Phần diễn của Liêu Hành trong kịch bản cũng không nhiều, trải qua thương thảo của Thân Việt với đoàn phim, rất nhanh liền hoàn thành 2/3 cảnh diễn của cậu, phần diễn với những người khác còn lại thì sau này mới quay. Vai chính của Liêu Hành trong phim điện ảnh của Tiễn Khải Vân năm sau liền chỉ còn cảnh quay ngoại cảnh. Liêu Hành sau khi hỏi được địa điểm quay, liền về nhà vui vẻ xách ba lô lên và đi, loại thời điểm này mà đi một nơi có khe suối sa mạc thì vô cùng tốt!
Đáng tiếc lúc gần đi lại bị Lương Minh Chiêu túm tới phim trường: “Quay thêm mấy màn nào!”
Liêu Hành khóe miệng run rẩy nhìn Kì Uyên cà lơ cà phát ngồi gần Phó đạo diễn, chào cậu: “Hơ, Hành mỹ nhân, cuối cùng cũng nhớ tới quả nhân?”
Liêu Hành đá chân qua: “Cậu sao không nhắm mắt xuôi tay luôn đi!”
Kì Uyên né tránh, cả giận nói: “Cậu thế nhưng trù một diễn viên sáng chói chết?! Qủa thực là quá hung hăng!”
Liêu Hành thở dài: “Đạo diễn hiện giờ đổi diễn viên ngốc này còn kịp không?”
“Không kịp rồi.” Lương Minh Chiêu liếc nhìn bọn họ, “Đến, đọc kịch bản.”
Mấy người ngoan ngoãn đọc kịch bản, Lương Minh Chiêu đứng chính giữa phân tích: “Phần kết cục trước đó là nhân viên tình báo so bì đấu trí cũng như dũng khí với bên địch, cuối cùng chạy trốn tới một quốc gia khác, bị địch mới giám thị, mà nhân vật boss phản diện Đường Việt thì bị bọn họ tính kế, lọt vào những cuộc truy bắt, bị địch bao vây tứ phía, bức tới bên vách núi.”
“Kết thúc mở này cá nhân tôi thấy có chút hồi hộp, thế nhưng bên đám ngốc đầu tư kia yêu cầu càng kích thích một chút, cho nên chúng ta sửa lại kết cục chút.” Mọi người nghe Lương Minh Chiêu nói, nhịn không được nghĩ: đám ngốc đầu tư kia không phải là bạn của anh sao? Lương Minh Chiêu dường như nghe được lời trong lòng họ, xem thường, “Lần này không phải là đám bạn ngốc của tôi đầu tư, còn có những người khác.”
“À.” Mọi người gật đầu, vô cùng chăm chú nghe.
“Đọc kịch bản của mọi người, kết cục điều chỉnh một chút, Đường Việt bị vây trên vách núi, bị nhiều bên khống chế, nhưng hắn vẫn trấn định như thường, châm ngòi ly gián thế lực các bên, để bọn họ nghi kỵ lẫn nhau. Cùng lúc đó một bên muốn giết hắn, trong số người bao vây hắn có một người làm chuyện lén lút, Đường Việt sau khi nhìn thấy, cười nhảy xuống vách núi. Màn cuối cùng là sau khi nhân viên tình báo chạy trốn ra nước ngoài, cuối cùng cũng thoải mái, lại phát hiện bọn họ bị một thế lực mới theo dõi. Đồng nghiệp của Quý Lẫm khẩn trương, không biết phải thoát ra thế nào, Quý Lẫm lại nói không cần lo lắng, có người tiếp ứng.” Lương Minh Chiêu một hơi nói xong, nhìn thấy bọn họ nghiêm túc lắng nghe, tiếp tục nói, “Hai người dưới sự giúp đỡ của người xa lạ mà thoát khỏi giám thị, thuộc hạ của kẻ thù mới gọi điện thông báo nhiệm vụ thất bại với ông chủ. Đến lúc này trong tiếng điện thoại vang lên âm thanh vô cùng tức giận hỏi ai là người giúp bọn Qúy Lẫm. Lúc này, màn ảnh liền chuyển sang cảnh ở một quán cà phê trên gác mái, Đường Việt đang thảnh thơi uống cà phê, nhận được cuộc gọi báo nhiệm vụ hoàn thành.”
