Nồng Độ Bão Hoà

Chương 39

Thế này thì ai nỡ từ chối cho được?

Rõ ràng gió rất lạnh, khí thở ra từ ngực cũng lạnh, thậm chí mặt và tay đã cứng ngắc lại vì lạnh rồi, nhưng Tùy Xán Nùng cảm giác lòng mình vẫn nóng rực lạ kì.

Tuy vẫn thấy câu nói của Kỷ Linh không đúng ở đâu đó, nhưng phản ứng đầu tiên của Tùy Xán Nùng là: Thế này thì ai mà nỡ từ chối đây?

Thế nên Tùy Xán Nùng chẳng kịp nghĩ ngợi gì, anh lẩm bẩm: “…Được thôi.”

Kỷ Linh nhìn anh, hàng mi run rất khẽ. 

Sau đó, Tùy Xán Nùng thấy bả vai Kỷ Linh phập phồng nhẹ. Cậu cúi đầu, như vừa thở phào nhẹ nhõm trong thinh lặng.

Rồi Tùy Xán Nùng nghe Kỷ Linh nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về thôi.”

Tùy Xán Nùng đáp lại.

Vì ai cũng có nỗi lòng riêng nên hai người giữ im lặng suốt chặng đường về. Não bộ của Tùy Xán Nùng vận hành hết cỡ, rơi vào trạng thái tuần hoàn khởi động đi khởi động lại.

Nhưng vì bộ nhớ trong của não anh thật sự không đủ dùng nên mỗi lần khởi động chưa được năm giây đã bị buộc phải khởi động lại lần nữa, mọi thông tin rối nùi thành một mớ hồ dán.

Cho đến khi về nhà, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ban đầu anh chỉ nghĩ Kỷ Linh đang ngẫu nhiên dọn dẹp lại quần áo thôi, song đến khi thấy tủ quần áo sắp trống không, anh mới hiểu ra có sai trái ở đâu.

Tùy Xán Nùng sải một bước dài lao thẳng tới trước tủ quần áo.

“Em, em định làm gì đấy?” Tùy Xán Nùng lắp bắp hỏi.

Kỷ Linh đặt quần áo trong tay xuống, ngước nhìn Tùy Xán Nùng.

“Như em vừa nói, mối quan hệ hiện tại của chúng ta sai ngay từ điểm xuất phát.” Kỷ Linh nói, “Nên là, chúng ta cần phải có một khởi đầu mới.”

Tùy Xán Nùng cảm giác trước mắt mình tối sầm.

Mọi chuyện xảy ra trong đêm nay quá phức tạp, mức độ vận hành đầu óc của con người cũng có giới hạn, Tùy Xán Nùng cảm giác mình thật sự không thể chịu nổi thêm bất cứ bước ngoặt nào mới nữa.

Nhưng Tùy Xán Nùng cứ ngỡ “theo đuổi” và “khởi đầu mới” mà Kỷ Linh vừa nói có chăng chỉ là sau này sẽ chủ động hơn, tăng thêm chút tình thú nho nhỏ trong tình yêu thôi. 

Ai mà ngờ khởi đầu mới của Kỷ Linh… lại là bắt đầu một cách triệt để như thế.

“Anh hiểu ý em.” Tùy Xán Nùng thực sự sắp mất hết kiên nhẫn rồi, “Nhưng giờ đã muộn vậy rồi, vả lại dù có muốn bắt đầu lại thì chúng ta cũng có thể đổi… sang cách khác ít phiền toái hơn thế này mà.”

Kỷ Linh lắc đầu, nói: “Nhưng hồi ấy anh chủ động đề nghị sống chung cũng là vì ý định khác mà, đúng không?”

Thấy Tùy Xán Nùng không nói nên lời, Kỷ Linh nói: “Em chẳng thấy có gì không ổn cả, nhìn từ xuất phát điểm của anh thì anh cũng không có bất cứ vấn đề gì hết.”

“Thật ra em biết, cái mà em gọi là “theo đuổi” cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng em chỉ mong… mối quan hệ giữa chúng ta thuần túy hơn.” Kỷ Linh nói, “Em mong rằng nguyên do cho đoạn tình cảm của hai ta không phải là vì anh muốn bảo vệ hay giám sát em, mà là vì anh cũng thích em.”

“Chúng ta đều cần một ít thời gian và khoảng cách.” Kỷ Linh nói, “Có lẽ sau khi chúng ta giữ khoảng cách, anh có thể sẽ phân biệt được rõ ràng rốt cuộc tình cảm anh dành cho em là gì.”

Tùy Xán Nùng hít sâu, thấy lòng như lửa đốt.

“Anh không cần phải phân biệt, bởi vì anh biết rõ từ lâu rồi.” Tùy Xán Nùng nói, rất mực kiên định, “Có thể ban đầu… đúng là anh có động cơ khác.”

