Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 45

Spoil: chuẩn bị khăn giấy nha các mom, chương này anh Trì khẳng định vị trí nam chính của mình nha :)))

 

***

 

Thương Lộc không biết mình đã khóc bao lâu.

 

Cô chỉ nhớ mình khóc đến mức kiệt sức, khóe mắt cũng bởi vì lau nước mắt quá nhiều mà sưng đau, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào khàn khàn.

 

Cuối cùng dựa vào vai Trì Yến để anh cõng đi.

 

Một lúc sau, ở trên xe.

 

Thương Lộc ngồi ở ghế phụ, ngoan ngoãn để Trì Yến cúi người giúp mình cài đai an toàn, cũng tùy ý để anh lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt.

 

Cô định nói gì đó, nhưng lại cảm thấy yết hầu khô khốc đau rát.

 

Trì Yến mở một chai nước đưa tới trước mặt cô, Thương Lộc muốn nhận lấy nhưng bởi vì cảm xúc chưa ổn định nên tay cũng vô lực, chai nước rơi xuống, đập vào đùi khiến cô hơi đau, nước còn đổ ra làm ướt quần áo và bộ vest của Trì Yến. Cuối cùng, chai nước lăn xuống sàn xe.

 

Cơn đau dường như đã kéo lý trí của Thương Lộc trở lại. Cô mờ mịt nhìn mọi thứ trước mặt, giống như vừa nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

 

Giọng cô khàn khàn: "...Xin lỗi."

 

Thật vô dụng, chẳng làm được gì, ngược lại còn làm bẩn quần áo và xe của cậu ấy.

 

Trì Yến không nói gì, chỉ đột ngột bước xuống xe.

 

Cửa xe đóng lại.

 

Thương Lộc bối rối nhìn theo hướng anh rời đi.

 

Cậu ấy giận rồi sao? Cũng phải thôi, dù sao Trì Yến cũng đã chăm sóc cô rất nhiều, cũng sẽ cảm thấy cô thật phiền toái.

 

Cô nhắm mắt lại.

 

Liên tục tự nhủ với bản thân đừng khóc nữa, phải dừng lại, không được khóc.

 

Chuyện yếu đuối như thế này chẳng có ý nghĩa gì, không được lãng phí thời gian, cô vốn không phải là người như thế.

 

Nhưng càng nghĩ như vậy, khóe mắt càng cay xè.

 

Không lâu sau, cửa xe lại mở ra.

 

Trì Yến trở lại, tay cầm một chai nước khoáng mới và một chiếc khăn lông sạch.

 

Anh cởi bỏ chiếc vest bẩn ném ra ghế sau, rồi dùng khăn lông lau vạt áo bị ướt của Thương Lộc, sau đó mở chai nước khoáng mới.

 

Nhưng lần này anh không đưa cho cô, mà đưa đến tận môi cô, dịu giọng nói: "Há miệng ra nào."

 

Thương Lộc nhìn Trì Yến.

 

Cậu ấy đã quay lại, cậu ấy không bỏ đi.

 

Cô khẽ mở miệng, để dòng nước chảy qua môi vào trong miệng, dù phải cố gắng mới có thể nuốt xuống, nhưng cảm giác đau rát nơi cổ họng cũng từ từ dịu lại.

 

Cô vươn tay muốn đỡ lấy chai nước, cố gắng nâng lên để uống thêm, nhưng Trì Yến vẫn giữ tay không buông.

 

Một tay anh nắm chai nước, còn tay cô nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay anh.

 

Sau khi uống vài ngụm, Thương Lộc đột nhiên bị sặc, khẽ ho dữ dội.

 

Trì Yến rút tay lại, đặt chai nước sang bên cạnh, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

 

Thương Lộc cảm thấy hơi khó chịu, nhưng ít nhất cô cũng đã tỉnh táo trở lại. Sau một lúc, cô quay sang nhìn Trì Yến, không thể kìm nén hỏi: "Âu Dịch... Anh ấy sao rồi?"

 

"Không sao cả, chỉ bị thương nhẹ ngoài da, nhưng để đảm bảo, anh ta đang làm kiểm tra tổng quát tại bệnh viện, vẫn đang chờ kết quả." Trì Yến đáp, thấy Thương Lộc vẫn chăm chú nhìn mình, anh nói tiếp: "Đừng lo, tớ đưa cậu đi gặp anh ta nhé?"

 

"Được." Thương Lộc vội vàng gật đầu, sợ rằng nếu chậm một chút, Trì Yến sẽ thay đổi ý định.

 

Trên đường lái xe đi.

 

Trì Yến có thể cảm nhận được Thương Lộc cứ một lúc lại quay sang nhìn mình.

 

Vì vậy, anh nói thẳng: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."

 

"Nhưng trên người anh ấy có rất nhiều máu, tớ đã nhìn thấy, rất nhiều..." Thương Lộc nói, nhắm mắt như đang cố gắng nhớ lại cảnh tượng khi đó.

 

Trì Yến trả lời: "Yên tâm đi, máu trên người anh ta đều là của Hạ Duyên, còn Âu Dịch thì không sao cả. Lát nữa cậu gặp là biết."

