Nông Gia Ác Phụ

Chương 10

Và thế là Thiết Ngưu đã được lãnh giáo một bài học, sau khi giáo huấn xong, Hoàng thị sắp xếp cho hắn đi ruộng trồng rau nhổ đám cỏ dại mới mọc, dọn làm sạch sẽ xong trở về sẽ cho hắn hai cái bánh quai chẻo mật ong. Thằng nhóc béo vừa rồi còn trưng ra bộ mặt đáng thương, nhưng lúc này lại mừng rỡ cười toe toét, chạy tung tăng ra mảnh đất trồng rau loay xoay như con nghé con, cách nhà không xa.

Hoàng thị đối với các con trong nhà luôn như thế này, đánh một gậy rồi hứa hẹn cho một viên kẹo ngọt. Dưới kịch bản như vậy, những người con trai đều lớn lên rất tốt, duy chỉ có Trình Gia Hưng……Hắn từ nhỏ đã không giống với người khác, người khác nghe nói làm xong  sẽ có ăn, thì lập tức không nói hai lời chạy đi làm. Còn hắn thì đi đến ôm chân ngươi, từ trong miệng nói ra một rổ đầy lời hay ý tốt, nương a, nương à, kêu gọi rất trìu mến thắm thiết, dỗ ngươi lấy ra đồ ăn trước, hắn ăn qua liền nghiện cái miệng, nhất định không chịu nhúc nhích.

Hoàng thị không giỏi dỗ dành cho lắm, hắn lúc đầu không dỗ lấy được từ Hoàng thị, thì lại chạy đến đi tùm bà nội.

…………….

Nhớ tới đoạn chuyện cũ ngày xưa, Hoàng thị cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm thấy vì chính mình lúc trước không dạy dỗ được đứa con thứ ba nên mới nuôi dưỡng ra cái tính tình không đoàng hoàng, chịu khó của con trai như bây giờ. Nàng sau khi nói xong với Thiết Ngưu, xoay ngươi muốn nói với Trình Gia Hưng, hiện giờ hắn đã đính thân rồi, đừng có cư xử, làm việc không hiểu chuyện như lúc trước.

Kết quả thì người đâu?.

Người đã chạy đi đâu rồi.

Hoàng thị đứng ở trước cửa nhà, gân cổ lên kêu: “Trình Gia Hưng con ở đâu? Cái thằng nhãi ranh này, lại chạy đi đâu mất rồi hả?”.

Còn thằng nhãi ranh lúc này bên hông đang dắt theo một đao, đi lên Tiểu Vân Lĩnh, trong lòng hắn sốt ruột muốn kiếm đánh bắt một món ăn hoang dã đưa cho Hạnh Nhi.

Mọi người trong thôn đều nói Trình Gia Hưng là người ham ăn lười biếng, may mà hắn được đầu thai vào nhà họ Trình, chứ không đã sớm chết đói rồi. Nói hắn lười biếng thì không sai, nhưng nói hắn không có chút bản lĩnh nào quả thật là oan uổng. Nghĩ lại mà xem, người dân mấy thôn quanh đây đều đi lên núi Tiểu Vân Lĩnh đốn củi, hái rau dại, vì thế từ dưới lên núi bị dẫm tạo ra thành một con đường, có không ít người săn bắt các món ăn hoang dã. Ví dụ như thỏ rừng, có rất nhiều thỏ con ở bên trong, người trong thôn đi lên núi thường xuyên gặp được nhưng lại không bắt được chúng, vì chúng quá nhanh nhẹn.

Trình Gia Hưng không giống vậy, hắn có thị lực rất tốt, có năng lực ở phương diện này, đôi tay nhanh nhẹn, cũng biết cân nhắc thói quen của con mồi để tìm chỗ tốt đặt bẫy, có khi may mắn, một chuyến đi vòng trên núi cũng có thu hoạch khá tốt.

Chẳng qua trong nhà nấu cơm ăn có thể cho qua, mùi vị không ngon cho lắm, cho nên trực tiếp dẫn tới kết quả là miệng hắn lười kén ăn, không mấy hứng thú, mà lười biếng còn tốt hơn háu ăn.

Hôm nay thì  khác, hắn nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp của Hà Kiều Hạnh, bước chân đi nhanh hơn mọi khi, chỉ một lúc sau liền đến chân núi, Trình Gia Hưng tìm được một con đường hẻo lánh, lên núi chỉ mất hai khắc, đã có thu hoạch. Nửa canh giờ sau, hắn đi dọc theo con đường nhỏ người dân hay đi  đốn củi xuống dưới, dao chặt củi còn dắt ở bên hông, dây thừng trên tay đã  buộc trói chặt được hai con thỏ.

