Không khí trong phút chốc trở nên ngượng ngùng.
Cảnh tượng này chẳng khác nào một phân đoạn trong phim thần tượng mà Thương Lộc từng đóng—khi nữ chính đến nhà nam chính và bất ngờ bắt gặp nữ phụ cũng đang ở đó, từ đó kéo theo hàng loạt hiểu lầm dai dẳng, đủ để dựng thành một bộ phim dài 80 tập.
Nhưng vấn đề là... trước giờ cô toàn đóng vai nữ phụ phản diện, đây lại là lần đầu tiên... đóng vai nam chính sao?
"Cậu nghe tớ giải thích..."
Miệng nhanh hơn não, Thương Lộc vô thức buột ra câu thoại kinh điển của phim thần tượng. Nhưng ngay khi nói được vài chữ, cô đột nhiên khựng lại.
Vì sao cô lại cần phải giải thích?
Chỉ là khi ánh mắt chạm vào Trì Yến, nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của hắn dường như thấp thoáng một chút ấm ức, cô bỗng cảm thấy hơi chột dạ mà chẳng rõ vì sao.
Lại nhìn đến túi đồ ăn trên tay anh—anh đã cố tình quay về sớm để tạo bất ngờ cho cô.
Mà tình huống hiện tại... lại giống như cô đã phụ lòng tấm chân tình ấy.
Rất hợp logic.
Thương Lộc chỉ có thể cắn răng nói: "Nhà tớ vẫn còn nhiều nồi lắm, hay là... hay là cậu cũng nấu một nồi đi, tớ... tớ đều có thể uống hết."
Sắc mặt Trì Yến nhanh chóng trở lại bình thường, chỉ là giọng nói có phần tiếc nuối: "Không sao, là tớ về trễ."
Lúc này, trong bếp, Hứa Tắc cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Anh ấy xoay người nhìn ra, khi ánh mắt chạm phải Trì Yến thì hơi khựng lại, dường như cũng không ngờ sẽ có cảnh tượng này diễn ra.
Ánh mắt Trì Yến dừng lại trên chiếc tạp dề màu hồng nhạt kia, tâm trạng tự nhiên không mấy tốt đẹp.
Chiếc tạp dề đó vốn dĩ nên là của anh, và chỉ có thể là của anh.
Những lời châm chọc quen thuộc đã chực chờ trên đầu lưỡi. Xưa nay tính cách anh vẫn vậy, khi không hài lòng chuyện gì thì tuyệt đối không nể mặt bất cứ ai. Nhưng ngay khi những lời ấy sắp thốt ra, anh lại cố gắng nuốt xuống.
Hứa Tắc là bạn của Thương Lộc, là người đã quan tâm và giúp đỡ cô ấy.
Điều quan trọng hơn là...
Bốn mắt nhìn nhau.
Trì Yến nhìn vào mắt Hứa Tắc, đôi mắt của anh ta còn to hơn của anh một chút.
Vì vậy, sau vài giây trầm mặc, Trì Yến vẫn là người chủ động nở nụ cười, nói: "Chào cậu."
"Chào cậu." Hứa Tắc cũng khẽ gật đầu đáp lại Trì Yến, sau đó xoay người tiếp tục xử lý món ăn trong nồi, trông như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Ánh mắt Trì Yến trượt xuống, dừng lại ở đôi giày thể thao vẫn chưa được thay của Hứa Tắc, rồi ngay sau đó, anh nhìn sang Thương Lộc, nhắc nhở: "Trong ngăn tủ ở nhà vệ sinh có dép lê dùng một lần, sao cậu không đưa cho khách thay?"
"Hả?" Thương Lộc hơi ngạc nhiên, hỏi lại: "Trong nhà mình có mấy thứ đó à?"
Trì Yến hỏi ngược lại: "Lần trước đi siêu thị mua, cậu quên rồi à?"
Thật ra không phải, chỉ là anh nghĩ sớm muộn gì nhà Thương Lộc cũng sẽ có khách đến chơi, nên khi mua sắm đồ dùng sinh hoạt cho cô, tiện tay mua thêm mấy đôi.
Thương Lộc nghĩ ngợi hai giây, cũng không nhớ nổi lần trước ở siêu thị có lấy dép lê hay không. Nhưng trong nhà cô có rất nhiều thứ từ trước đến nay đều do Trì Yến sắp xếp giúp, nên cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ "À" một tiếng rồi đi tìm.
Trì Yến nhìn xuống chú cún nhỏ, chủ động đi tới, chìa tay ra: "Đưa tay nào."
Chú cún ngoan ngoãn bò từ trên đùi Gạo Kê xuống, ngồi xuống bên cạnh Trì Yến, ngoan ngoãn đặt một chân lên lòng bàn tay anh.
"Dễ thương quá!" Gạo Kê bật cười, nhờ có chú chó nhỏ mà bầu không khí giữa cô và Trì Yến bớt gượng gạo, khiến cô bé cảm thấy thoải mái hơn.
Nhìn Trì Yến đi đôi dép lê, rồi thấy cách anh tương tác thuần thục với chú chó nhỏ, Gạo Kê liền nhớ đến lời Thương Lộc từng nói, liền chủ động hỏi: "Anh là anh trai sống ở phòng bên cạnh đúng không ạ?"
"Ừ." Trì Yến vừa trêu đùa chú cún, vừa như vô tình hỏi: "Thương Lộc có nhắc đến anh sao?"
"Ừm." Gạo Kê gật đầu, rồi nhỏ giọng bổ sung: "Chị ấy nói anh là người bạn rất quan trọng. Em biết đôi dép lê này là của anh, mấy hôm trước anh Diệp Lục đến chơi muốn mang, nhưng chị Thương Lộc không cho chạm vào đâu."
Nghe thấy câu trả lời này, khóe môi Trì Yến hơi cong lên, nhưng anh lập tức kiềm chế lại.