 

Nghe vậy, Thương Lộc cảm thấy như tảng đá lớn trong ngực cuối cùng cũng được đặt xuống. Cô im lặng vài giây rồi hỏi nhỏ: "Còn cậu thì sao? Trông cậu..."

 

"Tớ thì càng không sao." Trì Yến chỉ vào vết máu trên người mình rồi cười, nói: "Đều là của Hạ Duyên."

 

Thương Lộc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi hỏi tiếp: "Các cậu đã thắng?"

 

"Chẳng liên quan gì đến tớ cả." Trì Yến trả lời, đúng lúc đèn giao thông chuyển đỏ, anh bất đắc dĩ nhún vai, nhìn sang Thương Lộc và bắt đầu giải thích tình hình lúc đó.

 

***

 

Khi anh đến, Âu Dịch và Hạ Duyên vẫn đang vật lộn với nhau, nhưng Hạ Duyên rõ ràng đã ở thế hạ phong. Đúng như dự đoán, khi Âu Dịch đè Hạ Duyên xuống đất và đấm mấy phát, Hạ Duyên liền buông xuôi, nằm im trên đất không động đậy, như một con cá chết.

 

Trì Yến ngăn cản trận ẩu đả tiếp diễn, trầm giọng nói: "Cảnh sát sẽ đến ngay, khống chế anh ta là đủ rồi."

 

Nhưng ngay khi nghe thấy hai chữ "cảnh sát", Hạ Duyên bỗng nhiên trở nên điên cuồng, thoát khỏi sự kìm kẹp của Âu Dịch, bò dậy và lao về phía bức tường không có bóng người.

 

Âu Dịch và Trì Yến không đoán được Hạ Duyên định làm gì, họ chỉ có thể phối hợp một trước một sau bao vây anh ta, ngăn không cho anh ta chạy trốn.

 

Những người xung quanh cũng nhanh chóng tập trung lại, tạo thành một bức tường người, không cho Hạ Duyên cơ hội nào để thoát.

 

Nhưng Hạ Duyên không định chạy trốn, mà như điên loạn, đột ngột đập tay vào tường, làm vỡ khung kính chứa bình cứu hỏa. Anh ta tiếp tục đấm vào tường như không hề cảm thấy đau đớn.

 

Miệng anh ta chửi rủa Thương Lộc, Âu Dịch, Tưởng Tinh, cả những đồng đội cũ trong công ty, và thậm chí cả cha mẹ mình.

 

Mọi người xung quanh đều bị dáng vẻ điên loạn của anh ta làm cho sợ hãi, không dám phát ra tiếng động. Âu Dịch và Trì Yến ban đầu không định can thiệp, chỉ muốn để anh ta phát điên cho đến khi cảnh sát đến, nhưng khi thấy Hạ Duyên bắt đầu dùng đầu tự đập vào tường, họ buộc phải ngăn cản anh ta, việc khống chế anh ta khiến họ phải dùng không ít sức lực.

 

Sau đó, họ nhận ra rằng mình đã nghĩ quá nhiều, Hạ Duyên có vẻ không muốn tự sát, mà như đang rơi vào ảo giác nào đó.

 

Anh ta chửi bới không khí, đá vào tường, dùng mọi cách để phát ti3t cơn phẫn nộ của mình, như thể những người anh ta căm hận nhất đang đứng ngay trước mặt.

 

Cơ thể anh ta bắt đầu run rẩy, thở gấp, thậm chí trông như sắp ngất đi.

 

May mắn thay, cảnh sát đã kịp thời đến nơi và mang Hạ Duyên đi.

 

Lời của Trì Yến khiến Thương Lộc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Khi họ gặp lại Âu Dịch...

 

À không, họ thực ra gặp cha của Âu Dịch trước ở ngoài cửa phòng bệnh trước.

 

Âu Dịch và cha giống nhau đến tám phần, chỉ là ông ấy béo hơn một chút, nên Thương Lộc nhận ra ngay lập tức.

 

Khi nhìn thấy Thương Lộc, ông Âu vui vẻ hớn hở chào đón: "Là cô Thương Lộc đúng không? Con trai tôi nhắc đến cô suốt đấy! Tôi là cha của nó, cô cứ gọi tôi là lão Âu là được! Ôi thật vinh hạnh khi được gặp cô hôm nay hahaha!"

 

Thương Lộc bị ông ấy nắm tay lắc liên tục, miễn cưỡng cười và hỏi: "Âu Dịch ở trong đó đúng không ạ? Cháu có thể vào thăm anh ấy không?"

 

"Đương nhiên là được, mời mời, bên này!" Ông Âu nói rồi mở cửa phòng.

 

Cánh cửa mở ra, bốn mắt chạm nhau.

 

Âu Dịch mặc bộ đồ bệnh nhân xanh trắng, ngồi xếp bằng trên giường, cánh tay trái băng bó, mặt dán đầy giấy dán, trong tay anh ấy còn cầm một bộ bài poker.

