Thiết Ngưu đang ủ rũ uống cháo thì chợt nghe thấy tiếng của nương, vẻ mặt hắn mờ mịt quay đầu lại: “Là nương cháu đang khóc phải không ạ?”.
Hắn muốn trượt xuống ghế đi ra ngoài nhìn xem có chuyện gì xảy ra, nhưng lại bị Trình Gia Vượng ôm lấy. Trình Gia Vượng giương mắt nhìn cha mình, vốn dĩ chuyện của con dâu, lão bà ra mặt là được rồi. Nhưng vẫn nghe thấy tiếng Lưu thị đang khóc không ngừng lại, vì thế Trình Lai Hỉ buông đũa tre xuống, sầm mặt đi ra ngoài.
“Trời đã tối đen rồi, vợ lão đại, sao không đi nấu cơm cho Gia Phú về ăn, mà ngồi đó nháo ầm ĩ cái gì đó hả?”.
Lúc vợ Chu Đại Hổ ra tay đánh nàng không hề khách khí nhẹ nhàng, nên vừa rồi khiến nàng choáng váng đầu óc, bây giờ mới nhớ ra là đã phân gia ở riêng, cha nương sẽ không trông nom bọn họ nữa, vì thế Lưu thị chịu đựng ủy khuất, xấu hổ cúi đầu đi vào nhà bếp.
Bây giờ nấu cháo thì sẽ tốn mất nhiều thời gian, cho nên nàng chỉ làm một ít mì và mấy cái bánh nướng. Lúc làm bánh bột ngô, Lưu thị cứ nghĩ đến chuyện buổi chiều, nàng cắt cỏ heo, nấu cám heo, rồi cho một đầu heo nhỏ mới phân gia cho mình ăn, đang định nấu cơm cho Gia Phú, thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bên ngoài gọi nàng, nói nhà mẹ đẻ có việc tìm nàng trở về một chuyến.
Mỗi năm vào thời điểm này, ngày dài đêm ngắn, nên Lưu thị nghĩ cùng ở trong một thôn, nàng đi một chuyến trở về vẫn kịp nấu cơm tối, còn có một số việc cần phải nói rõ ràng.
Trong lòng nghĩ như vậy, nên sau khi hết bận rộn nàng liền đi ra ngoài, trở về mới biết được nhà mẹ đẻ căn bản không có đi tìm nàng.
Nương nàng hỏi nàng là ai truyền tin tới?
Lưu thị nói không biết, nàng ở trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng ai đó gọi nàng, nàng đáp lại, sau khi đi ra ngoài lại không thấy ai, còn cho là người kia có việc vội nên truyền lời nói xong rồi rời đi.
Bị đùa giỡn rồi!
Người nhà Lưu gia đoán là như vậy, thấy nàng trở về còn nói vài câu, nói không nên phân gia, cho dù là quỳ gối dập đầu với cha nương chồng còn tốt hơn là phân gia. Phân ra rồi thì đàn ông vẫn làm việc như trước, chẳng qua là gánh nước, đốn củi, trồng trọt, còn đàn bà mới phải chịu khổ, vốn là công việc chung của bà bà, chị em dâu, bây giờ lại rơi hết vào trên đầu mình, nấu cơm, cho gà, cho heo ăn, giặt giũ quần áo, chăm sóc vườn rau, ngoài ra còn chăm con nhỏ, căn bản không một ai giúp mình cả. Không nói đến chuyện tiền bạc phải mất, thậm chí lại càng lo lắng hơn về việc tiêu, kiếm tiến phía trước.
Thời điểm nhà mẹ đẻ nói, Lưu thị không hề hé răng, nghe xong mới nói nàng đã cầu xin, thuyết phục rồi, nhưng phân hay không phân cũng không phải là nàng dâu ngoại lai nàng quyết định được. Nàng lại thầm oán tiểu muội, làm cái gì lại đến tìm nàng vào lúc đó, thật sự là hại chết nàng rồi.
Tiểu muội Lưu gia còn chưa lấy chồng, sau lưng còn muốn gánh chịu tiếng ác này sao? Vì thế liền ngoác miệng nói lại: “Ai bảo tỷ đưa ra chủ ý này cho gia đình? Đậu phộng đến giờ còn chưa bán đi được kìa! Là chúng ta làm khổ ngươi à!”.
