Lý Thanh Vân vốn lười trả lời nghi ngờ của em họ, đây mới là bắt đầu thôi, nếu như để cho nàng uống linh thủy không gian, đoán chừng sẽ có biến hóa kinh người nào đó. Nhưng chuyện này cần đi từng bước, không thể giống như trực thăng lên thẳng, sau khi bị bọn họ ngờ vực, tùy tiện viện cớ có thể lừa được.
Phụ nữ đa nghi nhất, nếu như để cho các nàng sinh lòng tò mò, không chừng sẽ bị nàng quấn lấy thành cái gì.
Địa vị của Dương Ngọc Nô ở trong lòng hắn rất đặc thù, vẫn muốn để cho em họ dùng linh thủy không gian, nhưng luôn không có cơ hội ở riêng.
Bởi vì lần đầu tiên sử dụng linh thủy không gian, trên thân thể sẽ có biến hóa rõ ràng, làn da loại bỏ dơ bẩn trong cơ thể, tinh khí thần đều có một bay vọt về chất.
Lý Thanh Vân dùng linh tuyền không gian mỗi ngày, vẫn còn có một ít dơ bẩn trong cơ thể bị loại bỏ, có thể tưởng tượng người lần đầu tiên dùng linh thủy không gian sẽ có phản ứng lớn bao nhiêu.
Hai người cấp tốc chạy giữa núi rừng, hai con chó săn cũng không bị rơi lại, thậm chí còn chạy nhanh hơn bọn họ. Lớn lên ở trong tiểu không gian từ nhỏ, lại thường xuyên dùng linh thủy không gian, thân thể của hai con chó săn này vô cùng mạnh mẽ, đã sớm mạnh hơn phần lớn mãnh thú trong núi.
Không bao lâu đã quay trở lại nơi cắm trại.
Tôn Đại Kỳ và bà Phó đã ăn, nhưng canh cá để lại cho bọn họ một nửa, lửa chưa tắt, hâm nóng chút là có thể ăn.
Lý Thanh Vân nướng hai ổ bánh mì, ăn một miếng bánh mì lại ăn một ngụm canh cá trắng như tuyết, mùi vị cũng không tệ.
Bà Phó hỏi có tìm được người mất tích không, Dương Ngọc Nô trả lời thật cẩn thận, nghe thấy có một địa hình nhất tuyến thiên, bên trong có rất nhiều rắn độc con trăn ẩn mình, cũng rất khẩn trương, cơm nước xong, vội vàng thu dọn hành lý, vội vã trèo lên trên đỉnh Nhật Chiếu, muốn sớm rời khỏi nơi không phải cho người ở này.
Trước khi xuất phát, Lý Thanh Vân vào tiểu không gian, dùng linh tuyền không gian ngâm một ít gạo nếp, giữa trưa chuẩn bị ăn cơm lam, trên đỉnh Nhật Chiếu rất nhiều trúc, không lợi dụng, thật sự có lỗi với bản thân.
Đỉnh Nhật Chiếu không có du khách, đường núi cũng rất khó đi, dễ đi hơn núi hoang một chút, nhưng rất nhiều đoạn đường vẫn cần đến đao chẻ củi mở đường. Khi sắp đến giữa trưa, thời tiết bắt đầu âm trầm, tiếng sấm từng trận, có cảm giác mây đen che đỉnh.
“Thật xui xẻo, lại đổ mưa.” Tôn Đại Kỳ nhìn trời, vô cùng không hài lòng nói: “Dự báo thời tiết quá kém, rõ ràng nói trong năm ngày không mây, mới được có hai ngày lại sẽ đổ mưa to. Phúc Oa, ngươi quen thuộc nơi đây, nhanh đi tìm chỗ tránh mưa đi, bà Phó ngươi không thể gặp mưa được.”
Lý Thanh Vân cảm nhận hơi ẩm ở trong không khí, nói: “Chúng ta mặc áo mưa vào trước, lại quen thuộc cũng không rõ ở đâu có chỗ tránh mưa. Sét đánh đổ mưa, lại không thể tránh mưa ở dưới cây to được. Tính toán thời gian, chắc cũng sắp đến miếu Tiên Nữ rồi.”
