Nói Với Tên Google Hỗn Đản Kia... Lão Tử Rất Thích Hắn A!

Chương 46

Buổi tiệc mau đến hồi kết. Cuối cùng Google vẫn không tiến tới trò chuyện với Baidu. Myfreshnet đi tới cửa chuẩn bị ra về, thuận miệng nói nhỏ với Google.

“Này, giọng điệu của tiểu thụ Baidu thật không bình thường tí nào. Lẽ nào thực sự biến thành tiểu công rồi ư?”

“…” Google đưa mắt nhìn Baidu đang đứng phía xa cùng Sohu, không nói gì.

Quên đi, mình không rảnh đâu mà quản mấy chuyện này. Myfreshnet nghĩ vậy bèn nhanh chóng rời đi.

Hôm sau, mấy trang web hình như đã hẹn trước với nhau, đều đưa lên trang chính một tiêu đề như nhau, chủ đề là một loạt hoạt động thương nghiệp sắp triển khai bởi Yahoo. Lời văn âm thầm mang hàm ý lo lắng rằng hành vi của Yahoo có khả năng dẫn đến lũng đoạn kinh tế. Sohu thậm chí còn kể ra toàn bộ kế hoạch kinh doanh của Yahoo, giống như đã có tính toán từ trước vậy.

Dân mạng vẫn chưa thoả mãn với chủ đề về hành động của Yahoo, thậm chí có thánh còn lên thẳng forum Yahoo lập thớt thảo luận, gần như đăng tất cả các bài tin về Yahoo lên trang Yahoo.

“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Có kẻ nhắc nhở, “Theo tình huống hiện giờ thì chỉ cần dời chuyên đề của một mình Sina qua là được rồi.”

Sau khi suy ngẫm thì mọi người nhận ra đúng là thế. Thế là toàn bộ chiều sâu chiều rộng của các chuyên mục tin tức của Sina vượt lên cách xa các trang web khác. Tin tức của Sohu cứ thế mà sao chép từ bên đấy, có đầu tin còn liên kết với trang của Sina.

“Ngài Sohu, ngài copy thì cứ copy, mọi người cũng hiểu mà, có cần thiết phải lười đến mức dẫn link thẳng qua bên Sina luôn không? Thối nát đến thế là cùng…”

Ở phần phản hồi dưới mục tin tức của Sina, các post sỉ vả như thế còn rất nhiều.

“Ôi…” Sohu sờ sờ cái trán, “Tính sai có một chút thôi mà, với lại Sina cũng đâu có phàn nàn gì mình đâu…” Nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy mình có nên tìm Sina lặng mất tăm mấy ngày nay không, cơ mà nó ở đâu mới được chứ ??

Nắn bóp ngón tay suy nghĩ một chút, hình như bây giờ vẫn có thể hỏi và có thể biết tung tích Sina đấy… Hình như…

“Tencent, nhóc biết giờ Sina ở đâu không??”

“Ở đây nè anh!”

“Ế? ! Là ở đâu? !”

“Ở chung với em nè anh!”

Sao thấy càng ngày càng loạn quá vậy… “Bớt giỡn, mấy đứa đang ở đâu?”

“Văn phòng của Sina á!”

“… Gì? !”

.

“Google nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến cậu, hắn vốn nghĩ rằng cậu sẽ không giúp đấy.” Trong phòng làm việc, Tencent ngồi cạnh bên MSN, một hồi ngẩng đầu nhìn Sina đối diện sau chiếc bàn, sau đó cúi đầu rồi loay hoay nghịch ngón tay của MSN.

“Có gì đâu mà cảm ơn?” Sina mặc Âu phục thẳng thóm, tóc tai thẳng nếp, kính mắt loang loáng, mặt không biểu cảm.

“Cái này… E hèm… ” MSN ho khan một tiếng không biết nói chuyện này thế nào, nhưng… “Ban đầu Google nghĩ sau khi cậu cùng với… NetEase trở mặt nhau nên sẽ không giúp, thành ra… Tóm lại là cảm ơn cậu thật nhiều nhé.”

Thứ làm MSN khó tưởng tượng chính là sau khi Sina nghe đến cái tên kia thì chẳng có phản ứng gì nhiều.

“Không phải kế hoạch liên thủ để đối phó Yahoo đã thương lượng tốt từ trước rồi sao…?” Sina nâng mắt kính, “Tôi chỉ dựa vào kế hoạch ban đầu mà tiến hành thôi, không cần cảm ơn đâu.”

Đúng vậy, kế hoạch ban đầu. Bằng không sao Sina, NetEase, Sohu, Tencent, Tianya, Mop có thể đồng tâm hiệp lực hại người từ tờ mờ sáng như thế được… ?

MSN nhìn vẻ bình tĩnh tự nhiên của Sina, thấy không còn gì để nói. Người này… giọng điệu cứng nhắc lại thêm gương mặt lạnh lùng, tuy Baidu cũng muốn bày ra điệu bộ này, nhưng thằng bé căn bản không phải cục đá như này mà! Như vậy xem ra… Sina thật đúng là điển hình của ‘tâm tĩnh như nước’.

MSN định mở miệng nói gì đó, điện thoại di động bỗng vang lên. Vội vội vàng vàng nói tiếng “Xin lỗi”, MSN đi khỏi văn phòng nghe điện thoại.

Tencent ngồi trên sô pha chớp mắt mấy cái, trông có vẻ rất buồn chán. Vẻ mặt của Sina thoáng thả lỏng đôi chút. Cậu đứng lên đi tới rồi ngồi xuống cạnh Tencent: “Tencent, MSN vẫn luôn luôn bên cạnh nhóc ư?”

