“Vậy rốt cuộc bây giờ chúng ta phải xử lý ra sao đây?” Thật vất vả mới lấy lại tinh thần giữa những câu nói khó đỡ của Myfreshnet, mọi người bắt đầu tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.
Chuyện này… Hiện tại, tuyệt đối không được nói cho Google biết, nhưng mà… ai có thể đảm bảo hắn sẽ không thu được tin tức chứ? Năng lực tình báo của Google đã thuộc trình bá đạo trên từng hạt gạo, cả thế giới đều biết, cho nên, có lẽ để Google thấy những bức ảnh này vẫn là tốt hơn cả.
“A…” NetEase vẫn đang mang vẻ mặt ủ dột. Sao lại chọc tới cái tên phúc hắc công Google kia chứ. Baidu ơi là Baidu, cậu đây là tính kéo bọn anh chết chung với cậu đó ư…
Tianya đứng dậy, phủi áo: “Đi trước đây.”
“Hơ?” Những người khác rất ngạc nhiên, “Không ở lại nghĩ phụ biện pháp sao?”
“Với tình huống bây giờ thì… ” Tianya ung ung nói, “Muốn nghĩ cũng cóc nghĩ ra đâu! Vậy nên cô chú muốn làm gì thì làm đi, đừng lãng phí thời gian, tôi còn có một kế hoạch của công ty chưa hoàn thành nữa.”
“Ừ.” Mop cũng đứng lên duỗi người.”Em phải đi về ngủ. Xin lỗi vì không bàn bạc tiếp được nhé ~ ”
“Để tôi chở cậu về.” Tianya nói với Mop xong, nhìn Myfreshnet cũng đang nhìn hắn: “Sao thế, không đi về cùng bọn tôi à?”
“À, không…” Myfreshnet giãn khóe miệng, mỉm cười.”Tôi vừa nhờ NetEase chở tôi về rồi, hai người đi trước đi.”
“Hồi nào… Ui da!” NetEase gập người, rút chân phải ra khỏi đế giày cao gót đang ra sức giẫm lên.”Tôi nói cô…” Giương mắt thấy động tác ra hiệu “chớ có lên tiếng” của Myfreshnet, gã chẳng thể làm gì khác hơn là im lặng nhe răng trợn mắt.
Sina và Sohu cũng chuẩn bị rời đi. NetEase kéo Sina: “Này, có muốn tôi chở cậu không?”
“Không cần.” Sina xoay người đi, “Anh chở Myfreshnet về đi.”
.
.
“Kia… xin lỗi nha… Chỉ là…” Ngồi trong xe, Myfreshnet áy náy nhìn NetEase.
“Hả? À… Không đau đâu, đừng lo.” NetEase cho xe nổ máy.
“Không phải chuyện này… Vừa rồi Sina là ghen tị nhỉ? Bởi vì anh đưa tôi về đó…”
NetEase vừa tính lái xe chợt dừng lại, tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Myfreshnet: “Cô… cô… cô… rốt cuộc là…”
“Tôi chỉ một lòng muốn Tianya chở Mop, không nghĩ tới phản ứng của Sina lại lớn như vậy, lão bà của anh thật đúng là khó đối phó ha ha ha…” Myfreshnet cười đến vô tội vạ, NetEase nghe được mà sợ táng thần hồn.
“Thì ra là như vậy. Tôi vẫn luôn nghĩ Sina cũng là biệt nữu thụ nha…” Myfreshnet hưng phấn vặn vẹo ngón tay, “Đầu tiên nè, thấy anh đi với người khác thì sẽ ghen; thứ hai nè, cho dù vẫn chú ý anh nhưng vẫn chưa từng tỏ thái độ; thứ ba nè…”
“Hai điều kia đã làm tôi mệt chết rồi…” NetEase bất đắc dĩ, “Thật ra có lúc ngẫm lại tôi và cậu ta hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau, hẳn là không có khả năng xuất hiện cùng nhau, thế nhưng…”
“Không từ bỏ cậu ấy được sao?” Myfreshnet thu hồi giọng điệu trêu chọc.
Có thể là chưa từng nói chuyện về Sina với người khác bao giờ nên NetEase có hơi chần chờ, nhưng rất nhanh liền thừa nhận: “Không sai.”
Sina, gia khỏa yên lặng hiếm thấy trong giới Internet. Mỗi lần tụ tập đều chỉ thấy cậu ấy ngồi lặng ở một góc, một mình một ly rượu. Khi không ai nói chuyện với mình, cậu ấy cũng không tìm cách bắt chuyện, vẫn chỉ là lặng yên mà thôi.
NetEase thậm chí cũng không biết vì sao mình lại thích bóng dáng cô độc ấy nữa. Nhưng mỗi khi tiệc tàn, chuyện đầu tiên sau khi gã về nhà là bật máy tính lên và nhập vào tên người kia.
“Nè, tên nhóc âm trầm bên kia là ai vậy?”
“Sina đó! Anh chưa nghe qua bao giờ sao?… À mà cũng phải thôi, hai người vốn đâu chung đường đâu…”
Sau khi xem lướt qua trang web của cậu, NetEase phát hiện mình đã bị cậu mê hoặc thật sâu rồi. Sau đó, cảm giác tựa như đợi chờ.
Hai người dần dần từ không quen trở thành bạn bè. Nhưng NetEase vẫn không nói cho Sina tình cảm thật sự. Có lẽ là sợ cậu bị doạ, nhưng NetEase cũng thừa nhận đây chẳng phải là nguyên nhân chính.
