Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 8

Edit: La Na

"Đáng ghét ~" Viên Lộ ngồi cạnh Trần Yên Thực, nhíu nhíu mày, quay đầu lại phát hiện mặt Trần Yên Thực trắng bệch, vì xem phim kinh dị nên hai người không mở đèn, giờ phút này chỉ có ánh sáng mỏng manh phát ra từ màn hình máy tính, dưới tình huống như vậy mà nhìn Trần Yên Thực, hơi có chút dọa người, Viên Lộ vội đẩy Trần Yên Thực một cái: "Cậu đừng doa người ta nha."

Trần Yên Thực có chút sững sờ: "Hả? Mình thế nào?"

"Cậu sợ tới mức nào thế? Mình nhớ là cậu không sợ mấy thứ này mà."

"Mấy đứa nhỏ này thật đáng thương, nhỏ như vậy mà đã bị vứt bỏ, cậu xem, đều nhìn ra được hình người."

Viên Lộ run run một chút: "Sao nghe cậu nói dọa người vậy chứ?"

Trần Yên Thực đứa tay che chở cho bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính: "Thật dọa người sao? Chỉ vì bọn chúng bị vứt bỏ, cho nên bộ dạng mới xấu xí như vậy."

Viên Lộ ngạc nhiên liếc mắt nhìn Trần Yên Thực một cái, xem phim kinh dị mà cũng cảm tính được như vậy sao?

Cái này thì tính là gì? Đến cuối cùng nữ chủ nhận lại con gái, lúc đó lại phải chia lìa, Trần Yên Thực cắn cánh tay khóc, kêu lên một tiếng rất thê thảm, Viên Lộ làm sao còn tâm tình xem phim kinh dị, chuyên môn đưa khăn giấy cho Trần Yên Thực.

Xem xong tắt máy tính, Viên Lộ thấy Trần Yên Thực còn chưa tỉnh người lại: "Lúc trung học cùng xem phim Trái Tim Mùa Thu cũng không thấy cậu khóc thảm như vậy đấy?"

Trần Yên Thực khóc thút thít vốn không dừng lại được, đồng thời không quên trả lời Viên Lộ: "Bây giờ sao có thể so với lúc tuổi trẻ không hiểu chuyện, lúc đó xem bi kịch tình yêu cũng có thể khóc, trên thực tế trên đời này nào có nhiều tình yêu thề nguyền cùng sống cùng chết như vậy chứ? Theo mình, vẫn là cha mẹ và bạn bè là tương đối đáng tin."

"Tuy rằng câu vừa nãy khiến mình rất vui, nhưng lời nói này mình không thích, trên thế giới vẫn có rất nhiều tình yêu tốt đẹp mà."

Trần Yên Thực lườm cô bạn một cái: "Yêu đương rồi hả?"

Viên Lộ nhíu mi: "Bằng không cậu nghĩ xem vì sao mình lại muốn xem phim kinh dị với cậu?"

Trần Yên Thực nhíu mày: "Sao thế?"

"Anh ấy nói mình nhát gan, cho nên bảo mình sớm gả cho anh ấy một chút, không cần mỗi lần sợ hãi lại điện thoại bảo anh ấy đi đến, nói đến cùng còn không phải ngại phiền toái sao, ha ha! Mình mới không thèm làm thiếu phụ luông tuổi có chồng sớm đâu~ cho nên sau đó mình nói anh ấy không cần đi qua đi lại nữa, sau đó hắn ta cười ha ha, còn nói nếu lễ tình nhân sang năm mà mình chưa xem đủ ba mươi bộ phim kinh dị thì phải chấp nhận lời cầu hôn của ảnh."

Trần Yên Thực tỏ vẻ rất ngạc nhiên, bởi vì bọn họ không ở chung! Đây chính là nguyên nhân khiến cho Trần Yên Thực trực tiếp chia tay với bạn trai đầu tiên! Chỉ cái này thôi, người đàn ông muốn kết hôn, chứng tỏ anh ta nghiêm túc với đoạn cảm tình này, người đàn ông tốt như vậy cô chưa từng gặp qua >___

"Cái gì? Khi nào thì cậu có thời gian xem cùng mình mấy bộ phim đi!"

"Bây giờ cậu xem được mấy bộ rồi?"

"Một bộ."

"Ha ha ~" Trần Yên Thực khinh bỉ Viên Lộ một phen, "Mình thấy cậu vẫn là chờ lập gia đình đi ~ "

Viên Lộ vuốt ve tay cô: "Cậu chấp nhận kết hôn sớm như vậy sao?"

"Trước kia mình muốn hai mươi tám tuổi kết hôn sinh con, xem ra bây giờ, quên đi." Trần Yên Thực oán hận nhìn qua Viên Lộ, "Mình không gặp được người đàn ông tốt như bạn trai cậu."

"Vậy cậu muốn gả cho dạng người như thế nào?"

