Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 86

Thương Lộc trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ là người chủ động trong chuyện này, nhưng lúc này cô không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản làm theo mong muốn của bản thân.

 

Nhìn thấy tai Trì Yến đỏ bừng, cô còn đưa tay chạm vào, xác nhận rồi nói: "Trì Yến, anh đang thẹn thùng à?"

 

Chỉ là, khi nói câu này, bản thân cô cũng chẳng khá hơn, chỉ là cố ra vẻ bình tĩnh mà thôi.

 

Trì Yến bị hành động của cô chọc cười, cúi đầu định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại dừng trên đôi môi hồng mềm mại của cô, lúc mở lúc khép.

 

Ý nghĩ nào đó hoàn toàn hiện rõ trên nét mặt anh.

 

Thương Lộc cũng không muốn tự chuốc rắc rối, cô thu tay lại, đổi thành nhẹ nắm lấy vạt áo Trì Yến, nhắc nhở: "Chúng ta đang ở bên ngoài."

 

Xung quanh vẫn có người đó, nếu có ai nhìn thấy thì không ổn đâu!

 

Giọng Trì Yến mang theo ý cười, cố ý hỏi: "Anh có nói gì đâu, em đang nghĩ gì thế?"

 

Thương Lộc dĩ nhiên không trả lời câu hỏi này.

 

Bàn tay to lớn của Trì Yến nhẹ xoa đầu cô, dịu giọng: "Được rồi, về nhà thôi."

 

Mãi đến khi ngồi vào ghế phụ, không, thậm chí là đến khi xuống xe, bước vào thang máy về nhà, Thương Lộc vẫn không tài nào hiểu nổi.

 

Thật sự cứ thế mà về nhà? Trì Yến không định tiếp tục chủ đề ban nãy sao? Vậy chẳng khác nào nụ hôn này của cô có cũng như không.

 

Mọi chuyện không diễn ra như cô tưởng tượng, khiến Thương Lộc bỗng dưng cảm thấy có chút khó chịu, như có gì đó mắc kẹt trong lòng, không nói ra được mà cũng chẳng thể nuốt xuống.

 

Thương Lộc không phải kiểu người giấu ấm ức trong lòng. Cô nhận thức rất rõ ràng rằng mình đang không vui, vậy nên nhất định phải nói ra.

 

Trì Yến một tay kéo vali, tay còn lại đưa lên chuẩn bị mở khóa cửa nhà Thương Lộc, nhưng cô lại đứng chắn trước cửa, không cho anh bước vào.

 

Trì Yến không hiểu sao mình lại bị cô cản đường, liền hỏi: "Sao thế?"

 

Thương Lộc nhìn anh, rất thẳng thắn hỏi: "Anh không có gì muốn nói sao? Em đã hôn anh rồi đó, vậy mà anh đáp lại như vậy, khiến em... có chút khó chịu."

 

Dựa vào những gì cô hiểu về Trì Yến, anh không nên phản ứng như vậy.

 

Anh nên nói rằng thích cô, nói rằng muốn ở bên cô, rồi cô sẽ đồng ý chứ!!!

 

Chứ không phải lạnh nhạt thế này, còn đột nhiên giữ khoảng cách QAQ

 

Dọc đường về, dù hai người vẫn nói chuyện, nhưng anh lại chẳng hề nhìn về phía cô lấy một lần.

 

Giọng Trì Yến nhẹ nhàng, đối diện với ánh mắt mang chút ấm ức của Thương Lộc, anh có hơi buồn cười đáp: "Từ khoảnh khắc đó trở đi, ngoài việc muốn tiếp tục hôn em, anh không thể suy nghĩ được gì khác."

 

Nói xong, anh hơi nghiêng người về phía trước.

 

Khoảng cách chưa đến một centimet, hơi thở ấm áp phả lên mặt nhau, nhưng nụ hôn lại không rơi xuống.

 

Thương Lộc ngẩn người.

 

Hàng mi cô khẽ run, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.

 

Thế nhưng, nụ hôn ấm áp lại chỉ rơi trên trán cô, khẽ chạm rồi rời đi.

 

Giây tiếp theo, vòng tay rắn rỏi siết chặt eo cô. Trong khoảnh khắc ấy, hai chân cô bỗng rời khỏi mặt đất.

