Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Chương Trình “Những Người Tôi Ghét Nhất”

Chương 92

Chương trình ghi hình kết thúc.

 

Nhưng mọi người vẫn chưa vội rời đi ngay mà tìm một địa điểm để liên hoan. Nhân lúc chờ đồ ăn được dọn lên, họ tiện thể tổ chức một buổi đọc kịch bản ngẫu hứng, giải quyết một số vấn đề chi tiết mà từng người gặp phải khi luyện tập ở nhà, đồng thời kiểm tra lại một lượt.

 

Khi Tống Trạch Khiêm đưa kịch bản cho Lâm Nhan Nhan, cô dùng cả hai tay để nhận lấy.

 

Tống Trạch Khiêm nhìn cô: "Dạo gần đây cô lễ phép hẳn ra nhỉ."

 

Được khen, khóe môi Lâm Nhan Nhan gần như nhếch lên tận trời: "Đúng vậy!"

 

Tống Trạch Khiêm thản nhiên nói: "Tôi không phải đang khen cô."

 

Lâm Nhan Nhan: "?"

 

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, Thương Lộc đành đứng ra giải thích: "Ý của Tống Trạch Khiêm là... cô diễn chưa đủ giống nhân vật."

 

Lâm Nhan Nhan: "!"

 

Vì vậy, sau bữa ăn, xác định ngày mai Lâm Nhan Nhan không có lịch trình, Tống Trạch Khiêm liền đưa cô đi theo.

 

Diệp Lục tròn mắt kinh ngạc: "Chẳng phải khóa huấn luyện đặc biệt đã kết thúc rồi sao? Sao lại có thêm đợt nữa vậy?"

 

Tống Trạch Khiêm thản nhiên đáp: "Tôi không thể ở riêng với cô ấy cả đêm được."

 

Diệp Lục lập tức hiểu ra.

 

Hóa ra nhiệm vụ của ạnh chính là làm chứng rằng hai người bọn họ hoàn toàn trong sạch đúng không?!

 

Dù Diệp Lục có bất mãn đến đâu, anh ấy vẫn bị kéo đi theo.

 

Người đại diện của Lâm Nhan Nhan thì lại rất vui vẻ: "Thuận buồm xuôi gió! Nhan Nhan, cố gắng học tập nhé!"

 

Lâm Nhan Nhan: "......"

 

Huhu.

 

Sau khi bữa ăn kết thúc, trợ lý của Hứa Tắc đã chờ sẵn dưới lầu để đón anh về.

 

Xe của Tưởng Tinh đỗ ngay gần đó. Vốn dĩ cô ấy không thích nhân viên đi theo can thiệp quá nhiều vào sinh hoạt cá nhân, nên chuẩn bị tự lái xe về. Trước khi đi, cô ấy hỏi Thương Lộc: "Trợ lý của em chưa đến à? Nếu chưa, để chị đưa em về."

 

Thương Lộc lắc tay, nói: "Không phải trợ lý, là... bạn trai em đến đón, anh ấy tới rồi."

 

Chuyện cô đang hẹn hò với Trì Yến trước đây chỉ có Lâm Nhan Nhan biết, còn nói với những người khác thì lại cảm thấy có phần kỳ lạ, thế nên vẫn chưa ai hay biết gì.

 

Tưởng Tinh mỉm cười, có chút bất ngờ: "Tiểu Lộc cũng trưởng thành rồi, đến tuổi yêu đương rồi nhỉ."

 

Khi nhìn thấy người đến đón Thương Lộc là Trì Yến, cô ấy lại lộ vẻ như đã hiểu ra từ lâu, cười nói: "Lần đầu tiên thấy cậu ấy ở phòng nghỉ của em, chị đã đoán cậu ấy thích em rồi."

 

Thương Lộc sững người, vội ra hiệu cho Trì Yến đứng yên, rồi không nhịn được tò mò hỏi Tưởng Tinh: "Sớm như vậy ạ? Vì sao chị lại đoán được?"

 

"Chỉ khi thật sự để tâm đ ến ai đó, người ta mới nhớ được người đó thích ăn gì, không thích ăn gì. Tình cảm luôn ẩn giấu trong những chi tiết nhỏ nhất." Tưởng Tinh mỉm cười trả lời, rồi giục: "Mau đi đi, đừng để cậu ấy chờ."