(Ôi, cả nhà Lưu gia cũng chả ai tốt đẹp gì nhỉ, toàn là muốn chiếm lợi cho mình thôi, không đạt được lợi ích liền quay người phủi mông chỉ trích lại)
Nói đến tận đây, kết quả chính là tan rã trong không vui, Lưu thị được dỗ đi trở về, đột nhiên vợ của Chu Đại Hổ lao ra kéo túm đánh nàng một trận, một bên vừa đánh vừa mắng, còn lăn lộn kéo nàng đủ kiểu trở lại. Sau lại xảy ra chuyện gì, người trong nhà đều xem ở trong mắt……Lưu thị lúc trước bị đánh choáng váng nên không cẩn thận suy nghĩ, còn bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Lừa nàng về nhà mẹ đẻ chắc là người nhà Chu gia.
Nhưng nếu vợ Chu Đại Hổ quyết tâm muốn thu thập nàng thì sao không làm sớm, trước đó nàng có ra ngoài cắt cỏ heo sao không động thủ, mà lại phí tâm làm đến lúc này?.
Lưu thị chỉ có thể nghĩ đến việc vừa rồi Chu thị trở về nhà mẹ đẻ, cho nên vợ Chu Đại Hổ lúc ấy mới đến đánh nàng.
Lại nghĩ đến lúc trước nàng mở lời nói với nương là muốn Hà Kiều Hạnh dạy tay nghề nấu ăn cho nàng, còn không phải là nghe lời Chu thị nói hâm mộ một phen hay sao, chính Chu thị nói tay nghề bếp núc của tam đệ muội thật sự rất tốt, làm đồ ăn ra khẳng định có thể bán kiếm được tiền, còn nói có cơ hội thì muốn học học nàng một tay……..
Lưu thị sau đó nhận ra rằng chính mình đã bị Chu thị hố một trận. Chu thị rõ ràng cũng muốn kiếm tiền phát tài, nhưng nàng lại không nói ra lời mà bất cứ lúc nào ở bên cạnh mình cũng thổi gió bên tai.
Còn có chuyện mang thai, có cơ hội nàng liền nói với người trong nhà “Đại tẩu hôm nay lại không thoải mái, nên đi xem đi”, vì thế làm cho tên ngốc Trình Gia Phú cảm thấy vợ của lão nhị rất quan tâm đến đại tẩu, đây không phải là cáo trạng sao?.
Trước sau xâu chuỗi lại mọi chuyện, Lưu thị kinh ngạc cảm giác mình đã xem thường nàng, họ Chu kia nếu đã sinh ra con trai thì đã sớm gây lên một làn sóng lớn rồi. Nàng suy nghĩ quá nhập tâm, suýt chút nữa đã làm đổ bánh nướng, nàng lấy lại tinh thần, chạy nhanh làm bánh, lật mặt bánh bột ngô nướng. Nàng lại bớt chút thời gian đi sửa sang một chút, nàng không muốn để Thiết Ngưu nhìn thấy tình trạng xấu xí này, cũng như không muốn để cho Chu thị cười nhạo nàng.
Nghĩ đến việc Chu thị cũng không muốn phân gia, trong lòng Lưu thị có điểm vui mừng, đại khái loại tâm tình này là: Ta tuy rằng không tốt, nhưng ngươi cũng không tốt hơn ta, chúng ta cứ chờ mà xem.
Trình Gia Phú trở về nghe tin vợ hắn bị nhà mẹ đẻ đệ muội đánh, trên tay hắn run run thiếu chút nữa đã làm rớt cái cuốc xuống đất chỉ bằng một cái búng tay, trước sau sự việc xảy ra như thế, thật sự là rắc rối, hắn không biết phải giải quyết ra sao, lúc này Lưu thị lại mang bánh bột ngô ra cùng với một bát nước.
“Không có thời gian kịp để nấu cháo, chàng ăn chắp vá tạm đi, ta về phòng nghỉ ngơi một lát”.