 

Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục đang ngồi trên 2 chiếc ghế ở mép giường., cả hai người trông cũng không khá hơn là bao, mặt mày sầu não, cầm bài poker chơi một cách chán nản, đến mức giấy dán trên mặt che gần hết ngũ quan.

 

Âu Dịch mắt sáng rực lên, theo thói quen vẫy tay về phía Thương Lộc: "Chị Thương Lộc..."

 

Lời còn chưa kịp nói hết, Âu Dịch đã vô tình ném mấy lá bài poker khắp giường, thậm chí còn có một lá bay thẳng vào mặt Diệp Lục. Anh ấy gãi đầu, nhìn Thương Lộc nở một nụ cười ngây ngô.

 

Ngay sau đó, giọng Diệp Lục đầy phẫn nộ vang lên: "Lại nữa? Thua là ném hết bài đi là thế nào hả? Anh có biết xấu hổ không?"

 

Thương Lộc chỉ biết im lặng: "..."

 

Cô tự hỏi: Anh ấy đang làm gì thế? Mà cả ba bọn họ đang làm gì thế này?

 

Âu Dịch trông có vẻ rất vui, cô nghĩ thầm, nhanh mà đưa cho tôi mấy giọt nước mắt của cậu đi, đồ ngốc!

 

Chưa kịp nghe Âu Dịch đáp lời, giọng nói khoa trương của cha anh ấy đã vang lên từ phía sau: "Cô Thương Lộc, cô đúng là quý nhân của nhà chúng tôi rồi! Từ lúc cô tới đây, Âu Dịch chưa thua ván nào!"

 

Sau đó...

 

Cha của Âu Dịch đem cả rổ trái cây đã gọt sẵn, bày trước mặt Thương Lộc với vẻ mặt vô cùng chờ đợi.

 

Nếu không phải vì Âu Dịch vẫn còn là bệnh nhân, chắc ông ấy đã lôi con trai ra khỏi giường để nhường chỗ cho Thương Lộc nằm rồi.

 

Thương Lộc im lặng cầm một quả táo đã được gọt sạch sẽ, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chú ạ."

 

Âu Dịch ngồi cạnh, đầy vẻ bất mãn: "Ít nhất cũng phải cho con một quả chứ?"

 

Ngay lập tức, anh ấy bị cha mình lườm một cái sắc lạnh, đành ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên giường, không dám nói thêm gì.

 

Chẳng bao lâu, kết quả kiểm tra cơ bản đã có. Bác sĩ mỉm cười thông báo: "Mọi người yên tâm, sức khỏe của cậu ấy thậm chí còn tốt hơn mọi người nữa."

 

Diệp Lục không hài lòng, lập tức đứng dậy, tuyên bố muốn kiểm tra sức khỏe để so với Âu Dịch xem ai khỏe hơn.

 

Tất nhiên, chỉ là nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Lâm Nhan Nhan, anh chàng lập tức ngồi xuống, ngoan ngoãn như chưa từng đứng dậy.

 

Lâm Nhan Nhan kéo tay Thương Lộc, nũng nịu: "Tôi cũng muốn đi với cô lắm, nhưng Trì Yến bảo chúng tôi ở lại đây với Âu Dịch thì cô mới yên tâm, nên tôi đợi cô ở đây đó."

 

Thương Lộc mỉm cười với, rồi quay sang Âu Dịch: "Thật xin lỗi, hôm nay là tôi liên lụy anh rồi."

 

Hơn nữa, nếu cô có thể bình tĩnh hơn, có lẽ cô đã có thể bình tĩnh nói rõ mọi chuyện với người xung quanh để họ có thể tới giúp đỡ sớm hơn.

 

Âu Dịch chưa kịp trả lời, thì cha anh đã vội chen vào, giọng điệu dù có hơi khoa trương nhưng cũng rất chân thành: "Cô Thương Lộc, cô nói gì thế? Cái động tác ném bình chữa cháy vào đầu tên nhãi kia thật sự quá đẹp mắt! Cực kỳ ngầu luôn ấy! Tôi đây già rồi mà vẫn thấy tim mình đập thình thịch đây này. Còn con dao đó nữa, cũng may mà cô đá nó ra xa, lại còn kịp thời tìm người tới giúp nữa, nếu như không có cô bình tĩnh xử lý mọi chuyện, Âu DỊch đã chẳng thể nào bình an thế này được."

 

Âu Dịch nhăn mặt, bất mãn: "Ba có thể nói ít lại chút được không? Ba khen hết rồi, để con khen gì nữa đây?"

 

Cha của Âu Dịch vẫy tay, nói: "Người nhà mà, con khen hay ba khen cũng như nhau thôi."

 

Âu Dịch nhìn Thương Lộc, cố nghiêm túc suy nghĩ, rồi sắp xếp lại câu chữ trong đầu, nói: "Hôm nay chúng ta đều đã làm hết sức rồi, nên chị đừng tự trách. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng chị chính là quý nhân của tôi."

 

Thương Lộc chưa kịp cảm động thì Âu Dịch lại bất ngờ chuyển đề tài, hỏi: "Nghe nói chị còn khóc vì tôi?"

