Nói Với Tên Google Hỗn Đản Kia... Lão Tử Rất Thích Hắn A!

Chương 53

Tianya vừa kéo Mop ra khỏi quán cà phê của Sohu thì liền hối hận. Gió bắc rét căm thổi vù vù trên đường, cơn lạnh kia quả thực đã vượt quá sức chịu đựng của con người. Dưới tình thế cấp bách Tianya không chút do dự tháo khăn quàng cổ của mình xuống rồi quấn vòng quanh khuôn mặt Mop, ngăn lại dòng lệ đang rơi, thuận tay ngăn một chiếc taxi để hai người ngồi vào.

Sau khi lên xe thì trầm mặc n phút. Hai người cũng không biết phải đi đến đâu. Bác tài xế đánh vào tay lái: “Rốt cuộc mấy đứa muốn đi nơi nào vậy?! Đừng để chú chạy vòng vòng trên đường mãi thế chứ!”

Cuối cùng Tianya nói ra địa chỉ nhà Mop.

Tới khu chung cư của Mop, đến tầng trệt dưới nhà, Tianya đẩy đẩy lưng Mop ý bảo cậu về phòng: “Tôi đưa đến đây thôi. Vào nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Nhưng Mop vẫn đứng ngốc tại chỗ như cũ. Tianya nhìn tấm lưng nho nhỏ trước mặt, ***g ngực nhói đau. Hắn vươn tay đặt lên vai Mop, giọng điệu giả vờ thản nhiên như không có gì.

“Em biết không, sau khi biết chuyện của em, toàn bộ đại não của anh như bị format lại vậy…”

Mop cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, sau đó quay đầu, nỗ lực nháy mắt mấy cái cho rơi hết nước mắt, vẻ mặt chân thành nhìn về phía Tianya: “Ây… đừng nói với tôi anh vẫn chưa reload lại nhé…”

“Ấy…” Thằng nhóc này, ngay cả lúc buồn mà cũng có tinh thần dữ. Tianya lấy khăn quàng cổ lau lau gương mặt tèm nhem như diễn viên hí khúc của Mop, hình tượng này thật thê thảm vô cùng… “Sao thế, em cho rằng anh không phải người có thể dựa vào à?”

Đôi mắt Mop trở nên ảm đạm, có phần tự giễu: “Tôi chỉ không quên được anh ấy mà thôi…”

Từ năm mười tám, người kia đã chiếm toàn bộ tâm hồn mình. Trái tim vốn chỉ to bằng nắm tay, liệu có thể chứa thêm một người nữa được không?

Tianya nâng cằm Mop lên, để cậu nhìn về phía mình, giọng nói rất nhẹ: “Như vậy, từ giờ trở đi, chậm rãi quên gã đi, dùng anh thay thế gã, có làm được không?”

Mop nhìn vào đôi mắt lấp lánh, nhìn vào sự kiên định và cố chấp trong đối mắt ấy, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

.

.

Đến Tết Âm lịch rồi, đến rồi… Lúc này phải nên nghỉ ngơi, nằm úm ở trong nhà, thả lỏng thể xác và tinh thần, sẵn tiện kiếm món gì ngon ngon mà nhâm nhi… Lúc này có ai lại rảnh đến nỗi chạy đi mua vé máy bay giữa tiết xuân thế này mà bay từ nam ra bắc, mang giày thể thao không chút sức lực mà lê lết giữa biển người bao la, chỉ để tìm hai cái hạt gạo kia đâu.

“Ở cái nơi rộng lớn này lại có hai đứa thiếu muối, ngu ngốc, thiên nhiên ngốc…” Myfreshnet tay trái ôm ba lô, tay phải rút ra khăn tay, hung tợn nhìn đoàn người nườm nượp trên đường, mang theo mười phần oán niệm. “Tại sao tôi phải theo các anh cùng tìm tên oắt Baidu khốn kiếp kia chứ… Hơn nữa tại sao chỉ có mỗi tôi là bị bệnh do chênh lệch nhiệt độ thế này?!”

