Nỗi Niềm Uke Xấu

Chương 35

- Nhìn gì? – Tôi nhéo mũi Tom.

- Anh đang nghĩ không sau này sẽ còn gặp em không?

- Thật ra không có gì không thể nếu mình không vội vã đầu hàng.

Tom im lặng. Tôi biết thật ra ảnh sẽ định nói điều gì đó nhưng ảnh không nói ra. Nhưng buổi tiệc nào cũng đến lúc tàn, ngày tôi và ảnh chia tay cũng sẽ đến vào một thời điểm nào đó. Người ta thường nói, xa mặt cách lòng.

- Em muốn đến Châu Âu, muốn du học, và hơn cả là muốn được ở bên anh. – Mắt tôi nhìn xa xăm. Giọng tôi rất mãnh liệt.

- Nếu cố gắng, em sẽ chạm tay được vào những điều ấy. Chỉ cần em thật sự quyết tâm, em sẽ đặt chân lên được mọi nơi em muốn. – Tom nhìn tôi mỉm cười, gương mặt ảnh thật sáng.

- Thật sự thì... Em chỉ muốn nơi nào đó có anh thôi. – Tôi cúi mặt.

- Anh cũng vậy. Thiên đường là nơi nào đó trên mặt đất này có em... – Tom nói. Từng lời nói như vẽ ra khung cảnh tôi và ảnh bên cạnh nhau, trải nghiệm mọi thứ trên cuộc đời, chia sẻ buồn vui ngọt bùi, say sưa đón những điều mới mẻ đến với chúng tôi. Nghĩ đến cái viễn cảnh vui vẻ đó, tôi chấp hai tay lại, nhảy lên sung sướng. Nhưng trong khoảnh khắc, mắt tôi lại vẩn một tia buồn.

- Nhưng lỡ em không thực hiện được thì sao?

- Hãy giữ nó trong lòng, để em luôn có một mục tiêu để phấn đấu. Anh... sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ em.

Bất giác Tom định ôm tôi, nhưng cũng theo cảm tính, tôi đã dụi người vào lòng Tom. Tim tôi thắt lại khi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng từ người Tom. Đừng nghĩ tới tương lai nữa, vì lúc này đây, anh ấy đang ở ngay bên cạnh tôi.

Tôi bật dậy, đánh răng súc miệng rồi xuống nhà kiểm tra xem bà nội tôi đã đi chợ chưa. Sau khi kiểm tra xong và make sure, tôi mới dẫn ảnh xuống nhà bếp ăn sáng. Thật ra tôi không biết nấu ăn, tôi chỉ biết mỗi món mì gói..

“Bờ môi thâm, hàng mi đen mắt nâu thật rầu, ngày qua ngày, lại ăn mì, cần nhiều lắm chút hương thơm thịt bò...”

Tôi vừa nấu mì vừa hát chế lại bài Nếu Như Anh Đến của Văn Mai Hương. Tom vừa cầm nĩa vừa gõ gõ lên tô đánh nhạc phụ họa cho tôi.

- Nhảm quá!

- Vui mà!

- Ăn ngon ko?

- Thật ra thì cũng không ngon lắm, nhưng vì em nấu nên anh phải khen thôi.

- Chỉ biết nấu mì gói thôi. – Tôi rầu rĩ.

- Để mai mốt anh nấu cho em ăn nhé! – Tom nháy mắt với tôi.

- Anh thì biết làm gì? – Tôi bĩu môi.

- Biết làm bánh cookie, làm nước sốt mỳ ý.... nhiều lắm.

- Giỏi ghê, thật hay xạo?

Tom gật gật đầu...

Tôi với ảnh xà nẹo xà nẹo. Đến trưa thì tôi với ảnh đi tà tà ra khách sạn. Chia tay ảnh, tôi lại đi bộ về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ miên man, quen một người thật dễ, nhưng để có thể quên họ thì rất khó.