“Nhưng về sau mỗi lần gặp em, anh đều rất mong chờ. Trong lòng anh, em… vẫn luôn có trọng lượng khác hẳn.” Tùy Xán Nùng nói.

Kỷ Linh yên lặng một giây lát, rồi đáp: “Em đồng ý tin anh.”

“Nhưng bây giờ em muốn nghiêm túc hơn.” Kỷ Linh nói, “Em muốn xác nhận tình cảm anh dành cho em, thông qua cảm giác của chính bản thân mình.”

“Nên anh cho em theo đuổi anh nhé, được không?” Kỷ Linh hỏi.

Trước nay Tùy Xán Nùng chưa bao giờ có thể ngờ được một tình yêu có thể dần thoái hóa ngược thế này. Rõ ràng chuyện gì nên làm hay không nên làm họ cũng đều đã làm cả rồi, ấy vậy mà giờ lại lao thẳng về thuở ban sơ.

Ban đầu anh thấy dở khóc dở cười, nhưng rất nhanh thôi Tùy Xán Nùng không còn cười nổi nữa, bởi vì trông Kỷ Linh rất nghiêm túc.

Tùy Xán Nùng cảm giác dù mình có nói gì đi nữa thì Kỷ Linh cũng vẫn sẽ cố chấp với suy nghĩ trong mình, cuối cùng, anh đành lấy lùi làm tiến: “Nhưng thật ra việc em theo đuổi anh với việc em sống chung với anh là hai chuyện không hề mâu thuẫn nhau mà.”

Kỷ Linh chớp mắt.

Tùy Xán Nùng nghĩ mình hẳn đã nghiến răng nghiến lợi để thốt ra những lời này: “Dù em muốn hai chúng ta có một khởi đầu mới thì em vẫn có thể sống ở đây chứ, với thân phận… bạn cùng nhà.”

Trông Kỷ Linh có vẻ do dự.

Tùy Xán Nùng chỉ đành lùi về bước nữa: “Thế này nhé, nếu không được thì hai chúng ta có thể chia phòng.”

Khoảnh khắc Kỷ Linh ôm chăn gối vào phòng cho khách, cả đời này Tùy Xán Nùng chưa bao giờ thấy kiệt sức đến vậy bao giờ.

Tùy Xán Nùng vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, thấy cuộc đời hết buồn rồi lại vui rồi lại buồn… không ngờ lại thực sự có thể trải nghiệm được hết chỉ trong một đêm.

Tùy Xán Nùng thở hắt ra, lát sau anh cúi đầu, vùi mặt trong lòng bàn tay.

Lúc này trong lòng xúc cảm ngổn ngang, Tùy Xán Nùng vẫn thấy mông lung, cái cảm giác mông lung không hề chân thực.

Mông lung là vì anh không ngờ Kỷ Linh lại có thể giấu kĩ vậy, mà mình thì lại chậm tiêu như thế, trước nay chưa từng cảm nhận được.

Thật ra cũng không phải không hề có manh mối, ví như trạng thái căng thẳng cao độ của Kỷ Linh khi hai người gặp nhau trong quán cà phê, còn cả chậu chanh và tấm vé xem phim kẹp trong sách.

Nhưng chỉ bằng vài dấu vết nhỏ xíu đó, ai có thể liên tưởng đến mọi thứ như thế ngay lập tức được?

—— Là ba năm đó, được một người âm thầm trân trọng suốt ba năm, Tùy Xán Nùng nghĩ, mình có tài đức gì kia chứ.

Thật ra ban đầu Tùy Xán Nùng hơi lâng lâng, nhưng ngay sau đó điểm lại kĩ từng li từng tí những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng qua, Tùy Xán Nùng không sao cười nổi nữa.

Nói cách khác, Kỷ Linh chưa bao giờ có bất cứ ý định tự hại nào.

Nếu vậy thì những cái thứ như “kế hoạch cứu rỗi”, “tâm sự chữa lành” của Tùy Xán Nùng trước đây, qua góc nhìn của Kỷ Linh… sẽ kì quặc đến nhường nào.

Muốn chụp ảnh bắp rang, thế mà đối phương cứ sống chết can ngăn không cho chụp.

Tặng cho người ta một chậu hoa nguyệt quý rất bình thường, thế mà người ta chống đối như gặp địch, dù ngay hôm sau đã lại mời trồng nấm cùng nhau.

Lấy hết can đảm rủ người ta đi bơi, thế mà đối phương lại nhét cho một cái phao bơi to đùng…

Tùy Xán Nùng chầm chậm di chuyển tầm mắt lên lỗ hổng lớn chỗ then cửa phòng tắm, nhớ lại vẻ mặt hoang mang của Kỷ Linh lúc ấy, anh cảm giác mình đang dần tan chảy.