Tôn Đại Kỳ tức giận nói: “Ai có thể ngờ sẽ đổ mưa chứ, ta đâu mang áo mưa? Nhãi con, ngươi mang mấy cái áo mưa, nhanh lấy ra.”
Bà Phó oán giận nói: “Ông lão già này, kêu ông chuẩn bị đồ vào núi, ông đều chuẩn bị cái gì vậy hả? Đồ ăn không có, đồ uống cũng không, đồ dùng thì không dùng được. Nếu như không có Phúc Oa, đoán chừng chúng ta sẽ chết đói trong núi rồi. Ông như vậy mà còn có mặt mũi đòi đồ từ Phúc Oa hả?”
Lý Thanh Vân khuyên lơn: “Hai ông bà đừng nóng vội, đừng nóng vội, cháu tìm xem, có lẽ mang theo vài cái. Hơi ẩm trên núi lớn, không mang theo áo mưa không được, tùy tiện đến một đám mây sương đều có thể thấm ướt quần áo.”
Dương Ngọc Nô đáng thương tội nghiệp hỏi: “Em không mang theo cái gì cả, anh họ, anh có áo mưa dư không?”
“Ha ha, cho dù không có dư, cũng có của em.” Lý Thanh Vân cười, mở ba lô ra, lấy một xấp áo mưa mặc một lần từ trong đó, có khoảng hơn mười cái, chia cho mọi người mỗi người một cái.
Tôn Đại Kỳ nhận lấy áo mưa, vẫn cứ bất mãn nói: “Trong ba lô của thằng nhãi ngươi rốt cuộc đựng bao nhiêu thứ bỏ đi vô dụng vậy hả? Áo mưa mặc một lần đều đựng tới hơn mười cái, ngươi định bán áo mưa à?”
Lý Thanh Vân bĩu môi: “Nếu là đồ bỏ đi thì ông đừng dùng. Nếu như có người muốn mua, lại không phải không thể bán. Có một lần cháu đi du lịch ở Hoàng Sơn, gặp phải mưa to, áo mưa mặc một lần bán 1 tệ một cái ở dưới chân núi lên đó có người bán 100 tệ, vẫn có du khách muốn cướp lấy. Từ sau đó, mỗi lần lên núi, cháu đều sẽ mang theo vài cái áo mưa.”
“Anh họ, lần đó không phải anh bỏ 100 tệ mua áo mưa mặc một lần như vậy đấy chứ?” Dương Ngọc Nô thương hại hỏi.
“…” Lý Thanh Vân xấu hổ cười, đột nhiên chỉ vào bụi cỏ trước mặt nói: “Thật nhiều chuồn chuồn, bay rất thấp, xem ra sắp đổ mưa.”
“Hừ, tốc độ nói sang chuyện khác cũng quá nhanh đấy.” Dương Ngọc Nô bất mãn vểnh môi, giơ tay tùy tiện bắt, đã bắt được một con chuồn chuồn nhỏ màu đỏ, cũng không nắm chặt, chỉ bàn tay chuyển động linh hoạt, con chuồn chuồn kia bay như thế nào đều không bay ra khỏi lòng bàn tay của nàng.
Tôn Đại Kỳ nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, hỏi: “Cô nhóc, Thái Cực Kình luyện đến mấy thành rồi? Chim sẻ vào trong tay có thể bay ra ngoài không?”
“Chim sẻ và chuồn chuồn có khác gì nhau đâu? Dù sao cha cháu thường mắng cháu là con bé ngốc, cháu cũng không biết luyện đến mấy thành, cháu là con gái, luyện hay không đều được. Nhưng mà anh Phúc Oa thì thật đáng thương, hồi nhỏ muốn học đều không được học, ông nội anh ấy có võ công không dạy anh ấy, ông ngoại anh ấy có năng lực cũng không dạy anh ấy…”
“Khụ khụ, cái kia… hiện giờ không nói chuyện này.” Lý Thanh Vân cảm thấy thật mất mặt, chuyện xấu hồi nhỏ nhiều lắm, không nói cũng được.