"Mình nghĩ mình muốn, một người ‘mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song’! Ừa, đại khái là vậy đi. Lúc trước mình thích một người lưu manh có cá tính một chút, bây giờ chợt phát hiện có cá tính hay không là do cảm nhận của mình, còn lưu manh là một thứ đáng khinh, cho nên, có phong độ là tốt nhất, một người quân tử dịu dàng~" Trần Yên Thực suy xét cực kỳ nghiêm túc, "Người như vậy, sống với nhau cũng tương đối thoải mái, có lẽ sẽ không cãi nhau, đúng rồi, nhất định phyair đẹp trai, như vậy mình mới không soi mói anh ta được, hơn nữa gien anh ta là gien tốt, mình không muốn con mình quá xấu."

*mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song: tài giỏi hơn người, mỹ mạo như ngọc, quyền thế vô song

Sắc mặt của Viên Lộ cũng nghiêm túc hẳn lên: "Cậu đang mua đồ ăn à, còn chọn? Kết hôn là với người trong lòng, tình yêu mới là nhân tố quyết định hôn nhân được không vậy?"

"Đương nhiên rồi, cậu có tình yêu mĩ mãn rồi nên mới nói được những lời này."

"Cắt ~ nhưng mà nghe cậu nói, khiến mình nghĩ đến một người rất hợp với cậu."

"Ai?"

"Tạ Cảnh Thâm đó, " Viên Lộ nháy nháy mắt, "Lúc cậu nói cậu đang nghĩ tới anh ta đúng không ~ "

Trần Yên Thực ngẩn người, không ngờ Viên Lộ lại đột nhiên nhắc tới Tạ Cảnh Thâm, nhưng mà lúc cô nói, thật là nghĩ tới Tạ Cảnh Thâm sao? Hình như, đúng rồi.

"Sao cậu lại nhắc tới anh ta vậy? Các cậu còn liên lạc à?"

"Đương nhiên rồi, không phải là anh ấy nói thì làm sao mình biết cậu về chứ."

Bỗng nhiên Trần Yên Thực có chút chờ mong: "Sao các cậu lại bỗng dưng tán gẫu tới mình thế hả?"

"Anh ấy nói gần đây tâm tình cậu không tốt, bảo mình rảnh thì hẹn cậu ra ngoài, miễn cho cậu miên man suy nghĩ."

Bỗng nhiên đáy lòng Trần Yên Thực dâng lên một tia sung sướng, bất giác đưa tay sờ sờ bụng, rồi chợt nghĩ đến, có thể là bởi vì trong bụng của cô có cục cưng: "Cái gì?"

"Aiz, hỏi cậu sao tâm tình lại không tốt?"

"Không có gì, ở cùng với cậu tâm tình mình rất tốt."

"Mình chờ một ngày cậu tình nguyện nói với mình."

"Được rồi ~ Viên Tiểu Lộc chính là tri kỷ của Tiểu Yên mà."

"Đừng lãng, cậu không nghĩ đến Tạ Cảnh Thâm một chút à, mình thấy anh ấy rất thích cậu đấy."

"Vì sao?"

"Không thích cậu, thì Tạ Cảnh Thâm kia dành nhiều thời gian như vậy để quan tâm cậu làm gì?"

Trần Yên Thực sờ sờ bụng, bởi vì anh ta cũng muốn giữ đứa bé lại.

Nhưng mà đây là một quyết định rất trọng đại, hại cô phải lo lắng mấy ngày luôn.

Buổi tối hai người cùng nhau ngủ, trong bóng tối Trần Yên Thực lại nghĩ đến bộ phim vừa mới xem, sờ lên bụng bản thân, nếu cô không cần cục cưng này, nó cũng sẽ tới nơi đen tối khủng khiếp đó sao? Cô đơn lớn lên, nó sẽ trở nên xấu xí đáng ghét hay vẫn là một đứa bé trắng trẻo đáng yêu, lòng mang thiện ý? Nhiều năm sau, cô sẽ hối hận vì đã bỏ rới nó chứ? Nhưng mà cho dù hối hận cũng vô dụng, giống nữ chính trong phim, bây giờ mới hối hận, cô bé con đó cũng không thể về lại nhân gian...

Trần Yên Thực xoay người lại, co chân lại, cảm thấy bản thân cũng thật lẩm cẩm, một bộ phim điện ảnh thôi mà, đâu phải là thật, sao cô lại đi lo lắng vấn đề này vậy chứ? Chắc là não bị chênh.

Ép bản thân không được suy nghĩ tiếp, cuối cùng mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà ngủ không an bình.

Cô nằm mơ đến nơi ở của đứa bé trong phim, khủng bố đến cực điểm, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, chợt cô nghe được tiếng gọi của một đứa trẻ non nớt thanh thúy vang lên sau lưng: "Mẹ, mẹ..."

Cô phát hoảng, dường như là cảm ứng được, bắt đầu đáp lại giọng nói này: "Cục cưng, là con à?"

Sau đó cô chợt nghe tiếng cười trẻ con khanh khách: "Mẹ, mẹ..."