Trình Gia Hưng không đi trở về, mà hắn cầm theo thỏ đi hướng ra đến bờ sông.

Thời điểm ngày mùa bận rộn, đàn ông lao động Hà gia đều đi ra ngoài ruộng làm việc, cho nên lúc này ông nội Hà thường đem thuyền đánh cá ra ngoài. Hôm nay cũng vậy, ông ba Hà mang theo con chim ưng biển trôi dạt trên sông, thấy đối diện có người đi tới, nhưng số tuổi của ông đã cao, vì thế mắt nhìn từ xa không thấy rõ là ai. Vẫn là người kia hét lên, vừa nghe thấy giọng nói này, liền xác định đây không phải là Trình Gia Hưng, người định ra việc hôn nhân với Hạnh Nhi sao!.

Ông ba Hà vui vẻ chèo thuyền đánh cá nhỏ đi qua, hỏi hắn có chuyện gì vậy?.

“Cháu đánh bắt được con thỏ, muốn đi đưa cho Hạnh Nhi “. 

“Béo tốt như vậy sao không giữ lại cho mình ăn?”.

“Để lại làm gì ạ? Nếu cháu muốn ăn thì sẽ lên núi bắt”.

Trình Gia Hưng nói xong liền lên thuyền, bây giờ hai nhà đã định xong việc hôn sự, cũng giống như người một nhà rồi, qua sông rất thuận tiện. Ông ba Hà chèo thuyền mấy cái đã đi đến bờ, Trình Gia Hưng lên trên bờ cười hì hì nói: ” Ông nội, cháu sẽ không trả tiền cho ông đâu, con thỏ này Hạnh Nhi nấu xong, ông nhớ ăn nhiều thêm hai miếng nhé”.

Ông ba Hà xua tay bảo hắn đi đi, cười nói, con cháu trong nhà qua sông lấy tiền làm gì.

Sau khi qua sông, khoảng cách đến sân nhà Hà gia càng gần hơn một chút, Trình Gia Hưng cảm thấy trong lòng rất rạo rực, sải bước nhanh dọc trên con đường thôn mà không thất mệt. Trước khi bước vào sân, ở bên ngoài rừng trúc nhỏ hắn vừa vặn đụng trúng tiểu tử béo. Tiểu tử béo đầu tiên là nhìn con thỏ đang dãy giũa trong tay hắn xong rồi mới chú ý tới người cầm theo con thỏ đến chính là dượng tương lai.

Vì thế lúc này vội chạy vào trong sân, vừa chay vừa kêu Hạnh Nhi cô cô.

Lúc này đã là giữa buổi chiều, Hà Kiều Hạnh vừa mới nói chuyện cùng đại tẩu xong, đang định đi vào phòng bếp nhóm lửa nấu cơm, thì thấy mấy cái đầu củ cải chạy như điên từ trong rừng trúc ra. Nàng đi tới hỏi đã xảy ra chuyện gì? Mấy tiểu tử này quay đầu lại, chủ chỉ vào ngã tư, rồi thấy Trình Gia Hưng bước đi phía sau bọn họ.

“Sao ngươi lại tới đây?”.

“Ta mới bắt được con thỏ, mang đến đây cho nàng”.

“Cho ta làm gì?”.

Trình Gia Hưng lau mồ hôi trên trán nói: ” Nàng là vợ ta, nàng nói ta cho nàng làm gì? Ta đã đồng ý qua với cha là sẽ cho nàng ăn ngon”.

Hà Kiều Hạnh bảo hắn đợi một lát, sau đó xoay người múc nước vào chậu gỗ, nhân tiện để cho Trình Gia Hưng rửa sạch mặt mũi chân tay. Lúc này mấy người đàn ông đã đi ra ngoài ruộng, Đường thị ở trong mảnh đất trồng rau bên kia, trong nhà lúc này chỉ có Hà Kiều Hạnh và đại tẩu đang mang thai. Đại tẩu nhìn thấy Trình Gia Hưng tới, vội đi rót một bát nước sôi nguội, mang tới đặt đó rồi quay người đi, nàng không muốn ở lại làm người thừa, còn lấy thêm một chút đồ ăn vặt vào phòng

Trình Gia Hưng đem con thỏ đặt dưới mái hiên nhà họ Hà, sau đó mới ngồi xổm xuống rửa mặt, rửa tay, đem nước bùn đất đổ xuống mương, rồi đem chậu nước lại cho Hà Kiều Hạnh.