 

Thương Lộc mỉm cười với Tưởng Tinh, sau đó chạy chậm đến bên cạnh Trì Yến, quan tâm hỏi: "Anh mặc ít thế này có lạnh không?"

 

"Không lạnh, em quên mẹ anh rồi sao?" Trì Yến vừa trả lời vừa gật đầu chào hỏi với Tưởng Tinh, sau đó cùng Thương Lộc bước ra ngoài.

 

Thương Lộc nhớ lại ngày hôm đó khi nhìn thấy người phụ nữ mặc váy lộng lẫy, chợt suy tư rồi nói: "Cũng đúng, đúng là gen mạnh thật."

 

Lên xe, trên đường trở về.

 

Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, Thương Lộc đột nhiên nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng quay chương trình."

 

Trì Yến lập tức hiểu cô muốn nói gì, liền hỏi: "Luyến tiếc mọi người à?"

 

Thương Lộc gật đầu. Hôm qua Lâm Nhan Nhan đã khóc đến mức không kìm được, cô không tiện khóc theo, nhưng đến tối, nghĩ đến chuyện sắp chia tay, cô vẫn lặng lẽ rơi nước mắt trong chăn.

 

Cô có chút cảm khái, dựa đầu vào cửa kính xe, chậm rãi nói: "Thật ra ban đầu em tham gia chương trình này chỉ vì thấy hình thức mời khách mời khá thú vị, cũng không có quá nhiều ấn tượng về những người khác. Lúc đó em thật sự không nghĩ rằng, sau này lại có thể trở thành bạn bè với họ. Chương trình này kéo dài cũng khá lâu, có thể xem như một chặng đường quan trọng trong cuộc đời em. Cứ thế, chẳng hay chẳng biết mà đi cùng mọi người đến tận ngày hôm nay. Giờ phải chia tay, em thực sự không nỡ."

 

Trì Yến trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Chẳng phải bộ phim của mọi người quay trọn vẹn cả đoàn sao?"

 

Căn bản là không cần phải chia tay.

 

Thương Lộc: "!"

 

Cô chớp mắt, lau khóe mắt đang ươn ướt, rồi bỗng nhiên ngẫm nghĩ: "...hình như em khóc hơi sớm rồi."

 

Ngay lập tức, cô vứt hết những cảm xúc lưu luyến sang một bên, vui vẻ trò chuyện cùng Trì Yến về những chuyện xảy ra hai ngày nay, tâm trạng cũng nhanh chóng phấn chấn trở lại.

 

Còn nước mắt? Để dành đến ngày đóng máy rồi hãy khóc!

 

*

 

Hiện tại là kỳ nghỉ đông của học sinh tiểu học và trung học.

 

Bạn cùng phòng của Gạo Kê tình cờ là hàng xóm của Vương Vinh và Tiết Tử San. Hai cô bé vốn đã rất thân thiết, đến cả khi nghỉ cũng không nỡ xa nhau.

 

Thấy Gạo Kê quen được bạn tốt, Thương Lộc cũng an tâm. Sau khi ở bên cô bé vài ngày, cô giúp Gạo Kê thu dọn hành lý, đưa bé đến nhà Tiết Tử San ở một thời gian.

 

Nhanh chóng đến ngày lễ Tình Nhân.

 

Mấy ngày trước, Thương Lộc đã nói với Trì Yến rằng cô không định tổ chức ngày lễ này, hôm đó muốn ở cùng Tiết Tử San và Vương Vinh.

 

Biết được lý do, Trì Yến đương nhiên tỏ ý hiểu, còn hỏi: "Có cần anh đưa em đi không?"

 

Thương Lộc lắc đầu, mỉm cười nói: "Hôm nay chưa phải là thời điểm thích hợp để giới thiệu anh với họ đâu."

 

Hôm nay là sinh nhật của Tình Tình, Thương Lộc muốn cùng Gạo Kê ở bên Tiết Tử San và Vương Vinh, để họ cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

 

Trước khi đi, giống như mỗi lần ra ngoài khác, Trì Yến ôm cô, dịu dàng dặn: "Về sớm nhé."

