Nông Gia Độc Phi​

Chương 13


Sau khi Vương thị rời đi thì không lâu sau Lăng Thành Long liền tới đây, lại nói tiếp, tuy là gia đình này dù gì vừa đi học vừa làm ruộng lại sinh được ba nhi tử, nhưng thật ra cũng chỉ là con nhà nông được đọc một ít sách mà thôi, Lăng Thành Long lại là lão nhị trong nhà, phía trên có trưởng tử đại ca, phía dưới có con út tiểu đệ, hắn là lão nhị nên địa vị cực kỳ lúng túng, hơn nữa ba đứa nhi tử của hắn đứa nào cũng không nên thân, Lăng lão thái và Lăng phụ lại càng không ưa hắn, nên tất cả việc nhà nông hầu như là đổ trút hết cho hắn, là một người đàn ông năm nay mới ba mươi mấy tuổi mà lại giống như là ông già bốn năm mươi tuổi vậy, vừa đen lại vừa gầy, tấm lưng trãi gió dầm sương nay lại giống như có chút cong rồi.
"Cha, người vất vả rồi, sau khi bán cá xong thuận tiện xem giúp con trên chợ có bán lưới đánh cá hay không nha? Hiện tại con phát hiện có một chỗ có rất nhiều cá, nhưng mà nước rất sâu, phải có lưới đánh cá mới có thể bắt được càng nhiều cá."
Nhìn nam nhân mặt nám thân gầy trước mặt, Lăng Kính Hiên mỉm cười nói, từ trong ánh mắt của ông, hắn thấy được sự hưng phấn kích động cùng vẻ đau lòng, trước mắt xem ra, cha mẹ kiếp này của hắn dường như đều là người thành thật, đối với đứa con làm cho gia đình mất mặt xấu hổ như hắn cũng hết sức tận tâm tận lực, là thương tiếc từ tận đáy lòng, đến nước này, tâm của Lăng Kính Hiên cũng dần dần thả lỏng, cổ nhân thường rất coi trọng hiếu đạo, hắn cũng không hi vọng mình gặp phải cực phẩm cha mẹ.

Rất mệt tâm nha.
Mà đối với Lăng Kính Hiên mà nói, cha mẹ cực phẩm cũng không sao cả, nếu bọn họ tốt hắn liền tiếp nhận, không tốt thì hắn xem như là người xa lạ, trái lại hiện tại hắn cũng không còn thanh dang gì mà cần phải giữ nữa nha, nhưng mà hắn cũng không thể không vì hai tiểu bánh bao mà suy sét, chờ có tiền, hắn muốn đưa bon nhỏ đi học đường đọc sách, nếu để người khác biết bọn nhỏ có một người cha bất hiếu, bọn nhỏ sẽ không thể ngẩn cao đầu mà đối diện với mọi người được, hiện tại biết được bản thân có cha mẹ không tồi thì hắn cũng có thể yên tâm.
"Ai..

Kính Hiên à con.."
Lăng Thành Long kích động gật gật đầu, nam nhân cao lớn đầu đội trời chân đạp đất nay lại kích động đến mức khóe mi vương lệ, Lăng Kính Hiên thấy mình không thể không đáp lại nói: "Cha, trước kia đã làm cho người và nương phải vất vả rồi, hiện tại con đã suy nghĩ thông suốt rồi, những cái khác không nói tới, Tiểu Văn Tiểu Võ đáng yêu như thế, con còn oán giận gì được nữa? Bị người ta mắng là yêu nghiệt cũng tốt, bị trục xuất khỏi gia tộc cũng được, con cũng không để bụng chuyện đó nữa, hiện tại con chỉ nghĩ nổ lực làm sao kiếm được nhiều tiền để nuôi dưỡng hai đứa nhỏ, làm cho cuộc sống của chúng trôi quà càng ngày càng tốt hơn thì con đã mãn nguyện rồi."
"Chính là đạo lý này, Kính Hiên à, con có thể nghĩ thông suốt như vậy thật sự là quá tốt rồi."
Suốt năm năm, nhi tử của mình cũng thoát khỏi sương mù, Lăng Thành Long lặng lẽ mà lau nước mắt đọng lại trên khóe mi.

"

" Cha, người cứ yên tâm đi, con sẽ không suy nghĩ nong nổi, hồ đồ nữa đâu.

"
Nam nhân nói chuyện với nhau chính là không cần an ủi cũng không cần khuyên lơn, đơn giản cứ nói ra hết là tốt rồi, hắn tin tưởng cha mình sẽ hiểu.
" Thật là tốt..

Vậy trước tiên cha đi bán cá giúp ngươi đã, trễ một chút sẽ cùng Kính Bằng mang theo Kính Hàn đến đây.

"
Không muốn mình ở trước mặt con mà vui mừng đến khóc rống.

Lăng Thành Long khom lưng bê thùng gỗ dưới mặt đất lên đi ra ngoài, Lăng Kính Hiên cũng vội vàng đuổi theo.
" Cha, người cẩn thẩn một chút, chậm một chút cũng không sao mà, giờ vẫn còn sớm.

