Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 75

Rất nhanh, Thương Lộc đã chọn một công viên giải trí lấy chủ đề động vật, tỉ mỉ làm một cuốn sổ tay ghi chú vô cùng chi tiết, còn cẩn thận viết một bản kế hoạch hoàn chỉnh.

 

Cô ngồi trên tấm thảm trước bàn trà, gõ xong bàn phím, rồi xoay màn hình máy tính về phía Trì Yến, hỏi: "Cậu thấy thế nào? Còn gì cần bổ sung không?"

 

Nhìn dáng vẻ mong chờ của cô, Trì Yến không nỡ làm cô mất hứng, nhưng vẫn nói thẳng: "Nếu sắp xếp nhiều như vậy thì thời gian sẽ không đủ."

 

Thương Lộc sững người một chút, ngay sau đó cũng nhận ra mình đã sắp xếp quá nhiều hoạt động, liền ủ rũ cúi đầu nói: "Vậy tớ sẽ xóa bớt một số mục."

 

"Tàu lượn siêu tốc và đĩa quay trên không đều nằm trong cùng một khu vực, nếu cậu tách thời gian hai trò chơi này ra, sẽ phải di chuyển lòng vòng tốn công sức. Nếu sắp xếp đĩa quay trên không trước, sẽ tiết kiệm được một chút thời gian."

 

Nói xong, Trì Yến ngồi xuống bên cạnh Thương Lộc, nhìn cô.

 

Thương Lộc lập tức hiểu ý, đẩy máy tính về phía Trì Yến, cười nói: "Nhờ cậu vậy."

 

Trì Yến đặt tay lên bàn phím, chuột di chuyển liên tục, chia bản kế hoạch của Thương Lộc thành nhiều phần nhỏ.

 

Khác với cách sắp xếp ngẫu hứng ban đầu của Thương Lộc, Trì Yến chia theo từng khu vực, sau đó điều chỉnh các trò chơi tương tự vào cùng một nhóm để tránh cảm giác lặp lại và nhàm chán.

 

Trì Yến mô phỏng lộ trình di chuyển trong khuôn viên công viên, sau khi điều chỉnh xong, anh nói: "Cơ bản là ổn rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể chơi hết tất cả các hạng mục."

 

Thương Lộc ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu rành rẽ thế? Thường xuyên đến đây à?"

 

Trì Yến lắc đầu: "Không có."

 

Trong đầu Thương Lộc lập tức hiện lên một suy nghĩ, rồi nói: "...Đừng nói là cậu mua luôn công viên này đấy nhé."

 

"Đây là công viên của nhà Văn Nhân Ngôn, hai năm trước khi xây dựng mở rộng, tớ có giúp đỡ một chút nên vẫn còn nhớ sơ đồ bố trí."

 

Nói xong, Trì Yến kiểm tra lại kế hoạch một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì rồi bấm lưu lại.

 

Thương Lộc: "..."

 

Có thể nào đừng nói mấy chuyện động trời như mua công viên hay công viên này là của tôi mà lại dùng giọng điệu bình thản như kiểu "Hàng xóm mua một củ khoai tây" được không?!

 

Bản kế hoạch được Trì Yến chỉnh sửa thực sự trật tự hơn rất nhiều, nhưng trong lòng Thương Lộc cũng không kỳ vọng quá cao. Dù sao với lượng khách đông như mấy ngày lễ gần đây, việc xếp hàng chờ đợi ở từng trò chơi đã tốn không ít thời gian, chắc chắn là không thể chơi hết được.

 

Rất nhanh, ngày Tết Dương Lịch cũng đến.

 

Trì Yến lái xe đưa Thương Lộc và Gạo Kê đến công viên giải trí.

 

Vì là ngày lễ, công viên được trang trí rực rỡ từ trong ra ngoài, tràn ngập không khí vui tươi.

 

Điều khiến Thương Lộc bất ngờ là, dù đây là công viên nổi tiếng nhất ở thủ đô và được giới trẻ vô cùng yêu thích, hôm nay lượng khách lại cực kỳ thưa thớt.

 

"Có phải vì chúng ta đến quá sớm không?" Thương Lộc không kìm được mà hỏi. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ sáng.

 

Thương Lộc: "..."

 

Có vẻ không phải lý do này rồi.

 

Trì Yến giải thích: "Hôm qua tớ nghe Văn Nhân Ngôn nói, vào ngày lễ, công viên sẽ giới hạn lượng khách."

 

Lúc này Thương Lộc mới hiểu ra: "Thì ra là vậy."

 

Gạo Kê nhìn mọi thứ trước mắt, trong mắt tràn đầy mong chờ, lại một lần nữa xác nhận với Thương Lộc: "Chị ơi, hôm nay chúng ta thật sự có thể chơi ở đây cả ngày sao?"

 

Thương Lộc cúi đầu, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc kẹp tóc trên đầu Gạo Kê: "Đương nhiên rồi, chỉ cần em thích, chúng ta sẽ chơi đến khi công viên đóng cửa, tối xem pháo hoa xong rồi về."

 

"Được ạ!" Gạo Kê vui vẻ reo lên, ánh mắt háo hức nhìn khắp nơi.

 

Rất nhanh, họ kiểm tra vé và bước vào công viên.

 

Ngay lối vào là một cửa hàng quà lưu niệm chuyên bán những món đồ dễ thương theo chủ đề công viên.

 

Thương Lộc không kìm được kéo Gạo Kê vào trong, hai người cùng nhau thử những chiếc bờm động vật đủ kiểu.