Anh không đáp lại câu đó, mà bế chú cún nhỏ lên, đặt trước mặt Gạo Kê, nói: "Em có thể thử ra lệnh cho nó một vài động tác đơn giản, như bắt tay hay xoay vòng, nó đều hiểu được."
Gạo Kê không cưỡng lại được sự đáng yêu của chú cún, dưới sự hướng dẫn của Trì Yến, cô bé cũng chìa tay ra: "Bắt tay nào?"
"Gâu!" Chú cún sủa một tiếng, cũng lập tức đặt móng lên tay cô bé, đôi mắt tròn như hai viên nho đen nhìn cô chăm chú.
"Dễ thương quá!" Gạo Kê không nhịn được reo lên, ngay lập tức ôm lấy chú cún. Nhưng khi nhận ra chủ nhân thật sự của nó vẫn đang đứng cạnh, cô bé chợt có chút xấu hổ, không biết có nên buông ra hay không.
Trì Yến thì lại chẳng bận tâm, chỉ nhẹ giọng nói: "Thích thì cứ ôm đi. Bình thường anh cũng không có nhiều thời gian chơi với bọn nó. Nếu khi anh không có ở nhà mà em muốn gặp tụi nhóc, lúc nào cũng có thể nhờ chị Thương Lộc dẫn qua."
Gạo Kê gật đầu đồng ý, thiện cảm đối với Trì Yến cũng vì chú cún đáng yêu mà tăng lên không ít. Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, cô bé cũng không còn cảm thấy sợ anh ấy nữa.
Quả nhiên, bạn của chị Thương Lộc đều là những người rất tốt.
Nếu đây là người bạn rất quan trọng của chị ấy, thì chắc chắn cũng là một người tốt nhất trong những người tốt.
Gạo Kê tiếp tục chơi đùa với chú cún nhỏ.
Thương Lộc cầm mấy đôi dép lê dùng một lần từ nhà vệ sinh ra, sau đó còn để thêm hai đôi vào tủ giày, để lần sau khách khác đến có thể sử dụng luôn.
"Hứa Tắc." Trì Yến chủ động gọi tên Hứa Tắc. Anh bước vào bếp, nhắc nhở: "Thương Lộc đã lấy dép lê cho cậu rồi, đi thay đi."
"Cảm ơn." Hứa Tắc đáp, nhưng tay vẫn không ngừng làm việc, chỉ nói thêm: "Để tôi làm xong món ăn trước."
Đúng lúc này, con Samoyed đang vẫy đuôi rốt cuộc cũng nhận ra chủ nhân đã đến. Cái đuôi đang vẫy mạnh trong không trung chợt khựng lại một chút, như thể vừa bị bắt gặp làm chuyện mờ ám.
Nhưng chỉ giây sau, nó lại càng vẫy hăng hơn, dường như nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể được ăn thịt khi thấy chủ nhân.
Thế nhưng, Trì Yến hoàn toàn phớt lờ nó, thậm chí có thể nói là hoàn toàn làm như không thấy sự tồn tại của nó. Anh chỉ đi rửa tay sạch sẽ ở bồn nước trước, sau đó quay sang nói với Hứa Tắc: "Sao có thể để khách tự tay vào bếp được? Để tôi làm cho."
Nói rồi, Trì Yến tiến lại gần Hứa Tắc, đưa tay ra, rõ ràng là muốn lấy con dao phay. Khi bắt gặp ánh mắt thoáng qua vẻ khó hiểu của Hứa Tắc, anh bình thản bổ sung: "Đây đều là những món Thương Lộc thích ăn. Tôi cũng đã nấu cho cô ấy nhiều lần rồi, cứ yên tâm, tôi đều biết cách làm."
Dứt lời, anh nở một nụ cười ôn hòa.
Cảm giác như nếu Hứa Tắc không đưa dao cho anh ngay lúc này, thì chẳng khác nào đang nghi ngờ tay nghề của anh vậy.
Hứa Tắc cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không hiểu được vấn đề nằm ở đâu.
Sau một chút do dự, cuối cùng anh ấy vẫn buông tay.
Hứa Tắc rời khỏi bếp, còn Trì Yến thì rốt cuộc cũng "giành lại"... à không, là lấy lại quyền kiểm soát gian bếp thuộc về mình.
Nhìn đống măng tây đã được Hứa Tắc thái dở một nửa, Trì Yến hơi cau mày, cầm dao lên tiếp tục xắt rau.
Sau khi thái xong toàn bộ măng tây, anh không vội cho vào đĩa mà đặt hai phần bên cạnh nhau để so sánh.
Cũng không khác biệt lắm, nhìn thoáng qua thì không nhận ra điều gì đặc biệt.
Cũng tạm ổn.
Trì Yến tỏ vẻ hài lòng, nhưng rồi anh cầm riêng một miếng măng tây Hứa Tắc đã cắt và một miếng do chính mình thái, cẩn thận so sánh thêm lần nữa.
Lần này, nụ cười trên môi anh nhạt đi đôi chút.
Bởi vì lát măng tây Hứa Tắc cắt... hình như mỏng hơn lát của anh một chút!
*
Trong phòng khách, Hứa Tắc vừa thay dép lê xong, cởi tạp dề ra, rồi nhìn về phía Thương Lộc với ánh mắt dò hỏi, như muốn hỏi cô nên để tạp dề ở đâu.
Thương Lộc nhận lấy tạp dề, chần chừ nhìn về phía bóng dáng Trì Yến, không chắc có nên đưa nó cho anh hay không.
Trì Yến không thích dùng lại đồ mà người khác đã sử dụng.
Vậy nên, dù trước đây là Diệp Lục hay bây giờ là Hứa Tắc đến, cô cũng chưa từng để họ đi đôi dép lê của Trì Yến.
Nhưng lúc này, chiếc áo khoác vest của Trì Yến đang vắt trên giá treo gần cửa, còn anh thì chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, trông có vẻ dễ bị bám bẩn.
Vì thế, sau một chút lưỡng lự, Thương Lộc vẫn tiến lên, ngập ngừng hỏi: "Cậu còn mặc tạp dề không?"
