Nồng Độ Bão Hoà

Chương 27

Chỉ đánh dấu một lần không thấy đủ, Tùy Xán Nùng hôn lại lần nữa.

Thật ra nếu nói nghiêm túc thì đây không phải nụ hôn đầu tiên của hai người, lúc trước ở hồ bơi mới là lần đầu tiên, nhưng Tùy Xán Nùng muốn coi nó là “cái chạm môi khiến người ta buồn phiền hết mức” hơn.

Tùy Xán Nùng đảo khách thành chủ, đè Kỷ Linh ra sô pha, Kỷ Linh buộc phải hơi ngửa mặt lên mặc Tùy Xán Nùng dịu dàng cạy khớp hàm mình ra. Nhiệt độ trong phòng dường như chẳng hề thuộc về ngày mưa buổi trời thu này, sau khi môi răng tiếp xúc, hai người tách ra, hổn hển nhìn nhau phút chốc.

Hồi lâu sau, Kỷ Linh nói: “Hình như mưa tạnh rồi.”

“Ở lại chỗ anh một đêm đi.” Tùy Xán Nùng nói, “Nhà anh rộng.”

Khi Tùy Xán Nùng tắm rửa xong đi ra thì Kỷ Linh đã ngủ rồi.

Quả là một ngày mỏi mệt, Tùy Xán Nùng giảm ánh sáng đèn bàn, ngồi bên mép giường ngắm Kỷ Linh một lúc. Kỷ Linh vùi hơn nửa mặt vào trong chăn, cậu cuộn tròn người, tiếng hít thở nhẹ bẫng, y như một em thú nhỏ không có cảm giác an toàn.

Nhưng trong đầu Tùy Xán Nùng vẫn cứ quanh quẩn kế hoạch “Hôm nay đã dũng cảm tiến đến bước đó chưa?” mà cậu lập. Ban đầu Tùy Xán Nùng còn không biết đó là kế hoạch gì, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Kỷ Linh khi đoạt lấy điện thoại, anh đã hiểu ra ngay.

Tùy Xán Nùng nhớ rõ lúc ấy trên màn hình hiển thị “Đã năm ngày chưa đánh dấu”, mà tính ra hôm nay vừa khéo là ngày thứ sáu kể từ khi hai người hẹn hò. Vậy tức là với Kỷ Linh, mối tình này thực sự đã có tác dụng trì hoãn “kế hoạch” kia của cậu.

Kỷ Linh đón nhận tình yêu “thử” này nhanh hơn Tùy Xán Nùng tưởng rất nhiều. Cậu sẽ chủ động hỏi nắm tay, lên kế hoạch hôn, giống như ngày ấy cậu nói với Tùy Xán Nùng, dường như cậu đang thật sự tích cực bắt đầu một mối quan hệ tình cảm. 

Tùy Xán Nùng thở hắt ra, tắt đèn bàn.

Mấy chậu nấm phát triển rất nhanh, học sinh của Tùy Xán Nùng đã hái một đợt trong tiết học hôm thứ sáu, cuối cùng thu hoạch được cả sọt đầy những nấm.

Một phần nấm anh cho học sinh cầm về nhà để quan sát, còn chừng nửa sọt, Tùy Xán Nùng chủ động đem đến phòng Kỷ Linh sau giờ học.

Kỷ Linh đầu tiên là ôm sọt nấm ngơ ngác, sau đó cậu ngước lên, lí nhí hỏi Tùy Xán Nùng thứ bảy đi hẹn hò có được không.

Tùy Xán Nùng sửng sốt, anh nói: “Thứ bảy à… Anh có một bữa tiệc nhỏ với mấy người bạn mất rồi.”

Lương Quyên sắp về Mỹ, tình cờ lại có một người bạn đại học chung của hai người đến thành phố C công tác, thế nên hôm thứ bảy ấy ba người định sẽ tụ tập một bữa.

Nghĩ thế nào Tùy Xán Nùng lại nói: “Nhưng thế cũng khéo, em đi chung với anh đi.”

Kỷ Linh lắc đầu, nói: “Không sao, tuần sau chúng mình lại hẹn.”

“Nhưng mà.” Tùy Xán Nùng nhìn vào mắt cậu, nói rất thẳng thắn, “Anh muốn đưa em đi gặp bạn bè của anh.”

Kỷ Linh ngẩn người.