 

Ngay sau đó, Trì Yến bế bổng cô lên, đi thẳng vào phòng.

 

Chiếc vali bị đặt bên cạnh tủ giày ngay cửa, Trì Yến dùng chân đóng cửa lại.

 

Anh sải bước nhanh, đặt Thương Lộc xuống sofa, rồi cẩn thận lấy một chiếc gối kê sau lưng cô.

 

Trên đường về, cô ấy từng than phiền eo có chút đau.

 

Điều chỉnh cô vào tư thế thoải mái nhất trên sofa, anh quỳ một chân xuống giữa hai đầu gối cô, cúi người phủ lên người cô.

 

Trì Yến chạm nhẹ lên khóe môi cô vài lần, thấy cô không phản kháng, mới chính thức đặt nụ hôn lên môi cô.

 

Anh bắt đầu bằng những cái li3m nhẹ, dịu dàng ngậm lấy đôi môi của cô, đầu lưỡi khẽ mở môi cô ra, dẫn dắt cô quen dần với nụ hôn của mình. Nhưng anh không vội, chỉ không ngừng dùng lưỡi phác họa theo hình dáng môi cô.

 

Khác với ánh mắt mang nét xâm lược, nụ hôn lại dịu dàng đến mức khiến người ta không thể nào kháng cự.

 

Thương Lộc vòng tay qua cổ anh, chủ động ngửa đầu mở môi, cảm nhận nhiệt độ nơi đầu lưỡi anh dần quấn lấy mình, uyển chuyển mà dụ dỗ cô đầu hàng.

 

Hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn.

 

Rõ ràng Trì Yến đã giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái nhất để dựa vào sofa, nhưng không hiểu sao toàn thân cô lại mềm nhũn.

 

Cô chỉ có thể siết chặt vòng tay ôm lấy cổ anh hơn một chút, vừa như để giữ thăng bằng, vừa như đang ngầm mời gọi anh tiếp tục.

 

Không biết đã trôi qua bao lâu.

 

Thương Lộc đưa tay che mặt, cả người thu lại thành một góc trên sofa, không dám đối diện với Trì Yến.

 

Dù rằng chính cô đã đồng ý, thậm chí có thể xem như chủ động, nhưng vẫn không thể kiểm soát gương mặt đang đỏ bừng.

 

Trì Yến cũng đưa tay che mặt, làm ra vẻ ấm ức: "Hôn xong liền chối bỏ trách nhiệm sao?"

 

Thương Lộc lập tức chộp lấy chiếc gối ôm bên cạnh, tức giận ném về phía anh.

 

Ban đầu, nụ hôn của Trì Yến vẫn luôn dịu dàng. Nhưng ngay khoảnh khắc cô tò mò vươn lưỡi thăm dò thế giới của anh, anh bỗng như biến thành một con người khác.

 

Từ ngậm lấy đầu lưỡi rồi hôn sâu đến mức cả lưỡi tê dại, hoàn toàn không còn cảm giác thoải mái như trước.

 

Ban đầu Thương Lộc còn có chút bất mãn, nhưng khi nhìn thấy trên môi Trì Yến có một vết rách rõ ràng, cô liền không còn tức giận nữa.

 

Hình... hình như cô cũng không biết kiềm chế cho lắm.

 

Nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt.

 

Khi nhận ra có một dòng chất lỏng theo khóe môi chảy xuống, đây hoàn toàn là tình huống ngoài dự kiến, Thương Lộc cảm thấy mình vô cùng chật vật.

 

Đẩy Trì Yến không ra, cô liền dứt khoát cắn anh một cái.

 

Nhưng dù trong miệng có vị tanh của máu, anh vẫn không buông ra, chỉ cho cô một chút thời gian để thở, rồi lại tiếp tục nụ hôn ấy.

 

Hiện tại xem như đã kết thúc, nhưng nhịp tim vẫn chưa chậm lại, mà ngược lại còn đập nhanh hơn.

 

Thương Lộc muốn che tai mình lại, nhưng rồi nhận ra làm vậy cũng chẳng thể ngăn được tiếng tim đập dồn dập, khiến cô vừa thẹn thùng vừa bực bội.

