Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 68

Tình huống này có chút xấu hổ.

 

Sau khoảnh khắc ngắn ngủi ngơ ngác, Thương Lộc lấy lại tinh thần, đồng thời nhớ ra lần trước gặp Tiểu Điềm Điềm tại trường học này.

 

Hôm đó, Tiểu Điềm Điềm nhờ cô vẽ một hình ảnh cho một người bạn, nhưng không nói tên, chỉ yêu cầu cô vẽ một vầng trăng.

 

Vầng trăng đó hẳn là Trích Nguyệt Lượng.

 

Cổ vũ, tiếp ứng... Nói cách khác, Trích Nguyệt Lượng không chỉ là fan của cô mà còn là một trong những người quản lý nhóm fan hâm mộ.

 

Thương Lộc đã gặp rất nhiều fan của mình. Mỗi lần họ đến cổ vũ, cô đều cố gắng nhớ khuôn mặt và ID của từng người. Tuy nhiên, có một fan đặc biệt, người đã chi rất nhiều tiền nhưng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô để nhận danh phận – một ID bí ẩn mang tên "Không Thích Thái Dương."

 

Không Thích Thái Dương.

 

Trích Nguyệt Lượng.

 

Câu trả lời quá rõ ràng.

 

Đầu óc Trích Nguyệt Lượng lập tức trống rỗng. Cô ấy mở miệng định giải thích: "Chuyện này là..."

 

Nhưng còn chưa kịp nói ra.

 

Thương Lộc đã nhìn thẳng vào cô và nhẹ giọng nói: "Không Thích Thái Dương."

 

Trích Nguyệt Lượng: "?!"

 

Sao cô ấy biết được????????!

 

Trình Bảo Kiều đứng bên cạnh quan sát nhưng không hiểu nổi bầu không khí kỳ lạ giữa ba người, liền thẳng thắn hỏi: "Lộc Lộc, các em quen nhau à?"

 

Thương Lộc cũng không giải thích gì nhiều, chỉ đáp: "Dạ, xem như bạn bè ạ."

 

Trình Bảo Kiều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chỉ nói: "Vậy mấy em cứ trò chuyện đi, chị xuống lầu lái xe, chờ dưới đó nhé."

 

"Được ạ." Sau khi Thương Lộc đồng ý, Trình Bảo Kiều nhanh chóng rời đi. Trong phòng học chỉ còn lại ba người họ.

 

Trích Nguyệt Lượng vô cùng xấu hổ.

 

Cô ấy chợt nhớ đến những ngày cấp ba thầm mến một cậu bạn, giả vờ lạnh lùng trước mặt người ta, để rồi cuối cùng bị lật tẩy ngay tại chỗ vì bức thư tình mình viết.

 

Thương Lộc lại có chút bất ngờ. Nhìn Trích Nguyệt Lượng mặt ngày càng đỏ lên, cô chỉ hỏi: "Muốn chụp ảnh chung không?"

 

Trích Nguyệt Lượng sững người, nhưng phản ứng của cơ thể nhanh hơn suy nghĩ. Đến khi kịp nhận ra, cô ấy đã giơ điện thoại lên và chụp ảnh chung với Thương Lộc rồi.

 

Với Thương Lộc mà nói, việc Tiểu Điềm Điềm từ fan của cặp đôi Khương Diệc Ninh - Lâm Nhan Nhan chuyển sang làm fan của cô đã đủ khiến cô bất ngờ. Không ngờ, ngay cả Trích Nguyệt Lượng cũng là fan của mình.

 

Hơn nữa, cô đã nhìn thấy ID "Không Thích Thái Dương" từ rất lâu rồi. Có lẽ, Trích Nguyệt Lượng đã thích cô từ trước cả khi Tiểu Điềm Điềm trở thành fan.

 

Thương Lộc không nhịn được tò mò hỏi: "Cậu thích tôi vì điều gì vậy?"

 

Trích Nguyệt Lượng buột miệng đáp ngay: "Vì cô xinh đẹp!"

 

Tiểu Điềm Điềm đứng ra làm chứng, khẳng định lời Trích Nguyệt Lượng nói là thật: "Lúc nhờ tôi chuyển lời cho chị, cô ấy nói là xinh đẹp, lại xinh đẹp, vẫn là xinh đẹp!"

 

Thương Lộc: "......?"

 

Đây thật sự là lời khen chân thành và chuyên tâm nhất mà cô từng nghe trong đời.

 

Thương Lộc không nhịn được mà bật cười, Trích Nguyệt Lượng thì đỏ mặt hơn.

 

Vì công việc và xuất thân, Trích Nguyệt Lượng đã tham gia không ít bữa tiệc và gặp gỡ nhiều ngôi sao, nhưng chỉ duy nhất khi đứng trước Thương Lộc, cô ấy mới cảm thấy hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

 

Mãi đến khi Thương Lộc rời đi, cô mới lúng túng thốt ra một câu: "Thật ra em còn là fan mẹ của chị!"

 

Ôi trời, thật là đáng yêu, giọng nói dịu dàng, nụ cười lại ấm áp, đúng là cô ngỗng nhỏ đáng yêu của em!

 

Tiểu Điềm Điềm đứng bên cạnh chống cằm, suy tư nói: "Tớ là fan CP."

 

Trích Nguyệt Lượng: "?"

 

Cô ấy quay sang nhìn Tiểu Điềm Điềm với vẻ khó hiểu: "Cậu lại lên cơn cái gì nữa vậy?"

 

"Tớ vốn dĩ thích couple Thương Lộc và Hứa Tắc, kiểu nữ thần lạnh lùng và chàng trai trung khuyển nội liễm. Sau đó lại thích couple Thương Lộc và Âu Dịch, một cặp đôi may mắn và đầy mê tín. Nhưng bây giờ, tớ phát hiện ra một cặp đôi còn tuyệt vời hơn." Tiểu Điềm Điềm nghiêm túc nói: "Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan. Tớ muốn gia nhập fandom của hai người họ."