“Đây là đại kết cục?” Kì Uyên trừng mắt, “Quý Lẫm với Đường Việt hợp tác sao? Bọn họ trước đó không phải là kẻ thù hả?”
“Đúng vậy.” Lương Minh Chiêu từ từ nói tiếp, “Kẻ thù không được trở thành người hợp tác sao?”
“Sự đảo ngược thật lớn đó!” Liêu Hành giơ ngón cái, “Tui thích!”
Giang Lan giơ kịch bản trong tay, hỏi: “Hình như không có phần diễn của em, bảo em tới làm gì?”
“Em có đó, đọc đoạn cuối.” Lương Minh Chiêu nâng cằm, “Em liền diễn phần bắt tay Đường Việt ở cuối cùng, lời thoại là hợp tác vui vẻ.”
“Trời ạ... Cái này là chuyện gì? Phần diễn của Giang Lan không phải là bình hoa sao? Thế mà phía sau lại là một trong những màn độc thủ? Cô ấy lại là phía bên kia?” Kì Uyên phát điên, “Là người của Quý Lẫm? Hay là ở một thế lực khác không muốn người ta biết? Đạo diễn! Anh không thể gây sức ép lên chỉ số thông minh của diễn viên như vậy!”
Liêu Hành vẻ mặt đồng tình nhìn y: “Bản thân chỉ số thông minh không đủ dùng thì đừng nên trách đạo diễn.”
Giang Lan cũng cười dịu dàng: “Chỉ số thông minh kém thì sau này không nên nhận mấy phim nghi ngờ huyền bí, tốn nhiều đầu óc, cẩn thận tóc sau này cũng không có.”
Kì Uyên buồn bực: “Chế Lan, em cuối cùng là người bên nào? Nối gót bọn họ liên minh khinh bỉ tui?”
Giang Lan cười: “Luận sự thôi mà.”
Vài người cũng cười nhưng vẫn tiếp tục thảo luận nội dung kịch cũng như lời thoại, trước tiên đối kịch rồi tiến hành phối hợp diễn.
Lúc quay phim rất thuận lợi, những người này đều là người lâu năm, cảm xúc diễn rất chân thực, những cảnh quan trọng đều tập trung trên ba người, nhóm diễn viên quần chúng đầu năm đã nhận được tiền lì xì từ đoàn phim, biểu diễn cực kỳ nhiệt tình, cơ hồ không để NG, như vậy liền hoàn thành các cảnh.
Thời điểm hơ khô thẻ trẻ, Liêu Hành đứng bên Lương Minh Chiêu, nhỏ giọng hỏi: “Đạo diễn, đã nghĩ ra tên bộ phim chưa?”
Lương Minh Chiêu cười như không cười nhìn cậu: “Cái này không phải đang đợi sinh viên tài cao cậu ra tay sao?”
“Khụ khụ, trước đó có chút bận.” Liêu Hành cười gượng.
“Tôi biết, bận hẹn hò.” Lương Minh Chiêu cười trêu chọc, “Người nào đó nói là hôm nào muốn dẫn cậu tới tham gia bữa tiệc gặp mặt của bạn bè chúng tôi, nhưng phải để cho hai người chút thời gian để điều hòa đã.”
“Ạc? Gặp mặt?” Liêu Hành sửng sốt, khẩn trương, “Cái đó... khi nào gặp?”
“Cậu ta không nói với cậu?” Lương Minh Chiêu cũng ngạc nhiên, lập tức cười nói, “Không sao cả, các cậu khi nào rảnh gọi là được.”
“À... à.” Liêu Hành vẫn rất khẩn trương, hai người cùng một chỗ cũng chưa được mấy ngày đã đi gặp bạn bè của ông chủ là tiết tấu gì vậy!
Lương Minh Chiêu cũng nhìn ra được khẩn trương của cậu, nói sang chuyện khác: “Cậu vừa mới nhắc tới tên của bộ phim, đã nghĩ ra rồi sao? Đặt là gì?”
Liêu Hành nói: “Anh thấy tên <Khói súng tĩnh lặng> thế nào?”