Cô đã chuẩn bị tinh thần rằng Trì Yến sẽ từ chối, nghĩ bụng lần sau đi siêu thị sẽ mua cho anh một cái mới. Nhưng không ngờ, Trì Yến lại đặt dao phay xuống, hơi cúi đầu về phía cô.
Thương Lộc thoáng ngẩn người, hơi bất ngờ, nhưng cũng hiểu ý anh, liền giơ tay giúp anh đeo tạp dề vào.
Trì Yến quay người lại, tiếp tục xử lý nguyên liệu.
Thương Lộc đứng phía sau anh, buộc chặt dây tạp dề, theo thói quen thắt thêm một chiếc nơ con bướm.
Trì Yến rửa sạch sườn non đã ngâm qua nước muối, sau đó nói: "Ra ngoài ngồi chờ đi, trong này nhiều khói dầu lắm."
"Được." Thương Lộc đáp, ánh mắt lướt qua đám sườn trong nồi, đột nhiên cảm thấy như muốn khóc mà không khóc nổi.
Cô đưa tay xoa bụng, tự an ủi bản thân.
Không sao cả, chỉ là hai nồi canh bắp hầm sườn thôi mà...
Cô có thể uống hết, nhất định có thể uống hết... TAT.
*
Cuối cùng.
Nhìn nồi canh sườn và đĩa sườn kho trên bàn, Thương Lộc thở phào nhẹ nhõm.
May mà Trì Yến biết linh hoạt, không đến mức bắt cô uống hết hai nồi canh sườn, thật may mắn—
May mắn mới là lạ ấy ToT
Mỗi khi cô ăn xong một miếng sườn trong canh, Trì Yến lại gắp cho cô một miếng sườn kho, dặn dò: "Ăn nhiều một chút."
Nhưng đáng sợ hơn là khi cô vừa ăn xong miếng sườn kho, Hứa Tắc cũng đứng dậy, chủ động múc cho cô một muỗng canh, trong đó lại có thêm một miếng sườn.
Sau đó, không cần hai người họ tự tay làm gì thêm, Thương Lộc đã rất tự giác.
Mỗi lần ăn xong một miếng, cô lập tức có thêm một miếng khác.
Cuối cùng, cô dứt khoát để thành hai bên: bên trái là sườn kho, bên phải là canh sườn, cố gắng giữ số lượng cân bằng để không phụ lòng ai cả.
Trên mặt Trì Yến vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhưng so với ngày thường, nụ cười ấy lại có chút xa cách.
Hứa Tắc thì ngược lại, không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ ngồi ăn.
Ban đầu, Thương Lộc cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà—
Cô thật sự quá đói!
Lâu lắm rồi chưa được ăn một bữa no, cô hoàn toàn không còn tâm trí suy nghĩ những chuyện này. Ngoài việc phải giữ cho số lượng hai bên cân bằng và lâu lâu gắp thức ăn cho Gạo Kê, cô chỉ chuyên tâm vào bát cơm trước mặt. Rất nhanh, cô đã ăn hết một bát cơm, đứng dậy lấy thêm bát thứ hai.
Trì Yến nhận ra sự khác thường, hỏi: "Dạo này ăn nhiều vậy à? Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu lấy thêm cơm đấy."
Thương Lộc không nhịn được mà than thở: "Dạo này cơm hộp chán lắm, mấy ngày cậu không ở đây, tớ chẳng có bữa nào ăn no cả."
Nghe vậy, nụ cười của Trì Yến có chút chân thật hơn. Anh nói: "Yên tâm đi, mọi chuyện cũng gần xong rồi, sau này tớ sẽ không rời đi lâu như vậy nữa. Ngày mai cậu và Gạo Kê muốn ăn gì cứ báo trước cho tớ biết."
"Được." Thương Lộc lập tức đồng ý, rồi nói: "Tối nay tớ nghĩ kỹ rồi sẽ nhắn tin cho cậu."
Nhìn hai người trò chuyện, cuối cùng Hứa Tắc cũng hiểu được cảm giác kỳ lạ trong lòng bấy lâu nay là gì.
Từ đầu đến cuối, thái độ của Trì Yến với anh ấy vẫn rất thân thiện, đến mức khiến anh ấy không nghĩ ngợi nhiều về điều này.
Nhưng bây giờ, anh ấy đã sáng tỏ.
Trì Yến hiểu rất rõ về nhà Thương Lộc, thậm chí còn biết dép lê dùng một lần trong nhà cô được đặt ở đâu.
Quan hệ của họ rất thân thiết. Trì Yến từng đi siêu thị với Thương Lộc, mà trong nhà cô cũng có rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi cho chó. Giờ đây, chú chó của anh ấy cũng thường xuyên đến đây.
Còn khi nhắc đến mình, Trì Yến hai lần đều dùng từ "khách".
Kể cả món sườn kho hôm nay, bởi vì anh đến nên Trì Yến mới nhượng bộ làm thêm một món khác. Nhưng dù vậy, Trì Yến vẫn muốn Thương Lộc "công bằng" đối đãi.
Không biết từ lúc nào, anh cũng vô thức bước vào "cuộc cạnh tranh" này với Trì Yến.
Mà khi ở bên Trì Yến, Thương Lộc lại vô tình thể hiện sự thả lỏng, thậm chí là... dựa dẫm.
Đó là trạng thái hoàn toàn khác so với khi cô ở bên bọn họ.
Hứa Tắc khẽ cụp mi, vẫn giữ im lặng như cũ.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc.
Thương Lộc ăn no căng đến mức khó chịu, lục tung cả nhà cuối cùng cũng tìm được thuốc hỗ trợ tiêu hóa. Mấy ngày nay, đây là bữa đầu tiên cô được ăn một cách thỏa thuê, thực sự không thể kiềm chế nổi.
Hứa Tắc rời đi từ khá sớm, chỉ để lại một câu rằng nếu có vấn đề gì khi đưa Gạo Kê đến trường thì cứ liên hệ với anh.