 

Dù Thương Lộc nói đó là bạn trai cô ấy có sở thích giả gái, nhưng mình đâu phải ngốc, lúc đó nhìn qua là biết đối phương không có yết hầu.

 

Lần trước mình hỏi "bạn gái" của Thương Lộc, cô ấy cũng không phủ nhận. Người duy nhất có thể xuất hiện bên cạnh Thương Lộc vào thời gian đó, chẳng phải là Lâm Nhan Nhan sao?

 

Dù biết họ chỉ đùa thôi, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc mình tiếp tục "ship CP" một cách nhiệt tình!

 

Trích Nguyệt Lượng không hiểu nổi: "Sao cậu cứ phải "ship CP" vậy?"

 

Tiểu Điềm Điềm nghiêm túc đáp: "Theo đuổi idol mà không "ship CP" thì mất đi một nửa niềm vui rồi."

 

Trích Nguyệt Lượng: "......"

 

Fan độc duy cảm thấy bất lực.

 

*

 

Bên kia.

 

Thương Lộc và Trình Bảo Kiều đến một quán ăn gần đó và yêu cầu một phòng riêng.

 

Trong lúc chờ đồ ăn, Trình Bảo Kiều giúp Thương Lộc xem kịch bản và nhanh chóng nhận xét: "Kịch bản thì hay đấy, nhưng không phù hợp với em."

 

Thương Lộc đặt ly nước trong tay xuống và nghiêm túc nhìn Trình Bảo Kiều.

 

"Mặc dù nội dung nói về một nữ sinh viên khởi nghiệp và hỗ trợ người nghèo, nhưng trọng tâm thực sự của nhân vật lại nằm ở giai đoạn sau, khi họ đã ngoài 30 tuổi." Trình Bảo Kiều lật kịch bản và nói: "Trải nghiệm sống và độ tuổi của em hiện tại không đủ để thể hiện chiều sâu của nhân vật. Nếu em thực sự muốn diễn, thì phải bỏ công sức tìm hiểu và trải nghiệm cuộc sống của những người này... Nhưng mà, thời gian không còn đủ nữa. Từ góc độ cá nhân của chị, dù đây là đoàn phim Hàn Thành, nhưng nó không phải là lựa chọn tốt nhất cho em lúc này. Nếu không thể diễn đạt một cách hoàn hảo, thì thà chọn những bộ phim thần tượng còn tốt hơn."

 

Trình Bảo Kiều nói xong, nhìn sang Thương Lộc: "Em chưa đến độ tuổi vội vàng chuyển hình. Thanh xuân tươi đẹp của em còn dài, cứ đóng thêm nhiều vai phù hợp với lứa tuổi này. Đó chính là quá trình tích lũy kinh nghiệm. Chị thấy em đã làm rất tốt rồi."

 

Những lời Trình Bảo Kiều nói cũng là điều mà Thương Lộc luôn trăn trở trong lòng.

 

Kịch bản này và nhân vật không phù hợp với cô, nên mấy ngày nay, dù cố gắng luyện tập ở nhà, cô vẫn cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên, vì đây là tác phẩm của một đoàn làm phim danh giá, mọi diễn viên đều mơ ước được tham gia, nên cô vẫn luôn do dự.

 

Mà bây giờ, những lời của Trình Bảo Kiều đã giúp Thương Lộc hoàn toàn đưa ra quyết định.

 

Con đường phía trước cứ từng bước mà đi, không cần vội vã.

 

Bây giờ có bỏ lỡ, đợi đến khi mình đủ xuất sắc, mọi thứ đều sẽ đến.

 

 

Vì vậy, cuối cùng Thương Lộc đã lịch sự trả lời Dư Kỳ, bày tỏ rằng bản thân không phù hợp với kịch bản này, hy vọng sau này có cơ hội sẽ hợp tác trong các dự án khác.

 

Đêm hôm đó, Tống Trạch Khiêm bất ngờ gọi điện đến.

 

Lúc đó, Thương Lộc đang tập yoga, nghe thấy chuông điện thoại reo, nhìn thấy tên "Tống Trạch Khiêm" hiện lên trên màn hình, cô vô cùng ngạc nhiên.

 

Đây dường như là lần đầu tiên Tống Trạch Khiêm chủ động gọi điện cho cô, à không... thậm chí là lần đầu tiên chủ động liên lạc.

 

Từ sau khi trở nên thân thiết, ngoài việc từng nói vài câu liên quan đến chuyện Gạo Kê, hai người gần như không có bất kỳ liên hệ nào khác.

 

Thế nên, Thương Lộc lập tức nghe máy: "Tống đạo?"

 

"Ừ." Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên, Tống Trạch Khiêm vẫn giữ phong cách thẳng thắn như mọi khi, đi thẳng vào vấn đề: "Cô từ chối kịch bản mới của Hàn Thành?"

 

"Đúng vậy." Thương Lộc trả lời, sau đó thắc mắc: "Sao anh biết?"

 

"Hôm nay anh ta ăn tối với tôi, vì chuyện này mà buồn bực uống thêm vài ly rượu. Anh ta nói rằng, trên con đường sự nghiệp của mình, người duy nhất anh ta muốn mời diễn chính là cô, không ngờ cô lại từ chối." Tống Trạch Khiêm nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó bình luận: "Nhưng từ chối cũng tốt, hai nhân vật đó không phù hợp với cô. Không biết vì sao anh ta lại tin tưởng cô đến vậy, cô cùng lắm chỉ hợp diễn mấy cảnh của sinh viên mới tốt nghiệp."

 

Dù trong lòng Thương Lộc cũng nghĩ như vậy, nhưng nghe Tống Trạch Khiêm nói thẳng ra như vậy, cô không cam lòng mà phản bác: "Tống đạo xem thường tôi vậy sao?"

 

Tống Trạch Khiêm thản nhiên đáp: "Tôi đã rất coi trọng cô rồi. Ít nhất tôi tin rằng cô có thể diễn tốt mấy cảnh đầu tiên."

 

Thương Lộc: "......."