 

Trì Yến thì không hề bực, ngược lại còn ghé sát mặt lại gần, định nói gì đó, nhưng lại thấy Thương Lộc bất ngờ đưa tay che miệng.

 

Anh vô tội nói: "Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi mà."

 

Nhận ra mình suy nghĩ quá nhiều, Thương Lộc trừng mắt lườm anh một cái, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị anh kéo vào lòng.

 

Cô hoàn toàn dựa vào người anh, cằm tựa lên vai anh.

 

Trì Yến ôm chặt cô trong vòng tay, ghé sát tai cô nói: "Anh nhớ em nhiều lắm."

 

Nhận thức được lời anh vừa nói, mặt Thương Lộc càng đỏ hơn, đến khi Trì Yến vừa mới nới lỏng vòng tay, cô đã lập tức ôm lấy anh.

 

Cô khẽ nói: "Trì Yến, ôm em tiếp đi, ôm chặt một chút."

 

Đương nhiên, Trì Yến nghe theo cô, siết chặt vòng tay hơn.

 

Cô hoàn toàn nằm trọn trong vòng tay anh, như thể đã ngăn cách với cả thế giới bên ngoài. Giây phút này, cô có thể an tâm mà chẳng cần suy nghĩ điều gì.

 

Giọng cô rất nhỏ, hỏi: "Trì Yến, anh sẽ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi chọn em chứ?"

 

"Vì sao lại phải chọn?" Giọng anh mang theo chút khó hiểu, rồi nói tiếp: "Anh đứng về phía em, và chỉ có thể đứng về phía em thôi."

 

Thương Lộc khẽ nhắm mắt lại, dịu dàng đáp: "Vậy thì em tin anh."

 

Giờ phút này, điều Trì Yến muốn làm chính là bước cuối cùng, hoàn toàn xác định mối quan hệ giữa cả hai. Anh khẽ nói: "Thương Lộc, anh muốn ở bên em."

 

Cô đáp lại: "Chúng ta vốn đã ở bên nhau rồi."

 

Trì Yến tiếp tục nhấn mạnh: "Anh muốn mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi ở bên em."

 

"Được." Thương Lộc chậm rãi tách khỏi vòng tay anh, vươn tay móc ngón út với anh, mỉm cười nói: "Anh cũng phải tin em đấy."

 

 

Sáng hôm sau thức dậy.

 

Thương Lộc ngồi trên giường, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua, rồi lại nằm xuống.

 

Sau đó kéo chăn trùm kín cả khuôn mặt.

 

Hít sâu.

 

Thở ra ——

 

Hít vào ——

 

Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào.

 

Cô thực sự đang ở bên Trì Yến, từ tối qua, cả hai đã không còn là bạn bè nữa, mà là người yêu.

 

Anh là mối tình đầu của cô.

 

Trong ký ức của Thương Lộc, ấn tượng đầu tiên của cô về từ "mối tình đầu" chính là khi Thương Mộ dẫn bạn gái về nhà.

 

Chị gái dịu dàng ấy nói chuyện với cô bằng nụ cười hiền hòa. Cũng vì sự xuất hiện của chị ấy mà quan hệ giữa cô và Thương Mộ có một quãng thời gian hòa bình khá ngắn ngủi, thậm chí còn giống như những cặp anh em bình thường khác.

 

Khi đó, Thương Mộ từng nói rằng cô gái ấy là mối tình đầu của anh, cũng là người anh yêu nhất.

 

Vậy nên, đây là một từ ngữ ngọt ngào, tượng trưng cho một người thật đẹp đẽ.

 

Thương Lộc vẫn có chút thấp thỏm. Không phải vì không biết đối diện với sự thay đổi trong quan hệ giữa cô và Trì Yến, mà là không biết nên nói với những người xung quanh thế nào về điều này.

 

Ví dụ như Lâm Nhan Nhan và mấy người trong Bé Đáng Ghét, hay Vương Vinh và Tiết Tử San, hoặc thậm chí là Gạo Kê.