 

Cái nào cũng dễ thương, khiến người ta yêu thích không nỡ rời tay.

 

Đã đến công viên giải trí, nhất định phải mua một chiếc bờm lông đáng yêu. Cô đã xem qua rất nhiều vlog du lịch, ai cũng làm vậy.

 

Gạo Kê nhanh chóng chọn một chiếc bờm tai mèo đáng yêu. Dưới sự nhắc nhở của Thương Lộc, cô bé cũng chọn quà cho Tiết Tử San và Vương Vinh.

 

Còn Thương Lộc thì đứng đó, do dự giữa hai chiếc bờm tai thỏ, một màu trắng và một màu hồng phấn. Cô quay sang hỏi Trì Yến: "Cái nào đẹp hơn?"

 

Trì Yến thản nhiên đáp: "Thích thì mua cả hai."

 

"Đúng là có lý." Thương Lộc gật đầu đồng tình. Mua được thì việc gì phải chọn?

 

Rất nhanh, họ lại mua thêm vài món quà nhỏ cho bạn bè, tạm thời gửi ở quầy giữ đồ của cửa hàng, chỉ mang theo bờm trên tay.

 

Lúc này Thương Lộc mới nhận ra, dù cô có thể mua cả hai, nhưng trên đầu chỉ có một chỗ để đội bờm.

 

Cầm mãi trên tay thì bất tiện, thế là cô đội chiếc bờm tai thỏ màu trắng lên đầu mình, còn chiếc màu hồng, nhân lúc Trì Yến đang chăm chú nhìn biển chỉ đường, cô lén đội lên đầu anh từ phía sau.

 

Thương Lộc vỗ tay đầy thích thú: "Oa, hợp với cậu lắm luôn!"

 

Gạo Kê cũng rất phối hợp, vỗ tay theo.

 

Xác định xong lộ trình, Trì Yến bất lực quay người lại, theo bản năng định tháo chiếc bờm xuống. Nhưng khi thấy vẻ mặt thất vọng của Thương Lộc, anh khựng lại, chỉ điều chỉnh vị trí của chiếc bờm một chút.

 

Lúc này, Thương Lộc mới nở nụ cười mãn nguyện.

 

Trì Yến vốn không quá bận tâm mấy chuyện này, nhưng khi nhìn thấy Thương Lộc đội bờm tai thỏ trắng, ý thức được mình đang đội chiếc màu hồng, anh có chút ngượng ngùng, đưa tay chạm nhẹ vào nó.

 

Ít nhất... anh nên lấy chiếc màu trắng.

 

Thôi, miễn là cô ấy vui là được rồi.

 

Tiếp theo, Trì Yến bị ép phải đội chiếc bờm tai thỏ màu hồng nhạt và chụp ảnh chung với Thương Lộc và Gạo Kê.

 

Tai thỏ màu hồng nhạt kết hợp với chiều cao 1m85 của anh thật sự có chút kỳ quặc, suốt dọc đường đi, không ngừng thu hút những ánh mắt tò mò.

 

Trong số đó, có hai cô gái xinh đẹp không ngừng nhìn về phía bọn họ, còn rõ ràng đang bàn tán gì đó.

 

Lúc này, Thương Lộc đã đưa điện thoại cho Gạo Kê, để cô bé tự đi mua kẹo bông gòn, rèn luyện khả năng giao tiếp. Còn bản thân cô thì đứng chờ cùng Trì Yến.

 

Khi nhận ra ánh mắt của hai cô gái kia, Thương Lộc liền hiểu họ đang nhìn Trì Yến.

 

Cô cũng không kiềm chế được mà ngước lên nhìn anh.

 

Trì Yến đứng cạnh cô, cúi đầu nghịch sợi dây đỏ vừa mua ở một quầy hàng ven đường. Nghe nói nếu tháo được nút thắt, sẽ được đổi một món quà miễn phí.

 

Vốn dĩ anh đã rất đẹp trai, giờ phút này môi mím nhẹ, biểu cảm nghiêm túc vô cùng. Đôi tay thon dài không ngừng luồn lách qua sợi dây đỏ. Ngón trỏ đã bị quấn vài vòng, nhưng dù thông minh như Trì Yến, anh cũng không thể tìm ra cách tháo gỡ trong chốc lát.

 

Ngay lúc đó, Trì Yến cảm nhận được ánh mắt của Thương Lộc, anh ngẩng lên nhìn cô rồi đột nhiên nói: "Đưa tay đây."

 

Thương Lộc ngoan ngoãn đưa tay ra, liền thấy Trì Yến vòng một đầu sợi dây lên ngón áp út của cô, sau đó khéo léo xoay vài vòng. Chỉ trong chốc lát, sợi dây đỏ rối tung đã được tháo gỡ hoàn toàn.

 

"Thì ra là vậy." Cuối cùng, Trì Yến cũng giải được nút thắt và hiểu ra bí quyết bên trong: "Cần có nhiều điểm tựa, một người khó mà làm được."

 

Thương Lộc bất lực hỏi: "Sao cậu lại hứng thú với mấy thứ này thế?"

 

Trì Yến cất sợi dây đỏ vào túi, thản nhiên đáp: "Cậu không nghe chủ quầy nói à? Gỡ được sợi dây đỏ này thì mọi điều ước đều thành hiện thực."

 

Thương Lộc còn chưa kịp nói gì, đã thấy hai cô gái kia cuối cùng cũng lấy hết can đảm tiến về phía bọn họ.

 

Cơ thể cô theo bản năng mà hành động.