 

Nhưng lần này, Thương Lộc lại ôm chặt lấy anh không buông, khẽ nói: "Xin lỗi anh... Đây là ngày lễ đầu tiên từ khi chúng ta bên nhau, lẽ ra em nên dành thời gian cho anh."

 

"Không sao cả." Giọng Trì Yến nhẹ nhàng, đầy bao dung: "Chỉ là một ngày bình thường thôi, miễn là ở bên em, ngày nào cũng là ngày đặc biệt."

 

Thương Lộc đến nhà Tiết Tử San và Vương Vinh. Hai người họ đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy ắp đồ ăn chờ cô đến. Gạo Kê cũng từ nhà hàng xóm bế theo búp bê Tây Dương của bạn thân về.

 

Trong tay Thương Lộc còn cầm một chiếc bánh kem xinh đẹp, vì trước đó đã bàn bạc rằng năm nay cô sẽ chịu trách nhiệm mua bánh. Trên bánh viết: "Chúc Tình Tình sinh nhật vui vẻ tuổi 23."

 

Tiết Tử San bật cười, nhắc nhở: "Sai rồi Tiểu Lộc, Tình Tình đã 24 tuổi, con bé lớn hơn con mà."

 

Nhưng Thương Lộc vẫn giữ nguyên suy nghĩ của mình, nhẹ giọng nói: "Nếu chị Tình Tình có thể đầu thai, năm nay chị ấy hẳn là mới 23 tuổi thôi."

 

Tiết Tử San lập tức đỏ hoe mắt, bà nhận lấy bánh, đặt lên bàn, lẩm bẩm: "Đúng vậy... 23 tuổi, con bé hẳn là 23 tuổi."

 

Vương Vinh cũng quay mặt đi lau nước mắt, nói: "Tiểu Lộc nói đúng, mấy năm nay chúng ta đều mua sai rồi, năm sau sẽ mua bánh 24 tuổi cho con bé!"

 

Bọn họ cùng nhau ăn tối, xem như tổ chức sinh nhật cho Tình Tình.

 

Trước khi rời đi, Tiết Tử San đưa cho Thương Lộc một món quà, cô nói: "Mẹ đọc bình luận của fan trên mạng, biết năm nào sinh nhật con cũng chỉ có một mình. Thế nên ba mẹ đã chuẩn bị quà trước cho con, không biết bạn có thích không."

 

"Ba mẹ tặng gì con cũng thích cả." Thương Lộc cười, nhận lấy món quà, sau đó ôm cả Vương Vinh và Tiết Tử San một cái. Cô quay sang hỏi Gạo Kê: "Có muốn về nhà với chị không?"

 

Gạo Kê suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Em muốn chơi với Tiểu Tuệ thêm vài ngày nữa."

 

Tiểu Tuệ là bạn cùng phòng của cô bé, cũng là cô bé hàng xóm sống sát vách.

 

Trẻ con ở tuổi này lúc nào cũng mê chơi, có thêm bạn bè cũng là chuyện tốt. Vì vậy, Thương Lộc chỉ xoa đầu Gạo Kê, dặn dò: "Muốn về thì bảo ba mẹ gọi cho chị nhé."

 

Gạo Kê ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vẫy tay tạm biệt cô.

 

 

Ngày 16 tháng 2.

 

Bộ phim Kế Hoạch Cứu Vớt, được khán giả mong chờ bấy lâu, cuối cùng cũng chính thức ra rạp.

 

8 giờ 30 tối.

 

Toàn bộ nhân viên đoàn phim có mặt từ sớm, trong khi các diễn viên chính và đội ngũ sản xuất lại lặng lẽ ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

 

Chẳng mấy chốc, khán giả cũng lần lượt tiến vào rạp.

 

Phòng chiếu rất lớn, ngay cả những hàng ghế phía trước vốn ít người chọn cũng đã kín chỗ, có thể thấy độ hot của bộ phim khi vé được bán trực tuyến vô cùng nhanh chóng.

 

Đúng như Nhạc Tề dự đoán, khán giả chủ yếu là những nhóm gia đình, từ già đến trẻ đều có mặt.

 

Bộ phim nhanh chóng bắt đầu.

