Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 77

Bên kia, một ảo thuật gia đứng trên đài cao. Khi màn pháo hoa kết thúc, đến lượt anh ta biểu diễn. Anh ta cất cao giọng, thu hút tất cả lũ trẻ đến tham gia cùng mình.

 

Gạo Kê cũng bị hấp dẫn. Sau khi xin phép Thương Lộc, cô bé liền chạy về phía ảo thuật gia.

 

Vô số đứa trẻ vây quanh anh ta, chăm chú nhìn từng con hạc giấy bay ra từ ống tay áo, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

 

Ảo thuật gia giơ cao chiếc mũ trống rỗng, rồi đột nhiên từ bên trong tràn ra đầy kẹo, rải xuống cho bọn trẻ phía dưới.

 

Tiếng cười vui vẻ vang lên khắp nơi.

 

Mà khi ấy, tay phải của Thương Lộc vẫn đang nắm chặt tay Trì Yến.

 

Ban đầu, cô cảm thấy lạnh, nhưng lúc này, lòng bàn tay lại trở nên ấm áp, thậm chí hơi đổ mồ hôi.

 

Cô hiểu rõ, đó không phải do nhiệt độ cơ thể, mà là vì căng thẳng.

 

Câu nói vừa rồi của Trì Yến... rốt cuộc có ý nghĩa gì?

 

Anh cứ lặp đi lặp lại điều đó, khiến cô không thể nào bỏ qua được nữa.

 

Cô khẽ hỏi: "Bất kể là ngày lễ nào cũng đều sẽ ở bên nhau sao?"

 

Giọng Trì Yến mang theo ý cười, đáp: "Ừ, cả Lễ Tình Nhân nữa."

 

Đây xem như một lời tỏ tình.

 

Thương Lộc mím môi. Làn gió lạnh vẫn lướt qua gương mặt cô, nhưng dường như cơ thể, thậm chí cả tâm hồn, đều đang bừng cháy.

 

Cô không lập tức trả lời mà hỏi ngược lại: "Bắt đầu từ khi nào?"

 

Trì Yến bình thản đáp: "Từ cấp ba. Hôm đó, khi chúng ta trốn về nhà cùng nhau, tớ đã nghĩ rằng trên đời này không có cô gái nào thú vị hơn cậu. Thế nên tớ không kiềm được mà luôn chú ý đến cậu, luôn muốn làm bạn với cậu. Xem như là vừa gặp đã yêu đi."

 

Giọng anh có vẻ điềm tĩnh, nhưng nếu Thương Lộc ngẩng đầu lên lúc này, cô sẽ thấy tai anh đỏ đến mức như muốn rỉ máu.

 

Chỉ là, lúc này tai cô có lẽ còn đỏ hơn cả Trì Yến. Gương mặt cô cũng nóng bừng, đến mức không đủ dũng khí để ngẩng lên.

 

Thương Lộc hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh: "Trước giờ cậu chưa từng nói với tớ chuyện này."

 

"Trước kia, tớ nghĩ rằng thời điểm thích hợp vẫn chưa đến." Trì Yến đáp, rồi nói tiếp: "Nhưng tớ cảm thấy, nếu không nói ra bây giờ, lỡ sau này cậu nghe được chuyện tớ thích cậu từ miệng người khác, thì có lẽ cả đời này tớ cũng sẽ không cam lòng."

 

Người khác mà anh nhắc đến, đương nhiên là mẹ anh—người đã bất ngờ tiết lộ chuyện này.

 

Vậy nên anh không thể kìm nén thêm nữa. Trong phong bao đỏ kia, anh đã viết xuống những lời chúc phúc chỉ dành riêng cho cô. Tình cảm này, đến cuối cùng, không thể nào giấu được nữa.

 

Anh cúi đầu nhìn Thương Lộc, khẽ nói: "Thương Lộc, tớ thích cậu. Tớ không muốn chỉ làm bạn với cậu nữa. Tớ muốn trở thành người đặc biệt nhất bên cạnh cậu."

 

Có lẽ đây là lời tỏ tình mà trong lòng Thương Lộc đã âm thầm mong đợi từ lâu. Nhưng khi Trì Yến thực sự nói ra, cô lại cảm thấy có chút hoang mang.

 

Trì Yến thật sự thích cô.

 

Không phải bạn bè, mà là người yêu.

 

Mà nếu trở thành người yêu... chẳng phải rồi sẽ kết hôn sao?