 

Khoảnh khắc nhận ra, Thương Lộc đã nắm chặt vạt áo của Trì Yến.

 

Khi ý thức được hành động có phần kỳ lạ của mình, cô lập tức tìm lý do, hỏi: "Sao Gạo Kê vẫn chưa quay lại nhỉ?"

 

Trì Yến liếc mắt nhìn một cái, đáp: "Vẫn còn hai người xếp hàng trước em ấy."

 

Đúng lúc này, hai nữ sinh kia đã tiến đến trước mặt bọn họ.

 

Một cô gái mặt hơi ửng đỏ, ngại ngùng hỏi: "Xin lỗi đã làm phiền anh chị, anh chị có phải người yêu không ạ?"

 

Thương Lộc sớm đã nhận ra, cô gái này muốn tiếp cận Trì Yến, nhưng vì ngại cô đang đứng bên cạnh anh nên mới do dự đến hỏi cô.

 

Lúc này, Trì Yến không trực tiếp trả lời, mà quay sang nhìn Thương Lộc.

 

Thương Lộc thoáng sững sờ, buột miệng phủ nhận: "...Không phải!"

 

Vừa nói xong, cô lập tức cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của Trì Yến.

 

Giống như cô vừa lỡ lời, câu trả lời này dường như không phù hợp.

 

Dù cô và Trì Yến không phải là mối quan hệ như họ nghĩ, nhưng là bạn bè lâu năm, giúp anh thoát khỏi tình huống này cũng không phải là không được. Vậy mà cô lại phủ nhận thẳng thừng như vậy.

 

Nhưng mà... cô gái kia xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, biết đâu Trì Yến cũng thích kiểu con gái này thì sao. Vậy thì mình phủ nhận cũng không sao, nhỉ?

 

Trong lòng Thương Lộc, hai luồng suy nghĩ mâu thuẫn cứ quấn lấy nhau.

 

Nghe xong câu trả lời của Thương Lộc, cô bạn đi cùng lập tức cười rạng rỡ, cổ vũ bạn mình: "Tớ đã nói rồi, chắc chắn không phải người yêu mà. Tớ quan sát bọn họ từ nãy đến giờ, còn chưa nắm tay nhau, chắc là anh em gì đó thôi."

 

"Không phải đâu." Giọng Trì Yến vang lên, mang theo chút ý cười nhưng lại xen lẫn chút chua xót: "Hai ngày trước tôi cãi nhau với bạn gái, cô ấy đang giận nên mới nói vậy. Xin lỗi nhé."

 

Cô gái kia lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự: "Không sao, vốn dĩ nhìn hai người rất đẹp đôi, chỉ là tôi nghĩ thử xem có cơ hội hay không thôi. Nếu anh đã có bạn gái, vậy tôi không làm phiền nữa. Chúc hai người sớm làm lành và chơi vui vẻ nhé."

 

Cô bạn bên cạnh lập tức dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Trì Yến, nói: "Anh là thẳng nam đúng không? Bạn gái đã đồng ý cùng anh đến công viên giải trí rồi, chứng tỏ cô ấy đã tha thứ cho anh rồi đấy. Vậy mà anh lại đứng một mình nghịch sợi dây đỏ suốt nửa ngày, bỏ mặc bạn gái sang một bên, bảo sao cô ấy không tức giận."

 

Trì Yến hoàn toàn bị oan uổng, nhưng không hề tức giận, còn nghiêm túc hỏi: "Vậy tôi nên làm gì bây giờ?"

 

Cô gái kia nghiêm túc chỉ dẫn: "Là đàn ông thì phải nắm tay cô ấy chứ! Thân mật một chút... ơ khoan, đây là nơi công cộng. Anh đẹp trai thế này phải biết tận dụng chứ! Lại gần cô ấy, tỏ vẻ đáng thương một chút, xin lỗi thật lòng. Sau đó tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô ấy, đừng có nghịch mấy cái sợi dây đỏ linh tinh đó nữa. Bạn gái đã đồng ý đi chơi cùng anh rồi, việc còn lại là cho cô ấy một lối thoát để làm lành, hiểu chưa?"

 

Trì Yến gật đầu, khiêm tốn tiếp thu lời chỉ dạy: "Cảm ơn cô, tôi hiểu rồi."

 

Thương Lộc suốt cả quá trình không nói gì, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình. Tuy nhiên, khi cảm nhận được hai ánh mắt "nóng rực" đang nhìn chằm chằm, cô mơ hồ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt tò mò của hai cô gái.

 

Thương Lộc che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt.

 

Cô gái ban nãy ngạc nhiên thốt lên: "Đẹp quá! Chỉ nhìn đôi mắt thôi cũng biết là mỹ nhân rồi!"

 

Bạn của cô gái kia còn trực tiếp thúc giục Trì Yến: "Anh còn ngơ ra làm gì? Mau làm theo những gì tôi vừa hướng dẫn đi! Có bạn gái xinh đẹp như vậy mà không biết dỗ dành à?"

 

Thương Lộc: "......"

 

Giống như từ "fan bạn gái" trong một giây đã chuyển thành "fan couple", cảnh tượng này kỳ quái đến mức không thể tả nổi.

 

Khi Thương Lộc đang thầm than trong lòng, tay cô đột nhiên bị nắm lấy.

 

Giữa mùa đông lạnh giá, đôi tay đang cóng đến cứng đờ bỗng được bao bọc bởi hơi ấm.

 

Trì Yến khẽ rũ mi mắt, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Anh biết sai rồi, tha thứ cho anh được không?"