 

Là một tác phẩm hài kịch thương mại truyền thống, nếu xét về kỹ thuật quay dựng thì không quá đặc sắc, nhưng phong cách của Nhạc Tề trước nay vẫn luôn là tìm kiếm sự ổn định và sáng tạo trong đó. Ngay từ những phân cảnh đầu tiên, phim đã khéo léo cài cắm hàng loạt manh mối lặp lại, cuốn khán giả vào dòng chảy của câu chuyện.

 

Cùng với loạt tình huống dở khóc dở cười, cả rạp vang lên tiếng cười không dứt.

 

Nhân vật của Thương Lộc xuất hiện trên màn ảnh với hình tượng một thiếu nữ dịu dàng, nhưng ngay sau đó lại có màn biểu cảm vô cùng lố, tạo ra sự tương phản đầy hài hước.

 

Bề ngoài mong manh nhưng nội tâm thì không ngừng tỏ vẻ khó chịu, chính điều đó lại trở thành điểm nhấn gây cười. Khi quay, Thương Lộc không nghĩ rằng cảnh này lại buồn cười đến vậy, nhưng giờ đây, cô cũng không nhịn được mà bật cười theo khán giả.

 

Thẩm Tiêm tấm tắc khen: "Biểu cảm của cô khoa trương thật đấy, nhưng lại cực kỳ có duyên."

 

Thương Lộc hơi ngượng ngùng, đưa tay che mặt: "Không ngờ lên phim lại trông xấu thế này."

 

"Xấu gì mà xấu? Rõ ràng rất xinh đẹp, rất có sức hút mà." Người ngồi bên cạnh cô là Nhạc Tề, anh thẳng thắn nhận xét: "Mọi người đều đang cười, đó chính là phản hồi tốt nhất."

 

"Đúng vậy." Thương Lộc nghiêm túc gật đầu nhìn Nhạc Tề, nhưng ngay sau đó lại làm một cái mặt quỷ trêu anh.

 

Tiếng cười trong rạp lại vang lên từng đợt. Khán giả bị tình tiết phim cuốn hút đến mức không ai để ý đến động tĩnh ở hàng ghế phía sau.

 

Mãi đến khi bộ phim kết thúc.

 

Một khán giả than thở: "Sao lại hết nhanh thế nhỉ, vẫn chưa thấy đủ."

 

Người bạn đi cùng trấn an: "Ngồi thêm chút nữa đi, chắc chắn sẽ có after-credit."

 

Thông thường, khi phim kết thúc, không ít người sẽ đứng dậy ra về ngay, nhưng hôm nay lại khác. Đèn trong rạp vẫn chưa sáng, ai nấy đều ở lại chờ đoạn phim after-credit, tiện thể bàn luận về những tình tiết thú vị vừa rồi.

 

Đúng lúc ấy, đèn ở phía trước sân khấu bật sáng. Một nhân viên mặc áo khoác có logo Kế Hoạch Cứu Vớt bước lên bục, cầm micro và nói:

 

"Chào mọi người! Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đến ủng hộ Kế Hoạch Cứu Vớt dù đã muộn thế này. Tôi là trợ lý đạo diễn, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Trương. Ngay sau đây, xin mời dàn diễn viên chính cùng ê-kíp sản xuất lên sân khấu. Nếu có bất kỳ điều gì muốn thảo luận, mọi người cứ thoải mái đặt câu hỏi nhé!"

 

Cả đoàn phim hào hứng đứng dậy, theo thứ tự lần lượt tiến về phía trước.

 

Dưới khán đài, khán giả đồng loạt trầm trồ, ngay sau đó là những tràng pháo tay vang dội. Nhiều người vội rút điện thoại ra quay chụp lại khoảnh khắc này.

 

Microphone trước tiên được trao cho Nhạc Tề. Anh cùng các thành viên trong đoàn phim chào hỏi khán giả một cách đơn giản, sau đó chia sẻ đôi chút về ý tưởng sáng tác cũng như giới thiệu về bộ phim.

 

Tiếp theo là phần giao lưu với khán giả.

 

Liên tục có người giơ tay đặt câu hỏi về nội dung phim, chia sẻ cảm nhận của họ sau khi xem, hoặc bày tỏ sự yêu thích đối với diễn viên mà mình mến mộ.