 

Nghĩ đến đó, Thương Lộc bỗng thấy vô cùng sợ hãi.

 

Cô có thể sẽ trở thành vợ, trở thành mẹ, trở thành một phần của gia đình nào đó.

 

Đứng trước Trì Yến, cô không thể từ chối, nhưng cũng không biết phải đáp lại thế nào.

 

Trì Yến nhận ra sự bối rối trong mắt cô. Anh đưa tay che mắt cô lại, như muốn ngăn cách cô khỏi thế giới trước mặt.

 

Giữa họ, đây là một kiểu ăn ý không lời—cho cô một khoảng không gian ngắn ngủi để "trốn tránh."

 

Giữa tiếng reo hò, tiếng cười xung quanh, Thương Lộc lặng lẽ suy nghĩ rất lâu.

 

Cuối cùng, cô khẽ nói: "Trì Yến, có lẽ tớ thích cậu."

 

Chỉ một câu ấy thôi, nhưng nụ cười trên mặt Trì Yến chợt cứng lại. Ngay sau đó, hàng mi anh khẽ rũ xuống, đôi mắt đỏ hoe.

 

Thương Lộc vốn là người thông minh. Khi bức màn ngăn cách giữa họ bị vén lên, cô cũng có thể nhìn thấu lòng mình.

 

Việc quen thuộc với sự hiện diện của Trì Yến, cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh anh, thích ăn những món anh nấu, nhớ anh khi quá lâu không gặp, và đối đãi với anh theo cách khác biệt so với mọi người xung quanh—tất cả những điều này đều là minh chứng rõ ràng.

 

Cô nhìn thấu tất cả, cũng vì vậy mà càng bối rối hơn.

 

Cô thích Trì Yến, và Trì Yến cũng thích cô.

 

Nhưng Trì Yến sẽ mãi mãi thích cô chứ?

 

Cô không muốn lo được lo mất, nên điều ước của cô chính là hy vọng mình mãi mãi có thể là chính mình.

 

Cô hy vọng có thể sống vì bản thân đến suốt đời.

 

Thế nhưng, rõ ràng là Trì Yến đã chiếm giữ một vị trí quá quan trọng trong cuộc đời cô.

 

Cô sợ rằng nếu bắt đầu một mối quan hệ với anh, cô sẽ ngày càng dựa dẫm vào anh mà đánh mất chính mình.

 

Chưa chính thức bên nhau, cô đã lo lắng những điều này, tự nhủ rằng có lẽ mình đang suy nghĩ quá nhiều.

 

Giọng Trì Yến càng thêm dịu dàng, anh hỏi: "Thương Lộc, nói cho tớ nghe, rốt cuộc cậu đang sợ điều gì?"

 

Thương Lộc chậm rãi mở miệng, từng câu nói đều phải dừng lại một chút, nửa suy nghĩ, nửa tiếp tục: "Trì Yến, tớ thích cậu, nhưng tớ sợ tương lai, đặc biệt là việc có thể sẽ lập gia đình, có con cái."

 

Cô sợ hãi một cơn ác mộng mới sẽ xuất hiện, mà hai chữ "gia đình" trong lòng cô lại gắn liền với những ký ức khổ sở nhất.

 

Nghe xong câu trả lời của cô, giọng Trì Yến rõ ràng mang theo ý cười, tâm trạng anh dường như không tệ chút nào: "Không ngờ cậu đã nghĩ đến cả chuyện sau khi kết hôn, cũng tốt thôi, nếu cậu muốn, chúng ta có thể đăng ký kết hôn trước. Lần trước tớ cũng nói rồi, có một đứa như Gạo Kê là đủ rồi, tớ có thể thắt ống dẫn tinh mà."

 

Thương Lộc khẽ lắc đầu, nói: "Ý tớ là cả đời này tớ sẽ không sinh con. Tớ không thể trở thành một người mẹ tốt, cũng không thể là một người vợ tốt. Tớ chỉ muốn mãi mãi là chính mình."

 

Giọng Trì Yến vẫn thản nhiên như cũ: "Không sao cả, không kết hôn cũng được. Vậy chúng ta cứ mãi ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt đi."

 

Thật khó để không rung động khi nghe anh nói như vậy.

 

Thương Lộc khẽ giơ tay, nắm lấy bàn tay đang che mắt mình của Trì Yến, còn anh thì ngược lại, siết lấy tay cô.

 

Cô khẽ nói: "Trì Yến, tớ nghĩ cậu nên ở bên một người tốt nhất."