 

Bất ngờ bị kéo vào vở kịch.

 

Là một diễn viên, để nhanh chóng kết thúc trò hề này, Thương Lộc chỉ có thể phối hợp: "Được rồi, lần sau không được như vậy nữa đâu."

 

Cứ tưởng rằng sau khi cô và Trì Yến "làm lành", hai cô gái kia sẽ rời đi.

 

Nhưng không ngờ họ lại nhìn Thương Lộc đầy tiếc nuối.

 

Cô gái kia nói: "Cậu dễ dàng tha thứ như vậy sao? Bảo sao anh ta dám chọc giận cậu! Chị em nói thật nhé, cậu không thể hiền lành như vậy đâu, trong tình yêu sẽ chịu thiệt thòi đấy!"

 

Người bạn còn sốt ruột nói thêm: "Đúng rồi! Nếu lần này cậu tha thứ dễ dàng như thế, sau này anh ta sẽ không trân trọng cậu đâu! Nhất định sẽ có lần sau!"

 

Trì Yến: "......"

 

Thương Lộc: "......"

 

Rốt cuộc các cô ấy muốn gì vậy? Ai đó cứu bọn tôi với!

 

May mà Thương Lộc nhanh trí, liền giơ tay đấm nhẹ vào ngực Trì Yến, cố tình làm nũng: "Đã bảo là em đang giảm cân, lần sau còn cho em thêm 50% đường trong trà sữa thì anh chết chắc!"

 

"Được rồi, được rồi." Trì Yến rất phối hợp, cúi đầu cam đoan: "Lần sau anh nhất định nhớ kỹ."

 

Hai cô gái: "......"

 

Gì vậy trời? Hóa ra nguyên nhân cãi nhau của cặp đôi xinh đẹp này lại là chuyện nhỏ nhặt thế sao? Thế thì tha thứ cũng hợp lý rồi.

 

Nhìn theo bóng lưng hai cô gái rời đi, Thương Lộc không nhịn được cười khẽ: "Các cô ấy dễ thương thật."

 

Dù có hơi nhiệt tình quá mức, nhưng lại rất chân thành và thú vị.

 

Đúng lúc này, Gạo Kê cầm hai cây kẹo bông gòn quay lại, trên cổ còn đeo điện thoại của Thương Lộc, vui vẻ gọi: "Chị ơi, em về rồi......"

 

Giọng Gạo Kê đột nhiên ngưng lại, ánh mắt đầy nghi hoặc dừng trên tay của Trì Yến và Thương Lộc đang nắm chặt nhau.

 

Trì Yến khẽ cong khóe môi, cố tình siết chặt tay cô hơn.

 

Thương Lộc tức giận lườm anh một cái, rút tay ra, cầm lấy kẹo bông từ Gạo Kê, chuyển chủ đề: "Phía trước có vòng quay ngựa gỗ và xe điện đụng, em muốn chơi cái nào trước?"

 

Gạo Kê không trả lời câu hỏi của Thương Lộc, mà đột nhiên nói: "Anh chị nắm tay nhau."

 

Cô bé nhỏ nhắn cắn một miếng kẹo bông gòn rồi tiếp tục: "Ba mẹ từng dẫn em đi công viên giải trí trong thị trấn. Nơi đó chẳng có gì đặc biệt, nhưng hôm ấy em cũng được ăn kẹo bông gòn. Ba mẹ em cũng nắm tay nhau như thế này."

 

Thương Lộc thoáng chốc không biết phải trả lời thế nào. Trì Yến liền cúi người, nắm lấy tay Gạo Kê và nói: "Tám giờ tối nay sẽ có pháo hoa. Ở đây có một phong tục, vào khoảnh khắc pháo hoa rực sáng, nếu nắm tay người bên cạnh, cả đời sẽ không xa rời nhau."

 

Thương Lộc cũng gật gù phụ họa: "Đúng vậy, bọn chị... đang luyện tập."

 

"Vậy sao?" Gạo Kê tỏ vẻ ngờ ngợ, sau đó nói tiếp: "Hóa ra đây là lý do ba mẹ em không chia tay à."

 

Hồi đó, cô bé không nắm tay mẹ mà lại ôm bắp rang bơ.

 

Đây là một chủ đề khá nặng nề.

 

Nhưng Gạo Kê chẳng cần ai an ủi, cô bé nhanh chóng nở nụ cười và chủ động nói: "Chị ơi, em muốn đi cưỡi ngựa gỗ xoay tròn!"

 

Thương Lộc xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nói: "Được rồi."

 

Thương Lộc và Gạo Kê tay cầm kẹo bông gòn, ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ cười rạng rỡ. Còn Trì Yến thì đứng bên hàng rào, chụp ảnh cho hai người.

 

Vì hôm nay công viên không đông khách, đặc biệt là khu ngựa gỗ xoay tròn – một trò chơi có phần "nhàm chán" nên chẳng mấy người trẻ tuổi hứng thú. Chỉ lác đác vài gia đình có trẻ nhỏ. Nhân cơ hội này, Thương Lộc lén tháo khẩu trang, nở nụ cười thật tươi trước ống kính.

 

Đối với Gạo Kê, đây thực sự là một niềm vui lớn.

 

Trước đây, khi đi công viên nhỏ cùng ba mẹ, trò đầu tiên cô bé chọn cũng là ngựa gỗ xoay tròn.