 

Mãi cho đến khi một nam sinh cầm điện thoại đứng lên, cậu nói: "Em thực ra không có câu hỏi nào cả, nhưng trên mạng có rất nhiều nhà phê bình đang thảo luận về bộ phim này. Nhạc đạo có thể chia sẻ suy nghĩ của mình về đánh giá của các chuyên gia không ạ?"

 

Nhạc Tề không để tâm lắm, bình thản đáp: "Em cứ nói đi."

 

Nam sinh nhìn vào màn hình điện thoại rồi đọc: "Đạo diễn danh tiếng, nhà phê bình điện ảnh Tống Trạch Khiêm..."

 

Cả khán phòng lập tức bật cười.

 

Là những người yêu điện ảnh và có chút ác cảm với hiện tượng nổi tiếng nhờ may mắn, phần lớn khán giả ở đây đều biết Nhạc Tề và Tống Trạch Khiêm vốn không ưa gì nhau.

 

Nhạc Tề lập tức trợn mắt.

 

Nam sinh đọc được một nửa cũng không nhịn được mà bật cười.

 

Thương Lộc giơ ngón tay cái về phía cậu: "Bạn học này có tố chất tham gia chương trình giải trí đấy!"

 

Được Thương Lộc cổ vũ, nam sinh tiếp tục đọc đánh giá của Tống Trạch Khiêm: "Tống Trạch Khiêm cho rằng tổng thể bộ phim cũng tạm ổn, xét trên khía cạnh phim thương mại thì có thể chấp nhận được. Tuy nhiên, anh ta không hiểu vì sao bộ phim lại được gắn mác hài kịch, vì số lần anh ta cười được quá ít. Anh ta cho rằng có lẽ do bản thân đạo diễn không có khiếu hài hước."

 

Một khán giả lên tiếng: "Nhạc đạo ơi, em thấy phim rất buồn cười mà! Anh đừng tự ti nhé!"

 

Nhạc Tề thản nhiên nói: "Phản ứng của mọi người vừa rồi chính là lời đánh giá tốt nhất. Có một số đạo diễn thích làm phim hàn lâm, tôi thì đang chờ xem liệu chủ đề hiện thực của họ có làm tôi rơi nước mắt hay không."

 

Ai cũng hiểu anh đang ám chỉ bộ phim mới của Tống Trạch Khiêm – 《Ác》 sắp sửa khởi quay. Không khí khán phòng càng sôi nổi hơn, mọi người hào hứng hò reo, mong chờ đến ngày phim ra mắt để Nhạc Tề cũng đưa ra nhận xét.

 

Thương Lộc đứng ra giảng hòa, dù sao thì cô cũng tham gia cả hai bộ phim, cô nói: "Thực ra điểm cười của đạo diễn Tống đúng là rất cao. Trước đây, khi chúng tôi ghi hình một chương trình, trong miệng vẫn còn ngậm nước, tôi đã cười đến mười ba lần, còn anh ấy thì chỉ cười đúng một lần."

 

Đoạn An Quốc cũng góp lời: "Đúng vậy, tại Tống đạo khó tính quá thôi! Nhưng mà Nhạc đạo của chúng ta lại có ý chí sắt đá, điểm rơi nước mắt cũng rất cao, mọi người cứ chờ xem nhé!"

 

Nhạc Tề: "......?"

 

Anh quay sang nhìn Đoạn An Quốc: "Cậu chắc là đang khen tôi đấy chứ?"

 

Khán phòng lại một lần nữa rộn rã tiếng cười.

 

Buổi giao lưu với khán giả diễn ra trong bầu không khí vô cùng thoải mái và vui vẻ.

 

Đến 11 giờ 50, Nhạc Tề nhìn khán giả, nói: "Tính đến thời điểm vừa rồi, doanh thu phòng vé ngày đầu tiên của chúng ta đã vượt qua 400 triệu. Tất cả là nhờ sự ủng hộ của mọi người. Hy vọng sau khi về nhà, mọi người có thể để lại những đánh giá chân thực trên mạng. Nếu không còn câu hỏi nào nữa, buổi giao lưu hôm nay xin được kết thúc tại đây. Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại!"

 

Không ai còn thắc mắc gì, nhưng khán giả vẫn muốn diễn viên ký tặng.

 

Những người khác đều đang loay hoay tìm giấy bút, riêng Thương Lộc thì đã chuẩn bị sẵn một chồng ảnh có chữ ký, lập tức phát cho mọi người.