Chu thị vừa rồi cũng trở về, nàng ở trong phòng nghe được vợ chồng đại ca nói chuyện nên mới tươi cười bước ra ngoài, nói: “Đại tẩu, thật xin lỗi, ta cũng không nghĩ đến đại bá nương sẽ đến tìm tẩu, ta lúc sáng trở về nhà một chuyện nói với các nàng là đại tẩu không phải là cố ý đánh ta, chỉ là trong lòng mất con nên người hơi khó chịu, các nàng nghe xong cũng không có trách tẩu”.
Lưu thị nhìn về phía nàng với một đôi mắt căm ghét đầy hận ý, so với lão tam giáp mặt từ chối thẳng thừng ra ngoài, thì Chu thị quả nhiên là ghê tởm hơn. Nàng cũng biết lúc này cả nhà trên dưới đều đang xem nàng khó chịu, nên nàng không dám dây dưa với Chu thị mà quay người trở về phòng.
Nàng vào phòng không được bao lâu thì cửa bị gõ vang, Hoàng thị đẩy cửa bước vào. Lưu thị nằm nghiêng trên giường lau nước mắt, nghe được âm thanh kẽo kẹt quay đầu lại nhìn thoáng qua tưởng là Trình Gia Phú, nàng còn định tố khổ trong lòng nói ra, nhưng vừa thấy bà bà thì cả người đều cứng nhắc lại.
“Nương tìm con có việc gì?”
Hoàng thị trở tay đóng cửa lại rồi nói: “Trước đây những chuyện ầm ĩ náo loạn dẫn đến phân gia đã kết thúc rồi, dù ai đúng ai sai thì cùng đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, ở chỗ này lăn lộn suy nghĩ thì càng thêm phiền lòng. Gia Phú mỗi ngày đều làm việc bận rộn như vậy, ngươi làm vợ mà còn không ngừng gây chuyện ầm ĩ, bức tử hắn đến mức nào nữa? Hắn Trình Gia Phú không riêng gì là chồng của ngươi, mà cũng là con trai trưởng của chúng ta, là cha của Thiết Ngưu, ngươi đừng có đem thể diện của hắn dẫm nát hết, làm hắn ra đường không dám ngẩng đầu lên, ngươi nghĩ lại đi”.
“Buổi chiều lúc Thiết Ngưu trở về đói thành ra cái dạng gì? Ngươi xem không thấy sao? Mấy năm trước mới vào cửa còn rất tốt, sao bây giờ lại biến thành như này?”.
Mặc kệ nàng có phản ứng gì, Hoàng thị nói xong rời đi, trước kho đi còn cho nàng một lời khuyên.
“Dù ngươi gây chuyện ra như vậy, mà Gia Phú cũng không động tay đánh ngươi một cái nào, ngươi làm sai, hắn lại đi đến huynh đệ xin lỗi, nghe nói ngươi bị đánh nặng hắn còn lo lắng cho ngươi, ngươi tốt nhất là nên sửa cái đức hạnh xấu đó đi, đừng để đến lúc tâm chồng mình rét lạnh rồi thì lúc đó có hối hận cũng chẳng kịp đâu”.
Lúc này trời đã gần tối đen, Hoàng thị từ trong buồng thắp đèn dầu bước ra đặt ở trên bàn, Trình Gia Phú vẫn đang còn ăn, mà Trình Gia Vượng đã rửa chân chuẩn bị đi ngủ, hắn đã ở nhà hai ngày rồi, ngày mai phải đi ra ngoài đến nhà sư phụ học việc.
“Lão tam đâu? Ta thấy hắn ăn xong liền mang Thiết Ngưu đi ra ngoài, cũng không thấy hắn nói đi nơi nào à?”.
Trình Gia Vượng đáp lại: “Nói là đi sang nhà đại bá”.
“Hắn đi sang bên kia làm gì?”.
“Nói là đi mượn người để xây thêm bếp ạ”.
Trình Gia Hưng đúng là sang nhà đại bá Trình Lai Tài, ở bên này có rất nhiều huynh đệ nên hắn đến đây mượn người. Đầu tiên nói muốn xây một cái bếp, nói xong cũng không vội rời đi, mà kêu đám nhóc con bên kia lại đây, nói sẽ cho chúng một bát đậu phộng da cá, rồi bảo cháu trai nhà đường ca nếu không có việc gì thì đi nhặt ốc đồng cho hắn.