 

Người bình thường sẽ không chọn cách cãi nhau với Tống Trạch Khiêm, vì nếu thắng thì chỉ thêm bực mình, mà thua lại càng tức tối.

 

Vì vậy, Thương Lộc thẳng thắn hỏi: "Vậy Tống đạo gọi điện cho tôi là có chuyện gì? Không lẽ chỉ để chế giễu tôi thôi sao?"

 

Tống Trạch Khiêm im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi có một kịch bản, có một nhân vật rất hợp với cô, muốn thử không?"

 

Nói xong, anh ta còn cố tình bổ sung: "Nói trước nhé, tôi chỉ cho cô một cơ hội thử vai thôi."

 

Thương Lộc phản ứng một chút, sau đó cười đáp: "Được thôi, nhưng nói luôn từ đầu, nếu kịch bản không hay hoặc nhân vật không phù hợp, tôi đã từ chối đạo diễn Hàn Thành được thì cũng đủ sức từ chối anh."

 

Tống Trạch Khiêm khẽ cười, giọng nói đầy chắc chắn: "Cô nhất định sẽ thích kịch bản này."

 

Thương Lộc chỉ "À" một tiếng, thái độ không có gì thay đổi: "Vậy thì tôi chờ xem."

 

Tuy nhiên, sự bình tĩnh của Thương Lộc chỉ là giả vờ.

 

Ngay khi cúp máy, cô liền tự vỗ vào mặt mình.

 

Đau thật, không phải là mơ.

 

Cô vừa mới từ chối đoàn phim của Hàn Thành, còn đang tiếc nuối vì trong thời gian ngắn không thể hợp tác với một ekip chất lượng như vậy, vậy mà Tống Trạch Khiêm lại chủ động tìm đến cô sao? Cô thực sự may mắn đến vậy à?

 

Dù Tống Trạch Khiêm chỉ nói là cho cô một cơ hội thử vai, nhưng chỉ cần cô yêu thích kịch bản và nhân vật, cho dù có khó khăn đến đâu, cô cũng nhất định sẽ làm tốt nhất.

 

Chẳng bao lâu sau, Thương Lộc đã nhận được kịch bản do Tống Trạch Khiêm gửi qua.

 

Kèm theo một tin nhắn.

 

【 Chi tiết vẫn chưa được chỉnh sửa hoàn chỉnh, nhưng hướng đi của câu chuyện sẽ không thay đổi. 】

 

Thương Lộc mở kịch bản ra, đập vào mắt cô là tiêu đề: 《Ác》

 

Cô tiếp tục đọc.

 

Rất nhanh, cô nhận ra Tống Trạch Khiêm nói không sai, cô thực sự thích kịch bản này.

 

Kịch bản này được lấy cảm hứng từ một sự kiện thực tế từng gây chấn động dư luận hai năm trước, sau khi được cải biên đôi chút để sáng tác.

 

Câu chuyện diễn ra tại một ngôi làng nghèo khó và lạc hậu ở vùng xa xôi hẻo lánh. Tại đây, những bé gái sinh ra thường bị nhấn chìm ngay từ khi mới lọt lòng vì không thể nối dõi tông đường. Tuy nhiên, chính những gia đình nghèo khổ này lại đau đầu vì không đủ tiền cưới vợ cho con trai do số lượng phụ nữ trong làng vô cùng khan hiếm.

 

Vì vậy, trong ngôi làng này, những chuyện như "mua vợ", "đổi vợ", thậm chí là "anh em chung vợ" diễn ra tràn lan.

 

Thế nhưng, không ai cho rằng đó là điều sai trái, bởi hầu như nhà nào cũng dựa vào cách này để duy trì nòi giống.

 

Những kẻ buôn người cũng xem đây là cơ hội kiếm lời. Làng quá xa xôi, từ đây đi bộ ra thị trấn gần nhất cũng mất vài giờ. Những cô gái bị bán đến đây, dù không ai ngăn cản, cũng không thể thoát ra nổi vì những con đường núi quanh co, không thể phân biệt được phương hướng.

 

Có thể nói, nơi đây giống như một "đào nguyên thế ngoại", nhưng không phải vì nó tươi đẹp, mà vì nó hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

 

Chính vì vậy, vô số cô gái bị lừa từ các thị trấn rồi bị bán đến đây. Giá cả của họ được định dựa trên ngoại hình và khả năng sinh nở.

 

Ngôi làng rất lớn, cứ cách vài nhà lại có một "người vợ", "con dâu" hay "mẹ" là nạn nhân bị bán đến đây.

 

Ban đầu, những cô gái này đều phản kháng và tìm cách bỏ trốn, nhưng kết cục của họ vô cùng bi thảm. Có người bị đánh gãy chân, có người bị xích sắt khóa chặt trong kho củi hay nhà chứa đồ. Mỗi gia đình đều có cách riêng để trấn áp những cô gái như vậy.

 

Và câu chuyện của 《Ác》 bắt đầu từ một gia đình hết sức bình thường trong ngôi làng này.

 

Chủ nhà là một người đàn ông họ Vương, sống cô độc suốt nhiều năm. Ông ta dành dụm cả nửa đời người để mua một cô vợ. Nhờ may mắn, ông ta mua được cô gái xinh đẹp nhất trong lô hàng, nghe nói cô còn là sinh viên đại học chính quy, vì vậy ông ta chấp nhận trả thêm 200 tệ.

 

Trong suốt nhiều năm, cô gái sinh cho ông ta năm đứa con.

 

Có lẽ, số con thực sự còn nhiều hơn thế, nhưng cuối cùng chỉ có năm đứa sống sót. Cơ thể cô gái kiệt quệ hoàn toàn, không thể tiếp tục sinh con, nên bị xích lại trong căn phòng tăm tối suốt nhiều năm trời.

 

Câu chuyện thực sự bắt đầu từ 20 năm sau.

 

Thế giới bên ngoài ngôi làng đã thay đổi hoàn toàn, còn năm đứa con của cô gái cũng đã trưởng thành.