“Họ đều tốt tính lắm, cứ nói chuyện bình thường là được.” Tùy Xán Nùng nói, “Em cũng không phải lo chán đâu, anh có một người bạn nhiều chuyện lắm, ở cùng một phòng với cậu ta thì 50% độ ẩm trong không khí đều nhờ nước bọt của cậu ta đóng góp đấy.”

Thế là chiều thứ bảy, Kỷ Linh gặp Lương Quyên và Từ Thao Nhạc.

Bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng phục vụ trà chiều kiểu Anh, Lương Quyên đặt phòng riêng. Sau khi vào phòng, Tùy Xán Nùng giới thiệu với mọi người: “Đây là Kỷ Linh, đồng nghiệp của tôi.”

Tùy Xán Nùng nói không sai, hai người bạn của anh đúng là đều rất tốt tính, nhất là Lương Quyên, lúc nói chuyện cô sẽ luôn tìm đề tài nói chuyện quan tâm đến Kỷ Linh.

Có điều Kỷ Linh để ý ánh mắt của Lương Quyên thường đảo qua giữa mình và Tùy Xán Nùng như có như không, có đôi khi vẻ mặt cô trở nên suy tư lạ.

Từ Thao Nhạc là chàng trai có thể thay đổi độ ẩm không khí mà Tùy Xán Nùng đã nhắc tới. Trong thời gian nói solo, ban đầu Từ Thao Nhạc liên tục kể khổ về nơi mình làm việc, càng nói càng bùi ngùi, thế rồi lại bắt đầu nhớ về cuộc sống đại học ngày xưa.

“Không ngờ thật ấy, ai mà tin được tiến sĩ Lương của chúng ta lại là người đầu tiên kết hôn cơ chứ.” Từ Thao Nhạc trêu ghẹo, “Nhớ trước đây tôi còn từng cố mai mối cho hai người, giờ nhớ lại không biết do tôi ngu ngốc qua hay do hai người còn thiếu duyên phận nữa…”

Trong một tích tắc, bầu không khí lặng ngắt. 

Tùy Xán Nùng giật thót cả mình, anh quay đầu lại, thấy Kỷ Linh ngồi yên lặng cúi đầu, đang ăn một miếng bánh scone trên đĩa chậm rì.

Tùy Xán Nùng khựng người giây lát, đoạn nói với Từ Thao Nhạc: “Cậu thôi được rồi đấy.”

Từ Thao Nhạc cũng ý thức được rằng lời mình nói không được phù hợp lắm, anh ta gãi đâu, sau đó lại vô tư bắt đầu nói về đống cổ phiếu mình mới mua gần đây.

Kỷ Linh ngồi bên cạnh rất yên ắng, Tùy Xán Nùng lại quay qua nhìn cậu, thấy hai má Kỷ Linh phồng lên, cậu đã chậm rãi ăn đến miếng bánh scone thứ hai.

Một miếng scone đã khá to, hơn nữa hôm nay bọn họ đi uống trà chiều là chính, trước khi đến đây Tùy Xán Nùng với Kỷ Linh đã đi ăn chung rồi.

Tùy Xán Nùng thấy hơi lạ.

“Em đói à?” Tùy Xán Nùng thì thầm, “Chỉ ăn bánh nướng thôi có nghẹn không? Có cần anh gọi thêm mấy món nữa cho không?”

Kỷ Linh ngước lên, chầm chậm nuốt miếng bánh trong miệng xuống, lắc đầu.

“Bánh scone ngon.” Cậu nói.

Tuy Tùy Xán Nùng không thấy món ăn khô khốc này ngon ở chỗ nào, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều: “Thích thì cứ ăn nhiều vào nhé, anh đi thanh toán đã.”

Tùy Xán Nùng đứng lên ra khỏi phòng, Lương Quyên ngồi đối diện kêu “Này” rồi cũng cầm túi đứng dậy, ra ngoài theo.

Từ Thao Nhạc quay lại, vui vẻ nói với Kỷ Linh: “Lại bắt đầu tranh nhau tính tiền đấy, bao nhiêu năm nay hai người đó lúc nào cũng thế, nên giờ tôi cũng chẳng giành nữa đâu.”

Kỷ Linh yên lặng gật đầu.