 

Công viên đó không bán vé vào cửa, mà mỗi trò chơi đều phải trả tiền riêng. Vì biết ba mẹ không có nhiều tiền, Gạo Kê chỉ chọn ngựa gỗ xoay tròn, ngồi cùng mẹ, còn ba thì đứng bên ngoài hàng rào chụp ảnh cho hai người.

 

Hôm nay, mọi thứ đều giống y hệt.

 

Trong đáy mắt Gạo Kê ánh lên niềm hạnh phúc. Vì được cảm nhận tình yêu, nên khoảnh khắc này thật ấm áp.

 

 

Buổi sáng, cả ba người đã chơi hết những trò không quá mạo hiểm theo đúng kế hoạch.

 

Đến trưa, họ cùng nhau ăn trưa. Điểm đến cuối cùng là khu vui chơi dành cho trẻ em.

 

Nơi đây có các trò chơi nhẹ nhàng như xích đu, bập bênh và các trò vận động đơn giản.

 

Trên cổng còn treo tấm biển: "Mỗi trẻ em chỉ được dẫn theo tối đa hai phụ huynh."

 

Thương Lộc nhìn Gạo Kê, rất tốt, một em bé.

 

Còn cô và Trì Yến, rất hoàn hảo, hai phụ huynh.

 

Sự phối hợp hoàn hảo đến kinh ngạc, quả thực như thể được sắp đặt riêng cho bọn họ.

 

Thế nhưng khóe miệng Gạo Kê lại khẽ run rẩy, hỏi: "Chúng ta thực sự phải vào sao?"

 

Dù nói là trẻ em có thể vào chơi, nhưng bên trong chỉ có hai đứa trẻ trông cùng lắm ba, bốn tuổi, khoảng cách tuổi tác thật sự quá lớn.

 

Ánh mắt Thương Lộc hướng về phía khu nhà nhún bên trong, trong đáy mắt hiện lên khát vọng mà chính cô cũng không nhận ra.

 

Gạo Kê và Trì Yến liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt cúi đầu cởi giày.

 

Đi thôi, nhất định phải đi!

 

"Không đi cũng......"

 

Thương Lộc còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Trì Yến và Gạo Kê nhanh chóng tháo giày và bước vào trong.

 

Thương Lộc: "?"

 

Bọn họ háo hức đến mức không thể chờ nổi sao?

 

Cuối cùng, Thương Lộc cũng bước vào khu vui chơi trẻ em mà cô hằng mơ ước.

 

Thật ra, so với những trò chơi bên ngoài, cô lại thích những thứ đơn giản như thế này hơn. Không cần quy tắc phức tạp, nhìn là hiểu ngay.

 

Ví dụ như cầu trượt, nơi đây còn có vòng xoay tròn. Khoảnh khắc trượt từ trên cao xuống và rơi vào biển bóng, cô cảm thấy vô cùng sung sướng.

 

Còn có xích đu nữa, đó là thứ mà Thương Lộc luôn yêu thích.

 

Khi còn nhỏ, trong khu vườn nhà cô cũng có một chiếc xích đu. Mỗi khi chán chường, cô thường ngồi một mình trên đó, ngắm nhìn bầu trời và bãi cỏ, tận hưởng cảm giác nhẹ nhàng và tự do.

 

Thế nhưng, không biết vì lý do gì, chiếc xích đu ấy bỗng nhiên bị tháo bỏ. Niềm vui duy nhất của cô cũng theo đó mà mất đi.

 

Thương Lộc ngồi trên xích đu một lát, bỗng có một bé gái bước đến, giọng nói non nớt vang lên: "Chị ơi, chị có thể nhường em chơi một lát được không ạ?"

 

Phía sau bé gái là bà ngoại, bà khẽ cười ngại ngùng.

 

"Được chứ." Thương Lộc hào phóng đứng lên, giữ chặt xích đu để bé gái ngồi vững, đợi đến khi bé ngồi ổn định rồi mới yên tâm rời đi.

 

Lúc này, không xa lắm, Gạo Kê đang được nhân viên hướng dẫn đeo dây an toàn để leo núi. Cô bé trông vô cùng nghiêm túc, như thể đang học một kỹ năng mới.

 

So sánh như vậy, Thương Lộc bỗng cảm thấy có chút xấu hổ. Cô nhận ra bản thân chẳng khác gì một học sinh tiểu học chỉ biết chơi đùa.

 

Rất nhanh, giọng của Trì Yến vang lên từ phía sau nàng: "Lộc Lộc!"

 

Bởi vì đang ở bên ngoài, để tránh bị phát hiện thân phận, Thương Lộc đã bảo Trì Yến gọi mình như vậy.

 

Thương Lộc quay đầu lại, liền thấy Trì Yến đang ngồi một bên trên chiếc bập bênh. Với đôi chân dài, anh ta ngồi nửa chừng trông khá vất vả, cố gắng giữ thăng bằng cho chiếc bập bênh.

 

Sau đó, Trì Yến nghiêng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thương Lộc ngồi vào phía đối diện. Cặp tai thỏ màu hồng trên đầu anh cũng theo nhịp đung đưa, trông cực kỳ đáng yêu.

 

Thương Lộc: "......"

 

Nhìn thật là trẻ con.

 

Nhưng mà ——

 

Cô rất thích!

 

Trong mắt Thương Lộc, bập bênh và xích đu thực ra là cùng một loại trò chơi. Cả hai đều lắc lư trong không trung, chỉ khác một điều là bập bênh cần hai người chơi cùng, còn xích đu chỉ cần một mình.

 

Dưới lời mời của Trì Yến, Thương Lộc liền chạy đến ngồi xuống phía đối diện, vô cùng hào hứng.