 

Có lẽ nhờ thừa hưởng gen tốt từ mẹ, con gái lớn đã đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Sau khi tốt nghiệp, cô nhanh chóng ổn định chỗ đứng trong thành phố, trở thành nhân viên văn phòng tại một công ty lớn mà ai cũng ngưỡng mộ.

 

Thời còn học cấp ba, cô được miễn học phí và còn giành học bổng, dùng số tiền đó làm quà cho cha. Điều này khiến ông Vương vô cùng hãnh diện và hài lòng.

 

Cô con gái lớn sau khi vào đại học đã làm vô số công việc làm thêm, mỗi đồng tiền kiếm được đều gửi về cho gia đình.

 

Bởi vì cô ấy kiếm được khá nhiều tiền, trong hoàn cảnh đầy méo mó này, cô ấy đã khiến người cha nhận ra tầm quan trọng của việc học hành và thay đổi vận mệnh của các em trai, em gái mình.

 

Người con trai cả trong gia đình vốn trầm lặng, ít nói, nhưng cũng có thiên phú học hành giống chị gái, đã trở thành nghiên cứu sinh tiến sĩ y khoa tại một trong hai học viện hàng đầu.

 

Cô con gái thứ hai là người không hòa hợp với gia đình nhất. Cô có ngoại hình xinh đẹp, tính cách hướng ngoại, từ nhỏ đã bị nhiều gia đình trong làng để mắt tới, mong muốn cưới cô làm con dâu.

 

Thành tích học tập của cô không tốt, nhưng nhờ khuôn mặt nổi bật, cô may mắn gặp được một nhà đầu tư trong ngành giải trí khi làm phục vụ, từ đó bước chân vào showbiz.

 

Dù không nổi đình nổi đám, nhưng cô cũng đạt được một mức độ danh tiếng nhất định. Tuy nhiên, vì thiếu hiểu biết về pháp lý, cô bị công ty quản lý bóc lột trong các hợp đồng, chỉ nhận được một phần rất nhỏ lợi nhuận.

 

Dù vậy, số tiền đó cũng là thứ mà những người làm công ăn lương bình thường cả đời không kiếm nổi, nên với cô, như vậy đã là đủ.

 

Còn về cặp song sinh khác trứng – con trai thứ và con gái út, hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược.

 

Người anh có tính cách tồi tệ, từ nhỏ đã là kẻ đầu gấu trong làng, trong khi cô em thì yếu đuối đến cực điểm.

 

Cả hai cùng học tại trường trung học quý tộc trong thành phố. Người anh ghét bỏ tính cách nhu nhược của em gái, còn cô em thì sợ anh trai gây rắc rối, nên hai người giả vờ như không quen biết nhau.

 

Cả hai đều là học sinh chuyên về nghệ thuật. Anh trai giỏi thể thao, em gái giỏi hội họa. Cả hai đều xuất sắc trong các kỳ thi tuyển sinh của tỉnh, chỉ cần đạt đủ điểm vào đại học là có thể chọn bất kỳ trường danh giá nào.

 

Năm người con, từ bề ngoài, dường như không có mối liên hệ gì với nhau, nhưng thực tế, họ đều đến từ cùng một gia đình.

 

Người dân trong làng đều ngưỡng mộ ông Vương vì đã mua được một người vợ có gen tốt như vậy, sinh ra toàn những đứa con thông minh, nửa đời sau chỉ cần hưởng phúc.

 

Vào tháng Sáu năm ấy, cặp song sinh tham gia kỳ thi đại học. Sau khi thi xong, họ nhận được tin mẹ qua đời vì bệnh.

 

Khi họ trở về nhà, cảnh tượng đập vào mắt họ là thi thể người mẹ đã thối rữa và bốc mùi hôi thối sau khi nhảy xuống sông tự tử. Tuy nhiên, những vết thương trên cơ thể lại chứng minh trước khi chết, bà đã chịu đựng vô số hành hạ.

 

Thế nhưng, trong số năm người con, ngoại trừ cô con gái út khóc nức nở, những người còn lại không hề tỏ ra đau buồn.

 

Cô chị cả vẫn bình tĩnh như thường, còn người anh cả thì trầm lặng, dường như không có cảm xúc gì với thế giới này. Cô con gái thứ hai thậm chí còn phải an ủi em gái út.

 

Cậu con trai thứ là kẻ tệ hại nhất trong gia đình. Dù là anh em sinh đôi với em gái út, nhưng hắn lại dường như thừa hưởng hoàn toàn gen xấu của cha. Ngoại trừ việc tỏ ra hơi quan tâm đ ến em gái song sinh, hắn hoàn toàn thờ ơ với tất cả mọi người.

 

Ngay cả khi mẹ chết, hắn cũng không hề tỏ ra đau buồn. Thay vào đó, hắn sốt sắng hỏi chị cả rằng mỗi tháng, hắn có thể nhận được bao nhiêu tiền sinh hoạt phí khi lên đại học.

 

Tang lễ của người mẹ diễn ra theo kế hoạch, mọi thứ dường như không có gì bất thường. Cho đến ngày thứ ba sau khi lễ tang kết thúc, khi các khách mời chuẩn bị rời đi, họ phát hiện thi thể ông Vương nằm trước cửa nhà.

 

Ông ta bị móc mất đôi mắt, cắt đứt bộ phận sinh dục, toàn thân bị đâm mười tám nhát dao, chết từ lâu.

 

Cảnh sát lập tức vào cuộc điều tra và vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra, trong một gia đình nông thôn bình thường như vậy, lại có năm đứa con xuất sắc đến khó tin.

 

Sau khi điều tra, cảnh sát khoanh vùng nghi phạm trong chính năm người con của ông Vương.

 

Câu chuyện tiếp diễn theo phong cách điện ảnh "Rashomon", không sử dụng góc nhìn của thượng đế mà thông qua lời kể từ từng nhân vật với góc nhìn khác nhau, khiến sự thật ngày càng trở nên mơ hồ.

 

Mỗi khi tưởng chừng đã tìm ra manh mối, lại xuất hiện một bằng chứng mới làm đảo lộn toàn bộ cục diện.