Gạo Kê cũng ngoan ngoãn chống lại sự cám dỗ của con cún nhỏ, trở về phòng tiếp tục học bài.
Còn Trì Yến thì nằm dài trên chiếc sofa cực lớn mà Lâm Nhan Nhan mua, song song với Thương Lộc, sau đó vươn tay kéo lấy vạt áo cô.
Thương Lộc cố gắng quay đầu nhìn anh, thắc mắc: "Sao vậy?"
Trì Yến đi thẳng vào vấn đề: "Tớ muốn cái tạp dề mới."
Thương Lộc: "......?"
Dù đã lường trước sẽ có chuyện này, nhưng cũng quá đột ngột đi.
Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Trì Yến, Thương Lộc đặt tay lên bụng, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy giờ đi siêu thị luôn không?"
Tiện thể tiêu hóa bớt vậy.
Trì Yến hài lòng gật đầu.
Hai người nhanh chóng đến siêu thị lớn gần nhất, mở khóa một chiếc xe đẩy rồi đi vào bên trong.
Thương Lộc nhìn Trì Yến bằng ánh mắt khó hiểu: "Chúng ta không phải chỉ đi mua tạp dề thôi sao?"
Đâu cần phải chọn chiếc xe đẩy to nhất thế này?
Trì Yến thản nhiên nói: "Đã đến rồi thì mua luôn đồ ăn ngày mai."
Thương Lộc: "......"
Nghe cũng có lý.
Cả hai đi thẳng đến khu thực phẩm, trước tiên xác định thực đơn ngày mai rồi chọn một ít đồThương Lộc thích.
Sau đó mới đến quầy tạp dề.
Thương Lộc cầm lên một chiếc tạp dề trắng, bên trên có hình gấu nhỏ, không nhịn được cảm thán: "Còn có cả gấu con nữa, dễ thương ghê."
Trì Yến thì không kén chọn lắm, chỉ cần có cái mới là được, thế nên hắn gật đầu: "Vậy lấy cái này đi."
Thương Lộc cầm hai chiếc tạp dề, một đen một trắng, đặt vào xe đẩy rồi nói: "Cậu chọn một cái, tớ cũng chọn một cái."
Dù sao thì cả hai cũng đều là mua cho Trì Yến, cô vốn chẳng bao giờ vào bếp.
Ngay sau đó, Thương Lộc kéo khẩu trang xuống một chút, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.
Trì Yến giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, hỏi: "Ngửi thấy gì thế?"
Thương Lộc mở mắt, nghiêm túc nhìn Trì Yến rồi dõng dạc báo cáo: "Báo cáo! Nếu tớ không nhầm thì đó là mùi bánh bông lan cherry giới hạn mỗi tuần, hơn nữa vừa mới ra lò."
Trì Yến lập tức phối hợp với màn diễn của cô, nghiêm mặt gật đầu, đổi hướng xe đẩy rồi nói: "Xuất phát."
Khi cả hai chạy đến quầy bánh, may mắn làm sao, họ kịp mua chiếc bánh bông lan cuối cùng.
Khu bánh ngọt của siêu thị là nơi đặc biệt nhất, chỉ riêng những món này có thể thanh toán ngay tại quầy mà không cần ra quầy thu ngân chính.
Thương Lộc nhanh chóng lấy bánh, vừa thanh toán xong liền nôn nóng mở ra, dùng nĩa xiên một miếng nhỏ. Nhưng vừa định ăn, cô mới nhận ra bụng mình vẫn còn hơi căng.
Thế là cô đổi ý, đưa miếng bánh đến bên môi Trì Yến rồi nói: "Cậu nếm thử đi, ngon lắm đấy. Tuần trước tớ giành được ba miếng, nhưng lúc đó cậu không có ở đây. Tớ cho Gạo Kê một miếng, còn lại hai miếng thì đều vào bụng tớ hết."
Trì Yến hơi cúi đầu, trực tiếp ăn luôn miếng bánh trên tay Thương Lộc.
Chuyện này cũng chẳng phải lần đầu tiên.
Mỗi lần Thương Lộc đến nhà Trì Yến, anh đều cắt sẵn trái cây cho cô. Mà tính cô lại thích chia sẻ với người khác, nên lúc nào cũng có thói quen đưa miếng đầu tiên cho anh.
Thương Lộc đặt nĩa xuống, đậy lại hộp bánh rồi bỏ vào xe đẩy. Đang định nói tiếp rằng sẽ đi sang khu đồ ăn vặt thì chợt thấy khóe môi Trì Yến còn dính một chút kem bơ.
Cô lập tức rút một tờ khăn giấy, giơ tay lên định giúp anh lau đi.
Trì Yến cũng nhận ra, liền hơi cúi người phối hợp.
Đúng lúc này.
"Mẹ ơi ——!"
Một giọng trẻ con đột nhiên vang lên từ bên cạnh quầy hàng, vừa khóc vừa gọi lớn.
Vì âm thanh này thực sự quá gần, Thương Lộc—vừa mới đưa tay lau vết bơ trên khóe môi Trì Yến xong—không kìm được mà quay đầu nhìn. Kết quả, cô thấy một cậu bé con nhắm tịt mắt, cứ thế lao thẳng về phía trước, đâm thẳng vào cô.
Thương Lộc không kịp đứng vững, lưng liền đập mạnh vào cạnh xe đẩy.
Chết tiệt.
Lưng cô... như sắp gãy đến nơi!
Phản ứng đầu tiên của Trì Yến đương nhiên là ôm lấy Thương Lộc để cô không bị ngã.
Một tay anh giữ chặt vai cô, sau đó khẽ xoay người để chắn giữa cô và cậu bé kia, đồng thời giơ tay chặn lại trán đứa nhỏ.
Khung cảnh lúc này bỗng trở nên buồn cười.
Bàn tay Trì Yến giống như một bức tường, trong khi cậu nhóc vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cứ thế khóc lóc lao về phía trước, chỉ là... chẳng thể nhúc nhích thêm được chút nào.