"
" Ừm, cha biết rồi.

"
Lăng Kính Hiên cũng không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay, ở chỗ mà cho là Lăng Kính Hiên nhìn không thấy, trên mặt người nông dân thành thật hiện giờ lại phủ kín nước mắt, nhưng cũng hiện ra nụ cười kích động, nhi tử ưu tú của hắn cuối cùng cũng trở về rồi, làm sao mà có chuyện gì vui vẻ hơn chuyện này nữa chứ?
" Cha, cha, người mau tới đây, tiểu thúc mang theo nhị thúc đến nhà chúng ta này, cha..

"
Lăng Kính Hiên vừa mới xoay người muốn ra sau hậu viên đi dạo một chút, thì tiếng nói của hai tiểu bánh bao từ phía sau lưng hắn truyền tới, chỉ thấy một người thiếu niên vừa cao vừa đen, tay đang đẩy một chiếc xe đẩy cũ nát đang đi về phía nhà của bọn họ, ngồi trên xe đẩy là một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, gầy yếu tưởng chừng như một trận gió thôi cũng đủ đem hắn thổi bay được vậy, trên người hắn đang đắp một mảnh vãi rách nát dùng để chắn gió, Tiểu bánh bao chạy đến phía trước xe đẩy, mà đại bánh bao thì cẩn thận đi theo bám vào bên hông xe đẩy, Lăng Kính Hiên nhịn không được mà nhíu mày, bước nhanh đi lên đón bọn họ.
" Nhị đệ, Tam đệ, sao không đợi cha trở về đón các đệ đi qua đây, nhanh lên đừng ở ngoài đây, coi chừng cảm lạnh.


"
Có lẽ do đây là huyết thống ràng buộc đi, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, Lăng Kính Hiên liền tiếp nhận bọn họ, trong miệng phát ra lời nói quan tâm, tay cũng chủ động cầm tay vịn của xe đẩy, hỗ trợ Lăng Kính Bằng đang đầu đầy mô hôi đem xe đẩy đẩy vào nhà.
" Khụ khụ..

Không..

Không có việc gì..

đại ca, ta..

khụ khụ..

"
Lăng Kính Bằng rõ ràng là có chút thẹn thùng, người nói chuyện là Lăng kính Hàn đang ngồi trên xe, chỉ là, nói có mấy chữ thôi mà sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt rồi nay lại càng thêm khó coi, làm cho người ta nhìn đến lại thêm đau lòng, Lăng Kính Hiên vốn dĩ định cổng hắn vào nhà, Lăng Kính Bằng đã giành trước một bước mà ngồi xổm xuống.
Thấy thế, Lăng Kính Hiên chỉ có thể ở bên cạnh mà hỗ trợ, đỡ Lăng Kính Hàn lên lưng của Lăng Kính Bằng, không quên vỗ vỗ lên lưng của y, ôn nhu nói:" Nhị đệ, ngươi trước khoan hãy nói chuyện đã, vào nhà uống miếng nước trước đã.

"

Lại nói nếu như là ở hiện đại, cả gia đình muốn nuôi một cái ma ốm cũng là một chuyện rất vất vả, nói chi đến cổ đại? Lăng Kính Hiên càng thêm đau lòng, cũng càng làm cho ý chí muốn kiếm thật nhiều tiền của hắn trở nên càng kiên định hơn.
" Cha, chờ khi con trưởng thành rồi sẽ kiếm được thật là nhiều tiền để mời đại phu tốt nhất chữa bệnh cho nhị thúc.

"
Đại bánh bao đứng bên cạnh hắn nhìn bộ dáng của hai tiểu thúc mà hai tay nhỏ rũ xuống bên người nắm chặt thành quyền, cái miệng nhỏ đỏ gắt gao mím chặt thành một đường thẳng tắp.
" Con cũng muốn, cha, con cũng muốn mời đại phu chữa bệnh cho nhị thúc.

"
Bên kia Tiểu bánh bao cũng không muốn mình bị bỏ lại phía sau, đỏ mặt mà lớn tiếng kêu lên, dường như cứ sợ là ngươi khác không nghe thấy lời nói của mình vậy, Lăng Kính Hiên bật cười, đại phu tốt còn không phải là đang ở trước mặt bọn họ sao?
" Tốt, chúng ta cùng nhau nổ lực kiếm tiền, đi, các con đến chơi với nhị thúc, tam thúc của các con đi."
Nhưng mà, có một số việc cũng không thể nói quá rõ ràng được, Lăng Kính Hiên vỗ vỗ đầu bọn nhỏ, dẫn đầu đi vào nhà, ở địa phương không ai nhìn thấy, đôi mắt phượng thon dài chợt lóe qua ánh sáng kiên định, mặc kệ là Lăng Kính Hiên bị bệnh gì, hắn đều sẽ nghĩ được cách chữa khỏi, trả lại cho Lăng Kính Hàn một cơ thể khỏe mạnh.

.

Bình Luận (0)
Comment