 

"Bám chắc nhé." Trì Yến vỗ nhẹ tay vịn, nhắc nhở Thương Lộc, rồi hỏi: "Ngồi vững chưa?"

 

Thương Lộc gật đầu, rồi bất chợt nảy ra một ý nghĩ nghịch ngợm, liền nhún người xuống, nhưng bập bênh vẫn không hề nhúc nhích.

 

Thương Lộc ngạc nhiên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Trì Yến.

 

Trì Yến hai tay bám chặt tay vịn, chân đạp xuống đất, cười tủm tỉm nhìn cô: "Cậu thua rồi, giờ đến lượt tôi. Thả tay ra đi!"

 

Thương Lộc: "?"

 

Thả cái gì chứ?

 

Giây tiếp theo, hai chân cô đã rời khỏi mặt đất, cả người bị nhấc bổng lên không trung.

 

Thương Lộc: "......"

 

À, hiểu rồi, hóa ra là thả mình bay lên.

 

Trì Yến giả vờ ngó xung quanh, dùng giọng điệu ngạc nhiên nói: "Ơ kìa, Thương Lộc đâu mất rồi?"

 

"Trì Yến!" Thương Lộc tức giận hét lên, hai chân vung vẩy trong không trung: "Mau thả tôi xuống!"

 

Trì Yến lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, một tay giữ tay vịn, tay kia chống cằm, cố tình nói: "Không thả."

 

Thương Lộc nhìn chiếc cầu bập bênh trước mặt, trong lòng bỗng nảy ra một ý tưởng.

 

Chiếc cầu bập bênh này có thiết kế đặc biệt, phần trục giữa không phải là hình trụ mà là một khối gỗ phẳng, đồng nhất với hai bên chỗ ngồi. Hai bên còn có thanh chắn để ngăn trẻ con leo trèo và ngã xuống.

 

Vì đây là khu vui chơi cho trẻ em, nên độ cao của cầu bập bênh không quá lớn, bên dưới lại được phủ một lớp bọt biển mềm mại. Dù có ngã cũng không bị thương.

 

Mọi yếu tố nguy hiểm đều được loại bỏ, vậy thì kế hoạch này không có gì phải lo ngại.

 

Thương Lộc vốn có khả năng giữ thăng bằng khá tốt, nên cô thu chân lại, đặt cả hai chân lên chỗ ngồi.

 

Trì Yến thoáng chốc chưa hiểu Thương Lộc định làm gì, nhưng vì lo lắng cho an toàn của cô, anh vội nói: "Đừng nghịch nữa, để tớ thả cậu xuống!"

 

"Chậm rồi, cậu tiêu đời rồi!" Thương Lộc cười tinh quái, sau đó đứng nửa ngồi xổm, bắt đầu di chuyển về phía trước.

 

Trì Yến cuối cùng cũng hiểu ra, anh khẽ nhấc người lên để cầu bập bênh không nghiêng quá mức, giúp Thương Lộc dễ dàng di chuyển qua bên anh.

 

Nhờ sự phối hợp của Trì Yến, "hành trình cầu bập bênh" của Thương Lộc diễn ra suôn sẻ. Cô thành công tiến đến trước mặt anh.

 

Trì Yến không hề né tránh, ngược lại còn giơ tay chặn trán cô, chậm rãi hỏi: "Cậu định làm gì?"

 

Thương Lộc bực mình vươn tay, một tay ấn lên vai Trì Yến, tay còn lại thì véo tai anh, tức giận nói: "Tớ làm gì à? Tất nhiên là cho cậu xuống đất rồi!"

 

"Tớ sai rồi!" Trì Yến lập tức nhận lỗi, giục cô: "Nhanh xuống đi, không an toàn đâu."

 

Do cầu bập bênh đã nghiêng hẳn về một bên, nên khoảng cách từ Thương Lộc đến mặt đất chỉ tầm vài chục centimet. Cô nhẹ nhàng bám vào tay vịn, rồi nhảy xuống một cách an toàn.

 

Chỉ khi thấy Thương Lộc an toàn, Trì Yến mới buông tay khỏi cầu bập bênh, khiến nó trở lại trạng thái cân bằng.

 

Thua trong "trận đấu" này khiến Thương Lộc không hài lòng chút nào. Nhưng cảm xúc của cô đến nhanh, đi cũng nhanh. Ngay sau đó, ánh mắt cô đã bị thu hút bởi tấm bạt nhún ở phía xa.

 

Thực ra, đây mới là trò chơi mà Thương Lộc muốn thử nhất khi đến đây.

 

Nhân viên khu vui chơi giới thiệu rằng khu vực bạt nhún này có một điểm đặc biệt: mỗi du khách sẽ được trang bị một khẩu súng đồ chơi. Khi bóp cò, khẩu súng sẽ bắ n ra những quả bóng tennis.

 

Trên bức tường phía trước treo đầy thú bông, nhiệm vụ của người chơi là nhắm bắn vào dây treo. Nếu bắn trúng, thú bông sẽ rơi xuống.

 

Tuy nhiên, trong suốt quá trình bắn, người chơi phải liên tục nhảy trên tấm bạt.

 

Thương Lộc hăng hái thử sức, cùng Trì Yến mỗi người cầm một khẩu súng.

 

Súng đồ chơi có mười viên đạn, kích thước khá lớn, trọng lượng cũng không nhẹ.

 

Vừa phải giữ thăng bằng trên tấm bạt nhún, vừa phải giơ súng và bắn chính xác, đây đúng là một thử thách không hề đơn giản.