Có lẽ nhận ra rằng dù có chạy thế nào cũng không thể tiến lên, cậu bé dứt khoát ngồi bệt xuống đất, khóc ré lên.
Lúc này, Thương Lộc cuối cùng cũng hoàn hồn, cô chống vào eo Trì Yến để đứng vững, trước tiên kéo giãn khoảng cách giữa hai người, sau đó một tay ôm lấy eo mình, nhìn về phía cậu nhóc vẫn đang khóc lóc trên sàn.
Ngay lúc đó, một người phụ nữ tay xách túi đồ chạy vội đến, hoảng hốt kéo con trai mình dậy, liên tục xin lỗi, giải thích rằng cậu bé mắc chứng hiếu động, thật sự không cố ý.
Gặp tình huống này cũng chẳng còn cách nào khác, Thương Lộc chỉ có thể phất tay tỏ ý hiểu, nhưng bàn tay còn lại vẫn nắm chặt cánh tay Trì Yến, bấu vào thật chặt.
Trì Yến nhíu mày, hỏi: "Đau lắm à?"
"Ừm." Thương Lộc gật đầu, giơ tay sờ thử lưng mình, rồi lập tức nhăn mặt than thở: "Lẽ ra tớ không nên vì siêu thị có điều hòa mà chỉ mặc mỗi cái sơ mi mỏng. Nếu mặc một cái hoodie thì đâu đến nỗi này."
Sau khi về nhà.
Thương Lộc đứng trước gương trong phòng khách, vén áo sơ mi lên, cố gắng nhìn vết thương trên lưng mình.
Một mảng bầm tím nhỏ.
Nhưng thật ra cũng không quá nghiêm trọng. Dù sao thì lúc quay phim, bị va đập là chuyện thường, loại vết bầm thế này cũng chẳng hiếm trên người cô.
Thương Lộc tự an ủi mình như vậy, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào vết bầm kia, cơn đau vẫn khiến sắc mặt cô khẽ thay đổi.
Chuông cửa vang lên.
Thương Lộc buông mép áo sơ mi xuống, đi ra mở cửa.
Bên ngoài, như dự đoán, vẫn là Trì Yến. Trên tay anh cầm một túi chườm đá nhỏ, giọng trầm thấp nói: "Chườm một chút đi."
"Được." Thương Lộc đáp lời, nhưng cô không đưa tay nhận túi chườm mà rất tự nhiên nằm sấp xuống sofa, kéo áo sơ mi lên.
Trì Yến không nói gì.
Mãi đến khi đã nằm xuống, Thương Lộc mới sực nhớ ra—đây không phải đoàn phim, mà là nhà cô. Người phía sau cũng không phải trợ lý, mà là Trì Yến.
Cô vừa định bật dậy, nói một câu kiểu như "Cảm ơn cậu, để tớ tự làm," thì đã cảm nhận được hơi lạnh từ túi chườm áp lên lưng, cùng với lòng bàn tay của người đàn ông kia vô tình lướt qua da thịt cô trong thoáng chốc. Một cảm giác lạnh buốt pha lẫn tê dại truyền đến, khiến cơ thể cô khẽ run lên.
Thương Lộc không quay đầu lại, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt Trì Yến dừng lại trên người mình—thậm chí có thể nói là tập trung vào làn da lộ ra ngoài áo.
Cảm giác này có chút kỳ lạ, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi, giọng Trì Yến đã vang lên trước, mang theo chút áp lực đè nén:
"...... Vết sẹo trên lưng cậu, là chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Trì Yến dừng lại.
Trên làn da trắng mịn, vết bầm tím vốn dĩ đã rất chói mắt, nhưng sau khi được túi chườm che lại thì tạm thời không còn nhìn rõ.
Chỉ là, phía trên đó, anh lại trông thấy một vết sẹo.
"Sẹo?" Trong khoảnh khắc, Thương Lộc không kịp phản ứng. Vì lưng là nơi cô hiếm khi nhìn thấy, nên sau một hồi suy nghĩ, cô mới nhớ ra và đáp: "Chuyện từ rất lâu trước rồi."
Trì Yến lại hỏi thẳng: "Là do đóng phim hay vì Khương Diệc?"
"...... Khương Diệc."
Thương Lộc không định nói dối Trì Yến. Sau khi trả lời, cô vùi mặt vào gối ôm, khẽ nói: "Chuyện đã qua rồi."
Đó là chuyện từ rất lâu trước đây. Khi ấy, cô định mang cơm trưa đến cho Khương Diệc. Nhưng vì Ninh Lâm đã đến, anh ta vội vàng đẩy cô ra.
Đúng lúc đó, trong phòng có một chiếc đinh nhọn trên tường—và nó cứ thế cứa qua lưng cô.
Thật sự đã rất lâu rồi, Trì Yến không nhắc đến, còn Thương Lộc thì cũng gần như đã quên mất.
Dù sao, bị thương khi đóng phim cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần không phải vết thương lộ ra bên ngoài hay ảnh hưởng đến công việc, cô cũng chẳng mấy để tâm. Thậm chí, ngay cả những vết sẹo do phẫu thuật, cô cũng lười đi xử lý.
Cô nghe thấy giọng Trì Yến vang lên, lặp lại lời cô vừa nói: "Ừ, chuyện đã qua rồi."
*
Với Văn Nhân Ngôn, gần đây có hai chuyện kỳ lạ xảy ra ở thủ đô.
Thứ nhất, cậu bạn thân của anh hình như phát điên rồi.
Lần đó, khi Văn Nhân Ngôn gọi video cho Trì Yến để nhờ hướng dẫn một vài mẹo trong trò chơi mới, anh lại thấy đối phương đang chuẩn bị nấu ăn, thậm chí còn mặc một chiếc tạp dề.
Ừm... đến đây thì vẫn có thể xem là bình thường.
Nhưng ai đó có thể nói cho anh biết không, tại sao có người lại mặc thêm một chiếc áo khoác dài bên ngoài tạp dề?!