Một đám đều năm, sáu, bảy tuổi, là thời điểm ham ăn, nghe nói có ăn ngon thì gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Chúng cháu đem ốc đồng bắt về, đường thúc thật sự sẽ cho đậu phộng da cá sao?”.
“Tại sao lại không tin?”.
Một tiểu cô nương nghiêng đầu nói: “Nhưng nương cháu nói, đường thúc bán đậu phộng là để kiếm tiền, bán đắt lắm, nên không cho chúng cháu đến xin thúc”.
Trình Gia Hưng xoa đỉnh đầu cháu gái một cái rồi cười hì hì: “Dù sao nói cho các cháu thì sẽ cho các cháu, cho cháu một bát lớn được không?”.
Tiểu cô nương bé con chu môi nũng nịu lại nói: “Cháu đây cũng nhặt về cho đường thúc một chậu lớn “.
Lại thêm có mấy đầu củ cải chen chúc: “Cháu nhặt nhiều nhất, nên muốn một bát lớn nhất”., “Ngươi mới nhặt không được nhiều nhất thì có”. “Ngươi chính là đầu gỗ ngốc nhất á”.
Thiết Ngưu nhìn bọn họ nhao nhao cãi nhau, sau khi thấy đủ liền từ phía sau ôm lấy tam thúc, sốt sắng nói: “Tam thúc đừng quên cháu!”.
Trình Gia Hưng chọc vào má hắn: “Vậy ngày mai cùng đi nhặt với mọi người đi, chú ý cẩn thận một chút”.
……………..
Trình Gia Hưng cùng đám nhóc con trêu đùa vui vẻ, hắn bình thường dáng vẻ cợt nhả, không giống trưởng bối khác nghiêm túc trong nhà, cho nên cháu trai cháu gái có lời gì cũng đều dám nói với hắn. Thấy sắc trời đã khuya, đường tẩu xông ra bắt người, bắt bọn họ đi rửa mặt tay chân để đi ngủ, Trình Gia Hưng lúc này mới chào hỏi rồi dắt Thiết Ngưu đi về.
Nửa đường đi Thiết Ngưu nói hắn cảm giác trong nhà có điều gì đó kỳ lạ.
“Buổi chiều nương cháu khóc đúng không ạ? Giống như không phải khóc vì đói, có phải là không nghe lời nên bị đánh đúng không ạ?”.
“Thúc không rõ lắm”.
“Khóc như vậy chắc đau lắm, cháu còn muốn đi đến thổi thổi cho nương, nhưng tứ thúc nói phải ăn cơm cho tốt”.
Trình Gia Hưng cúi đầu liếc hắn một cái: “Chuyện của người lớn, thằng nhóc cháu đừng lo lắng làm gì, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên chơi thì chơi đi “.
Thiết Ngưu suy nghĩ rất đơn giản, hắn thỉnh thoảng không có nghe lời nên bị đánh, nhưng số lần mông nở hoa không nhiều lắm. Cho nên, chỉ thoáng thấy đau lòng một chút rồi hắn lại nghĩ cũng không quá nghiêm trọng, vì mỗi lần bị đánh hắn khóc rất dữ dội, nhưng ngủ qua một đêm lại quên mất đau, trong lòng vui vẻ trở lại.
Thấy hắn không hỏi thêm câu nào nữa, Trình Gia Hưng đưa người về giao cho đại ca, rồi quay lại tìm lão nương Hoàng thị, nói hai ngày sau có thể xây xong bếp mới, đến lúc đó mới có bếp, rồi lại phải để hai ngày sau nữa mới nấu ăn được.
“Con đã nói chuyện với mấy đường huynh đệ rồi, nhờ bọn họ tới giúp đỡ, nương đi mua thịt dọn một bàn, người trong nhà tới phụ một chút đưa tiền cũng không tốt, cho nên chỉ cần chiêu đãi một bữa ngon là được “.
Hoàng thị nói đã biết.
“Con đi rửa mặt đây, hôm qua ngủ không đủ, hôm nay không thể để đến muộn nữa”.