Từ Thao Nhạc là người nói chuyện không đầu không đuôi cũng không có EQ luôn, anh ta vui vẻ tiếp tục chia sẻ với Kỷ Linh về cuộc sống đại học của mình, Kỷ Linh ngồi bên cạnh lịch sự lắng nghe, sau đó hai người kết bạn WeChat.

Lát sau Từ Thao Nhạc có điện thoại, anh ta đứng dậy đi tới góc phòng nghe máy, Kỷ Linh cúi đầu, một mình cậu ăn nốt số bánh scone còn lại trên đĩa.

Thật ra Kỷ Linh đã hơi no rồi, nhưng cậu không có việc gì để làm cả, bèn nhìn chằm chằm giá đồ ngọt giây lát rồi quyết định ăn bánh tart cá hồi. Nhưng dao ăn đã dính sữa đặc ăn kèm bánh scone rồi, nếu ăn chung với tart cá hồi, Kỷ Linh nghĩ vị sẽ kì lắm.

Thế là sau một lúc đắn đo, cậu cũng đứng dậy ra khỏi phòng.

Cậu đứng tìm trước tủ đựng bát đĩa cách ngoài cửa không xa, vừa mới tìm được một bộ dao mới thì nghe đằng sau có tiếng nói chuyện của Tùy Xán Nùng và Lương Quyên.

“…Lần trước cậu đã trả rồi, lần này lại tranh của tôi nữa.” Lương Quyên than trách, có phần dỗi hờn, “Lần sau còn như thế nữa, tôi với Từ Thao Nhạc có chết cũng không rủ cậu đi cùng đâu.”

Tùy Xán Nùng cười nói: “Lần sau nhất định sẽ không tranh nữa.”

Kỷ Linh đứng nghiêng sau tủ đồ dao nĩa, Tùy Xán Nùng với Lương Quyên đứng ở cuối hành lang, hai người không hề để ý đến sự tồn tại của Kỷ Linh.

“Mà cái tên Từ Thao Nhạc ngứa miệng này…” Lương Quyên bất đắc dĩ, “Bao nhiêu năm nay chẳng thay đổi chút nào.”

Kỷ Linh nghe hình như Tùy Xán Nùng cười khẽ, hai người họ đứng yên lặng ngoài hành lang giây lát, rồi Kỷ Linh lại nghe Lương Quyên hỏi: “Là cậu ấy đấy à?”

Tùy Xán Nùng: “Là cậu ấy đấy.”

Lương Quyên “Ồ” lên, nói: “Cũng dễ nhìn ra, đúng là người ưu tú mà dễ ngượng. Nhưng nhìn bầu không khí giữa hai người lúc nãy, đừng nói là cậu đã…”

Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng đáp “Ừm”.

Tùy Xán Nùng nói: “Phải, tôi chủ động, bọn tôi thử trước ba tháng.”

Lương Quyên bật cười: “Trời ạ… Cái hiệu suất của cậu, thế cậu ấy cũng đồng ý à?”

“Trước đây cậu ấy đã nói với tôi là cậu ấy vẫn luôn muốn hẹn hò rồi, thế nên lúc đó tôi mới hỏi thử, chắc là do tôi may mắn đấy.” Tùy Xán Nùng nói, “Nhưng nói gì thì nói cũng phải cảm ơn tiến sĩ Lương của chúng ta ngày ấy chỉ cho lối đi.”

Lương Quyên cười sang sảng: “Tôi tinh mắt thôi, không cần khách sáo.”

“Nhưng cho tôi tò mò hỏi thêm nhé.” Một lúc sau, Lương Quyên lại lên tiếng, “Cậu chủ động quen người ta nhanh như thế đơn thuần là do có tình cảm thôi, hay là vì cậu ấy…”

Cô dừng lại ở đây, nói: “Cậu biết mà.”

Lương Quyên cố ý không nói nốt vế sau, Kỷ Linh nắm con dao trong tay, chớp mắt.

Tùy Xán Nùng yên lặng giây lát, vậy là Kỷ Linh nhận ra phần mà Lương Quyên đã lược đi trong câu nói hẳn là một bí mật hai người tự hiểu ngầm mà không nói ra.

Tùy Xán Nùng đứng ở một góc tối hành lang, anh nghiêng người, góc nghiêng bị bóng tối khuất lấp, Kỷ Linh không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh.

Một lúc lâu sau, cậu nghe Tùy Xán Nùng nói: “Chắc là… cả hai.
Bình Luận (0)
Comment