“À, vậy em không nói.” Dương Ngọc Nô rất ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tôn Đại Kỳ lại thở dài một tiếng: “Trấn Thanh Long nho nhỏ, quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp. Công lực của ngươi không tệ, ở trong lứa trẻ tuổi, có thể sánh ngang đích truyền của trường phái nào đó. Còn Phúc Oa thật đáng tiếc… Nếu như lấy tư chất của hắn, tập võ từ nhỏ, ở trong lứa trẻ tuổi có thể xếp vào top ba.”
“Wow, không ngờ thiên phú của cháu lại cao đến vậy.” Lý Thanh Vân cố ý khoa trương kêu to, hòa tan một chút không khí ngột ngạt, hỏi: “Vậy tiểu đạo sĩ Thanh Phong đi ngang qua hôm qua, công phu của hắn như thế nào?”
Tôn Đại Kỳ trầm ngâm một chút, thận trọng đáp lại: “Tiểu đạo sĩ kia thật mạnh. Một trường phái này của bọn họ nói là vào núi tị nạn, mới xây dựng Ngộ Đạo quan, ẩn sĩ tu hành. Nhưng công phu đã có bóng dáng của Hình Ý quyền và Võ Đang đạo gia, nếu như có tâm, dễ dàng tra tìm ra lai lịch. Quan chủ Linh Hư đạo trưởng là một trong những cao thủ mạnh nhất đời này ta từng gặp, năm đó ta và Lý Lão Nhị liên thủ, có thể chống đỡ được một trăm chiêu dưới tay hắn.”
Lúc này đã có hạt mưa rơi xuống, vùng núi thoáng chốc trở nên trắng xóa.
“Vậy công phu của ông nội cháu thì học từ ai? Vì sao không thể truyền cho đời sau?” Thật ra Lý Thanh Vân có rất nhiều nghi vấn, nhưng không biết nên hỏi ai.
“Cũng là một đạo sĩ vào núi tị nạn… Ha ha, ngươi không biết rõ niên đại kia, cao nhân chạy vào trong núi rất nhiều. Trốn vào núi sâu làm bạn với sài lang, hẳn là còn có thể liều ra một con đường sống. Nếu như không trốn vào núi sâu, phần lớn cao nhân đều bị làm cho đến chết, kết cục thật thảm.”
“Công phu của ta là gia truyền, cũng chưa từng nhìn thấy sư phụ của ông nội ngươi, lúc đó uống rượu với Lý Lão Nhị, khi hắn uống nhiều nói ra. Thật ra lại đi vào sâu trong núi, còn có vài lão hòa thượng công phu rất lớn mạnh, sau khi ta quay trở về thành, gần như không trở lại trấn Thanh Long, cũng không hỏi thăm được tung tích của bọn họ. Nhưng mà nghe ông nội ngươi nói, sau khi những lão hòa thượng này tọa hóa, đệ tử của bọn họ lại chuyển vào trong núi hoang sâu hơn, từ đó không rõ tung tích.”
Mưa to tầm tã, rơi đến không mở được mắt ra, trời đất chung một màu, không phân rõ trên dưới đằng trước trái phải, trong nháy mắt hơi mê man, cảm giác như đang ở cảnh tiên, tất cả dưới chân đều là đám mây hơi nước.
“Nghe nói Xuyên Thục nhiều kiếm tiên, khi đó mọi người có từng thấy kiếm tiên không?” Khó có được Tôn Đại Kỳ bình thường một lần, nói chuyện không mang theo gai, Lý Thanh Vân định hỏi nhiều vài câu.
“Kiếm tiên cái rắm ấy, chỉ là kiếm pháp luyện đến cao minh một chút. Từng gặp hai lần, không có gì khác đao khách Quan Trung cả, vì một củ khoai nướng, đều có thể giết người. Thôi bỏ đi, không nói nữa, nhắc tới lại tức giận. Võ lâm trong hiện thực không hề tốt đẹp như miêu tả trong tiểu thuyết đâu.” Tôn Đại Kỳ không kiên nhẫn khoát tay, không biết nước mưa vào miệng hay là nhớ tới chuyện không vui, không nói chuyện nữa.