 

Một cô bé nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như trăng khuyết: "Lộc Lộc ơi, chị thật tốt quá, còn chuẩn bị trước cả chữ ký cho tụi em nữa."

 

Thương Lộc nắm tay cô bé, đột nhiên có chút chột dạ.

 

Thật ra, cô chỉ đơn giản là muốn có thể rời đi sớm ngay khi sự kiện kết thúc.

 

Thương Lộc liếc nhìn đồng hồ, 11 giờ 55.

 

Cô ngẩng đầu nói với nhân viên hậu trường rằng mình muốn rời đi, đối phương lập tức hiểu ý: "Cô Thương, mời chị đi lối này."

 

Thương Lộc đứng dậy, cúi đầu chào những khán giả vẫn đang nán lại trò chuyện cùng cô, sau đó theo nhân viên hậu trường bước ra ngoài.

 

Ngay khoảnh khắc cô sắp rời đi, từ phía sau chợt có người hét lớn: "Thương Lộc! Chúc mừng sinh nhật chị!"

 

Thương Lộc dừng bước, cơ thể có chút cứng lại, tim cũng đập nhanh hơn một chút.

 

Dù vẫn chưa đến ngày mai, nhưng dường như cô cũng không thể tránh khỏi điều này.

 

Cô không biết phải dùng từ gì để diễn tả cảm giác của mình lúc này, không thể nói là vui, cũng chẳng thể gọi là buồn, chỉ cảm thấy đầu óc như trống rỗng.

 

Một người lên tiếng trước, ngay sau đó là hàng loạt tiếng hô vang:
"Sinh nhật vui vẻ!"
"Chúc mừng sinh nhật Thương Lộc!"

 

Không biết ai khởi xướng trước, nhưng rồi có người bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật, kế đó gần như cả khán đài cùng đồng thanh hòa giọng.

 

Nhóm nhân viên của Kế hoạch cứu vớt cũng nhập cuộc, đứng trên sân khấu vừa hát vừa vỗ tay theo nhịp.

 

"Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ Happy birthday dear Thương Lộc~"

 

Thương Lộc cúi xuống nhìn điện thoại.

 

12 giờ đúng. Một ngày mới đã đến.

 

Cô mím môi, cố nuốt nước mắt vào trong, sau đó quay người, mỉm cười vẫy tay với mọi người: "Cảm ơn mọi người, tôi vui lắm!"

 

"Chúc Thương Lộc sinh nhật vui vẻ!"

 

"Chúc cậu mỗi ngày đều hạnh phúc!"

 

"Mau về nghỉ ngơi đi nhé! Nhớ ăn bánh kem và mì trường thọ đó!"

 

Từng tiếng hô vang lên, tất cả đều là những lời chúc chân thành từ khán giả dành cho cô.

 

Thương Lộc cúi người thật sâu về phía họ, sau đó giơ tay vẫy nhẹ: "Tôi đi trước đây~"

 

Dưới khán đài, mọi người vẫn không ngừng thúc giục cô mau chóng về nghỉ ngơi.

 

 

Nhạc Tề đứng đó, tay chống cằm, có chút khó chịu quay sang hỏi nhân viên: "Sao không chuẩn bị bánh kem cho cô ấy?"

 

Nhân viên đáp: "Đạo diễn Nhạc, chúng tôi đã liên hệ với đội ngũ của Thương Lộc rồi. Họ nói cô ấy chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, nên chúng tôi cũng không dám tự ý chuẩn bị."

 

Chưa bao giờ tổ chức sinh nhật?

 

Nhạc Tề nhìn theo bóng dáng của Thương Lộc. Cô trông có vẻ rất vui, có lẽ chỉ là một cô gái hay ngại ngùng thôi, không cần để tâm quá. Nghĩ vậy, anh lại cúi xuống tiếp tục ký tặng cho khán giả.

 

 

Ở hành lang.

 

Thương Lộc chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, khẽ cười: "Anh đến rồi."

 

Nhân viên bên cạnh thấy vậy, lập tức rời đi một cách tự nhiên.

