Sáng sớm tôi đã bị đánh thức bởi cô y tá, sau khi được thay băng gạc, chăm sóc vết thương ở đầu thì cô ta bỏ đi để tôi ở trong phòng một mình. Lúc này tôi mới cảm thấy cô đơn, không có ai hết, Tuấn cũng không thấy. Một ngày mới lại bắt đầu... Bỗng nhiên không gian yên tĩnh lại bị quấy rầy bởi hai cái giọng nghe mới thân quen làm sao.
- Xê ra, tui vào trước. – Giọng con Quỳnh.
- Tui trước, bà đi sau đi – Giọng cha Tuấn.
Hình như hai đứa nó đang giành đường đi ở hành lang để vô phòng bệnh của tôi. Thiệt tình hai đứa này, ở bệnh viện mà như ở nhà. Mà hình như bọn nó chưa vào mà đang đứng ở trước cửa phòng tôi cãi lộn hay sao áh.
- Trời đất ơi, trời ơi. Bà ngon quá ha, cái miệng bà chắc sinh ra trước cái thân bà quá, đi đâu cũng thấy cái miệng tía lia. – Giọng Tuấn.
- Gì zạ cha nội?
- Bà đi tới bệnh viện mà cái miệng bà om sòm vậy có tin tui kêu bảo vệ đuổi bà ra không?
- Ủa gì vậy, tui tới thăm em tui – người thân của tui. Liên quan gì tới ông mà cái mặt ông đỏ bừng bừng rồi phun mưa tùm lum tùm la vô tui zậy cha? – Con Quỳnh cãi lại.
“Ầm” – Hai đứa xô nhau té vào phòng tôi.
- Hai người cãi nhau hả? – Tôi ngồi trên giường nhìn 2 đứa.
- Cũng tại thằng cha này nè. Đi đi mà cứ giành giành đường. – Quỳnh đánh vai cha Tuấn.
- Tại con mẹ này nè, vô bệnh viện mà cái mồm oang oang. – Tuấn chỉ tay vô con Quỳnh.
Nghe hai đứa cãi nhau phát mệt. Để tách hai người ra tôi phải giả bộ nhờ Tuấn đi mua dùm đồ ăn, còn Quỳnh thì ngồi lại chăm sóc tôi. Lúc này trong phòng chỉ còn mình tôi với Quỳnh, tự nhiên Quỳnh nói.
- Ê tao thấy thằng Tuấn cũng được á, sao mày không chịu đi?
- Không, tao chỉ muốn có Tom thôi.
- Tom nó có thèm nhắn tin gọi điện hỏi thăm mày đâu... – Quỳnh nói rồi móc trong túi xách cái điện thoại của tôi ra, quăng lên giường. Tôi vớ lấy và kiểm tra liên tục mục lịch sử xem có cuộc gọi hay tin nhắn nào của Tom không? Nhưng tất cả đều là một màn hình trắng xóa.
Quỳnh lại tiếp tục nhìn tôi ngao ngán.
- Thằng Tuấn nhìn nó bình thường vậy chứ trong lòng dậy sóng lắm. Tao nghĩ nó thích mày thật lòng đó!
- Nhưng tao không thích... thôi nói chuyện khác đi.
Tôi với Quỳnh đang định đổi chủ đề thì một người đàn ông bước vào. Phải, đó chính là bố tôi. Tôi đang bần thần và băn khoăn, tôi không biết mình nên cười hay khóc khi thấy bố nữa. Tôi sợ đối diện với bố, vì bố tôi luôn giành những điều tốt đẹp nhất cho tôi, còn tôi lại không bao giờ dám nói sự thật của mình cho bố tôi biết, đó là chuyện tôi là gay.
Bố tôi chậm rãi nở một nụ cười rồi đi đến ngồi cạnh tôi.
“Con khỏe chưa?”
“Ba...” – Nước mắt tự dưng trào ra, tôi chồm tới ôm bố tôi. Bố tôi cũng vòng tay ôm lại tôi.
“Ba... con muốn nói một điều, con đã giấu trong lòng mình mười mấy năm rồi.” – Tôi nói chậm rãi trong vòng tay của ba tôi.
“Con nói đi”
“Con là thằng gay, con không có cảm giác với con gái và con đang yêu một người con trai...” – Tôi nói và nấc lên từng tiếng.
... Vòng tay của ba tôi giành cho tôi bỗng dưng lỏng ra, ông lui người lại, nhìn tôi đầy kinh ngạc...
“Ba sẽ đánh con, sẽ đuổi con đi đúng không?” – Tôi vẫn sụt sùi như một đứa trẻ, tôi thoáng nhìn thấy Quỳnh đang đứng phía sau bố tôi, mặt nó tái mét, nó có lẽ cũng đang bất ngờ vì tôi đã nói bí mật kinh khủng nhất cuộc đời tôi cho bố tôi biết ở một hoàn cảnh trớ trêu như vậy.