“Tới đây uống nước đi, ngươi ra ngoài khi nào? Giữa trưa có ăn cơm không?”.

“Ăn, ăn rồi ta mới lên núi”.

“Đây là vừa bắt được rồi đưa tới cho ta sao?”.

Trình Gia Hưng quay đầu nhìn lại, phát hiện xung quanh không có ai, liền nói: “Ta muốn gặp nàng, nhưng đến tay không cũng không tốt, vì thế ta lên núi đi bắt thỏ”.

Hà Kiều Hạnh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Về sau đừng đưa lại nữa”.

Trình Gia Hưng vốn trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, hứng khởi, lúc này liền bị một gáo nước lạnh dội lên đầu, mặt suy sụp hỏi:” Nàng không thích ăn cái này sao?”.

“Ta cái gì cũng đều thích ăn cả, nhưng ngươi không thể có cái gì liền đưa sang bên này, sau nhiều lần như vậy, ta còn chưa có gả qua thì  nương ngươi đã chán, không ưng ta rồi”. Hà Kiều Hạnh suy nghĩ một chút, trong nhà có sẵn  gia vị chế biến, nàng lập tức xử lý sạch hai con thỏ để chuẩn bị chế biến thành thịt thỏ nguội, sau đó lại căn dặn Trình Gia Hưng:”Ngươi đi ra bờ sông nhìn một chút, xem có thấy người quen nào không, để nhờ họ đưa lời nhắn về nhà, nói người ở lại nhà Hà gia ăn cơm, đến tối muộn mới trở về. Ta đem con thỏ làm sạch nấu nướng để lát ngươi ăn cơm xong thì mang nồi thịt thỏ cầm về”.

“Ở lại ăn tối ta đồng ý, nhưng bảo ta cầm thịt thỏ ta không chịu, đã đưa cho nàng rồi còn lấy về? Ta là đàn ông không thể nói lời mà không giữ lời được

Hà Kiều Hạnh đẩy hắn một cái:” Ngươi trước tiên đem lời nói chuyển trở về đi, nếu không sau khi trời tối mà ngươi còn ở đây chưa trở về nhà, ngươi không sợ người trong nhà sẽ lo lắng à?”.

Trình Gia Hưng bị cô vợ nhỏ đẩy như thế, đầu óc choáng váng đi ra bờ sông, ông ba Hà đi lại đây, chuẩn bị đưa hắn qua sông trở về ăn cơm, còn vớt ra hai con cá to trong thùng tính toán đưa cho hắn. Thì nghe Trình Gia Hưng nói không qua sông, hắn đứng ở đây chờ xem có người cùng thôn đi cắt cỏ không, nhờ người ta  chuyển tin về nhà:”Hạnh Nhi giữ cháu ở lại ăn cơm, cho nên đến tối cháu mới về nhà”.

“Vậy thì đừng ngồi xổm ở đây đợi, hôm qua nhà Lưu Tiều trong thôn với ngươi nói hôm nay đến đây mua cá, chờ lát nữa hắn tới, ta tiện thể chuyển lời nhắn giùm cho ngươi”.

Trình Gia Hưng nghĩ lại rồi nói:” Cháu ở đây đợi một lát, ông cứ đi chèo thuyền đi, lát nữa cháu sẽ nâng xách thùng cá về nhà cho ông”.

Ông ba Hà cũng không đuổi hắn, mà để cho Trình Gia Hưng ngồi bên bờ sông hóng gió, chẳng trách người ngoài nói hắn lười biếng không thích làm việc, nhưng vợ chồng Trình Lai Hỉ vẫn yêu thương đau lòng con trai như vậy, hắn thông minh lại biết dỗ dành mọi người.

Đến chạng vạng tối, đã đến giờ thuyền trở về, ông ba Hà có hai cháu trai đến giúp đỡ, nhìn thấy Trình Gia Hưng thì rất kỳ lạ.

“Tại sao ngươi lại ở đây? Giờ này rồi mà chưa qua sông trở về nhà?”.

“Hạnh Nhi giữ ta ở lại ăn cơm, ăn xong cơm rồi trở về”.

Ông ba Hà ở bên cạnh giúp đỡ nói rõ ra sự việc, mấy huynh đệ Hà gia lúc trước cảm thấy hắn không xứng với muội muội nhà mình, lúc này nhìn thấy hắn thuận mắt hơn một chút, còn nói là hắn có lộc ăn, tay nghề nấu nướng của Hạnh Nhi là tốt nhất, bảo hắn ăn nhiều một chút rồi sau kho ăn xong sẽ chở hắn qua sông.