“Nè, không nói chuyện này nữa.” NetEase nhớ tới chuyện cũ liền vội vã lảng sang chuyện khác, “Bên phía Google… Cần dùng lý do nào đây, cô có nghĩ ra cái gì không?”
“Cần gì lý do lý trấu chứ …” Myfreshnet ôm chặt bao ảnh trong lòng.”Trực tiếp đưa ảnh chụp cho hắn là được rồi!”
“Cái gì? !” NetEase nắm chặt tay lái, “Cô bị đứt nơ ron thần kinh hở?!”
NetEase đương nhiên không có khả năng lý giải suy nghĩ hủ nữ của Myfreshnet. Với cô mà nói, mối quan hệ giữa Google và Baidu đã bùi nhùi lắm rồi, vì vậy che giấu xấp ảnh này chỉ càng gây thêm gượng gập, chẳng bằng…
“Dừng lại chỗ này một chút! Dừng một chút NetEase! !”
“Ở đây… Đây là công ty Google mà… Này, cô cầm túi ảnh chụp chi vậy? ! Myfreshnet, cô quay lại cho tôi! !”
“Google còn đang ở công ty không?” Myfreshnet vừa chạy vừa hô to với nhân viên tiếp tân.
Nhân viên tiếp tân bị Myfreshnet tông cửa hù cho một trận. Hơi hiếu kỳ quan sát tay cầm của Myfreshnet một chút, người nọ căng thẳng trả lời.
“Có ạ. Goo… à không… Sếp bây giờ vẫn chưa trở lại, đang ở phòng Kỹ thuật lầu mười lăm…”
“Cám ơn!” Chạy ào đến cửa thang máy, tốc hành mở cửa chui vào trước khi NetEase cách đó không xa đuổi kịp, Myfreshnet gửi tặng gã một cái mặt quỷ ── Thành công! Tiếp theo là tìm cho ra Google ~~
“Chết tiệt!” NetEase đấm mạnh vào cửa thang máy. Con nhỏ này, rõ ràng là đang mang giày cao gót, sao lại có thể hành động nhanh nhẹn như vậy được chứ? !
Phòng Kỹ thuật lầu mười lăm của công ty Google rất ư là đặc sắc. Toàn bộ tầng lầu đều dùng thủy tinh công nghiệp cao cấp để ngăn ra, các nhóm sẽ được làm việc trong những “Phòng chứa Bí Mật” có hình dáng khác nhau. Mỗi ngày mặt trời mọc, ánh dương quang màu da cam sẽ rọi lên của sổ từ hướng đông, lần lượt xuyên qua những bức tường trong suốt, phản chiếu lấp lánh những sắc màu rực rỡ.
Khi màn đêm buông xuống, những chiếc đèn vuông nhỏ được lắp trên tường thủy tinh toả ra ánh sáng màu xanh biển, mang đến cảm giác như đại dương mênh mông. Người đi lại giữa các dãy phòng có lúc còn ngỡ mình như một chú cá giữa miền biển xanh ấy. Không ít nhân viên trong công ty thích làm việc từ chiều đến tận nửa đêm, đơn giản là vì phòng làm việc này đem lại cho họ một cảm giác an toàn khó diễn tả thành lời.
(Nói thêm một chút, cái chữ ‘Phòng chứa Bí Mật’ bên Trung dịch ra là “Mật thất” nhưng khi dịch qua tiếng Anh với GG trans là “Chamber of Secrets”, y chang tên truyện Harry Potter and Chamber of Secrets, nên Cá dịch theo tựa truyện HP bên Tiếng Việt luôn, cho kool~ hê hê)
Myfreshnet âm thầm bơi tới sau lưng Google: “Ê, anh đẹp trai, có việc tìm anh này.”
Google mặt vô biểu cảm quay sang.
“Chúng ta đi ra ngoài nói.”
Vài tiếng đồng hồ không gặp, khi thấy Google lần thứ hai, Myfreshnet vẫn nhìn ra được nét buồn bã trên mặt hắn.
Tùy tiện tìm một bàn làm việc trống, bật công tắc chiếc đèn bàn nho nhỏ, ánh sáng trắng bạc liền trải ra khắp mặt bàn.
“Sau khi anh rời đi, Baidu cũng đi. Sau đó ở cửa phòng tiệc thì chụp được màn này…” Myfreshnet mở túi tài liệu ra. NetEase vừa đuổi tới cửa thì nhìn thấy cảnh này, bắt đầu cầu khẩn: Thánh thần ơi, hãy ban cho con lòng dũng cảm đề tiếp tục tồn tại… và sự may mắn…
Hai tay không hề run rẩy, sau khi bình tĩnh xem qua ảnh chụp, Google ngẩng mặt lên, mỉm cười.
“Có vẻ không giống ảnh photoshop ha.”
Myfreshnet không cười: “Đừng nghĩ tôi vô dụng đến thế chứ. Tóm lại là anh nghĩ sao hả, Google?”
“Chỉ là ảnh chụp mà không có thanh âm tư liệu… thì chỉ thiên về ‘khả năng’ mà thôi. Thế nhưng, cho dù khả năng này có xảy ra hay không cũng chẳng quan trọng…”
Google lúc này, toàn thân trên dưới bắt đầu tản mát ra khí chất nghiêm túc không thể coi thường. Sau vài giờ suy nghĩ ban nãy, hắn nói ra quyết định cuối cùng của mình thật rõ ràng:
“Baidu đã có chính chủ là tôi, bất kì ai muốn cướp em ấy đi…” Google tiếu lí tàng đao, “Ngược chết ngay.”