 

Thương Lộc ngẩn người.

 

Hình như đây không phải là trọng điểm mà? Nhưng cô vẫn gật đầu thừa nhận.

 

Âu Dịch trông có vẻ càng vui hơn, anh ta đưa tay lên che mặt mình, nói đùa: "Tôi có tài đức gì áaaa! Hôm nay chính thức là ngày kỷ niệm quý nhân vì tôi mà rơi lệ!"

 

Khi Âu Dịch cúi đầu, Thương Lộc mới nhận ra có một vết xước trên trán anh ta, không kìm được mà vén tóc anh ta lên xem, hỏi: "Đây cũng là do hôm nay gây ra sao?"

 

"Hạ Duyên, tên đó sở trường là móng vuốt mà," Âu Dịch đáp, rồi dí trán mình vào lòng bàn tay Thương Lộc, đùa: "Chị sờ thử xem, vết thương này sâu lắm, nếu chị không nhìn thấy thì chắc là nó sắp lành rồi!"

 

Ngay lúc đó, Âu Dịch cảm nhận được một ánh mắt đầy nguy hiểm.

 

Nụ cười trên mặt Âu Dịch khựng lại, anh ấy quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Trì Yến.

 

Cả hai nhìn nhau.

 

Phải một lúc sau Âu Dịch mới nhận ra sự tồn tại của Trì Yến. Hình như anh ấy đi vào cùng với quý nhân nhỉ, Âu Dịch nhớ lại, đó không phải là người đầu tiên vào gara ngầm hôm nay sao!

 

Âu Dịch đột ngột nhận ra ánh mắt của Trì Yến hình như vẫn luôn dõi theo Thương Lộc, vì thế anh ấy suy nghĩ một lúc rồi hỏi Thương Lộc: "Đây là bạn trai của chị sao? Nhìn hai người thật là xứng đôi!"

 

Thương Lộc sửng sốt một chút, sau đó đáp: "Đừng nói bậy."

 

"À," Âu Dịch đáp.

 

Nhưng ngay sau đó, Âu Dịch lại cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông trước mặt dành cho mình có sự thay đổi.

 

Không còn vẻ đề phòng và thăm dò như lúc đầu, mà thay vào đó là sự ôn hòa khen ngợi. Trì Yến thậm chí còn mỉm cười, đưa cho Âu Dịch một quả táo, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, người tốt rồi sẽ gặp điều lành thôi."

 

Sau đó, dưới sự khuyến khích của Lâm Nhan Nhan và Diệp Lục, Thương Lộc thậm chí còn tham gia đánh vài ván bài poker cùng họ trước khi rời đi.

 

Ra khỏi phòng bệnh, Trì Yến nhìn đồng hồ, không quay đầu lại mà nói với Thương Lộc: "Lần trước tớ đã nói rồi, lúc không có người khác, nếu cậu không muốn cười thì không cần cười."

 

Nụ cười trên mặt Thương Lộc dần tắt, sự mệt mỏi cuối cùng không không giấu được nữa mà lộ ra.

 

Trì Yến không an ủi cô, chỉ nói: "Về nhà thôi, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi sớm."

 

Thương Lộc theo Trì Yến về nhà.

 

Cô ngồi chờ trên sofa, còn anh thì vào bếp nấu một bát mì.

 

Chú cún nhỏ ngoan ngoãn cọ cọ tay cô, Thương Lộc xoa đầu nó, theo thói quen nở một nụ cười. Trong đầu chợt vang lên câu nói "Không muốn cười thì đừng cười", cô chợt khựng lại.

 

Cô vuốt v e đầu chú cún, hỏi nhỏ: "Làm chó có mệt không?"

 

Chú cún chắc chắn không hiểu cô đang nói gì, nếu có hiểu cũng không biết trả lời thế nào, chỉ vẫy đuôi và sủa một tiếng "Gâu!".

 

Mà Thương Lộc cũng chẳng thể hiểu nó đang nói gì.

 

Lúc Trì Yến bê bát mì từ trong bếp ra, thấy Thương Lộc đã tựa vào sofa ngủ thiếp đi.

 

Trì Yến tiến lại gần, do dự không biết có nên đánh thức Thương Lộc dậy hay không, nhưng khi thấy trên mặt cô có chút ửng đỏ không bình thường, anh chợt nhận ra vấn đề.

 

Trì Yến nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô, cảm nhận được hơi ấm nóng hổi, liền không chần chừ mà khom người bế cô vào phòng mình. (á à)

 

Bác sĩ riêng của gia đình anh nhanh chóng đến nơi, sau khi kiểm tra xong, nói rằng Thương Lộc chỉ bị sốt nhẹ, uống thuốc và nghỉ ngơi sẽ nhanh chóng khỏi. Trước khi rời đi, ông ấy còn dặn dò Trì Yến cách chăm sóc cô.

 

Đèn đầu giường bật sáng nhè nhẹ, Thương Lộc uống thuốc xong đã chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Trì Yến ngồi trên ghế cạnh đầu giường, tay đặt lên mép giường, chống cằm và cúi đầu nhìn cô gái trước mặt.