 

Thật giả lẫn lộn, hư hư thực thực.

 

Bởi vì, cả năm người con đều đang nói dối.

 

Ngay cả người con thứ, kẻ mà bề ngoài tàn nhẫn và ngu ngốc, thực chất chỉ là đang ngụy trang để khiến người cha trong gia đình này tin tưởng hắn - một đứa con không khác biệt so với chính mình. Nhờ vậy, hắn mới có thể tận dụng mọi cơ hội để giúp đỡ mẹ và em gái, giảm bớt những đòn roi tàn nhẫn.

 

Sự thật giờ đây đã không còn quan trọng nữa. Thông qua lời kể của bọn họ, lần lượt hiện ra những ký ức về tuổi thơ đầy tổn thương và bóng tối trong một gia đình méo mó như vậy.

 

Cảnh cuối cùng.

 

Trong ký ức, trước khi rời khỏi ngôi làng và bước ra thế giới bên ngoài, những đứa trẻ đều dặn dò nhau rằng phải bảo vệ mẹ tốt hơn bất cứ ai khác.

 

Cuối cùng, hình ảnh cận cảnh một con dao.

 

Một bàn tay đeo găng đen, từng ngón tay chạm vào lưỡi dao lạnh lẽo, rồi năm ngón tay cùng nhau siết chặt nó.

 

Thương Lộc khép lại kịch bản.

 

Đây là một sự thật mãi mãi không thể phơi bày.

 

Nhưng đồng thời, cũng chính là sự thật đã được phơi bày.

 

Năm ngón tay ấy tượng trưng cho năm đứa con. Người cuối cùng nắm chặt con dao chính là cả năm người bọn họ hợp lại.

 

Kẻ thực sự ra tay giết chết người cha kia là ai, đã không còn quan trọng. Đó là hành động mà năm đứa con, sau cái chết của người mẹ, không thể chịu đựng thêm nữa và cùng nhau thực hiện một vụ mưu sát.

 

Phiên tòa xét xử có lẽ sẽ còn tiếp tục, nhưng câu chuyện đã dừng lại ở đây.

 

Bởi vì viết thêm cũng vô ích, khán giả không cần biết thêm nữa. Dừng lại ở đây chính là cái kết hoàn hảo nhất, để lại một tia hy vọng mơ hồ.

 

Tống Trạch Khiêm đã nói đúng. Đây thực sự là kịch bản mà cô thích.

 

Thương Lộc chợt hiểu ra, vào buổi tối hôm đó ở vùng quê, những lời Tống Trạch Khiêm nói với cô, có lẽ từ rất lâu trước đây anh đã bắt đầu sáng tác bộ phim này.

 

Khi đọc xong kịch bản, trời đã rạng sáng bốn giờ. Thương Lộc lập tức nhắn tin cho Tống Trạch Khiêm:

 

【 Tôi nhận lời. 】

 

Tống Trạch Khiêm vẫn chưa ngủ, anh trả lời ngay lập tức:

 

【 Khẩu khí lớn đấy. 】

 

Thương Lộc cũng nhanh chóng đáp lại:

 

【 Tôi sẽ khiến anh phải chọn tôi. 】

 

Tống Trạch Khiêm: 【 Để tôi rửa mắt chờ xem. 】

 

Thương Lộc: 【 Vậy tôi sẽ diễn vai nào? 】

 

Tống Trạch Khiêm: 【... Vai thứ nữ hoặc con gái út đều được, nhưng tôi nghĩ cô hợp với vai con gái út hơn. 】

 

Thương Lộc hiểu điều đó, nhưng cô có một nỗi băn khoăn.

 

【 Nhưng tính cách của con gái út có hơi giống với những nhân vật tôi từng diễn trước đây, liệu có bị trùng lặp không? 】

 

Tống Trạch Khiêm trả lời:

 

【 Yên tâm đi, hoàn toàn khác biệt. Nếu cuối cùng cô được chọn, tôi sẽ trực tiếp đưa cô đến gặp những đứa trẻ như vậy, lúc đó cô sẽ hiểu. 】

 

Dù đây là một bộ phim hình tượng, nhưng góc nhìn chủ đạo lại xoay quanh nhân vật con gái út, cũng là người kết nối toàn bộ câu chuyện và có đất diễn nhiều nhất.

 

Tống Trạch Khiêm cho Thương Lộc một tuần để chuẩn bị, sau đó sẽ làm buổi thử vai chính thức.

 

Thương Lộc yêu thích tất cả các nhân vật trong kịch bản này. Rất nhanh, cô đã nhuần nhuyễn từng câu thoại và bắt đầu toàn tâm toàn ý luyện tập diễn xuất.

 

 

Cùng lúc đó, nhà họ Thương.

 

Người đàn ông ngồi trong căn phòng tối tăm, ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua khe cửa sổ đã bị bịt kín bởi những tấm gỗ. Anh nhắm mắt, môi mím chặt, trong lòng tràn đầy uất ức.

 

Mọi chuyện bắt đầu từ năm ngày trước.

 

Chỉ vì không thể đưa Thương Lộc về nhà, cha anh nổi giận, như thường lệ cầm gậy muốn đánh anh.

 

Lần này, Thương Mộ lại đưa tay chặn cây gậy đang giáng xuống, ánh mắt mơ hồ xen lẫn đau khổ, anh hỏi: "Vì sao từ nhỏ đến lớn, em gái làm sai thì cha không trách, nhưng người bị phạt lại luôn là con?"

 

"Còn hỏi mấy chuyện vô nghĩa này làm gì? Muốn trách thì trách gương mặt của mày chẳng hề giống mẹ chút nào." Thương phụ lạnh lùng đáp, ánh mắt đầy chán ghét nhìn con trai mình: "Làm anh trai, ngay cả việc dạy dỗ em gái mà cũng không làm được, em gái phạm lỗi, mày bị phạt là chuyện đương nhiên. Có như vậy mày mới nhớ kỹ bài học."

 

Nói xong, Thương phụ lại giơ gậy lên.