 

Những người bên cạnh chắc vẫn chưa phát hiện ra chuyện của cô và Trì Yến. Đặc biệt là Gạo Kê, con bé vẫn còn nhỏ, chắc chắn sẽ không hiểu chuyện này. Làm sao có thể chấp nhận chuyện "anh hàng xóm bỗng biến thành bạn trai của chị" đây? Nghe thật kỳ lạ.

 

Thương Lộc bối rối gãi đầu, đột nhiên cảm thấy dù nói thế nào cũng đều gượng gạo.

 

Đúng lúc này, bụng cô réo một tiếng, mùi thức ăn trong không khí càng trở nên hấp dẫn hơn.

 

Thương Lộc ngửi ngửi, rồi đưa ra phán đoán.

 

Ừm... Hình như là cháo bắp với tôm bóc vỏ, còn có xíu mại lòng đỏ trứng, và cả khoai nướng nóng hổi nữa.

 

Thương Lộc đói bụng, vì thế cô bò dậy.

 

Ngay lúc sắp xỏ dép lê ra khỏi phòng, cô lại quay trở vào phòng tắm để soi gương.

 

Tóc rối bù, bộ đồ ngủ cũng trông trẻ con quá, hay là thay một bộ khác nhỉ?

 

Thương Lộc nghĩ vậy, nhưng khi đưa tay lấy quần áo thì bỗng khựng lại.

 

Cô đang làm cái gì thế này?

 

Là hàng xóm bao nhiêu lâu nay, sáng sớm trông cô ra sao chắc Trì Yến cũng đã thấy qua rồi, bây giờ lại cố làm đẹp thì có hơi giả tạo quá không?

 

Đang lúc còn bối rối, cô chợt nhớ ra lời Trì Yến nói tối qua, rằng ban ngày anh phải đến công ty, tối về mới cùng nhau ăn cơm.

 

À đúng rồi.

 

Hôm nay Trì Yến không có ở nhà, cô cũng không thể gặp anh.

 

Thương Lộc ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi đi ra ngoài, mang bữa sáng từ trong bếp ra.

 

Vừa ăn, cô vừa lướt điện thoại, mở khung trò chuyện với Lâm Nhan Nhan.

 

Một khi con gái đã yêu và xác định mối quan hệ, đương nhiên phải kể chuyện này với người bạn thân nhất. Vì vậy, cô định nói cho Lâm Nhan Nhan trước.

 

Nhưng ngay khi đang nghĩ xem nên diễn đạt thế nào, cô lại nhìn thấy tin nhắn Lâm Nhan Nhan vừa gửi đến.

 

【 Lộc Lộc, vừa nghe ba tớ nói, nhà cậu hình như có chuyện rồi. Tuần trước ba cậu định tự sát, anh cậu ngăn lại nên bị ngã xuống cầu thang, cả hai nằm viện mấy ngày nay rồi. 】

 

Thương Lộc: "......?"

 

Hả?

 

Ba cô định tự sát, còn Thương Mộ thì ngăn cản ông ta...?

 

Thật lòng mà nói, nghe rất kỳ quặc.

 

Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai của Lâm Nhan Nhan cũng được gửi đến.

 

【 Lúc y tá thay đồ cho Thương Mộ, phát hiện trên người anh ấy đầy vết sẹo cũ, chẳng có chỗ nào nguyên vẹn cả. Ba tớ nói anh ấy vẫn luôn bị đối xử như thế! Đồ cặn bã! Đồ rác rưởi! Tức chết tớ! 】

 

Thương Lộc sững người.

 

Trên người Thương Mộ, toàn là vết sẹo sao?

 

Những ký ức bị cô vô thức bỏ qua bỗng chốc hiện lên.

 

Hình như đã từng có lần cô kéo cánh tay Thương Mộ, phản ứng né tránh của anh khi đó có chút quá mức.

 

Còn có những lúc anh ấy bước ra từ thư phòng, trạng thái trông có vẻ rất kỳ lạ.

 

Đột nhiên, Thương Lộc nghĩ ra điều gì đó. Cô cầm điện thoại lên xem ngày tháng.

 

Hôm nay là sinh nhật Thương Mộ.

 

Nhưng hình như cũng không phải một ngày quan trọng gì cả.

 

***

 

Á á á chương này ngọt quá điiii đọc mà ngại quáaaa

Bình Luận (0)
Comment