Yahoo như gà trống bại trận mà rời khỏi công ty NetEase, đi trên đường mà như lạc hết phương hướng. Nhìn con đường một chiều trong phố trở nên bất thường, Yahoo bỗng phát hiện rằng mình đã đi vòng quanh khu chung cư này đến những ba lần, thế là lửa giận trong lòng chuyển thành một cười to bất đắc dĩ. Ngày hôm nay thật là không thích hợp để ra ngoài mà.
Cười xong thì lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Yahoo vực dậy tinh thần, tiếp tục lái xe, cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng ban ngày này.
Chậm rãi cho xe tiến về phía trước, Yahoo vịn tay lái, đồng thời tìm lối ra khỏi chung cư. Cuối cùng hắn cũng tìm một con đường nhỏ chật hẹp, đang định cho xe đi vào thì một người từ đó đi ra.
“Baidu?” Yahoo thắng gấp, sắc mặt vui mừng: “Sao cậu lại ở đây?”
Nhìn thấy Yahoo, Baidu chỉ muốn chạy biến đi ngay lập tức, có điều lại bị Yahoo lại nắm chặt lấy góc áo làm vuột mất cơ hội, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng trả lời: “Ờ… Tôi sống ở… gần đây…”
Khôn ba năm dại một giờ, tự nhiên khai nơi ở của mình cho Yahoo nghe.
“Vậy hả?” Yahoo thật cao hứng vì được gặp Baidu lần nữa, “Hôm nay tôi số con rệp quá, không nghĩ lại được gặp cậu… Này, đi uống chút rượu với tôi đi…”
Baidu vừa nghe liền vội vã lùi lại: “Cho dù tôi… Anh đi một mình đi…”
“Vì sao?” Yahoo tiến tới, “Sao cậu né tránh tôi vậy…?”
Lẽ nào mình đúng là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, chẳng có giá trị với ai hết sao? Biểu cảm của Yahoo bỗng chốc ủ rũ.
(*Nguyên văn là Thiên Sát Cô Tinh (天煞孤星): Đó là sao chiếu mệnh của một người, tất cả những người thân xung quanh anh ta sẽ gặp tai hoạ, khiến người đó trở nên cô đơn và bị mọi người xa lánh, là forever alone đó mà :v )
“Anh…” Baidu thấy Yahoo như vậy, cũng không khỏi luống cuống.”À… ừ… E hèm…”
E hèm, ai bảo Baidu của chúng ta không những là một tổng thụ mà còn có một trái tim yếu mềm làm chi?
Thế là mười phút sau, Yahoo và Baidu ngồi trong một quán nước nhỏ, chờ gọi món nước đá bào.
Yahoo có chút ngượng ngùng. Chỗ ngồi bốn phía xung quanh đều là trẻ con nhoi nhoi đùa nghịch, ngay cả Baidu cũng là quần áo ngày thường giản đơn, mình một thân Âu phục chỉnh tề như thế này đến đây làm cái quái gì?
Baidu cẩn thận mà đưa hai ly đá bào tới, nhìn gương mặt nhăn nhó của Yahoo: “Chịu khó một chút đi… Ban ngày uống rượu thì hơi quá trớn…”
Sau đó tự cảm thấy không vấn đề gì bèn chêm thêm một câu: “Vả lại bây giờ có vẻ như anh đang có tâm sự, uống rượu cũng không tốt đâu…”
Yahoo nghe nghe, chợt thấy sống mũi cay cay: Bao lâu rồi mới có người nói với hắn những lời này?
Thế là bao nhiêu uất ức gì đó, quê độ gì đó ở chỗ NetEase đều bị thổi bay đi mất. Yahoo cùng Baidu thưởng thức món đá bào ngon lành, mỉm cười ngắm bọn nhỏ chơi đùa ầm ĩ, như thể trở về tuổi ấu thơ, hạnh phúc mà vượt qua buổi chiều đầy mây đen vờn quanh này.
Chỉ là… éc… hai người đều không để ý đến đám mây đen kia dần dần lan rộng, kết hợp với không khí lạnh và áp suất thấp, cho nên…
“Trận mưa to bao trùm toàn bộ phạm vi thành phố hiện nay đã gây tắc nghẽn giao thông. Mực nước ở một số nơi đã dâng cao đến mười centimet. Mưa to có khả năng kèm theo sấm chớp gây nguy hiểm, người dân nên ở trong nhà, hạn chế ra ngoài…”
“Hừ hừ.” NetEase khó chịu nhìn phóng viên chuyên mục “Bản tin trực tiếp” đứng giữa cơn mưa trong màn hình, dứt khoát tắt TV đi.
“NetEase, anh bị động kinh rồi…” Sohu đoạt lấy điều khiển từ xa, mở TV lần nữa, “Giờ này mà không chăm chú xem tin tức thời tiết sao được? Ngốc quá!”
“Xin lỗi…” NetEase nâng điếu thuốc lên, “Chỉ hơi bực thôi.”
“Sao vậy?”
“Người phóng viên đó, ” NetEase chỉ về chiếc TV, “khiến anh thấy đau lòng quá.”
“Người ta là chuyên nghiệp đó, anh có biết không?” Sohu khó hiểu, “Ngoại trừ phóng viên ra thì còn chịu ra ngoài vào thời điểm này để đưa tin về đài không hả?”