Nhưng tôi không muốn trốn tránh mãi. Thà để bố tôi mắng thẳng vào mặt, đánh tôi, chửi tôi để cho đỡ nặng lòng còn hơn. Tôi đáng bị như thế mà... Tôi cảm thấy khung cảnh xung quanh trở nên vỡ vụn khi đôi mắt của bố tôi bắt đầu nghiêm nghị. Bỗng chốc tôi sợ. Tôi sợ phải thấy đôi mắt thất vọng của bố tôi vì đã sinh ra một đứa con “không bình thường” như tôi... Tôi sợ lắm...
Và tôi rùng mình khi thấy bố tôi lên tiếng...
“Ba đã biết từ lâu rồi...”
Tôi nghe từng từ từng từ một trong im lặng. Quỳnh đang đứng đằng sau bố tôi, nó cũng run lên từng hồi và cũng chẳng nói năng gì. Chốc chốc nó lại lắc đầu với tôi. Nó đâu biết tôi cũng lo lắng y chang nó.
“Ba biết từ lúc con còn nhỏ. Tất cả những gì con cần trong ngày sinh nhật là một con búp bê. Và con có vẻ thất vọng khi ba tặng cho con một con rôbốt, một khẩu súng hay một chiếc máy bay...”
Im lặng.
“Ba không biết sẽ nói gì nữa, nhưng nếu đó là con người thật của con, ba sẽ vẫn luôn yêu thương con.”
“Được chưa?” – Bố tôi đặt một tay lên vai tôi và nở một nụ cười hiền từ. Tôi xúc động đến nghẹn ngào siết chặt lấy bờ vai của bố, mặc dù vết thương vẫn làm tôi đau nhưng cuối cùng tôi cũng đã cảm thấy mình trút bỏ đi được một gánh nặng.
“Cảm ơn con đã nói sự thật cho ba biết” – Bố thì thào với tôi.
Tôi vừa khóc vừa lau nước mắt vừa nhìn bố tôi.
“Con xin lỗi ba vì đã làm ba thất vọng.”
“Con không có lỗi... Ba rất sung sướng và mãn nguyện khi đã có một đứa con tuyệt vời như con. Con biết không? Những người làm cha làm mẹ, điều hạnh phúc nhất đối với họ là nhìn thấy con cái mình sống một cuộc sống thật tốt đẹp. Làm sao ba có thể sống vui vẻ khi biết rằng con trai của mình đang có một gánh nặng đè lên vai mà không dám kể ai biết được chứ.” – Bố cầm tay và nhìn vào mắt tôi. Tôi cảm giác như mình được trở lại thời ấu thơ, khi mỗi chiều được bố nắm tay dẫn đi chơi thả diều, đạp xe...
“Con muốn được qua Châu Âu để gặp người con yêu.” – Tôi được thể lấn tới luôn. Bởi tôi biết chỉ có bố tôi mới có thể giúp tôi chuyện này.
“Nếu con muốn, ba sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho những thiệt thòi trước đây của con. Ba sẽ cho con đi mọi nơi trên thế giới này để con được là chính mình...”
Câu nói của bố đã kết thúc bi kịch của tôi. Tôi cười trong nước mắt, những giọt nước mắt của yêu thương và trân trọng. Tôi như tìm được chút lửa trong trái tim đầy băng giá của mình. Những lời bố tôi nói như in đậm vào trong tâm trí tôi. Quỳnh cũng vui lây khi thấy bố con tôi hạnh phúc như vậy. Tuấn lúc này xuất hiện và đem theo bánh mì mà tôi thích, đó là bánh đường. Tôi thích những thứ ngọt ngào.
“Vậy đây là bạn trai con hả?” – Ba tôi nhìn tôi và lắc đầu về hướng Tuấn rồi chỉ ngón cái vào.
“Dạ... kh...”
Tôi chưa kịp nói dứt lời thì Tuấn đã nhanh miệng.
“Đúng vậy, con chính là bạn trai của Phương”
“Bạn trai gì mà dám để thằng nhỏ bị tai nạn như vậy hả, cậu liệu hồn với tôi” – Bố tôi dọa hắn.
“Há... cái đó...” – Hắn gãi đầu nói lí nhí.
Chợt điện thoại bố tôi reo lên, ông có công việc nên không ở lại với tôi được. Ông phải đi, điều này cũng khiến tôi hụt hẫng nhưng tôi không buồn lắm vì cuối cùng cũng nói được những điều chôn giấu trong lòng cho ông biết. Tôi, Quỳnh, Tuấn ngồi chơi đánh bài trong bệnh viện.
Cuộc sống thật thú vị, có lúc vui, có lúc buồn. Song nó chỉ dung nạp những ai vững vàng bước tới. Tình yêu cũng vậy, nó khiến ta đau thật nhiều những cũng đủ làm ta cảm thấy cuộc sống có những điều kỳ diệu. Tôi chưa đủ lớn để có thể suy nghĩ sâu sắc và vẹn toàn như thế. Tôi chợt nhớ đến lời Tom nói trong giấc mơ. Tình yêu không phải là tất cả. Đúng vậy, nhưng cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy ý nghĩa của tình yêu, đó không chỉ là tình cảm đôi lứa, mà còn là tình cảm gia đình, bạn bè...