 

Trên tường, những con thú bông đó không hề dễ dàng bắn trúng. Thương Lộc bắn năm phát mà chẳng trúng được gì, liền đặt khẩu súng sang một bên và bắt đầu nhảy tưng tưng trên tấm bạt lò xo để quấy rối Trì Yến.

 

Mười phát "đạn" kết thúc, Trì Yến cũng thất bại thảm hại.

 

Quả nhiên, bọn họ không phù hợp với trò chơi này.

 

Thương Lộc có chút mệt mỏi, dứt khoát ngồi xuống. Tấm bạt lò xo dần dần rung lắc nhẹ hơn.

 

Trì Yến cũng ngồi xuống đối diện cô, hỏi: "Mệt lắm à?"

 

Thương Lộc gật đầu thật thà, đáp: "Nghỉ một chút đã."

 

Trò chơi trước đó chẳng hề tiêu hao sức lực bằng việc nhảy trên tấm bạt lò xo suốt mười phút. Thật sự quá kiệt sức.

 

Thương Lộc nhớ hồi bé, mỗi lần xem TV, cô luôn ao ước được chơi trên tấm bạt lò xo, nghĩ rằng bọn trẻ con nhảy nhót vui vẻ trên đó chắc hẳn rất hạnh phúc.

 

Giờ đây khi đã trưởng thành và được trải nghiệm, cô cảm thấy cũng khá vui, coi như hoàn thành ước mơ thuở nhỏ. Nhưng thực tế lại không thú vị như tưởng tượng, thậm chí không thoải mái bằng chiếc sofa ở nhà cô.

 

Ít nhất là trên sofa, cô có thể vừa nhảy vừa lộn nhào thoải mái. Tuyệt vời biết bao!

 

Hơn nữa, nếu cứ nhảy mãi như vậy, chắc kiệt sức mất.

 

Khi Thương Lộc còn đang miên man suy nghĩ, bỗng cô cảm thấy cơ thể mình bị hất lên không trung.

 

Cô quay sang nhìn, thì ra là mấy đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi không biết từ lúc nào đã leo lên đây, hăng hái nhảy bắn như đang thi đấu.

 

Có đứa ngã nhào, nhưng lại cười bò dậy, nhảy còn hăng hơn, cố gắng hất ngã đồng đội.

 

Thương Lộc chống tay vịn đứng lên, trong lòng bỗng chốc nhẹ nhõm.

 

Thì ra, không phải tấm bạt lò xo không thú vị như cô tưởng tượng, mà là cô đã bỏ lỡ độ tuổi thích hợp để tận hưởng trò chơi này.

 

Thương Lộc quay sang Trì Yến, mỉm cười: "Đi thôi."

 

Trì Yến hơi ngạc nhiên. Anh nhớ rất rõ lần trước Thương Lộc đứng trên sofa hỏi anh về trò chơi này, nên không khỏi thắc mắc: "Không chơi thêm chút nữa à?"

 

"Tớ không còn là trẻ con nữa, trò này không hợp với tớ." Giọng Thương Lộc nghiêm túc, bóng dáng cô có chút cô đơn, thoáng nét buồn bã.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng cô lại đầy sát khí: "Đi thôi, Trì Yến! Tiếp tục chơi bập bênh! Lần này tớ sẽ cho cậu bay lên trời! Cậu đợi đấy!"

 

Đúng vậy, cô đã không còn ở độ tuổi để nhảy bạt lò xo nữa.

 

Mặc dù mới nhảy vài cái cũng khá vui, nhưng nhảy lâu thì mệt quá đi!

 

Ngồi bập bênh vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều. Đây cũng là lý do Thương Lộc luôn yêu thích trò bập bênh từ trước đến nay.

 

Từ hôm nay trở đi, trò chơi cô yêu thích nhất ở công viên giải trí chính là ——

 

Bập bênh!

 

 

Cơm trưa xong.

 

Ba người tiếp tục tiến vào một khu vực khác trong công viên giải trí.

 

Điểm nổi bật nhất ở đây chính là tàu lượn siêu tốc, được các cư dân mạng bình chọn là tàu lượn k1ch thích nhất ở thủ đô. Không thử một lần thì đúng là tiếc nuối cả đời.

 

Thương Lộc chưa từng ngồi tàu lượn siêu tốc, nhưng cô không muốn để lại nuối tiếc trong cuộc đời mình.

 

Gạo Kê kéo tay Thương Lộc, lo lắng hỏi: "Chị ơi, chị không sợ à?"

 

Thương Lộc lắc đầu, tự tin đáp: "Không sợ đâu, yên tâm đi, chị sẽ bảo vệ em."

 

Không!

 

Ai đó cứu cô với! Cô hối hận rồi! Cô sợ! Cô thật sự sợ hãi!

 

Thương Lộc chưa bao giờ nghĩ mình sợ độ cao. Ngay cả khi chơi đu dây mạo hiểm, cô cũng không hề run sợ. Nhưng ai đó có thể nói cho cô biết, tại sao tàu lượn siêu tốc này lại xoay tròn kinh khủng như vậy không?

 

Đây là lần xoay 360 độ thứ mấy rồi? Cô đã không còn đếm nổi. Trong tai chỉ còn tiếng gió rít gào.

 

Thương Lộc cảm giác linh hồn mình sắp bị cuốn theo cơn gió luôn rồi.

 

Thì ra tàu lượn siêu tốc đáng sợ gấp trăm lần so với đu dây mạo hiểm. Cảm giác mất trọng lực đột ngột này thực sự khiến người ta khiếp sợ!