 

Trì Yến khoác một chiếc áo mỏng màu nhạt, trên tay ôm một bó hoa. Anh bước đến gần, nói: "Anh xem phim ở phòng bên cạnh, khá thú vị đấy."

 

"Cảm ơn." Thương Lộc đưa tay ra định nhận hoa, nhưng rồi tay cô dừng lại giữa không trung.

 

Bởi vì cô nhận ra đó là một bó hoa hồng.

 

Nhưng... trong không khí lại không có mùi hương của hoa hồng.

 

Trì Yến khẽ đưa bó hoa về phía cô, cười nhẹ: "Sờ thử xem."

 

Thương Lộc có chút khó hiểu, nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ lời của Trì Yến. Vì thế, cô liền đưa tay chạm vào cánh hoa.

 

Hả?

 

Mềm quá.

 

Cô tò mò bóp nhẹ cánh hoa, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Là giả!"

 

Thương Lộc ôm trọn bó hoa vào lòng. Vốn dĩ cô đã rất thích hoa hồng, giờ phút này lại càng không nhịn được mà vuốt v e từng cánh hoa: "Trông thật quá trời luôn ấy!"

 

Nói xong, cô chợt nhớ ra điều gì đó.

 

Cô đưa tay nắm lấy tay Trì Yến, ánh mắt dừng lại ở miếng băng dán trên ngón trỏ của anh. Nhìn một lúc, cô lập tức hiểu ra: "Anh tự làm bó hoa này à?"

 

"Ừ." Trì Yến khẽ đáp, rồi hỏi: "Em thích không?"

 

"Thích lắm." Thương Lộc vui vẻ ra mặt, lại không ngừng vuốt v e những cánh hoa mềm mại, giọng nói đầy hân hoan: "Giờ thì em cũng có một bó hoa hồng rồi."

 

Rạp chiếu phim cách nhà Thương Lộc chỉ khoảng hai mươi phút đi bộ, vì thế cô quyết định đi dạo về.

 

Trì Yến hỏi cô: "Em không sợ lạnh sao?"

 

Thương Lộc quấn khăn quàng cổ chặt hơn một chút để gió không lùa vào cổ, một tay ôm bó hoa hồng, tay còn lại chủ động nắm lấy tay Trì Yến, cười nói: "Như vậy thì không lạnh nữa."

 

Trì Yến tất nhiên không có lý do để từ chối, anh nắm chặt tay cô hơn một chút, nhẹ giọng đáp: "Được."

 

Hai ngày nay nhiệt độ đã ấm hơn một chút, không còn lạnh như mấy hôm trước.

 

Trên đường đi, Thương Lộc không ngừng cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong lòng, có thể thấy rõ cô rất thích, khóe môi từ đầu đến cuối đều cong lên.

 

Cho đến khi đi đến một khúc ngoặt, Thương Lộc đột nhiên dừng bước.

 

Cô ngước mắt nhìn Trì Yến, ôm chặt bó hoa hơn một chút, nghiêm túc nói: "Trì Yến, cảm ơn anh vì đã yêu em, cảm ơn vì anh vẫn luôn sẵn lòng yêu em."

 

Trì Yến đưa tay nâng nhẹ khuôn mặt cô, dùng ngón cái vuốt gọn những sợi tóc lòa xòa ra sau tai, giọng nói bất đắc dĩ chỉnh lại: "Ngốc, khi được yêu thì không cần phải nói cảm ơn."

 

Thương Lộc có vẻ hơi khó hiểu, cô hỏi: "Vậy phải nói gì?"

 

Trì Yến cúi đầu, ghé sát bên tai cô khẽ nói: "Nói rằng em cũng yêu anh."

 

"Hiểu rồi." Thương Lộc mỉm cười, nhìn xung quanh xác nhận không có ai, sau đó nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má Trì Yến, từng chữ rõ ràng: "Em cũng yêu anh."

 

Trì Yến đưa tay bóp nhẹ má cô, rồi dùng mu bàn tay đỡ cằm cô, hơi nâng lên một chút. Ngay khoảnh khắc anh sắp đặt một nụ hôn xuống—

 

Thương Lộc đột nhiên giơ tay ngăn lại.

 

Cuối cùng, nụ hôn chỉ rơi xuống mu bàn tay cô.

 

Trì Yến hơi nhíu mày, dùng ánh mắt dò hỏi.