“Khói súng tĩnh lặng? Là đang nói tới đấu tranh tình báo sao?” Lương Minh Chiêu có chút đăm chiêu, “Mặc dù có chút tục khí, nhưng nghe cũng không tệ lắm, lấy tên này đi.”
Có chút tục khí là ý gì hả! Liêu Hành đen mặt.
“Được rồi, buổi tối có tiệc hơ khô thẻ tre, cùng nhau đến?” Lương Minh Chiêu chủ động mời.
“Không được, tôi bay buổi tối.” Liêu Hành cười khổ, “Còn phải đi quay ngoại cảnh nữa.”
“Chậc chậc, vất vả như vậy.” Lương Minh Chiêu vỗ vai cậu, “Tàm tạm được rồi, mệt quá sẽ khiến người nào đó đau lòng đó. Tôi đi trước, hẹn gặp lại!”
“Bye.” Liêu Hành nói lời tạm biệt, đối với sự thân thiết của Lương Minh Chiêu có chút không quen lắm. Bạn của Vinh Mặc đều giống với tính tình này của Lương Minh Chiêu, cậu sợ chắc mình bị trêu chọc trăm lần a!
Chào những diễn viên khác trong tổ kịch, Liêu Hành trực tiếp đi xuống bãi đỗ xe gặp trợ lý đã chuẩn bị sẵn hành lý cho cậu, trực tiếp tới sân bay.
Tại sân bay liền đụng phải mấy phóng viên, Liêu Hành cười với bọn họ liền tới lúc phải làm thủ tục, khiến các phóng viên vội đến độ trừng mắt nhìn.
Khi tiến vào tổ kịch của Tiễn Khải Vân, tín hiệu cực kì kém, toàn bộ nhân viên tổ kịch cơ hồ bị ngăn cách một tháng. Bình thường Vinh Mặc hay nhắn tin cho Liêu Hành, Liêu Hành phải vài ngày sau mới có thể nhận được, liền nói với anh trở về hãy liên hệ. Vinh Mặc không để ý, cứ vậy mỗi ngày đúng hạn nhắn tin chúc ngủ ngon.
Mọi người trong tổ kịch mau chóng bị nắng gió thổi thành một anh nông dân, một đám làn da vừa đen vừa thô ráp, tắm cũng không dễ dàng tẩy đi. Mấy diễn viên nữ tính ra vẫn được chăm sóc tốt hơn, vài ngày sẽ đi xe lên khách sạn trong trấn để tắm rửa, còn mấy nam diễn viên thì chỉ trực tiếp ở tại sa mạc lấy khăn chà mặt mũi.
Liêu Hành là diễn viên chính, liền bị gây áp lực lớn, mỗi ngày trừ bỏ phải chịu đựng quần áo bẩn thỉu, còn phải trong gió lạnh đọc lời thoại, diễn xuất. Cảnh của cậu rất nhiều, những người khác còn nghỉ ngơi, cậu vẫn phải diễn, mỗi ngày mệt đến nỗi cơ hồ ngã đầu liền ngủ.
Cậu ở nơi này trời cao hoàng đế xa, mọi sự không quan tâm, mà Vinh Mặc, Vinh Thác và Thân Việt ở công ty thì quả thực vì cậu mà nát tâm tư. Scandal của năm trước còn chưa tiêu trừ, Vinh Thác quay về công ty làm việc sau khi biết anh trai cùng với người yêu của mình gạt hắn để làm ra chuyện lớn như vậy, liền tức giận đến vài ngày khiến cho những chuyên gia Trầm Hướng phái qua phải nhìn sắc mặt, toàn bộ tăng ca của công ty vào cuối tuần đều hủy bỏ, Vinh Thác thực khó chịu, những người khác mỗi người đều câm như hến, cố gắng sắp xếp công việc tiếp theo.
Trầm Hướng bồi tội không có kết quả, đành phải hướng Vinh Mặc xin giúp đỡ. Vừa đúng lúc Vinh Mặc vì mất liên lạc với Liêu Hành mà không vui, hai người liền trực tiếp tiếp nhận công việc của truyền thông Vinh thị, nhận toàn bộ chuyện của Liêu Hành.