 

Gạo Kê đã hét lên mấy lần. Thương Lộc môi run cầm cập nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, vỗ nhẹ mu bàn tay Gạo Kê an ủi: "Không sao đâu, không đáng sợ chút nào."

 

Ngay sau đó, Thương Lộc nhìn thấy trước mặt là một con dốc thẳng đứng 90 độ khổng lồ.

 

Phải lao thẳng xuống từ đây sao?

 

Cứu tôi với! Tôi không muốn chơi nữa!

 

Trong đầu Thương Lộc bỗng xuất hiện hai luồng suy nghĩ đối lập.

 

Một bên bảo: "Hét lên đi, sợ thì cứ hét, không sao đâu."

 

Bên còn lại thì nói: "Không được, nếu cậu hét, Gạo Kê sẽ càng hoảng sợ hơn. Vì Gạo Kê, cậu phải nhịn xuống."

 

Khoảng cách đến con dốc càng ngày càng gần.

 

Đầu óc Thương Lộc hoàn toàn trống rỗng.

 

Cô nên hét lên hay nhịn xuống đây? Đây đúng là một câu hỏi khó.

 

Chưa kịp quyết định, phía sau bỗng vang lên một tiếng thét chói tai đầy dữ dội.

 

Thương Lộc: "......"

 

Mặc dù não bộ dường như sắp ngừng hoạt động, nhưng sao cô cảm thấy giọng nói này quen thuộc thế nhỉ?

 

Tuy nhiên, cô không còn thời gian để nghĩ nhiều, bởi vì tàu lượn đã lao thẳng xuống con dốc 90 độ rồi.

 

Thương Lộc hét lớn: "A a a, Gạo Kê, đừng sợ! Thật sự không đáng sợ đâu a a a ——"

 

Thôi xong, không nhịn được nữa rồi.

 

Thương Lộc cũng hét to theo.

 

Dù cảm thấy vô cùng đáng sợ, nhưng khi cảm giác lơ lửng trong không trung tan biến, Thương Lộc bỗng dưng cảm thấy vui vẻ, áp lực trong lòng dường như được giải tỏa hoàn toàn. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

 

Vì thế, Thương Lộc không nhịn được mà đề nghị: "Chơi thêm lần nữa đi!"

 

Cô dường như bắt đầu yêu thích tàu lượn siêu tốc mất rồi!

 

Gạo Kê liên tục xua tay: "Anh chị chơi đi ạ, em sẽ ngồi dưới chờ."

 

Cô bé đã mặt mày tái mét, uống liền mấy ngụm nước, chân còn run rẩy không ngừng.

 

Sau khi xác nhận Gạo Kê thực sự không sao, Thương Lộc lại tiếp tục xếp hàng chờ lượt chơi tàu lượn siêu tốc. Lần này, Trì Yến đi cùng cô.

 

Vì hôm nay công viên không quá đông người, nên chờ một lát là đến lượt bọn họ.

 

Thương Lộc lần này chọn ngồi hàng ghế cuối cùng, nghĩ rằng phía trước có nhiều người sẽ bớt sợ hơn một chút.

 

Lần này, Trì Yến ngồi cạnh cô.

 

Lại một lần nữa trải qua mấy vòng xoay 360 độ, cảm giác k1ch thích như lần đầu. Nhưng so với nỗi sợ ban đầu, Thương Lộc giờ đây đã bắt đầu thấy hứng thú.

 

Cho đến khi họ lại tiến vào đoạn dốc 90 độ vừa nãy...

 

Trái tim Thương Lộc lại đập thình thịch không ngừng. Cô không ngừng tự trấn an bản thân: "Không được sợ! Lần này nhất định không hét lên! Phải kiên cường! Chỉ cần qua được đoạn này là xong rồi ——"

 

Khoan đã! Sao lần này nhìn còn kinh khủng hơn lần trước vậy?!

 

Thương Lộc hoàn toàn không thể lý giải nổi. Dù sao thì Gạo Kê cũng không còn ngồi cạnh, nên cô chẳng buồn nhịn nữa.

 

Cô run rẩy há miệng, nhưng lần này, tiếng hét bên cạnh lại vang lên trước.

 

Vẫn là âm thanh quen thuộc đó.

 

Thương Lộc: "......"

 

Dù linh hồn cô đang bay theo gió, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng không còn muốn hét nữa.

 

Bởi vì, cô còn một chuyện quan trọng hơn cần hỏi.

 

Thương Lộc chậm rãi quay đầu, nhìn sang Trì Yến bên cạnh, giữa tiếng gió rít gào mà không thể lý giải nổi, hét lên: "Cậu đang làm gì vậy? Sao lại hét lớn với vẻ mặt bình tĩnh như thế? Rõ ràng cậu không hề sợ hãi mà!!!"

 

Trì Yến im lặng.

 

Phía trước, mọi người vẫn đang la hét không ngừng, nhưng hai người bọn họ lại lặng lẽ nhìn nhau.

 

Sau đó, Trì Yến bình tĩnh đáp: "Sợ cậu xấu hổ, nên tớ hét theo."

 

Thương Lộc: "......"

 

Cảm ơn nhé. Đang vui vẻ thì bỗng nhiên bị đả kích, tự nhiên thấy bản thân yếu đuối hẳn.

 

Quả nhiên, trong cả công viên giải trí này, thứ cô thích nhất vẫn là... cầu bập bênh!

 

Hu hu, cầu bập bênh thực sự siêu thú vị mà!

Bình Luận (0)
Comment