 

Một người xứng đôi với anh hơn.

 

Vừa nói ra những lời đó, cô đã bắt đầu hối hận.

 

Sao lại bắt đầu nữa rồi? Lần trước cũng như thế.

 

Mỗi khi đối diện với tình yêu, cô đều lúng túng không biết phải làm sao, không ngừng phủ nhận chính mình và đáp lại bằng cách tệ nhất có thể.

 

Nhưng lần này dường như có chút khác biệt.

 

Bởi vì trong lòng cô, có một giọng nói khác đang cất lên, gọi tên Trì Yến.

 

Liệu anh có thể phủ nhận những lời cô vừa nói không?

 

Xin anh hãy kiên định mà chọn cô.

 

"Nhưng với tớ, cậu chính là người tốt nhất trên thế giới này. Tớ chỉ muốn trở thành người xứng đôi với cậu nhất."

 

Trì Yến cúi đầu, hai tay đặt lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô và hứa hẹn:

 

"Dù là tình yêu hay hôn nhân, cậu có thể mãi mãi là chính mình, còn tớ sẽ là Trì Yến chỉ thuộc về Thương Lộc."

 

Thương Lộc sững sờ.

 

Lần này, cô chắc chắn rằng trái tim mình đang đập rộn ràng.

 

Cô rõ ràng đã rung động, nhưng vẫn chưa thể trả lời ngay, chỉ nói:

 

"Trì Yến, cho tớ chút thời gian, tớ muốn suy nghĩ thêm. Cậu cũng hãy suy nghĩ kỹ. Lần sau khi tớ trở về, nếu cậu vẫn không thay đổi ý định, tớ sẽ cho cậu câu trả lời."

 

Cô thích Trì Yến, nhưng không muốn đưa ra quyết định chỉ vì cảm xúc nhất thời.

 

Quan trọng nhất là cho Trì Yến... thời gian để đổi ý.

 

Trì Yến khẽ cười: "Được, tớ sẽ đợi cậu."

 

Pháo hoa lại một lần nữa nổ vang trên bầu trời.

 

Anh đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc cô, rồi hỏi:

 

"Vậy có thể tạm ứng một cái ôm trước được không?"

 

Không đợi cô trả lời, anh đã vòng tay ôm chặt cô vào lòng.

 

Vừa ấm áp, vừa an tâm.

 

Chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.

 

Thương Lộc khẽ nâng tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

 

Giọng cô có chút khàn khàn:

 

"Trì Yến, có thể gặp được cậu, tớ luôn cảm thấy thật may mắn."

 

Thực ra, không chỉ có Trì Yến, mà dường như tất cả những người từng xuất hiện trong cuộc đời cô cũng đều như vậy.

 

Cô đã nhận được rất nhiều tình yêu. Sau khi liên tục được lựa chọn, cô cũng bắt đầu muốn chủ động lao về phía tình yêu ấy.

 

Chờ đến khi cô trở lại, nếu Trì Yến không hối hận về những lời anh đã nói hôm nay, cô sẽ đồng ý ở bên anh.

 

Dù không biết kết cục ra sao, chỉ cần trong khoảnh khắc yêu nhau, anh vẫn đủ kiên định.

 

Như vậy, cô cũng muốn một lần bất chấp tất cả.

 

Dù tương lai thế nào, chỉ cần lúc này có thể ôm chặt lấy anh.

 

 

Bên kia.

 

Ảo thuật gia tung kẹo khắp nơi, trên người anh ta dường như có phép thuật thần kỳ, bất cứ chỗ nào cũng có thể biến ra vô số kẹo.

 

Gạo Kê là một đứa trẻ rất nhanh nhẹn. Cô bé cố gắng hết sức để giành được nhiều kẹo nhất, nhét đầy hai túi.

 

Bởi vì loại kẹo này là nhãn hiệu Thương Lộc thích, trong nhà cũng có một ít.

 

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của những đứa trẻ xung quanh, những người không thể giành được nhiều kẹo như cô, Gạo Kê kiêu hãnh ngẩng cao cằm, chuẩn bị mang tất cả số kẹo này về cho Thương Lộc.

 

Sau đó—

 

Ồ.

 

Gạo Kê chớp mắt, nhưng không chạy đi tìm Thương Lộc ngay, mà cầm những viên kẹo trong tay, chia cho những đứa trẻ bên cạnh.

 

Bọn trẻ vui sướng nhận lấy, nhưng cũng không khỏi thắc mắc, hỏi:

 

"Chị ơi, sao chị lại chia hết kẹo cho bọn em vậy?"