Rốt cuộc thì chiếc tạp dề đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Đầu óc có vấn đề à?!
Nhưng khi biết chiếc tạp dề đó là do Thương Lộc tặng, Văn Nhân Ngôn chỉ đành im lặng: "OK, tôi không nói gì nữa."
Chuyện thứ hai cũng kỳ lạ không kém.
Nghe nói Khương Diệc bị cha anh ta đánh một trận. Thoạt nghe thì chẳng có gì bất thường.
Nhưng vấn đề là ông ấy hình như đã nắm đúng vị trí thắt lưng mà đánh, đến mức Khương Diệc phải nhập viện nằm mấy ngày, cả quá trình chỉ có thể nằm sấp, không thể trở mình.
Hai cha con này có thù oán gì sao?
Quan trọng hơn là—đánh một người đàn ông mà lại nhắm vào thắt lưng? Chẳng lẽ ông ấy hận đến mức muốn đoạn tuyệt hậu duệ của mình à? Quá đáng thật sự!
*
Rất nhanh, đến ngày chính thức phát sóng của "Đường đời".
Chỉ trong đêm đầu tiên, tỷ suất người xem trên đài truyền hình địa phương đã vượt mốc 1.5 và vẫn tiếp tục tăng. Bộ phim kết hợp giữa chủ nghĩa hiện thực và điều tra phá án, mở đầu đã tràn ngập bí ẩn, các mâu thuẫn và xung đột kịch tính, nhịp độ nhanh cuốn hút vô số khán giả bàn luận sôi nổi.
【Ôi trời ơi, "Đường đời" thật sự quá đỉnh! Từ đầu phim tôi đã bắt đầu khóc theo rồi. Diễn xuất của từng vai phụ đều quá xuất sắc!】
【Đặc biệt là Tưởng Tinh! Chị ấy vào vai nữ cảnh sát cực kỳ bình tĩnh nhưng vẫn đầy cuốn hút, aaaa tôi muốn cong luôn rồi】
【Đạo diễn Hàn Thành đúng là đỉnh! Cách xây dựng nội dung quá tốt, từng chi tiết đều rất xuất sắc, mỗi câu chuyện nhỏ trong phim đều mang tính cá nhân cao】
【Sao tôi cứ cảm thấy ở một số phân cảnh có bóng dáng của Tống Trạch Khiêm nhỉ... Hay là tôi tưởng tượng ra?】
【Bạn phía trên không hề nhìn nhầm đâu! Xem danh sách cảm ơn của biên kịch đi, có tên Tống Trạch Khiêm đấy. Có lẽ anh ấy cũng góp phần chỉnh sửa kịch bản】
【Tôi đã có thể hình dung cảnh "Đường đời" càn quét các giải thưởng trong nước rồi】
【Từ biên kịch, đạo diễn cho đến từng nhân viên hậu trường, từng diễn viên phụ, mới có mấy tập thôi mà không hề có điểm nào đáng chê. Lâu lắm rồi tôi mới xem một bộ phim mà không cần tua nhanh như này】
Dù phần cốt truyện chính thức mà Thương Lộc đóng chưa được phát sóng, nhưng vì nhân vật của cô là sợi dây xuyên suốt toàn bộ câu chuyện, nên chỉ với vài phân cảnh xuất hiện ban đầu, cô đã tạo nên chủ đề bàn luận sôi nổi trên mạng.
Cư dân mạng đều cảm thấy bất ngờ.
【Vì sao Thương Lộc xuất hiện ít như vậy, nhưng mỗi lần lên hình tôi đều muốn xem đi xem lại chứ?】
【+1, dù tất cả các câu chuyện trong phim đều cuốn hút, nhưng hiện tại, nhân vật ta mong chờ nhất chính là Thương Lộc.】
【Gương mặt của cô ấy thật sự quá đẹp, mang theo một câu chuyện riêng. Sự mong manh pha lẫn vẻ quyến rũ, như viên kim cương sắp vỡ vụn. Bi kịch có phải là cách để khiến mọi thứ trở nên đáng giá hơn không? Tôi muốn nhìn thấy khoảnh khắc cô ấy bùng nổ trên màn ảnh (xin lỗi, tôi hơi biến thái một chút).】
Với sức nóng của "Đường đời", Thương Lộc lại nhận được tin nhắn từ biên kịch Dư Kỳ.
Anh nói kịch bản mới đã hoàn thành, đội ngũ sản xuất về cơ bản vẫn giữ nguyên như "Đường đời". Anh hỏi cô có thời gian rảnh không, có thể xem qua kịch bản trước rồi hẹn lịch thử vai.
Thương Lộc lập tức trả lời ngay.
【Đương nhiên là có!】
【Cuối tuần này em có lịch quay show tạp kỹ, nhưng tuần sau thì thời gian nào cũng được. Nửa tháng tới em đều rảnh!】
Thật ra dạo gần đây có không ít kịch bản được gửi đến cho cô, trong đó cũng có vài dự án khá hấp dẫn.
Nhưng sau khi cân nhắc, cô vẫn chưa nhận lời dự án nào.
Bởi vì cô nhớ rất rõ cuộc trò chuyện giữa Hàn Thành và Dư Kỳ, trong lòng vẫn thiên về việc hợp tác thêm một lần nữa với họ.
Nhất là khi Dư Kỳ nói đội ngũ sản xuất của dự án mới gần như không thay đổi so với "Đường đời", cô càng thêm động lòng.
Thương Lộc hiểu rõ năng lực của những người trong đoàn phim Hàn Thành.
Họ đều là những người xuất sắc trong lĩnh vực của mình, và khi làm việc với họ, cô luôn có thể học được những điều mới mẻ.
Không lâu sau, cô nhận được kịch bản mà Dư Kỳ gửi qua.
【Kịch bản song nữ chủ, em có thể chọn nhân vật nào mà mình thích hơn.】
Thế nhưng, khi vừa lật xem vài trang, tâm trạng của Thương Lộc lại có chút phức tạp.