Tùy Xán Nùng nghĩ, hình như anh có thể hiểu giờ đây Kỷ Linh đang rối rắm điều gì.

Kỷ Linh cho rằng những lần anh tiếp cận và những lời mời chủ động của anh trước đây đều xuất phát từ nỗi lo và sự bảo vệ trước những hành vi tự hại bản thân của cậu. Về vấn đề này, đúng là Tùy Xán Nùng câm nín không trả lời hay phản bác được, bởi ngay từ đầu, động cơ của anh chính xác là như thế.

Chẳng qua về sau, tình cảm cứ âm thầm đổi thay, có điều những suy tư hỗn độn lúc ấy… chỉ có mình Tùy Xán Nùng biết được.

Khi Tùy Xán Nùng ra khỏi phòng tắm thì bắt gặp Kỷ Linh đã thay đồ ngủ, cậu đứng trước cửa phòng khách, đang chuẩn bị đóng cửa.

Ngoài dự liệu, trông Kỷ Linh nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Tùy Xán Nùng như ngộ ra, anh nghĩ tình trạng thất thần mà Kỷ Linh gặp phải suốt hai hôm nay hẳn cũng là vì… cậu đã nghĩ ngợi một mình rất nhiều.

Với người ít nói, dễ ngượng và thận trọng như Kỷ Linh, việc cậu có thể thẳng thắn phơi bày một phần tình cảm trong mình – như đêm nay – cần phải can đảm đến nhường nào?

Tùy Xán Nùng cảm giác tim mình lại đập hụt nhịp, anh thấy tình yêu này quá nặng, mà anh… thật sự xứng đáng đến vậy ư?

Kỷ Linh đứng trước cửa, nói với Tùy Xán Nùng: “Ngủ ngon.”

Tùy Xán Nùng cũng nói với cậu: “…Ngủ ngon.”

Vị trí bênh cạnh trống không, lạnh ngắt, trái tim Tùy Xán Nùng cũng rỗng tuếch.

Đêm nay Tùy Xán Nùng nghĩ nát óc mà vẫn không hiểu rốt cuộc hai người đã đi đến bước này như thế nào.

Đêm dài thức trắng, trong lòng ngổn ngang, ban đầu Tùy Xán Nùng rất xấu hổ vì những hiểu lầm của mình, sau đó nghĩ đến tình cảm Kỷ Linh dành cho mình mấy năm nay, anh lại không dằn được niềm hạnh phúc lén lút.

Nhưng vui chưa được bao lâu, nhìn sang gối trống bên cạnh, Tùy Xán Nùng lại không cười nổi nữa.

Hôm sau thức giấc, Tùy Xán Nùng phát hiện Kỷ Linh đang nấu bữa sáng trong bếp.

Kỷ Linh rất ít khi nấu ăn, không phải vì cậu không biết nấu mà là cách nấu của cậu hơi đặc biệt, thế nên hầu như toàn Tùy Xán Nùng làm bếp trưởng, Kỷ Linh ở bên hỗ trợ anh.

Đặc biệt ở đây có nghĩa là… Kỷ Linh sẽ biến việc nấu ăn thành một bộ môn nghệ thuật ẩm thực cực kì nghiêm cẩn và khuôn mẫu. Lúc nấu ăn, Kỷ Linh sẽ nghiêm chỉnh thực hiện đúng yêu cầu và trọng lượng theo thực đơn, từng bước một. Trong thế giới của cậu không có thứ gọi là cảm giác, mà cậu sẽ dùng đến chiếc cân nhỏ trong bếp để đo chính xác số gram gia vị cần thiết, đồng thời gia giảm tỉ lệ gia vị tùy theo khối lượng của món chính.

Cũng không có gì là xấu cả, nhưng có khi buổi trưa Kỷ Linh định xào khoai tây, đợi đến lúc cho khoai ra khỏi chảo thì đã đến giờ cơm tối.

Ví dụ như lúc này, Kỷ Linh quay lưng về phía Tùy Xán Nùng, cậu cúi đầu, cầm dao chậm rãi thái một quả cà chua thành những khối vuông rất đều. 

Từ cánh tay cứng nhắc của Kỷ Linh, có thể nhìn ra cậu đang cực kì tập trung. Tùy Xán Nùng ban đầu không dám làm phiền cậu, phải một lúc sau mới hắng giọng, nói: “Chào buổi sáng.”

Kỷ Linh cầm con dao nhựa quay người lại, cậu nhìn Tùy Xán Nùng, nói: “Chào buổi sáng.”

“Em chuẩn bị một suất trứng cuộn cơm cho anh này.” Kỷ Linh nói, “Nhưng tại con dao này hơi khó dùng hơi mất thời gian hơn em đã dự tính.” 

Sắc mặt Tùy Xán Nùng trở nên rất khó nói.