 

Thế nhưng Thương Mộ vẫn không buông tay. Đôi mắt anh ánh lên sự phức tạp, như thể đã gom đủ dũng khí cả đời, giọng nói kiên định: "Nhưng... em ấy thực sự sai sao? Còn con, con sai ở đâu?"

 

Câu hỏi của anh khiến Thương phụ tức giận đến ho sặc sụa, một tay chống lên bàn, lưng khom xuống, ho đến mức như muốn khạc cả phổi ra.

 

Thương Mộ lặng lẽ đứng dậy, lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay rồi đưa qua.

 

Thương phụ nhận lấy, che miệng và mũi, ho một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại.

 

Thương Mộ cúi mắt, nhìn thấy trên chiếc khăn tay đã loang lổ vết máu tươi.

 

Sức khỏe của cha anh ngày càng tệ, nhưng ông lại giấu kín, không để lộ bất cứ tin tức nào ra ngoài, thậm chí ngay cả con trai ruột như anh cũng không hề hay biết.

 

Lúc này, Thương phụ cười lạnh: "Tao là cha mày, tao nói mày sai thì mày sai, mày còn dám thắc mắc sao? Nếu mày thấy bất công vì bị phạt thay em gái, vậy thì tốt, tao không đánh mày nữa. Mày cứ vào căn phòng kia mà ở cùng nó, như vậy chẳng phải là công bằng rồi sao?"

 

Và thế là anh cũng bị nhốt trong căn phòng tối tăm này.

 

Chỉ có một ô cửa sổ duy nhất, nhưng đã bị phong kín bằng những tấm ván gỗ.

 

Bóng đèn trong phòng cũng bị cố ý tháo bỏ, cả thế giới chỉ còn lại một màu đen u ám.

 

Dù đã là một người trưởng thành, nhưng chỉ sau năm ngày, Thương Mộ đã gần như sụp đổ.

 

Không biết ngày hay đêm, anh chỉ có thể dựa vào ba bữa cơm mỗi ngày để đoán thời gian trôi qua.

 

Anh chợt nghĩ đến Thương Lộc.

 

Một đứa trẻ nhỏ bé, bị nhốt trong căn phòng này, hẳn là cô đơn và bất lực đến nhường nào.

 

Chắc hẳn, trong khoảng thời gian đó, em ấy đã khóc rất nhiều lần, nhưng chẳng có ai an ủi.

 

Một tuần đó, em ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ?

 

Không trách được, sau này tính tình của em ấy trở nên ngoan ngoãn hơn, nhưng lại mâu thuẫn khi càng thích nói chuyện và làm phiền anh đến phát bực.

 

Mỗi lần em ấy rụt rè gọi "anh trai", cố gắng tìm kiếm những chủ đề mà anh cho là vô cùng nhàm chán.

 

Phải chăng vì quá cô đơn trong căn phòng này, nên sau khi được thả ra, em ấy mới càng khao khát giao tiếp và hy vọng nhận được phản hồi từ thế giới bên ngoài?

 

Nhưng còn anh thì sao?

 

Anh chưa từng một lần đáp lại mong muốn của em ấy, dù chỉ một lần cũng không có.

 

Thương Lộc tham gia chương trình tạp kỹ gần đây, anh đều theo dõi.

 

"Trước đây chị cũng rất thích nhìn những con kiến."

 

"Bởi vì khi còn nhỏ trong nhà không có ai nói chuyện với chị, chị rất cô đơn, chỉ có thể tìm kiến mà trò chuyện."

 

Hai câu nói này dần trở thành bóng ma đè nặng trong lòng anh.

 

Thương Mộ lại nghĩ đến lần cuối cùng hai người gặp mặt.

 

Em ấy nói em có chút hận anh, nhưng cuối cùng vẫn kết thúc bằng một câu: "Không liên quan đến anh."

 

Anh hiểu rất rõ, đó không phải là tha thứ, mà là buông bỏ.

 

Thì ra mỗi ngày ở nơi đó đều khó khăn như vậy, hoàn toàn không giống như anh từng nghĩ—chỉ cần ở trong một căn phòng là đủ.

 

Anh đã từng ghen tị, nhưng thực chất đó cũng là một dạng trừng phạt khác.

 

Chỉ là nỗi đau anh trải qua là nỗi đau thể xác, còn em ấy thì đã chịu đựng sự giày vò trong tâm hồn.

 

Anh có thể làm gì đây?

 

Không, anh nhất định phải làm gì đó.

 

Anh biết một bí mật.

 

Cha anh vẫn còn sống trên thế gian này là bởi vì ông đã có một lời hứa với mẹ.

 

Trước khi qua đời, mẹ đã nói: "Ông phải chờ ít nhất đến năm 50 tuổi mới được đến gặp tôi. Đứa trẻ trong bụng tôi đã chuẩn bị sẵn một lá thư cho ông, rất nhiều năm sau mới có thể gửi đi. Ông phải chờ bức thư đó."

 

Cha anh khi ấy rưng rưng nước mắt, gật đầu đồng ý.

 

Nhưng Thương Mộ biết rõ, lá thư đó vốn không hề tồn tại, chỉ là mẹ muốn cho cha một lý do để tiếp tục sống.

 

Mà bây giờ, sinh nhật 50 tuổi của ông ta chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa.

 

Anh sẽ khiến cha nhận được lá thư đó.

 

 

Hai ngày sau.

 

Sáng sớm, sau khi nhìn thấy Trì Yến vào nửa đêm hôm trước đăng một bài đầy dấu chấm than, Thương Lộc liền tới gõ cửa nhà Trì Yến.

 

Trì Yến trông như vừa thức trắng cả đêm, tóc tai rối bù, trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, mắt lim dim nhìn Thương Lộc, hỏi: "... Nhà cậu hay nhà tớ?"

 

Thương Lộc theo thói quen trả lời: "Nhà tớ."

 

Sau đó, Thương Lộc nhìn Trì Yến đi vào nhà vệ sinh nhổ bọt kem đánh răng, rồi thản nhiên đi thẳng về phía bếp nhà cô, rửa mặt bằng nước lạnh xong, liền quen tay lấy tạp dề, hỏi: "Muốn ăn gì?"