Trần Yên Thực đi theo tiếng cười đi qua, sau đó trước mắt từ từ sáng sủa lên, biến thành một bờ cỏ xanh rì mênh mông, phía trước cách đó không xa đcó một đứa trẻ thật đáng yêu, trắng trẻo mập mạp, nhìn Trần Yên Thực cười khanh khách, nhình như nó mới học đi, đi về phía Trần Yên Thực, đi nghiêng nghiêng ngả ngả, bỗng chốc bị vấp ngã xuống đất, Trần Yên Thực vội vàng chạy tới ôm nó đứng lên, tay nho nhỏ cầm lấy cánh tay cô, hàm răng còn chưa có mọc đủ, toét miệng cười, Trần Yên Thực cũng cười, đột nhiên gương mặt của đứa trẻ trở nên đáng sợ, một gương mặt không trọn vẹn, không đầy đủ, cánh tay cầm lấy tay cô cũng trở nên mơ hồ, nó mở miệng: "Mẹ ơi, sao con lại xấu xí như vậy?"

Trần Yên Thực bật tỉnh dậy, thở kịch liệt, đưa tay sờ sờ bụng, trái tim mới từ từ trở về chỗ của nó.

Viên Lộ cũng bị cô đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi cô: "Gặp ác mộng rồi hả ?"

"Ừ, không có việc gì, cậu tiếp tục ngủ đi."

Viên Lộ vươn tay vỗ vỗ lưng của cô: "Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi."

"Ừ."

Viên Lộ lại đi vào giấc ngủ rất nhanh, còn cô làm sao cũng không ngủ được, cục cưng trong mộng thân thể không trọn vẹn không được đầy đủ luôn luôn tại trong đầu cô, muốn chuyển cũng chuyển không được, cục cưng hỏi cô vì sao bản thân lại trưởng thành ra dạng này, muốn cô nói như thế nào, bởi vì cha mẹ không cần con nữa, không có người yêu con, cho nên con mới có bộ dạng kỳ quái như vậy.

Trong lòng cô có chút muộn phiền, âm ỉ đau, con có phải sẽ như vậy không, ba con rất hi vọng con có thể đến, mẹ cũng không nỡ bỏ con.

Trần Yên Thực nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng hỏi: "Cục cưng, có phải con rất muốn sống cùng ba mẹ không?"

Ngày hôm sau lúc Viên Lộ thức dậy, trên giường đã không còn Trần Yên Thực, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, một đường đi đến phòng khách, mới nhìn thấy người: "Trần Yên?"

Trần Yên Thực dọn xong bữa sáng: "Dậy? Mình mua bữa sáng rồi, rửa mặt đi rồi lại ăn."

"Sao cậu lại dậy sớm như vậy?"

"Dậy thì dậy thôi thôi."

"Tối qua cậu gặp ác mộng như thế nào?"

"Đã nói là ác mộng còn bắt mình nhớ lại nữa à?"

"Được được được, không nói không nói."

"Đi rửa mặt đi."

Trần Yên Thực lấy di động qua nhìn nhìn, không có điện thoại nhỡ cũng không có tin nhắn, liền ném điện thoại qua một bên, ngồi trong phòng khách ngẩn người, đợi Viên Lộ rửa mặt xong ngồi đối diện cô, cô cũng không phát giác.

Viên Lộ vươn tay quơ quơ trước mặt cô: "Nghĩ cái gì vậy?"

"Không."

"Đúng rồi, mình vừa mới xem di động, hôm qua lớp trưởng nhắn tin, nói có họp lớp, đi không?"

Trần Yên Thực tương đối ít liện lạc với các bạn học cũ, hơn nữa với tình huống của cô bây giờ, cũng không thích hợp lắm: "Không đi."

"Vì sao nha, mấy năm nay cậu cũng không đi, lần này phải đi ~ "

"Đi làm gì chứ, đã nhiều năm không liên lạc, đi cũng xấu hổ."

"Này có cái gì." Viên Lộ cầm điện thoại lên nói lớp trưởng nhắn tin đến, chính là câu: Trạng nguyên ban tự nhiên của chúng ta năm nay cũng đi!!

Trần Yên Thực chăm chú nhìn: "Ăn cơm đi, chơi điện thoại làm gì?"

Viên Lộ thu tay cười hắc hắc: "Mình nói là cậu cũng đi."

Miệng Trần Yên Thực còn chưa kịp nuốt bánh bao xuống: "Cậu đừng hại mình."

Di động bỗng nhiên rung lên, Viên Lộ cầm lấy thì thấy: "Là lớp trưởng."

"Lớp trưởng?"

"Trần Yên Thực muốn tới à?"

"Đúng vậy, cậu ấy bên cạnh mình nè."

"Được lắm, nhớ nhất định phải tới đấy!"

"Sao cậu lại kích động như vậy? Mình nhớ cậu có bạn gái rồi mà."

Lớp trưởng đen mặt: "... Này là vì anh em thôi."

Viên Lộ hơi cong môi một cái: "Yên tâm, nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"

Viên Lộ cảm thấy mỹ mãn thu tay lại, nhìn nhìn Trần Yên Thực, Trần Yên Thực uống một ngụm cháo: "Câu lại bán đứng mình?"

"Đồng ý rồi?"

"Bằng không thì sao?"

"Hắc hắc ~ "
Bình Luận (0)
Comment