Bộ phim mới kể về câu chuyện của hai nữ sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, cùng nhau khởi nghiệp.
Kịch bản còn lồng ghép yếu tố hỗ trợ người nghèo ở vùng nông thôn, nhìn qua đã biết đây là một dự án được ưu tiên đề xuất từ cấp trên.
Hơn nữa, với sự kết hợp của Hàn Thành và Dư Kỳ – một cặp đôi đạo diễn-biên kịch cực mạnh, thì đây đúng là một dự án rất đáng để tham gia.
Rốt cuộc, đoàn phim của Hàn Thành luôn là sự lựa chọn tốt nhất.
Dự án này không hề có bất kỳ yếu tố rủi ro nào, lại là tài nguyên tốt nhất mà cô có thể tiếp cận ở thời điểm hiện tại.
Huống hồ, đây là Hàn Thành làm đạo diễn!
Từ một nữ phụ số 6 có thể vươn lên thành nữ chính số 1, đây là cơ hội mà bất kỳ nữ diễn viên nào cũng không thể từ chối được.
Nhưng khi tiếp tục đọc kịch bản, cô dần nhận ra rằng bản thân không có quá nhiều sự đồng cảm với cả hai nữ chính.
Cảm giác này có gì đó không đúng lắm.
Nói thẳng ra một chút...
Dường như đây không phải vai diễn mà cô mong muốn, cô cũng không thích nó đến mức đó.
Thương Lộc nhất thời do dự, cảm thấy khó có thể đưa ra quyết định trong thời gian ngắn.
May mà Dư Kỳ nói rằng kịch bản chi tiết vẫn còn cần chỉnh sửa, vì vậy thời gian thử vai chính thức sẽ được ấn định sau mười ngày nữa. Cô vẫn còn đủ thời gian để đọc kỹ kịch bản rồi mới đưa ra quyết định thận trọng.
*
Trước khi ghi hình tập thứ chín của 《 Người Tôi Ghét Nhất 》, Gạo Kê đã hoàn thành tất cả các thủ tục nhập học và chính thức trở thành học sinh lớp 6.
Thương Lộc và Hứa Tắc cùng nhau đưa Gạo Kê đến trường, giúp cô bé sắp xếp hành lý và chuẩn bị đầy đủ mọi vật dụng sinh hoạt cần thiết.
Bạn cùng phòng của Gạo Kê, khi thấy người đưa cô bé đến trường lại là Thương Lộc và Hứa Tắc, đã kinh ngạc đến mức tròn mắt, suýt chút nữa thì ngã ngửa.
Mà trên bàn học của cô bé ấy còn dán một tấm poster của Diệp Lục.
Thương Lộc lập tức hiểu ra, liền gọi video cho Diệp Lục, sau đó đưa điện thoại cho Gạo Kê và bạn cùng phòng của cô bé.
Diệp Lục vốn đang trong trạng thái lờ đờ, mắt cũng chẳng buồn mở, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn ở đầu dây bên kia thét lên đầy kích động, anh ta liền bật dậy ngay tức khắc, còn làm bộ chỉnh lại kiểu tóc rất nghiêm túc.
"Không sai, anh chính là Diệp Lục, cảm ơn em vì đã yêu thích anh."
......
"Nhớ học tập chăm chỉ nhé, anh sẽ luôn cổ vũ cho em."
Giọng nói này dịu dàng đến mức khiến Thương Lộc nổi cả da gà.
Cho đến khi cuộc gọi kết thúc, cô bé kia vẫn vui vẻ như đang trong mơ, sau đó nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, em sẽ giữ kín bí mật này!"
Thương Lộc: "...... Thật ra không cần giữ cũng được."
Nhưng cô bé lập tức lắc đầu quầy quậy: "Không được đâu, lớp em có rất nhiều fan của Diệp Lục, anh ấy không thể gọi điện cho các bạn ấy được!"
Thương Lộc: "......"
Hả, Diệp Lục nổi tiếng trong giới tiểu học đến vậy sao?
Thôi kệ, chuyện này không quan trọng.
*
Trong nháy mắt, tập thứ chín của chương trình 《Người Tôi ghét Nhất》 đã bắt đầu.
Tập này có một chủ đề đặc biệt mang tên 《Bạn Tốt Của Tôi》.
Nhìn tên cũng có thể đoán được, mỗi khách mời đều có thể mời một người bạn thân đến tham gia.
Trong số sáu cặp bạn bè, có một đôi thực chất chỉ là "bạn giả". Mọi người cần thông qua các phần trò chơi để tìm ra cặp đôi đó.
Nếu thành công tìm ra "bạn giả", cặp bạn thân chiến thắng thử thách. Nếu thất bại, toàn bộ khách mời sẽ phải chịu hình phạt.
Thương Lộc không nhận được nhiệm vụ mời bạn, nên cô hiểu rõ rằng, rất có thể "bạn giả" chính là cô.
Hơn nữa, buổi ghi hình hôm nay cũng có một điểm đặc biệt. Trong khu biệt thự có sáu căn phòng cách âm tạm thời. Mỗi khách mời khi đến nơi sẽ treo bảng tên mình lên trước cửa phòng và gặp bạn của mình ở đó.
Những cặp bạn thân thực sự chỉ cần ngồi cùng nhau đợi chương trình chính thức bắt đầu. Còn "bạn giả" sẽ phải tranh thủ khoảng thời gian này để bịa ra một câu chuyện về tình bạn của họ. Câu chuyện càng chi tiết, càng hợp lý thì càng dễ tránh bị lộ sơ hở về sau.
Người đến đầu tiên là Diệp Lục.
Diệp Lục cười tươi, vẫy tay với máy quay: "Chào mọi người! Tôi sắp đi gặp bạn thân của mình đây! Hôm nay chúng tôi nhất định sẽ dùng đôi mắt tinh tường để tìm ra cặp bạn giả!"
Thế nhưng cư dân mạng không nể mặt anh chút nào.