……………
Theo như kế hoạch của Trình Gia Hưng, hai ngày sau bếp mới đã được xây dựng xong, có hai cái lòng bếp, nên có thể sử dụng nấu hai nồi một lúc. Sau khi có bếp mới thì mọi việc trong nhà thuận tiện hơn rất nhiều, thời điểm nấu nướng không còn chật chỗi chen chúc như trước, vô hình chung ít có sự xích mích hơn.
Để cảm ơn những thân thích đã đến giúp đỡ, Hoàng thị đã chuẩn bị bốn đĩa thịt và nấu một nồi cơm lớn, để cho bọn họ có thể thoải mải ăn uống. Người lớn vui vẻ ăn thịt, còn đám nhóc con cũng được hứa cho đậu phộng da cá, một người một bát bưng ra, ngồi ăn cắn vang đốp đốp, chưa kể còn có bao nhiêu vị thơm ngon nữa.
Trình Gia Hưng làm theo cách Hà Kiều Hạnh nói để ốc nhả bung đất ra, hắn bảo nương chú ý thay đổi nước, sau đó nhìn thấy gần như đã sạch sẽ, hắn xách thùng đựng ốc trong tay, và một tay cầm túi bạc, lên đường đi từ Đại Dung Thụ thôn sang phái bên kia đối diện.
Thật sự là nên cảm ơn quán trà lạnh của Trần gia mặt rỗ đã dựng lên, vì thế công việc buôn bán của bọn họ có thể tiếp tục trong thời tiết nắng nóng này. Theo quan sát của Trình Gia Hưng, kể từ lúc món thịt heo xé sợi cay ra mắt thì số lượng người tiết kiệm tiền để mua thịt heo xé cay tăng lên, váng đậu cay cũng bị giảm một chút, mà làm cái này phải xay đẩy mất rất nhiều công đoạn, sức lực, lúc này đi qua cũng thuận tiện bàn bạc với Hạnh Nhi là có nên tạm dừng hay giảm lượng váng đậu cay xuống hay không? Hay là chỉ bán thịt heo xé cay thôi, chỉ cần buôn bán được thì chờ đến lúc sòng dế đóng cửa rồi lấy tiền nhờ người xây nhà mới.
Chờ hắn bước vào sân nhà Hà gia, còn chưa kịp nói chuyện gì, thì đã thấy dưới mái hiên có hàng người ngồi chổm hổm, trên tay họ đều cầm một bát ăn vặt gì đó, ăn đến là ngon lành.
“Gia Hưng đến rồi! Vừa đúng lúc! Để tỷ ta trộn làm cho ca một bát, ăn xong rồi nói chuyện!”.
Trình Gia Hưng đặt thùng ốc xuống, đi qua nhìn xem.
Đây không phải là mì sợi, cái này có màu trắng, dày, dai hơn, nhìn hơi trong và có mùi hương cay
“Đây là cái gì?”.
Đông Tử lại há một mồm to, không ngẩng đầu lên nói: “Là mì lạnh! Ca chưa ăn bao giờ sao?”.
(
Cái này mình tra hình thì sợi đó là sợi phở giống của việt nam mình nạ, phở trộn của trung quốc, nhưng mình dịch ra là mì lạnh trên bàidu nên để nguyên vậy).Trình Gia Hưng thật sự chưa ăn nó bao giờ, còn định nếm thử một miếng, thì Hà Kiều Hạnh ở bên sân cách vách đi tới, thấy hắn liền nở nụ cười: “Ngươi tới đây khi nào?”.
“Vừa đến, ta đưa bạc lại đây, còn có ốc đồng nữa”.
Hà Kiều Hạnh nhìn cái thùng hắn đưa tới, quả thật bên trong có không ít,”Ngươi thật có tâm nha, cái này xào ra rất thơm, nhưng nhặt thu thập được rất phiền toái, còn kỳ công làm sạch nữa”.
Trình Gia Hưng nói ốc này đã để nhả bùn sạch rồi, giờ chỉ cần bỏ vào nồi nấu nữa.
“Vậy thì quá tốt rồi, đợi lát nữa ta xào cho ngươi ăn, còn bây giờ ta làm cho ngươi chén mì lạnh ăn”.