Thật ra hôm trước, ngay tại nơi này, Tùy Xán Nùng còn tẩy não Kỷ Linh “dao nhựa nhỏ đúng là đỉnh cao sao lại có thể dễ dùng mà an toàn như thế được nhỉ anh nghĩ anh dùng nó cả đời cũng được nữa”.

Nhưng bây giờ Tùy Xán Nùng chỉ thấy mặt mình nóng bừng, anh ho húng hắng, nói: “Ừm… Lát nữa anh sẽ đặt mua một bộ dụng cụ làm bếp tốt hơn.”

Kỷ Linh lắc đầu, nói: “Thật ra nó cũng có ưu điểm, không phải lo sẽ làm tay mình bị thương, mà em cũng có thể thái cà chua thành những khối vuông tiêu chuẩn.”

Tùy Xán Nùng chỉ có thể đáp lại trong nỗi xấu hổ.

Cà chua khá mọng nước, lúc Kỷ Linh bưng cà chua đã thái hạt lựu lên, có nước cà chua chảy dọc mu bàn tay.

Sau khi cho cà chua vào nồi, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh đưa tay lên, liếm nhẹ nước trên đầu ngón tay.

Rồi cậu ngước lên nhìn Tùy Xán Nùng.

Lát sau, Kỷ Linh hạ tay xuống, môi cậu dính vệt nước, hai người chạm mắt nhau, con người Tùy Xán Nùng co rụt vào. Tùy Xán Nùng khẽ hé môi, nhưng ngay sau đó Kỷ Linh đánh mắt nhìn đi nơi khác.

Cậu mở vòi nước, rửa chỗ nước cà chua còn sót trên mu bàn tay, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đánh trứng giúp em được không?”

Tùy Xán Nùng sửng sốt giây lát, sau đó anh ho hắng xoay người đi tìm trứng gà.

Chiên trứng vừa đủ, Kỷ Linh nghiêng chảo, chầm chậm phủ trứng bọc lên cơm chiên. Sau đó, cậu nặn trứng thành hình bầu dục tròn trịa hoàn hảo.

Tùy Xán Nùng nhìn Kỷ Linh phủ trứng gà lên cơm chiên cà chua.

Kỷ Linh tập trung tạo hình cho quả trứng chín nửa phần bằng xẻng, xong xuôi, cậu đặt xẻng cơm xuống, nói với Tùy Xán Nùng: “Xong rồi.”

Tùy Xán Nùng cầm thìa, vội vàng xúc một thìa ăn cổ vũ cậu, nào ngờ lại bị bỏng nhe răng trợn mắt. Sau khi khó khăn nuốt xuống hết, anh hắng giọng, nói: “Thầy Tiểu Kỷ, có việc này anh muốn nói với em.”

Kỷ Linh gật đầu.

Tùy Xán Nùng nói: “Trứng cuộn cơm em làm rất ngon.”

Kỷ Linh nhìn anh, đáp “Ừm”.

Tùy Xán Nùng nói: “Vì trứng cuộn cơm em làm rất ngon nên anh xin tuyên bố, em đã theo đuổi anh thành công ——”

Nửa câu sau “Nên giờ chúng mình thành người yêu chính thức được chưa” Tùy Xán Nùng còn chưa kịp nên lời, Kỷ Linh đã lắc đầu, nói với anh: “Anh qua loa quá.”

“Em không thấy rằng mình đã theo đuổi anh thành công.” Kỷ Linh nói rất nghiêm túc, “Thậm chí em… còn chưa thực sự cảm nhận được việc theo đuổi anh một cách quang minh chính đại nữa.”

“Khoan đã, không phải chuyện này nên là do anh quyết định à?” Tùy Xán Nùng lo lắng, “Thế với em như nào mới gọi là theo đuổi thành công?”

“Em không biết.” Kỷ Linh nghĩ ngợi, bình tĩnh nói, “Chắc là một loại cảm giác, khi em thấy mình đã thành công thì hẳn là em đã thành công rồi.”

“Trứng cuộn cơm sắp nguội rồi kìa.” Cậu nhắc.

Tùy Xán Nùng đau đầu như búa bổ.

Nhưng sắc mặt Kỷ Linh rất kiên định, biết mình không lay chuyển được cậu, Tùy Xán Nùng thực sự bó tay, đành cam chịu cầm thìa lên, mạnh bạo nhồi một thìa trứng cuộn cơm đầy ụ vào miệng.

Kỷ Linh xoay người quay lưng về phía Tùy Xán Nùng, yên lặng cọ rửa nồi.

Chẳng qua Tùy Xán Nùng đã chẳng để ý, khoảnh khắc vòi nước bật xả, một nụ cười nhẹ nhàng đến mức khó phát hiện ra vừa sượt ngang đáy mắt Kỷ Linh.
Bình Luận (0)
Comment