 

Rõ ràng đã rất vất vả mới giành được nhiều như thế, những đứa trẻ khác đều ôm kẹo mang về khoe với ba mẹ, chỉ có chị gái này lại tự tay chia kẹo cho những đứa trẻ không giành được.

 

Gạo Kê: "......"

 

Đừng hỏi. Kẹo mừng đó.

 

 

Chuyến đi công viên giải trí đã kết thúc.

 

Đêm xuống, Thương Lộc cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Về đến nhà, cô tắm nước ấm rồi đi ngủ ngay.

 

Chiếc nệm thật sự rất êm, cô ngủ một giấc vô cùng ngon lành, thậm chí trong mơ còn gặp Trì Yến.

 

Trong giấc mơ, vẫn là trước tháp chuông ở công viên giải trí.

 

Sau khi pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, anh nắm tay cô, ôm lấy cô, rồi sau đó...

 

A a a!

 

Thương Lộc bật dậy, lập tức chui đầu vào chăn.

 

Điên thật rồi sao?

 

Giữa mùa đông mà cô còn có thể có mộng xuân được hả?

 

Thương Lộc vội vàng lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua tan những suy nghĩ lung tung trong đầu, sau đó đứng dậy thay quần áo.

 

Còn hai tiếng nữa, xe của Tống Trạch Khiêm sẽ đến đón cô, đưa cô đến khu trang trại mà anh đã sắp xếp sẵn.

 

Hiện tại, toàn bộ dàn diễn viên đều phải tập trung tại đó. Tống Trạch Khiêm thậm chí còn sắp xếp lộ trình chính xác từng phút cho từng người, căn cứ vào địa điểm của mỗi nhà mà đến đón.

 

Nói cách khác, nếu cô đến muộn làm chậm trễ thời gian?

 

Tống Trạch Khiêm nhất định sẽ "xử" cô mất!

 

Phải rời khỏi nhà, đến vùng quê ở nửa tháng, Thương Lộc có chút lo lắng. Cô chưa từng sống lâu trong môi trường như vậy, hơn nữa yêu cầu của Tống Trạch Khiêm chắc chắn sẽ vô cùng khắt khe.

 

Nhưng đồng thời, đây cũng là một cơ hội và thử thách mới.

 

Được Tống Trạch Khiêm trực tiếp hướng dẫn khóa huấn luyện diễn xuất suốt nửa tháng, cô thật sự mong chờ bản thân sẽ tiến bộ qua khoảng thời gian này.

 

Còn về chương trình "Bé Đáng Ghét", ngoài Diệp Lục ra thì cả đoàn đều đã xin nghỉ. Tuy không hiểu vì sao tổ chương trình vẫn chưa gửi thông báo hủy lịch quay, nhưng chuyện đó cũng không còn quan trọng.

 

Cứ để một mình Diệp Lục gánh team đi vậy!

 

Thương Lộc thay quần áo xong, kéo hai chiếc vali ra phòng khách, liền thấy Gạo Kê đang ngồi trước bàn ăn sáng.

 

Chờ cô bé ăn xong, Trì Yến sẽ đưa cô bé quay lại trường.

 

Nhìn Trì Yến bưng khay bánh ngọt cuối cùng từ bếp ra, Thương Lộc bỗng không biết nên nói gì với anh.

 

Có lẽ vì lời tỏ tình hôm qua.

 

Cũng có lẽ vì giấc mơ kia.

 

"Sao còn ngẩn người? Để nguội là ăn không ngon đâu." Giọng nói của Trì Yến vẫn như mọi khi, thản nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như tất cả những gì diễn ra tối qua cũng chỉ là một giấc mộng.

 

Thế nhưng trước khi rời đi, anh bỗng ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, ép cô dựa vào lồ ng ngực mình.

 

Giọng nói khẽ cười: "Nhớ lời hẹn của chúng ta nhé. Lần sau gặp lại, tớ sẽ tỏ tình với cậu một lần nữa."

 

Thương Lộc khẽ đáp một tiếng.

 

Bên cạnh, Gạo Kê đeo cặp sách, lắc lắc đầu, thản nhiên rút từ trong túi ra một viên kẹo rồi nhét vào miệng.

 

Cô bé đâu có phải học sinh tiểu học lớp 5, chuyện gì mà cô bé không hiểu chứ!

 

Haiz, người lớn đúng là...
Bình Luận (0)
Comment