 

Trong mắt Trì Yến, Thương Lộc ngày thường giống như một con nhím nhỏ, trông có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng thực chất cô rất cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

 

Mà hôm nay, cô trở nên yếu đuối, bất lực và hoang mang.

 

Anh lại chỉ có thể ngồi bên cạnh, dường như chẳng thể làm gì để giúp cô.

 

Suốt những năm qua, trong cuộc sống của Trì Yến chưa bao giờ thiếu đi những lời khen ngợi từ người khác. Từ khi còn nhỏ anh đã luôn nổi bật trong trang lứa. Đến lúc bắt đầu tiếp quản sự nghiệp của gia đình, anh cũng nhanh chóng khiến những người trước đây xem thường mình phải cúi đầu.

 

"Thiếu niên thiên tài," "Kỳ tài thương nghiệp" là những đánh giá mà anh thường nghe. Nhưng thực tế không phải, anh cũng chỉ là người bình thường, cũng chẳng phải thiên tài nghìn năm có một hay gì. Chỉ là ngay từ lúc đi du học, anh đã chọn dành toàn bộ thời gian giải trí để tập trung vào học tập và làm việc.

 

Bởi vì anh biết những kẻ gây khó dễ cho cô quá mạnh, ngay cả cha anh cũng phải dè chừng Thương gia đôi phần.

 

Thiên tài gì chứ, ít nhất thì anh không phải. Anh chỉ cố gắng trưởng thành sớm hơn chút, để có thể thực sự bảo vệ cô ấy.

 

Anh cứ tưởng rằng mình đã có đủ khả năng đứng chắn trước mặt cô, nhưng vào lúc này, anh vẫn cảm thấy bất lực. Bởi vì anh không biết phải làm sao để khiến cô thật sự vui vẻ.

 

Hôm nay, trong phòng bệnh, chỉ vài câu nói của Âu Dịch đã làm cô nở cười thật lòng. Nhưng anh lại không có khả năng đó.

 

Bất ngờ, anh cảm nhận được bàn tay mình được bao trọn trong sự ấm áp.

 

Trong giấc ngủ, không biết vì lý do gì Thương Lộc lại nắm lấy tay anh. Cô nhíu mày, vẻ mặt như có chút hoang mang, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

 

Trì Yến cúi người gần hơn, cuối cùng cũng nghe rõ.

 

"Vĩnh viễn sẽ không có ai quan tâm đ ến mình sao..."

 

Anh nắm chặt tay cô, không chút do dự, dịu dàng nói: "Anh quan tâm em." Anh sẽ luôn quan tâm em.

 

Lời nói vừa dứt, Thương Lộc cũng dần an tĩnh lại.

 

Tim anh bỗng đập nhanh hơn.

 

Trì Yến cảm thấy lòng bàn tay mình dường như bị bao phủ bởi sự ấm áp như mơ. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thương Lộc, vừa sợ cô mở mắt ra, lại vừa mong chờ cô tỉnh dậy.

 

Thế nhưng, thời gian trôi qua rất lâu, Thương Lộc cuối cùng chỉ lẩm bẩm một câu.

 

"...... Mẹ."

 

Mắt cô vẫn nhắm chặt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.

 

***

 

Thương Lộc cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ, nhưng lại rất tỉnh táo.

 

Cảm giác cuộc đời của mình như một bộ phim, từng cảnh tượng đau khổ trong quá khứ không ngừng hiện lên trong tâm trí, như một nhà giam bao vây lấy cô.

 

Cô sợ. Sợ việc mình sẽ chết, cũng sợ việc phải sống.

 

Càng sợ hãi việc sẽ có người vì cô mà chết.

 

Đến khi những hình ảnh đó hoàn toàn biến mất, cô nhìn thấy cuộc đời mình từ trước đến giờ, sau đó bước vào một không gian thuần trắng, trước mặt chỉ còn lại một quả cầu bạc nhỏ phát sáng.

 

Quả cầu bạc nhảy nhót trên không trung: "Ký chủ, cuối cùng cô cũng đến rồi."

 

Thương Lộc: "?"

 

Đây là thứ gì thế??? Âm thanh nghe rất quen thuộc.

 

Thương Lộc thử hỏi: "Hệ thống?"

 

"Chúc mừng kí chủ, cô trả lời đúng rồi." Giọng của quả cầu bạc nghe rất hớn hở, nói: "Hoan nghênh ký chủ vào không gian làm việc của tôi."

 

Quả cầu bạc nói xong, sau lưng nó hiện lên hai cuốn sách lớn.

 

《 Kế hoạch cứu vớt nữ phụ 》

 

《 Kế hoạch xoay mình của nữ chính 》

 

Giọng nói của quả cầu bạc tiếp tục vang lên: "Vì ký chủ đã thay đổi hướng đi của câu chuyện gốc, nam nữ chính đã không còn yêu nhau thật lòng, không gian đã bị phá vỡ. Vì vậy, hiện tại chỉ có một cách, đó là ký chủ trở thành nữ chính của cuốn sách này, làm cho mọi thứ trở lại quỹ đạo."

