần Yên Thực gjật mình, quay lại nhìn anh. Anh đang ôm chân ngồi trên đất: "Rất đau à?"

Tạ Cảnh Thâm gật gật đầu: "Đau."

Trần Yên Thực nóng nảy, cô mặc váy, cũng không dùng lực nhiều, hẳn là không đau chứ.

Tạ Cảnh Thâm bị bộ dáng gấp gáp này của cô lấy lòng, mới cười nói: "Đùa em thôi, chút lực này của em còn không bằng mèo gãi ngứa nữa."

Trần Yên Thực bị đùa giỡn một phen, giận dỗi vừa muốn xoay người rời đi, Tạ Cảnh Thâm lại giữ chặt cánh tay của cô: "Không nấu cơm nữa sao?"

Giận thì giận, cuối cùng Trần Yên Thực vẫn quay lại phòng bếp, đương nhiên, hình như cái gì cũng không cần cô làm.
Bình Luận (0)
Comment