Mà lúc này đây, ở Trình gia mọi người mới biết là Trình Gia Hưng đi sang bên kia ăn cơm, Hoàng thị thiếu chút nữa là ngất xỉu, liền chửi bới mắng mỏ hắn: “Vừa mới đính thân đã đi sang nhà gái ăn cơm, hắn còn có mặt mũi sao?”.

Con dâu ở trong lòng cũng lẩm bẩm, ngoại trừ tam đệ ra, thì không ai có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Trình đại ca còn nói:”Hai ngày nay, lão tam cứ nhắc mãi là vợ hắn vừa xinh đẹp, lại nấu ăn ngon, thơm phức nữa”.

Hoàng thị toàn thân tức giận: “Vậy đồ của lão nương làm ra chính là cho heo ăn sao?”.

Trình đại nghẹn uất, cũng may có huynh đệ hoà giải nói giúp, Trình lão nhị tiếp lời:”Chẳng phải có lúc nương không cầm muỗng nấu sao? Cho dù là cơm heo kia cũng là do con dâu ……..”.

Chu thị vừa lúc bưng bát cơm từ trong phòng bếp đi ra,  nghe được lời này, tay cầm bát run lên thiếu chút nữa đã cầm cái bát mà đánh nhau, nàng gọi Trình Gia Quý:”Trình lão nhị, nếu chàng chê cơm ta nấu khó nuốt thì đừng mang bát tới đây a!”.

Hoàng thị trừng mắt nhìn con trai thứ hai, rồi nhìn con dâu:”Ta mắng lão tam, sao hai người lại cãi nhau? Vấn đề không nằm ở bữa cơm, không phải nó muốn đi gặp người sao? Trước đó còn nói vội thu hoạch mùa thu xong thì sẽ làm tiệc hỉ, hắn còn không vui, hận không thể hôm qua đưa sính lễ, hôm nay liền đón vợ vào cửa, thằng nhãi ranh này!”.

Đại phòng, nhị phòng cười lớn: “Lão tam cũng chưa trở về, nương, dù nương có nói nhiều đi chăng nữa thì hắn cũng không nghe thấy đâu, chúng ta ăn cơm trước rồi chờ hắn về lại nói”.

Đúng rồi!

Hoàng thị quay vào phòng húp hai bát cháo, ăn xong liền đi sang sân bên cạnh nói chuyện với bà nương kia một lúc, nhìn thấy trời đã tối rồi mới đi về. Chân trước nàng vừa bước vào phòng,  chân sau Trình Gia Hưng đã quay về, Hoàng thị đang định giơ tay đánh hắn một phát, thì Trình Gia Hưng đã đẩy cái chậu đang ôm trong ngực ra, Hoàng thị ngửi thấy mùi thơm, nắm lấy tay con trai, bước đến gần xem xét:”Đây là cái gì? Ta nói này, lão tam con cũng có mặt mũi thật đấy, vợ còn chưa cưới vào cửa, mà con đã đi đến nhà cha vợ ăn cơm, bản thân ăn no rồi còn mang một chậu trở về”.

“Không phải thế, con buổi chiều đi lên núi bắt thỏ, muốn đưa cho Hạnh Nhi nếm thử, kết quả là nàng giữ con ở lại ăn cơm, vừa làm cơm tối vừa làm thịt thỏ. Nàng đưa cho con một chậu thịt, con nhất quyết không lấy, cái này thật sự rất thơm, xem ra nàng bỏ rất nhiều nguyên liệu vào để làm ra nó, vì thế con mặt dày cầm lấy về cho nương nếm thử. Nương nếm thử đi, Hạnh Nhi nói món này là ăn nguội, chính là làm món nguội, cũng có thể ăn vặt”.

Vừa mới ngửi thấy nước miếng đã sắp chảy xuống, Hoàng thị  không khách khí mà nhét một miếng thịt thỏ vào miệng, hương vị cay cay thơm ngon lập tức xộc lên đầu lưỡi, hương vị này thật sự rất tuyệt vời!

Sau khi nếm thử, Hoàng thị liền bưng cái chậu đi, nói món này để dành cho cha ngươi nhắm rượu, rồi lại thở dài, nghĩ lại mấy năm nay thật đúng là ăn cơm heo. Còn có nhà Hà gia, thực sự yêu thương con gái, để nàng thoải mái vọc vạch, phải mất bao nhiêu dầu mới chiên làm ra được món thịt thỏ này chứ, thật đúng là bỏ được mà.
Bình Luận (0)
Comment