 

Thương Lộc bất đắc dĩ chỉ ra phía sau anh.

 

Một đứa trẻ trông khoảng ba, bốn tuổi không biết từ khi nào đã xuất hiện, đang ngồi trên một chiếc xe đồ chơi dành cho trẻ em, đôi mắt tròn xoe hồn nhiên nhìn chằm chằm hai người họ.

 

Trì Yến lập tức buông tay, Thương Lộc cũng lui về sau một bước. Hai người hơi ngượng ngùng mà tách ra, nhưng rồi lại không nhịn được mà bật cười.

 

Thương Lộc bước đến hỏi: "Nhóc con, sao lại ở đây một mình? Người nhà của em đâu?"

 

Cậu bé còn chưa kịp trả lời, phía sau đã vang lên tiếng rao lanh lảnh của một người lớn tuổi:

 

"Khoai lang nướng nóng hổi đây— ngọt lắm đây—"

 

Đứa trẻ không trả lời Thương Lộc mà chỉ dùng chân đạp xuống đất, điều khiển chiếc xe đồ chơi trượt lùi lại phía sau, dùng hành động thay cho lời nói.

 

Ông lão mắng nhẹ: "Đừng chạy lung tung, chờ ông bán hết khoai nướng rồi chúng ta về nhà."

 

Thương Lộc quay lại nhìn Trì Yến, rồi chỉ về phía chiếc xe đẩy bán khoai nướng.

 

Trì Yến lập tức hiểu ý cô, bước tới mua hết chỗ khoai nướng còn lại. Sau đó, trong ánh mắt lấp lánh của đứa trẻ, anh chọn củ khoai to nhất rồi đặt vào tay nó: "Ăn nhanh rồi cùng ông về nhà nhé."

 

Đứa trẻ vui vẻ cắn khoai, sau đó được ông bế lên xe. Ông lão cảm ơn họ rồi cùng cháu mình dần dần khuất vào màn đêm.

 

Bỗng nhiên, Thương Lộc nhìn Trì Yến và hỏi: "Anh có biết hôm nay là ngày gì đối với em và anh không?" Cô còn nhấn mạnh: "Không phải em, mà là chúng ta."

 

Trì Yến vốn định nói "Sinh nhật vui vẻ," nhưng sau khi nghe cô bổ sung, anh lại không chắc chắn nữa.

 

Anh suy nghĩ nhưng không tìm ra đáp án, đành lắc đầu đáp: "Anh không biết."

 

Làm sao anh có thể quên một ngày quan trọng liên quan đến Thương Lộc được?

 

Thế nhưng, ngoài sinh nhật cô, anh thật sự không nghĩ ra hôm nay còn có gì đặc biệt.

 

Nhìn biểu cảm đầy nghi hoặc của Trì Yến, Thương Lộc bật cười, đột nhiên buông tay anh ra, nhanh chóng bước về phía nhà.

 

Cô đi phía trước, giọng nói nhẹ nhàng: "Hôm nay chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một ngày bình thường thôi. Nhưng em muốn được cùng anh trải qua mỗi ngày bình thường như thế này."

 

Cô yêu những ngày giản dị như vậy.

 

Nắm tay nhau dạo phố, thỉnh thoảng trao nhau một nụ hôn, một bó hoa hồng đẹp đẽ, và cả củ khoai nướng thơm ngọt.

 

Sau đó, Thương Lộc quay đầu lại, cười rạng rỡ rồi chạy trở về.

 

Lần này, cô chủ động đặt một nụ hôn lên môi Trì Yến. Trong đôi mắt lấp lánh phản chiếu ánh sao lộng lẫy, giờ phút này chỉ có duy nhất hình bóng anh.

 

Cô khẽ nói: "Trì Yến, từ nay về sau, anh phải cùng em đón mỗi một sinh nhật."

 

Khoảng cách giữa họ vẫn rất gần, hơi thở hòa quyện vào nhau.

 

"Sinh nhật vui vẻ."

 

Trì Yến nói, cúi đầu nhẹ nhàng cọ chóp mũi vào cô, rồi lại một lần nữa hôn lên môi cô.

 

***

 

AAAA ngọt quá huhu, chương 80 mới được ăn đường 

Bình Luận (0)
Comment