 

Thương Lộc: "..."

 

Không, tớ thực sự không phải đến để nhờ cậu làm bữa sáng.

 

Đặc biệt là khi Trì Yến còn đang trong trạng thái ngái ngủ như vậy, trông cậu ấy chẳng khác nào một công nhân bị ông chủ bóc lột không nhân tính.

 

Vì vậy, Thương Lộc lập tức ôm một đống bánh mì và sữa bò từ trong phòng ra, đặt lên bàn, vẫy tay ra hiệu cho Trì Yến lại đây.

 

Khi Trì Yến kéo ghế ngồi xuống, liền thấy Thương Lộc đã mở sẵn hộp sữa bò đặt trước mặt cậu ấy, còn cong lưng đưa một túi bánh mì nhỏ đã mở ra tới tận miệng, trông vô cùng chu đáo.

 

Trì Yến lại không quen với dáng vẻ ân cần này của Thương Lộc, không nhận bánh mì mà chỉ đưa ngón trỏ chạm nhẹ lên mũi cô, nói: "Có gì thì nói đi."

 

Thương Lộc bị cậu ấy nhìn thấu tâm tư, nhưng cũng không định che giấu, liền lầm bầm: "May mà mũi tớ không phải giả, nếu không thì cậu xong đời rồi."

 

Thương Lộc nhớ lại lần chơi bài Poker lần trước, Diệp Lục ấn nhẹ lên mũi Lâm Nhan Nhan khiến cô nàng tức đến mức đuổi theo mắng: "Cậu ấn thêm lần nữa thì chuẩn bị tiền chữa mũi cho tôi đi!"

 

Nghe Thương Lộc nói vậy, Trì Yến không những không buông tay, mà còn cố tình đẩy mũi cô nàng lên một chút: "Thế làm mũi heo xem nào."

 

Thương Lộc ngồi trên ghế, lần này đến lượt Trì Yến cúi người nhìn cô.

 

Thương Lộc cố ý nhe răng dọa: "Không buông ra tớ cắn cậu đấy."

 

Trì Yến thờ ơ đáp lại: "Tớ sợ quá cơ."

 

Thương Lộc liền ngẩng đầu làm bộ cắn tay Trì Yến, đúng lúc cậu ấy muốn rút tay về, ngón trỏ lại lỡ chạm vào răng cô.

 

Khoảnh khắc hơi ấm trong miệng bao quanh ngón tay lạnh lẽo, lưỡi Thương Lộc vô tình chạm vào lòng bàn tay của Trì Yến, khiến không khí bỗng trở nên ái muội kỳ lạ.

 

Cô nàng lập tức buông ra, vội vàng nói: "Tớ không cố ý!"

 

"Ừ." Trì Yến đáp, trông có vẻ chẳng bận tâm gì, còn giơ ngón trỏ lên ngắm dấu răng, khen: "Răng cậu cũng khá đấy."

 

Nói xong, cậu ấy cúi xuống, véo nhẹ má Thương Lộc, cười tủm tỉm: "Nhưng mà tớ rộng lượng, miễn cưỡng tha cho cậu lần này."

 

Trì Yến không dùng sức nhiều, nhưng da mặt Thương Lộc lại quá mềm, bị véo nhẹ thôi cũng để lại vết đỏ.

 

Thương Lộc bị phân tán sự chú ý, không nhịn được liền phàn nàn: "Vậy cậu véo tớ làm gì? Ai đời vừa tha thứ vừa trả thù thế này? Đúng là nhỏ nhen!"

 

Trì Yến thản nhiên đáp: "Sát khuẩn tay."

 

Thương Lộc: "..."

 

Cô cạn lời luôn rồi.

 

Sau đó, cô rút một tờ khăn giấy đưa cho Trì Yến: "Sát khuẩn đi."

 

Trì Yến không nhận mà chỉ hỏi: "Được rồi, sáng sớm thế này, cậu tìm tớ có chuyện gì?"

 

Lúc này, Thương Lộc mới nhớ đến chính sự, nghiêm túc hỏi: "Hôm nay cậu rảnh không?"

 

Trì Yến suy nghĩ hai giây, xác định rồi trả lời: "Buổi sáng tớ rảnh."

 

Nghe câu trả lời chắc chắn, Thương Lộc lập tức cầm kịch bản trên bàn trà, hỏi: "Vậy cậu có thể đối diễn với tớ một chút không?"

 

"Có thể, nhưng tại sao lại là tớ?" Trì Yến dường như không hiểu lắm, sau đó hỏi: "Tớ đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, sao cậu không đi tìm... Hứa Tắc?"

 

Bị hỏi đến vấn đề này, Thương Lộc suy nghĩ một lát, cuối cùng thành thật trả lời: "Tớ cảm thấy tính cách của cậu khá giống với nhân vật này."

 

Nhân vật mà Thương Lộc đảm nhận là cô em út trong gia đình, còn anh trai cô ấy là một tên tiểu bá vương ngang tàng, khiến Thương Lộc không khỏi nhớ đến Trì Yến thời cấp ba.

 

Nghe Thương Lộc nói vậy, Trì Yến cũng hứng thú, liền đưa tay lấy kịch bản.

 

Cầm kịch bản trong tay, lật qua vài trang, cậu thản nhiên nói: "Được thôi, bắt đầu luôn đi."

 

Thương Lộc vội vàng nhét hai cái bánh mì vào tay Trì Yến, nói: "Không cần gấp, ăn sáng trước đã."

 

Nói rồi, Thương Lộc tự mình mở nắp chai sữa bò, định uống thì lại bị Trì Yến ngăn lại.

 

"Đợi chút, hâm nóng một chút đã." Nói xong, Trì Yến cầm chai sữa đi vào bếp.

 

Thương Lộc ngẩn người.

 

Bụng cô đau âm ỉ, nhắc nhở rằng kỳ kinh nguyệt đã đến.