 

Sau khi nói xong, cuốn sách 《 Kế hoạch cứu vớt nữ phụ 》 bị tiêu hủy, chỉ còn lại cuốn 《 Kế hoạch xoay mình của nữ chín》.

 

"Có nghĩa là sao?" Thương Lộc không thể hoàn toàn hiểu được lời của hệ thống, hỏi: "Tôi phải làm gì?"

 

"Cô không cần làm gì cả, chỉ cần đồng ý tiếp nhận sự thay đổi của chúng tôi, cô sẽ từ nữ phụ biến thành nữ chính, mọi thứ sẽ trở nên rất trôi chảy. Có kịch bản "Chinh phục tổng tài" của Khương Diệc, "Thanh mai trúc mã" cùng cùng Trì Yến, và "Ánh trăng cứu rỗi" của Âu Dịch." Quả cầu bạc vui vẻ tiếp tục giới thiệu: "Tuy nhiên, cô yên tâm, lần này chúng tôi sẽ không ép cô phải ở bên Khương Diệc. Mọi hướng đi của câu chuyện đều do cô tự lựa chọn, chúng tôi sẽ không can thiệp hay kiểm soát bất kỳ điều gì. Cô thậm chí có thể chọn yêu một người nào đó khác ngoài 3 người họ."

 

Thương Lộc thẳng thắn: "Tôi từ chối."

 

Cảm giác như nơi này có gì đó kỳ lạ, không hiểu sao lại có cả Âu Dịch ở đây.

 

Hệ thống dường như không hiểu lý do Thương Lộc từ chối, hỏi: "Tại sao?"

 

"Tại sao cứ phải làm một nhân vật trong sách?" Thương Lộc nói xong, dừng lại vài giây, rồi nói: "Tôi đã là vai phụ nhiều năm, bọn họ cũng sẽ bị như tôi sao?" Không có tự do, bị kiểm soát, bị ép buộc vào hàng loạt những tình tiết vô lý.

 

"Lần này không giống như vậy, ký chủ. Chúng tôi đã nâng cấp." Hệ thống tiếp tục thuyết phục: "Chúng tôi chỉ tồn tại để gia tăng cơ hội và khả năng được yêu thương của nữ chính, sẽ không can thiệp vào suy nghĩ của họ."

 

Thương Lộc vẫn cương quyết từ chối: "Tôi không cần, không có miếng bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống cả."

 

Thấy Thương Lộc kiên quyết, hệ thống không tiếp tục nói nữa, nhưng không gian hình ảnh từ từ thay đổi, từ màu trắng thuần thành khung cảnh của Thương gia.

 

Trước bàn dài.

 

Nơi này như đang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, xung quanh trang trí rực rỡ, trong nhà có rất nhiều khách khứa, có nguyên một nhà kho để đựng quà họ mang đến.

 

Khi bài hát mừng sinh nhật vang lên, Thương Lộc nhìn thấy "bản thân" mình nắm tay Thương Mộ, đứng giữa đám đông, gương mặt hơi ngượng ngùng, trước mặt là một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ.

 

Cha cô cũng mỉm cười hiền từ, nói: "Hôm nay là sinh nhật con gái yêu quý của tôi, cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham dự."

 

Cô nhận lời chúc và thổi tắt ngọn nến giữa tất cả mọi người.

 

Cha cô nói cô là đứa con gái mà ông yêu quý nhất, mà anh trai cô cũng hứa sẽ bảo vệ em gái mãi mãi.

 

Hình ảnh lại một lần nữa thay đổi.

 

Cô thấy mình như trở lại ngày sinh nhật, lần này, cô vẫn nắm tay Thương Mộ. Thương Mộ không còn lạnh lùng rút tay ra nữa, mà dịu dàng kiên nhẫn hỏi cô có chuyện gì xảy ra.

 

Khi khách khứa đã đến đông, Thương Mộ đứng trước mặt cô, bảo vệ cô khỏi sự va chạm của bọn họ.

 

Có rất nhiều, rất nhiều điều tiếc nuối trong nhiều năm qua, giờ đây xuất hiện trong giấc mơ của cô.

 

Cô từng khao khát tất cả những điều đó.

 

Rồi sau đó, là những cảnh trong tương lai.

 

Cô nhận được phần thưởng tốt nhất từ 《 Kế hoạch cứu vớt nữ phụ》, trực tiếp bước vào giới điện ảnh, sự nghiệp thuận lợi, nhận được vô vàn sự ủng hộ và yêu mến cùng hàng loạt giải thưởng.

 

Cô tổ chức hôn lễ.

 

Đối diện với chú rể, cô không thấy rõ mặt anh ta, Thương Mộ và cha cô nắm tay cô, cùng nhau bước vào hậu trường, trao tay cô cho người chồng trước mặt.

 

Hình ảnh đột nhiên dừng lại, không gian dần trắng trở lại.

 

Hệ thống nói: "Chỉ cần cô đồng ý trở thành nữ chính, tất cả những ước mơ trong suốt cuộc đời cô đều sẽ trở thành hiện thực. Tất cả mọi người đều sẽ quan tâm và yêu thương cô. Không có gì có thể tốt hơn thế này, ký chủ, cô còn lý do gì để từ chối?"