【Ai cũng biết, hễ ai tuyên bố chắc chắn thế nào cũng bị vả mặt.】
【Diệp Lục à, mẹ cũng muốn tin tưởng con lắm, nhưng mà... Thôi, hy vọng bạn của con là người thông minh.】
Sau khi Diệp Lục vào căn phòng của mình, người thứ hai xuất hiện là Lâm Nhan Nhan.
Trên tay cô ấy thậm chí còn cầm một chiếc kính lúp, làm ra vẻ thám tử phá án: "Hãy tin tưởng tôi, thám tử Lâm sẽ vượt qua muôn vàn thử thách để tìm ra chân tướng!"
【Nói thế nào nhỉ... Công chúa và Diệp Lục có tỷ lệ thành công chắc cũng xấp xỉ nhau thôi. Đại khái đều là con số 0. (Trừ phi hai người này có bạn thân thật sự thông minh thì tôi chưa nói.)】
【Là một khán giả trung lập, có phải chương trình này càng kém thông minh thì càng tự tin không nhỉ? (Xin lỗi, lần sau tôi sẽ cân nhắc lại phát ngôn này.)】
Người tiếp theo xuất hiện là Tống Trạch Khiêm.
Anh ta lại càng thẳng thắn hơn: "Nếu tôi còn không tìm ra thì chắc không ai có thể tìm được nữa."
【Đạo diễn Tống! Tiếp tục diễn vai thần thám đi nào!】
【Tôi lại thấy Thương Lộc có khả năng làm tốt vụ này.】
【Thật ra, người có cơ hội thành công cao nhất chính là Thương Lộc và Tống Trạch Khiêm...? Vì hình như chỉ có hai người này là có đầu óc tốt nhất.】
【Hôm nay mọi người đang làm gì vậy? Sao ai vừa xuống xe cũng lập tức tự tin thế? Ha ha ha! Ai cũng lập flag* hết à?】
*(Flag: Đặt trước một tuyên bố chắc chắn, nhưng sau đó kết quả thường đi ngược lại.)
Hứa Tắc, Tưởng Tinh và Thương Lộc đến gần như cùng lúc. Cả ba không hề tuyên bố hùng hồn trước ống kính mà chỉ trò chuyện nhẹ nhàng rồi đi thẳng đến căn phòng của mình.
Dù biết chắc chắn rằng bạn cùng phòng của mình là "bạn giả", nhưng Thương Lộc cũng không biết chính xác đó là ai. Cô vẫn hy vọng người đó ít nhất là một người quen biết.
Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, khi nhìn thấy Đường Khinh Khinh đang ngồi bên trong, Thương Lộc lập tức muốn thu hồi suy nghĩ vừa rồi.
Thà là một người xa lạ còn hơn!
Cô và Đường Khinh Khinh là bạn tốt sao? Cô có thể tưởng tượng ngay cảnh Lâm Nhan Nhan khi biết chuyện sẽ có biểu cảm thế nào—Cứu tôi với!
Khoảnh khắc thấy Thương Lộc, Đường Khinh Khinh lập tức né tránh ánh mắt, nhìn thẳng lên trần nhà.
Cư dân mạng xem livestream chỉ cần nhìn thoáng qua cũng hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra.
【Ha ha ha, không ngờ "bạn giả" lại rơi vào nhóm của Thương Lộc!】
【Sao lại là Đường Khinh Khinh chứ? Tôi nhớ không nhầm thì công chúa với cô ấy đâu có quan hệ tốt?】
【Vẻ mặt của Thương Lộc lúc này đúng là điển hình của chữ "khó xử".】
【Thương Lộc, coi như xong đời rồi nha (hả hê hóng drama).】
Thương Lộc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kéo ghế ngồi xuống, nhìn thẳng Đường Khinh Khinh rồi nói: "Thôi được rồi, bịa một chút về tình bạn của chúng ta đi."
Nghe Thương Lộc chủ động bắt chuyện, Đường Khinh Khinh miễn cưỡng liếc nhìn cô, đáp: "Tùy cô thôi, thế nào cũng được."
【"Bịa một chút về tình bạn của chúng ta"—câu này làm tôi cười xỉu!】
【Ha ha ha, Thương Lộc đúng là biên kịch online mà!】
Thương Lộc suy nghĩ một lúc, sau đó nói thẳng: "Mọi người đều biết quan hệ giữa cậu và Lâm Nhan Nhan không tốt, vậy nên câu chuyện tình bạn của chúng ta bắt đầu từ việc hai người các cậu cãi nhau. Tôi đứng giữa làm cầu nối giúp hai người giảng hòa, thế là tự nhiên chúng ta trở thành bạn bè."
Đường Khinh Khinh gật đầu ngay lập tức, tỏ vẻ: "Được thôi."
Thương Lộc nghĩ rất đơn giản, dù sao nhiệm vụ của chương trình vẫn phải hoàn thành, nhưng cô cũng không muốn khiến Lâm Nhan Nhan khó chịu. Vì thế, cô cố tình tạo ra một lỗ hổng để Lâm Nhan Nhan nhận ra sơ hở, bởi lẽ cô chưa bao giờ thật sự đứng ra hòa giải giữa Lâm Nhan Nhan và Đường Khinh Khinh.
Ngay lúc này, một loạt bình luận kỳ lạ bất ngờ xuất hiện.
【Mọi người mau qua xem livestream tổng của chương trình đi! Hóa ra hôm nay ai cũng nói năng vòng vo! Họ lại chơi chiêu gì nữa đây?!】
【???】
【Sao lại có chế độ tự động che từ khóa vậy? Cái này là trò gì thế? Tôi đang xem chương trình hay lạc vào kênh truyền hình Tấn Giang đây?】
【Tôi cũng thấy, thử gõ xem... ***?】
Trên livestream xuất hiện thông báo nhắc nhở.
[Để tránh tiết lộ nội dung chương trình, lần này tất cả phòng livestream cá nhân sẽ tự động che các từ khóa quan trọng.]