“Đúng vậy.” Nhóc ranh này… vừa nghe đến ba chữ kia liền tươi như hoa, thật không biết nó đang suy nghĩ cái gì nữa.

“… Sina à…” Tencent đột nhiên nhìn Sina chằm chằm, khiến cậu kinh ngạc nhảy dựng lên: “Sao vậy?”

“Anh thực sự không để ý tới NetEase sao??”

Bộ dạng Sina tựa như bị gì đó châm vào.

“Không phải anh không để ý tới ảnh, là do ảnh muốn đi chăm sóc người khác thôi.”

“Mop phải không anh? ?”

“… Ừ.”

“Vì sao thế ạ? ?”

“Mop cậu ấy…” Sina tựa hồ không phải tức giận, mà chỉ là rất bất đắc dĩ. “Lúc trước anh Mop đã từng bị… tổn thương, cho nên bị ám ảnh tâm lý. Lần này hoàn toàn là trách nhiệm của NetEase, vậy là…”

“Trông cậu thấu hiểu… NetEase ghê!” Ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói khác.

Bởi vì chờ thang máy quá chậm nên Sohu phải bò lên từ tầng một, rồi tê liệt té đùng ngay cửa ra vào, đằng sau là MSN cầm điện thoại di động nhìn chòng chọc vị khách không mời mà đến này.

“Nhưng mà… chuyện của Mop không phải là lý do để hai người đó bên nhau nha!” Sohu vất vả điều chỉnh hô hấp, có điều mặt vẫn tái mét, đây là cảnh giới của việc n năm lười biếng lại đột ngột leo lầu nè.

“Anh cũng… biết ư?” Sina không tin cho lắm.

Sohu vẻ mặt thất bại: “Dù gì thì anh cũng mang tiếng là nhiều chuyện mà! Anh chỉ không nghĩ rằng chuyện giữa cậu với NetEase lại như thế, cho đến đêm qua nghe Baidu kể xong anh mới ngớ ra được đó.”

“Rốt cuộc là sao vậy?” MSN cái hiểu cái không chen vào.

“Nhưng … ngoại trừ như vậy thì còn có thể làm gì được nữa?” Sina cười nhạt, “Đều đã làm ra loại chuyện này rồi, tên vô lại đó không có lý do nào để trốn tránh trách nhiệm được cả.”

“Cậu não tàn hả Sina? !” Sohu quát, “Cứ chắp tay tống gã đi như vậy đó hả? Cậu có nghĩ tới tâm tư của NetEase không?”

“Gã có thể có tâm tư sao? Không phải gã đã nói chịu trách nhiệm với Mop trước rồi mới cho tôi biết sao? Nếu chính gã đã quyết định như vậy rồi thì còn tìm tôi làm gì? !”

“Nhưng cậu cũng không thể buông tay mặc kệ như vậy chứ? Cái gì cũng không thèm nói thì hiểu lầm của hai đứa sẽ càng chồng chất đó!”

“Lặp lại lần nữa nhé… Nếu gã đã quyết định như thế thì đừng có đổ chuyện lên đầu tôi! Làm như tôi rảnh hơi lắm nên nghĩ ra chuyện tuyệt giao với gã vậy, tôi không có liên quan!”

Sohu lần đầu tiên thấy trạng thái nổi bão của Sina, không khỏi há hốc. Tencent đã sớm chạy đến bên MSN mà nắm chặt tay gã. MSN bảo vệ Tencent, định qua loa tạm biệt Sina rồi mang Tencent rời đi.

Thật lâu sau tiếng thở dài, dáng vẻ Sina chợt trở nên uể oải: “Xin lỗi chuyện lúc nãy nhé. Xin mọi người về trước đi, tôi muốn ở lại một mình.”

.

.

Điện thoại reo lên một tiếng, đã bị Yahoo bắt máy: “Ai vậy?!”

“A a, thấy quà Giáng sinh thế nào…?” Giọng Google vô cùng nhàn nhã, có thể nghe được âm thanh rung trời lở đất qua microphone, “Bọn tôi đang tổ chức sinh nhật cho nhân viên ở quán bar đây này. Sinh nhật của cả ba người luôn đấy, vui ghê… Yahoo cậu có muốn đến không?”

Người ta bảo, nếu bị khiêu khích quá nhiều, người bị khiêu khích sẽ bị đơ toàn tập, thật giống như chuyện đó không xảy ra với mình vậy. Yahoo hầu như muốn bóp nát ống nghe điện thoại, nhưng giọng lại lạnh lùng như gió bấc vi vu ngoài cửa số: “Cảm ơn nhiều nhé, Google, tôi sẽ không quên món quà này của anh đâu.”

“Yahoo, có thể nghe tôi nói một câu không?” Google bỗng trầm giọng.

“Nói.”

“Nếu cậu rảnh thì nên lên mạng xem chuyên đề với bình luận đi. Không thể cứ mãi xù lông như vậy, thỉnh thoảng mềm yếu một chút cũng không ai trách cậu đâu. Tỏ ra mạnh mẽ hoài cũng chẳng ích gì đâu.”

Bên này Yahoo chưa kịp trả lời, Google đã vội nói tiếp: “Thôi tôi cúp máy đi thổi nến đây, muốn xem chuyên đề thì lên trang Sina còn bình luận thì tìm NetEase là được.” Thế là cúp điện thoại. Yahoo cầm ống nghe, ánh mắt phẫn hận chậm rãi nhìn về phía màn hình máy tính.
Bình Luận (0)
Comment