 

Tất cả mọi người sẽ quan tâm cô, yêu thương cô.

 

Cô đã từng nỗ lực rất nhiều để đạt được những điều này. Mà giờ đây, có thể đạt được một cách dễ dàng như vậy sao?

 

Thương Lộc đã sống hơn hai mươi năm, dù chưa từng được tổ chức sinh nhật, nhưng cô đã từng cầu nguyện với ông trời, hy vọng vào một ngày nào đó, cha và anh trai có thể chấp nhận cô, yêu thương cô, sẽ thật lòng chúc phúc cho cô trong ngày sinh nhật.

 

Đây không phải là một ước nguyện liên quan đến Khương Diệc, mà là một ước mơ chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi cốt truyện. Là một người con gái và em gái, cô chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm từ người thân, đó mãi mãi là một nguyện vọng xa vời mà cô không ngừng hy vọng.

 

Nhìn thấy nội tâm của Thương Lộc bắt đầu dao động, hệ thống tiếp tục thuyết phục: "Chẳng lẽ cô cứ muốn sống mãi cuộc đời như vậy? Mãi mãi không được quan tâm, không có ai yêu thương, cuộc đời như vậy thật sự rất đáng buồn."

 

Thương Lộc lẩm bẩm hỏi: "Vĩnh viễn sẽ không có ai quan tâm đ ến tôi sao?"

 

Ngay lúc đó, cuốn 《 Kế hoạch xoay người của nữ chính》 bay xuống trước mặt Thương Lộc, mở ra trang đầu tiên.

 

Trên đó có tóm tắt cốt truyện, nhưng cố tình thiếu tên của nữ chính.

 

Hệ thống tiếp tục nói: "Ký chủ, rất đơn giản, chỉ cần cô ký tên, khế ước sẽ thành công. Cô sẽ trở thành nữ chính và có được tất cả những điều này. Đây là cơ hội duy nhất của cô, cuối cùng sẽ không có ai quan tâm đ ến một nữ phụ độc ác nữa."

 

Giọng hệ thống trở nên ôn hòa dịu dàng khuyên bảo.

 

Thương Lộc, trong một khoảnh khắc, mờ mịt đưa tay ra, định ký vào nhưng lại khựng lại giữa không trung.

 

Lời nói của hệ thống khiến cô hoang mang. Cô chưa bao giờ là người may mắn như vậy.

 

Có điều gì không đúng trong đó.

 

Vào lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên.

 

"Tớ quan tâm cậu."

 

Giọng nói như tia sét vang lên giữa trời đêm, phá vỡ sự mọi sự tĩnh lặng vốn có.

 

Mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn, tia lý trí còn sót lại cuối cùng cũng tỉnh lại.

 

Đó là giọng của Trì Yến.

 

Trong đầu Thương Lộc hiện lên vô số hình ảnh, từ ba năm cấp ba đến hiện tại, cậu ấy vẫn luôn ở bên cô.

 

Cùng lúc đó, cô nghĩ đến nhiều điều hơn nữa.

 

Như Lâm Nhan Nhan, rõ ràng là công chúa được cưng chiều, tính cách cũng tương đối kiêu căng, nhưng lại đặc biệt quan tâm nhường nhịn cô.

 

Hay Diệp Lục, cũng vốn là một người rất kiêu ngạo, nhưng lại sẵn sàng lắng nghe cô. Vương Vinh Tiết và Tử San giống như trưởng bối trong nhà, luôn tận tâm chăm sóc cô.

 

Âu Dịch, dù có lúc hành động hơi bất thường, vẫn sẵn sàng đứng chắn trước bảo vệ cô khỏi kẻ xấu.

 

Mạnh Trí Xuyên, dù cô không phải minh tinh hàng đầu, cũng chẳng có tài năng gì đặc biệt, ngay cả khoảng thời gian bị người người nhà nhà căm ghét chửi mắng, anh ấy cũng chưa bao giờ bỏ rơi cô.

 

Tống Trạch Khiêm, tuy có lúc tỏ ra ghét bỏ, nhưng sẵn lòng cho cô một cơ hội thử vai.

 

Tưởng Tinh, dù có chút xa cách, vẫn tận tâm dạy cô diễn xuất.

 

Đạo diễn Hàn Thành sẵn lòng tin tưởng vào diễn xuất của cô. Biên kịch Dư Kỳ khen cô là diễn viên có linh khí nhất cô ấy từng gặp.

 

Từng người trong đoàn phim 《 Kế Hoạch Cứu Vớt 》 đều đối xử tốt với cô; thậm chí người từng không thích cô là Trình Triết cũng chủ động tìm cô đối diễn, còn tặng bánh ngọt như một lời cảm ơn.

 

Các fan của cô, ai nấy cũng rất chu đáo, luôn ủng hộ cô trong mọi hoạt động, sẵn sàng lên tiếng bảo vệ cô trước tiếng xấu.