“Bọn họ có chịu nghĩ về cảm giác của cha mẹ mình khi ngồi trước TV nhìn bọn họ đưa tin hay không thế?” NetEase có chút tức giận, “Lẽ nào bọn họ nghĩ đưa tin là quan trọng nhất, còn cảm giác của cha mẹ mình là thứ bỏ đi?”
Sohu ngẩn người: “Ờ, thì đó hẳn là do tiền lương đi nhỉ? Cũng giống như tôi đưa tin tức thôi… Có điều tôi thật sự không nghĩ rằng NetEase anh như vậy mà cũng có lương tâm đấy…”
Trong cả đám thì thu nhập của website thương nghiệp NetEase là cao nhất, đến nỗi có một lần Sohu sinh lòng ước ao và đố kị còn nói khích NetEase, rằng gã chỉ là hạng nhà giàu mới nổi mà thôi. Đương nhiên sau khi kết bạn với nhau, Sohu mới từ từ nhận ra rằng gia khoả kia cũng không giống như mình từng nghĩ.
Sau khi Yahoo được dạy dỗ nên thân xong, Tencent bị ông chú không biết tên nào đó bắt đi, còn Sohu thì ở lại công ty NetEase. Chỉ là không nghĩ tới một giờ sau, bầu trời bắt đầu nhuốm màu xám tro kỳ quặc, khi những hạt mưa lấm tấm trở nên nặng nề hơn, NetEase và Sohu lúc này mới nhớ tới mấy hôm trước đài khí tượng thông báo rằng sẽ có mưa giông, nhưng lúc đó bị mọi việc quấn thân nên chẳng ai để ý cả.
“Khụ..” Sohu nhìn cửa sổ sát đất mà than thở, “Này rõ ràng là mưa thối đất mà…”
Khi mưa bắt đầu nặng hạt, NetEase đã gọi cho Sina và Mop, kết quả là chẳng ai chịu bắt máy cả, khiến cho thần kinh NetEase chập cheng lên hết, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, gặp cái gì cũng xổ ra một nùi đạo lý này nọ.
“Cha nội, tỉnh lại coi…” Sohu bị NetEase lải nhải mãi, sắp hôn mê luôn, “Tin tôi đi, tuy Sina với Mop thích chạy loạn, nhưng sẽ không có việc gì đâu…”
“Đang mưa bão sấm chớp đó.” NetEase không giấu được vẻ lo lắng trên mặt.
“Phóng viên lúc nãy nói là có khả năng thôi mà… Ây~ không phải anh mới vừa bực mình người ta sao mà…”
Sohu còn chưa ca cải lương xong thì một tia chớp bỗng loé sáng rạch ngang bầu trời.
Hai người sững sờ ở tại chỗ. Vài giây sau tiếng sấm kinh thiên động địa, hai người cùng nhảy dựng lao vút ra ngoài cửa.
.
.
Ôm lấy gối đầu trên sô pha và một chồng doushinji cao nửa thước trước mặt, Myfreshnet hít sâu một hơi rồi cầm lấy cuốn trên cùng.
Chưa kịp giở sách ra thì bị một tiếng sấm hù chết khiếp. Tay run lên, sách rơi xuống đất, vội vã nhặt lên vuốt lại nếp sách bị gấp. Bình tĩnh tâm tư, nhìn tựa đề quyển doushinji: 《 Khi Romeo gặp Lương Sơn Bá 》.
Bên cạnh hình minh hoạ còn có một chú thích nho nhỏ: Couple chính văn ngoại trừ hai người nêu trên còn có cặp đôi về chúa Giê-xu và Ngọc Hoàng đại đế nữa ~~ Bạn trẻ nào cảm thấy không thích hợp thì hãy tránh xa, nếu bị sét đánh thì tác giả ta đây không có chịu trách nhiệm đâu á ~~
Myfreshnet vỗ ngực, vẻ mặt tan tác như mới vừa bị chết hụt xong: đọc nhiều đam mỹ như vậy mà tới hôm nay mới chân chính bị “sét đánh” a…
( Tác giả: “Nhiều chuyện tí: truyện này có thật đó nha, mọi người lên mạng tìm một chút là ra thôi, viết cũng được lắm á ~~ Cơ mà không nên đọc vào lúc mưa gió bão bùng…”
Ừa, truyện đó có thiệt đó ~ Cá kiểm chứng rồi =)))) )
Như trên, vì lí do sợ mưa to và “khả năng có sấm sớp”, Myfreshnet không dám lên mạng với xem TV, chỉ dám mở đèn để chuẩn bị đọc sách suốt đêm.
Lật vài trang, điện thoại di động vang lên.
Nhìn điện thoại di động rung rung trên bàn, Myfreshnet do dự một hồi: nghe hay không nghe, đây chính là một vấn đề.
Nhưng khi thấy tên người gọi, Myfreshnet dứt khoát bắt máy, hoàn toàn quên mất nỗi lo bị sét đánh lúc nghe điện thoại: “Google, anh đang ở đâu vậy? !”
Điện thoại di động truyền đến âm thanh hỗn độn, hẳn là đang ở bên ngoài. Myfreshnet nghe xong hồi lâu, nói vào điện thoại câu gì đó, sau đó lại dùng hết sức nói to một lần nữa:
“Được thôi! Dân chơi không sợ mưa rơi! !”