Vinh Mặc trước đó là cố kỵ quan hệ cũng như sự nghiệp của Liêu Hành, nên đều chỉ là âm thầm chuẩn bị, gần đây thì cơ hồ là công khai quan hệ của hai người. Công ty trên dưới lúc này mới chính xác cảm giác được Liêu Hành thật sự đã trở thành Vợ của ông chủ, một đám cũng không biết nên nói thế nào cho tốt.
Vinh Mặc ra mặt, làm việc hiệu suất cực kì cao, không đến nửa tháng, chuyện trên mạng đều giải quyết ổn thỏa, bên truyền thông cũng không tiếp tục đào bới hỏi thăm tình huống của công ty.
Liêu Hành không ở đây, Vinh Mặc trực tiếp tìm Thân Việt, Vinh Thác, Trầm Hướng và quản lý bộ phận PR, 5 người ngồi trong phòng họp, thương lượng phương án cuối cùng.
Vinh Thác làm tổng giám đốc, sau khi hỏi rõ ràng sự tình lúc trước đã có ý tưởng ban đầu: “Truyền thông Vinh thị đang chuẩn bị một chương trình phóng sự trên internet, kì thứ nhất có lẽ là tháng sau chính thức bắt đầu. Dự định trước đó chọn khách mời là Liêu Hành, không bằng cứ nhân cơ hội này, để cho cậu ta tham dự tiết mục này của công ty đi. Đồng thời sử dụng nhân khí của cậu ta thu hút người xem cho chương trình, về các mặt khác cũng coi như là đang làm sự kiện.”
Trầm Hướng tỏ vẻ tán thành: “Kế hoạch của Thần An tôi cảm thấy khá được. Nhiệt độ tin tức trước đó của Liêu Hành vẫn đang nóng như trước, một tháng sau nhiệt độ cũng không hạ chút nào. Nhưng mà mức độ truyền thông lại rơi xuống chậm dần, lúc này tiến hành phóng sự trên internet, cùng lúc đó chúng ta chiếm thế chủ động, có thể dẫn phương hướng của dư luận, mặt khác Liêu Hành cũng có thể chủ động ứng phó.”
Thân Việt bị vây trong áp lực của ba ông chủ, lại vẫn bình tĩnh nói: “Hiệp ước của Liêu Hành với công ty mùa hè năm nay hết hạn, trước khi hết hợp đồng cũng có mấy công ty có động thái, Liêu Hành và công ty trước mắt cũng không có ý tiếp tục ký hợp đồng, tôi hy vọng công ty nên thận trọng trong việc ký lại.”
“Cậu có ý gì?” Vinh Thác nhíu mày.
Thân Việt ngây ra: “Liêu Hành mang đến nhiều phiền phức cho công ty, công ty lần này muốn hủy hợp đồng với cậu ấy cũng là có lý.”
“Được rồi, không cần gây rối.” Trầm Hướng đau đầu, “Thân Việt cậu không cần dùng phép khích tướng như vây để tranh thủ lợi ích cho Liêu Hành, chúng tôi sẽ không đối với cậu ta vậy đâu. Tốt xấu gì cậu ấy cũng là chị dâu tương lai của chúng tôi mà?”
Thân Việt, Vinh Thác, Vinh Mặc: “...”
Mấy từ “chị dâu tương lai” nghe sao trở nên kì quái vậy ta?
Trầm Hướng bình tĩnh nói tiếp: “Trọng tâm công việc tiếp theo của Liêu Hành chắc là điện ảnh đúng không? Tôi thấy chuyện này đối với sự nghiệp diễn xuất của cậu ấy vẫn bị ảnh hưởng một chút, chúng ta cần phải làm thế nào để khiến cho ảnh hưởng này chuyển sang hướng có lợi.”
“Điểm ấy giao cho chúng tôi là được rồi.” Quản lý bộ phận PR đang nghe cuối cùng cũng có thể nói.
“Được.” Vinh Mặc gật đầu, “Vậy hiện giờ chúng ta đạt được nhận thức chung là —- Liêu Hành kí lại với công ty, tham dự chương trình phóng sự trên internet, loại bỏ những ảnh hướng xấu từ scandal. Mặt khác vẫn như cũ, không có vấn đề gì chứ?”
“Ok”
“Không có.”