 

Cô bị đau bụng kinh khá nặng, nên đã sớm chuẩn bị sẵn thuốc giảm đau. Giờ phút này may mắn là cơn đau không quá dữ dội.

 

Nhưng... Làm sao Trì Yến biết được?

 

Thương Lộc cảm thấy khó hiểu, vốn là người không giỏi che giấu cảm xúc, cô liền thẳng thắn hỏi: "Sao cậu biết tớ đang đến kỳ vậy?"

 

Trì Yến có chút ngại ngùng, đáp: "Hồi cấp ba tớ từng mua thuốc giảm đau cho cậu mấy lần."

 

Thương Lộc: "!?"

 

Có chuyện này sao?

 

Khoan đã... Hình như cô nhớ ra rồi.

 

Hồi đó, kinh nguyệt đến không đều, nhiều khi cô không kịp mang theo thuốc giảm đau, mà đến phòng y tế xin thuốc thì lại phải liên hệ với gia đình, nên cô đành cắn răng chịu đựng.

 

Thế nhưng, không hiểu sao, mỗi lần đi lấy nước ấm về, cô luôn thấy trong ngăn kéo có thuốc giảm đau, thậm chí còn có cả nước đường đỏ mua từ cửa hàng tiện lợi.

 

Lúc đó, cô cứ nghĩ là một bạn nữ tốt bụng nào đó lén để vào giúp mình, không ngờ... lại là Trì Yến.

 

Thương Lộc không khỏi thắc mắc: "Vậy... cậu lấy lý do gì để chạy xuống phòng y tế mua thuốc giảm đau cho tớ?"

 

Trì Yến thản nhiên đáp: "Quấn băng trên đùi, giả vờ gãy xương để vào phòng y tế diễn kịch với bác sĩ."

 

Thương Lộc: "......"

 

Giỏi thật, kỹ năng diễn xuất của Trì Yến không bước vào làng giải trí đúng là một tổn thất lớn.

 

Nhưng Thương Lộc vẫn không thể hiểu nổi: "Tại sao cậu không đưa trực tiếp cho tôi?"

 

"Không thể được đâu, đại tiểu thư." Trì Yến đặt ly sữa bò nóng trước mặt Thương Lộc, có chút ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt cô, cố gắng nói với vẻ hợp lý: "Lúc đó tôi là một thiếu niên trung nhị (kiểu tsundere ngoài lạnh trong nóng), còn là đại ca của một nhóm đàn em, cậu hiểu chứ? Làm mấy chuyện này không phù hợp với hình tượng chút nào."

 

Thương Lộc nghe vậy liền bật cười: "Trì thiếu gia còn đang giữ hình tượng sao? Đúng thật, hồi cấp ba không biết có bao nhiêu nữ sinh thầm thích cậu."

 

Nghe câu này, Trì Yến rất muốn hỏi cô: "Vậy còn cậu thì sao?". Nhưng đó lại là một câu hỏi vô nghĩa.

 

Vì vậy, Trì Yến không trả lời mà chỉ nói: "Mau ăn sáng đi, ăn xong tớ cùng cậu luyện kịch bản."

 

"Được." Thương Lộc đáp, rồi bắt đầu bóc một quả quýt. Tuy nhiên, bóc được nửa chừng thì vỏ quá cứng khiến móng tay cô đau, liền đưa nửa còn lại cho Trì Yến, nhờ anh bóc giúp.

 

Sau khi ăn xong.

 

Trì Yến cùng cô luyện thoại. Giọng nói trầm ấm, pha chút lười biếng của anh vang lên, nhưng lại vô cùng dễ nghe.

 

"Quan tâm đ ến cái nhà đó làm gì, nơi đó vốn không phải là nhà."

 

"Khóc cái gì chứ, hắn đã đi rồi."

 

"Được rồi, lau nước mắt đi, nếu làm ướt bức tranh bảo bối của em thì đừng bắt anh đền, tiền sinh hoạt phí của anh tiêu hết rồi."

 

Thương Lộc cũng cố gắng nhập vai, cúi đầu yếu ớt, do dự khuyên nhủ anh trai: "Nhưng chúng ta không thể không quay về, nếu không hắn sẽ đánh chúng ta, còn đánh cả mẹ nữa."

 

"Hắn chẳng qua là một con súc sinh, đừng sợ hắn." Trì Yến đứng dậy, nhưng không làm theo kịch bản mà ôm lấy Thương Lộc, chỉ nhẹ nhàng đưa tay che mắt cô: "Hắn rồi cũng sẽ chết, nhất định là vậy."

 

Trước mắt Thương Lộc bỗng tối đen bởi bàn tay của Trì Yến.

 

Sau đó là một cái ôm thật nhẹ nhàng.

 

Ký ức như quay về mùa hè năm nào ở cấp ba, khi Trì Yến lần đầu tiên ngăn cô tiếp tục chờ đợi Khương Diệc.

 

Khi đó trời đã tối, trước cổng trường đột nhiên xuất hiện một con chó dữ.

 

Bảo vệ không có mặt, cổng trường cũng đã khóa.

 

Cô muốn bỏ chạy, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

 

Ngay lúc con chó hoang tiến lại gần, cô sợ đến mức muốn khóc nhưng không dám chạy, thì Trì Yến xuất hiện.

 

Anh vẫn như trước, vươn tay che mắt cô lại, tay kia vụng về vỗ nhẹ lên vai cô để trấn an.

 

"Chỉ là một con súc sinh thôi, sợ cái gì chứ? Đúng là phiền phức... Đừng khóc, nắm lấy tay áo tôi, tớ đưa cậu về nhà."

 

"Hắn chẳng qua chỉ là một con súc sinh thôi, đừng sợ. Hắn rồi cũng sẽ chết, nhất định là vậy."

 

Một câu trong quá khứ, một câu ở hiện tại.

 

Thế nhưng, ở khoảnh khắc này, hai giọng nói ấy dường như hòa làm một.

 

***

 

Spoil nhẹ, gần 10c cuối 2 anh chị mới đến với nhau :))))

Bình Luận (0)
Comment