“Đó là tại cô lắm lời quá đó Myfreshnet…” Sohu nhìn kỹ dòng người đi đường qua lại: “Nhưng chúng ta làm như vậy có tìm được Baidu không? Bây giờ tôi đã cảm nhận được làm bộ máy tìm kiếm khổ thế nào rồi, chỉ có mấy từ khoá mà phải tìm trong lượng tin tức dày đặc…”

Trước Tết Âm lịch, Baidu vẫn duy trì liên lạc với Google, thẳng đến hai mươi tám âm lịch —— đột nhiên bốc hơi mất tiêu, nhân viên công ty đã được phân công nhiệm vụ, vậy nên cầm cự mười ngày nửa tháng cũng không là vấn đề… nhưng mà… nhưng mà —— Google còn chờ câu trả lời của Baidu mà, không lẽ cứ biến mất như vậy sao?

“Không xui bằng tôi là tốt rồi…” MSN đáp lại, “Tôi ở văn phòng Google lúc hắn biết chuyện này… Ôi, cô cậu không tưởng tượng nổi cảm giác khi độ ấm bị kéo xuống hơn mười độ là thế nào đâu…” Ánh mắt trực diện đáng sợ kia khiến gã hoàn toàn không còn can đảm để chạy trốn, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống gọi điện thoại kêu gọi đám hồ bằng cẩu hữu cùng nhau tìm người.

“Năm mới tới nơi rồi mà cứ…” Sohu thống khổ ngửa mặt lên trời thét dài, “Thằng khốn Baidu này, tìm được nó thì đừng cử động gì hết nhé, tôi phải là người đầu tiên xử đẹp nó mới được! Đánh cho ba má nó nhìn hết ra luôn! ! !”

Lại nói, hồ bằng cẩu hữu mà MSN tìm được chỉ có Sohu, Myfreshnet, Tianya và Mop. Khi cả đám sáu đứa chạm trán tại sân bay, cùng leo lên máy bay, Tencent tò mò nhìn năm người còn lại: “NetEase với Sina đâu ạ?”

Lắc đầu.

“Bọn họ cũng mất tích ạ? Có cần đi tìm không?”

Tiếp tục lắc đầu.

Nhân sinh hà xử bất tương phùng. Thành thử ra khi sáu bạn trẻ tìm mãi không thấy người, phải đi về khách sạn, rồi kinh ngạc phát hiện nhân vật bị truy lùng đang ngồi trên sô pha ở đại sảnh mà an tĩnh uống cà phê thì… cảm xúc kia phải gọi là trăm mối ngổn ngang.

Bất quá ngồi bên cạnh uống cà phê cùng Baidu chính là Google, vì vậy mọi người đều ngầm hiểu mà lục tục tiến vào thang máy, tranh thủ di cư trước khi chiến trường (sắp sửa) bùng nổ trong thời gian ngắn nhất.

“Tôi quên mất, đám bạn sát cánh của anh cũng rất nhiều.” Baidu có chút bất đắc dĩ, nên biết rằng cậu chỉ vừa mới xuống máy bay liền được một tên nào đó chào đón lễ phép: “Ngài Google nói với tôi rằng, nếu tôi để ngài rời khỏi phạm vi tầm nhìn, thì không cần nhắc tới sinh ý nữa” và thế là được mời đến khách sạn này đây.

Hừ. Sắc mặt Google cực kì khó chịu. Hai người không nói gì thật lâu, cuối cùng Baidu không sợ chết đặt câu hỏi: “Kia… Tôi có phải đã chọc anh giận rồi hay không…”

“Cạch.” Ly cà phê bị đặt mạnh xuống bàn, Google cười đến hắc ám: “Baidu à, sao em sợ anh vậy, năm mới năm me mà cũng chạy trốn anh là sao?”

Baidu chớp mắt ngây thơ đến mức không thể ngây thơ hơn: “Gì cơ?”

“Vì sao chạy đến đây? Trốn anh hả?”

“Đâu có đâu.”

Google kinh ngạc, “Ý em là sao? Vậy em cũng đừng đi mà không nói một tiếng chứ?”

“Làm ăn mà… Làm ăn đâu thể để tất cả mọi người biết được.”

Google nhìn Baidu với ánh mắt dành cho người ngoài hành tinh, em nó đang làm cái giống gì thế này?