Đường núi trong mưa to rất khó đi, Tôn Đại Kỳ đỡ bà Phó, hai người tập tễnh đi trước, hình thành một hình ảnh cực kỳ hài hòa.
Dương Ngọc Nô nhìn động lòng, giơ máy ảnh lên, tách tách chụp vài tấm sau lưng. Sau đó chủ động khoác tay Lý Thanh Vân, giống như hai ông bà, dìu đỡ lẫn nhau, bước chậm trong mưa to.
Một đoạn đường khó đi nhất lại bị bọn họ đi qua trong lặng lẽ. Đến giữa sườn núi, thế núi đột nhiên thoai thoải, lại có dấu vết ruộng bậc thang từng mở ra, từng tầng từng tầng, nhưng mọc đầy bụi cây và dây mây.
Nhìn phong cảnh nơi đây, bà Phó đột nhiên có tinh thần, chỉ vào một mảnh ruộng bậc thang lớn ở chếch phía trước, nói: “Nhìn xem, chính là chỗ đó, do bà và vài chị em tốt khai khẩn ra, tiêu tốn hơn một tháng của bọn tôi đấy. Đáng tiếc còn có một ít cuối cùng vẫn chưa dọn xong, bà đã sinh. Haizz, người năm tháng đó thật điên cuồng, cũng chưa hề nghĩ đến, mùa đông khắc nghiệt, đều sắp đổ tuyết, khai khẩn ruộng bậc thang gì ở nơi rừng hoang núi thẳm này chứ? Kết quả bị động thai, bà sinh non.”
“Mọi người ba chân bốn cẳng đưa bà tới miếu Tiên Nữ, chặn gió tuyết, tìm củi lửa, nấu nước, thím có kinh nghiệm giúp bà sinh con… Nhưng mà thai đầu khó sinh, chảy máu nhiều, khi sắp không xong thì may mắn được Lý Lão Nhị vào núi hái thuốc nhìn thấy, dùng mấy cây ngân châm cầm máu cho bà, còn cho hai mảnh sâm núi giữ mạng.”
“Chính là vậy, bà chống đỡ được, đứa bé đáng thương của bà cũng may mắn được bảo vệ tính mạng…”
Tôn Đại Kỳ lại cực kỳ làm cụt hứng cắt ngang hồi tưởng của bà Phó, bực tức nói một câu: “Rõ ràng là Lý Lão Nhị đỡ đẻ cho bà…”
Bà Phó giận dữ: “Cút sang bên! Nói lời không nên nói! Nếu như không nhờ ông ấy đỡ đẻ giúp tôi, tôi và con gái đã sớm chết, ông còn lòng dạ hẹp hòi, cứ luôn nhớ kỹ chuyện này. Người ta là thầy thuốc, thầy thuốc ông có hiểu không hả?”
“Tôi tin tưởng thầy thuốc khác, nhưng tuyệt đối không tin tưởng Lý Lão Nhị. Lúc trước khi bà vừa đến trấn Thanh Long, hắn còn từng theo đuổi bà một khoảng thời gian. Nếu như không phải tôi đột nhiên xuất hiện, có lẽ bà đã bị hắn lừa đi rồi.”
“…” Ở trước mặt con cháu, bà Phó tức giận đến không định quan tâm tới Tôn Đại Kỳ, càng nói càng không có lề lối gì, bà đều xấu hổ.
Mưa dần tạnh, nhưng tiếng sấm lại càng dày đặc.
Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô đang định tìm một chỗ đốt lửa nấu cơm, chợt nghe thấy có cô gái nào đang ca hát, giống như ở ngay bên người, tiếng ca u oán, giống như lọt vào trong sương mù, mờ mịt không rõ xuất xứ.
Dương Ngọc Nô sợ tới mức hét lên, ở đây chỉ có một mình nàng là con gái, bản thân nàng không hát, ai đang hát vậy?
Bà Phó cũng thay đổi sắc mặt, thì thào tự nói: “Tiên nữ hiển linh…”