Nằm trên giường chơi facebook, lướt instagram coi hình. Thời gian không đợi ai cả, Tom sắp trở về nhà rồi. Chỉ còn mỗi một mình ở đây. Người đi thường không buồn bằng người ở lại. Tôi phát chán ngán với cuộc sống hiện tại, ngày nào cũng như ngày nào, nếu như không có Tom thì tôi nghĩ chắc cuộc đời mình cũng nát bét chứ chả có lấy một giây phút nào gọi là hạnh phúc. Nhiều khi ở bên cạnh Tom, tôi chỉ muốn nói với ảnh “Em là đứa bất hạnh nhất thế gian này, xấu, ko ai làm bạn, sống không tương lai”. Nhưng biết chắc chắn là Tom sẽ cố gắng nghĩ ra một lý do khách quan nào đó sáng sủa để an ủi và động viên tôi, mặc dù thực tế nó chẳng giúp ích gì cho tôi nhiều.

Ngồi bên cạnh ô cửa sổ, ngắm nhìn thành phố biển Nha Trang, cuộc sống vẫn tấp nập xô bồ, tuy vậy tôi cảm thấy nơi này vẫn thật bình yên...

Sáu giờ chiều, đang ngồi bệt ở ngoài vườn đọc cuốn tiểu thuyết “Chạng Vạng” thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cổng vọng vào. Ngước mặt lên nhìn thì tôi giật bắn mình, thằng cha Tuấn tự nhiên mò tới nhà tôi. Tôi vội vàng phủi phủi sửa lại tóc tai rồi nói.

- Anh rất tỉnh và đẹp trai, nhà người ta vào không bấm chuông ko nói gì hết.

- Tại vì anh thấy em đang ngồi ở đây mà. – Tuấn cười khoe hàm răng trắng muốt.

- Chết cha, tui sắp phải đi học thêm, ông đi về đi. – Tôi đẩy hắn ra ngoài cổng.

- Xạo quá, tại sao? Em lại đối xử với anh như vậy. – Hắn quay lại nhìn tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Muốn biết phải không?... Tui đã có bạn trai rồi. – Tôi thẳng thừng.

- Thì sao?

- Thì tui không thể đi với ông được.

- Nhưng anh chỉ muốn làm bạn với em thôi. – Hắn dằn tay tôi.

Tôi vẫn đẩy hắn ra khỏi cổng. Chợt hắn xoay người lại chặn tay tôi rồi đẩy sấp vào tường. Tôi vẫn đang lúng túng không biết sẽ phải làm gì thì hắn đã chặn môi tôi bằng một nụ hôn ngay giữa con hẻm ở nhà tôi. Tôi vừa ngợp vì bất ngờ vừa lúng túng đẩy hắn ra.

- Làm gì vậy?

- Anh thích em, rất thích, hãy cho anh một cơ hội để anh được tìm hiểu em. – Tuấn nói, gương mặt của hắn nhìn rất buồn nhưng cũng đầy nghiêm nghị.

- Không... đi về đi. – Tôi đẩy mạnh hắn khiến hắn chao đảo rồi tôi chạy vội vàng vào nhà.

Nằm trên giường...

Tin nhắn tới “Anh xin lỗi...” – Tin nhắn từ Tuấn.

Tôi cũng không buồn reply lại, có lẽ cư xử lạnh nhạt với hắn giờ đã giống như thói quen của tôi rồi. Trong lòng tôi cảm thấy đầy tội lỗi, giống như tôi đã lừa dối Tom, một phần tôi lại cảm thấy mình cũng thật quá đáng khi đối xử với Tuấn như vậy. Tôi cầm điện thoại lên và nhắn reply lại Tuấn

“Không sao đâu...”

Trời bắt đầu mưa to, từng hạt mưa mùa hạ bắt đầu trĩu nặng...

Những ngày sau đó, tôi lại tranh thủ thời gian ít ỏi của mình để được bên cạnh Tom, tụi tôi đã có nhiều kỉ niệm thú vị, đi xem film chung, cùng chơi đánh trận giả, chơi bowling...
Bình Luận (0)
Comment