“Lúc trước… em đã bảo với anh là sẽ… trả lời anh mà…”

“Cái đó đó hả… ” Bên này, Baidu thật sốc vì mình lại có ngày khiến Google nổi sùng, không lẽ hắn hiểu nhầm mình chạy trốn câu trả lời nên mới điên cuồng tìm mình ư? “Tôi… Tôi vốn định bàn bạc giao dịch xong rồi mới trở về nói với anh…”

“Giờ nói luôn đi Baidu cưng… ” Một giọng nữ bỗng vang lên phía sau Baidu, làm hai người giật nảy mình. Myfreshnet uể oải: “Nếu cậu không nói, bọn tôi không chịu nổi kiểu giày vò này nữa đâu á…”

Baidu nhìn thấy bộ mặt “muốn đâm người” của Sohu, nhìn thấy MSN ôm Tencent đang ngủ, nhìn thấy Tianya đang vịn Mop lung lay sắp ngã. Những kẻ đang ngủ và sắp sửa ngủ tạm thời bỏ qua sự tồn tại của cậu, những kẻ còn tỉnh thì nhìn cậu không chớp mắt, khiến cậu nhà nhất thời lạnh khắp sống lưng.

“Em xem đi, mọi người đều mỏi mắt mong chờ kìa… Em đừng đợi gì nữa, nói luôn đi.” Lời Google quả thực như thêm dầu vào lửa, mọi người nghe thế liền hết thảy sáng quắc hai mắt. Sohu còn chạy đến ngồi kế bên Baidu: “Nếu hôm nay mà không có kết quả rõ ràng thì cậu cứ chờ bản án của chúng tôi đi là vừa.” Nhưng thật ra, nếu Baidu từ chối trả lời thì những người khác cũng sẽ tha cho cậu thôi.

“Cái này…” Baidu không biết nói gì, sao lại biến thành như vậy? Rõ ràng là đám người này hiểu lầm mà, bây giờ còn muốn mình nói trước công chúng rằng: “Google, tôi đồng ý, hai ta quen nhau đi” à? Quả thực là bắt nạt em nhỏ mà! Thế nhưng thế nhưng…

Đối diện với vẻ mặt ham hố của cả đám, Baidu hoàn toàn chào thua. Vậy thì…

“Google, đợi tôi nói riêng với anh được không…”

“Anh muốn nghe bây giờ à.” Google mỉm cười độc ác.

“Anh…”

“Nhanh lên nhanh lên… Đừng có ấp a ấp úng nữa… hai đứa rề rà quá người ta chịu hết nổi rồi nè.”

“Tianya… Sao đứng bất động ở đây vậy… Có chuyện gì thế…?”

“Im lặng nào, chúng ta đang ép dầu ép mỡ ép duyên, sắp có kết quả rồi.”

“Ai bắt máy thế… Ờ, chuyên đề nhiều chuyện cuối tuần này… tôi còn chưa nghĩ ra tên nữa… ôi chao… Giờ đang có một chủ đề trong tay này, kết quả ra sao thì chút nữa tôi call cho nhé. Thế nhé. Cúp đây.”

Baidu đen mặt… Cái lũ khốn nạn này…

Google dù bận vẫn ung dung tựa trên sô pha, hơi thản nhiên ngắm nghía Baidu, nhưng trong lòng cũng căng thẳng vô hạn. Em ấy sẽ đáp ứng chứ? Baidu vừa lúc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt không hẹn mà chạm nhau, cũng căng thẳng như nhau… Trong vô thức, Google nhìn Baidu, mỉm cười.

Ánh nhìn lén lút của Baidu bị bắt gặp dưới nụ cười rạng rỡ kia. Đôi mắt xanh thẳm, sóng mắt lưu chuyển như lần đầu gặp gỡ đêm đó. Lúc này cậu mới chợt phát giác, thì ra ngay từ ban đầu, cậu cũng đã trầm luân trong đó, chỉ là trùng hợp hoặc không phải trùng hợp… mà không chịu thừa nhận hoặc tránh né mà thôi.

“Kia… em…”
Bình Luận (0)
Comment