 

Như vậy, làm sao có thể nói cô không được ai quan tâm, không được yêu thương?

 

Hiện tại, bên cạnh cô có rất nhiều người tốt, hơn cả những gì cô từng có. Vậy tại sao cô lại phải cảm thấy mình thật thiếu thốn?

 

Thương Lộc thu tay lại, nhìn về phía hệ thống: "Tôi từ chối."

 

"Vì sao?" Giọng nói của hệ thống trở nên sắc bén, thậm chí có chút xa lạ.

 

"Bởi vì cậu đang lừa tôi." Thương Lộc trả lời chắc chắn: "Dù là nữ phụ độc ác, tôi vẫn luôn có người quan tâm. Tôi hài lòng với tất cả những gì hiện tại, cũng rất thích cuộc sống hiện tại của mình. Tôi không muốn trở thành nữ chính. Tôi chỉ muốn sống như một người bình thường, vì vậy, dù cậu hỏi bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ từ chối."

 

Nói xong, Thương Lộc xé nát cuốn sách trước mặt và rời khỏi không gian.

 

Trước mắt cô là một khoảng tối đen vô tận, giọng nói của hệ thống lần nữa vang lên.

 

【 Chúc mừng kí chủ, cô đã thành công vượt qua khảo nghiệm, cô được tự do. 】

 

【 Tôi, hệ thống cứu vớt nữ phụ, không có khả cô giúp cô trở thành nữ chính 】

 

Thế giới trong cuốn sách, vì lý do nào đó, không thể kéo dài thêm. Do đó, chỉ còn lại hai lựa chọn: tiêu diệt ký chủ và hệ thống, hoặc kết thúc khảo nghiệm.

 

【 Ký chủ, tôi sẽ rời đi. Từ giờ, cô sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi bất kỳ cốt truyện nào trong sách nữa. Cô là người tốt, cô sẽ hạnh phúc thôi. 】

 

Lúc này, Thương Lộc thực sự chìm vào giấc ngủ.

 

Đó là một giấc mơ rất dài.

 

Trong giấc mơ, cô gặp lại mẹ, người phụ nữ luôn dịu dàng ở trong ảnh, bà vuốt v e khuôn mặt cô, nói rằng "Mẹ yêu con".

 

Hai mươi năm qua, cô chưa từng mơ thấy bà.

 

Tất cả những điều đó, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất trong ký ức của cô.

 

Khi cô tỉnh dậy vào sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào nhà làm cô hơi chói mắt. Thương Lộc từ từ ngồi dậy, cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo.

 

Nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, cô nhìn xung quanh, nhìn thấy văn kiện có chữ ký của Trì Yến, chợt thấy yên tâm.

 

Thương Lộc thử gọi hệ thống vài lần, nhưng không nhận được phản hồi. Cô im lặng một lúc, rồi đứng lên xỏ dép đi ra ngoài. Ngay khi mở cửa ra, mùi thức ăn thơm phức chợt ập đến.

 

Chú cún nhỏ đang ngoan ngoãn vùi đầu vào bát ăn, đuôi nhỏ phía sau vẫy vẫy, tạo nên khung cảnh rất đáng yêu.

 

Một ngày bình thường. Nhưng rất đẹp.

 

Không còn cốt truyện hay hệ thống, chỉ là một cuộc sống bình thường giản dị.

 

Trì Yến cầm sữa bò, nói: "Người đại diện gọi điện thoại cho cậu, bảo rằng đạo diễn Nhạc Tề cho cậu nghỉ một ngày. Cậu rửa mặt trước đi rồi ăn sáng."

 

"Trì Yến." Cô chợt gọi tên anh, giống như đã lấy hết dũng khí.

 

"Gì thế?" Anh nhìn cô, đôi mắt hẹp dài có chút nghi hoặc.

 

Ánh mặt trời chiếu trên người anh, làm khuôn mặt anh tựa như có chút ấm áp và dịu dàng.

 

Thương Lộc nhìn vào đôi mắt của Trì Yến, trực tiếp hỏi: "Cậu rất để ý đến tớ, đúng không?"

 

Khi ở trong không gian hệ thống, lúc cô cảm thấy hoang mang và suýt nữa đưa ra quyết định sai lầm, cô nhận ra thứ mình đã bỏ qua, không phải ở câu nói của Trì Yến, mà ở việc anh thực sự đã bên cô suốt ba năm qua.

 

Trong cốt truyện của nguyên tác, không có một nhân vật như vậy.

 

Nếu Trì Yến hành động như vậy, thực sự chỉ vì để chăm sóc cho bạn gái của bạn tốt của mình sao? Nếu chỉ vậy, cô và Khương Diệc đã không còn liên hệ, vậy tại sao anh vẫn hiện diện trong cuộc sống của cô?

 

***

 

Chương này bị buồn ý... nhưng mà rất may mắn là Thương Lộc vẫn nhận ra được tình cảm của những người khác. Thật ra ở đời thực cũng vậy, nhiều lúc tưởng như mình rất cô đơn nhưng thực ra chúng mình vẫn luôn được yêu thương rất nhiều đó!

Bình Luận (0)
Comment