Hứng thú giày vò bóng đèn của Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô còn lớn hơn chuyện mình đi dạo phố, cả một buổi trưa, dạo phố không mua gì, hoàn toàn lãng phí trên đi dạo. Trên huyện biến hóa không lớn, phồn hoa hơn rất nhiều so với khi bọn họ còn đi học.
Cho dù Lục Tiểu Quang có ngốc nữa cũng phát hiện ra, hai người này đang giày vò mình, bàn chân cọ ra bao nhiêu bóng nước thì không rõ, nhưng vết thương trên chân thì chắc chắn đã bị rách ra.
Cuối cùng, Lý Thanh Vân mang theo Dương Ngọc Nô đi vào một cửa hàng chuyên kinh doanh quần áo.
Nhìn thấy tình huống này, Lục Tiểu Quang đều sắp khóc. Con mẹ nó, cuối cùng đi vào việc chính rồi sao? Cuối cùng nhớ tới mục đích thật sự của dạo phố là mua quần áo sao?
“Chào chị, chào anh, hoan nghênh ghé thăm. Xin hỏi các anh chị muốn xem đồ nam hay đồ nữ vậy ạ?” Cô bán hàng vô cùng nhiệt tình, tuyệt đối không vì Lý Thanh Vân mặc quần áo thật bình thường mà coi thường hắn. Dù sao mang theo bạn gái dạo phố vào cửa hàng quần áo, cho dù không có tiền nữa thì cũng sẽ mang đủ tiền mua một bộ quần áo cho bạn gái.
“Đương nhiên xem đồ nữ, đàn ông không cần mặc quần áo dễ nhìn, cả ngày ở nhà làm ruộng, quần áo tốt mặc lên người cũng nát bét.” Lý Thanh Vân tỏ vẻ nông dân mới vào thành phố, tò mò quan sát đồ đạc và trang trí trong cửa hàng.
Dương Ngọc Nô lắc cánh tay hắn, gắt giọng: “Anh họ, anh nói gì thế? Tuy rằng nhà anh trồng được không ít rau dưa hoa quả, nhưng em đâu thấy anh ở dưới ruộng cả ngày đâu? Nếu không, để em tặng anh một bộ đồ nhé, bảo đảm anh mặc vào anh tuấn tiêu sái.”
“Thôi, anh không mặc được quần áo đẹp. Nếu như ăn diện quá đẹp trai, bị người con gái khác cướp đi thì làm sao?” Lý Thanh Vân cười, từ chối ý tốt của em họ.
“Hừ hừ, ai cướp là của người đó…” Dương Ngọc Nô tức giận đến không để ý tới hắn, nhưng lại hào hứng bừng bừng xem quần áo, nhìn trúng mấy bộ không tệ, dưới thuyết phục của nữ nhân viên bán hàng, định tiến vào phòng thay đồ để thử.
Lục Tiểu Quang đã nghỉ tạm đầy đủ ở ngoài cửa hàng, không còn thở hổn hển nữa, lúc này mới tiến vào trong cửa hàng tìm kiếm Dương Ngọc Nô. Nhân viên bán hàng khác tiến lên định phục vụ, lại bị một câu nói của hắn tạt nước lạnh.
“Thử cái gì mà thử, mấy bộ nhìn trúng mua cả. Lý Thanh Vân, nếu như anh không có tiền, tôi thanh toán cả.” Lục Tiểu Quang cuối cùng đã tìm được cảm giác tồn tại của bản thân, cực kỳ hưng phấn chạy tới, giơ thẻ của mình lên, la hét định trả tiền cho Dương Ngọc Nô.
“Tôi mua quần áo có một thói quen, không thử một lần, mua về là chán. Đương nhiên, còn có một thói quen nữa, chính là không thích người xa lạ trả tiền cho tôi.” Dương Ngọc Nô ôm một chồng quần áo, không hề quay đầu lại tiến vào phòng thay đồ.
“Anh đâu phải người xa lạ chứ, chúng ta là bạn bè mà, không tin em hỏi Lý Thanh Vân xem?” Lục Tiểu Quang nhảy dựng lên, đang định đuổi theo giải thích, lại bị Lý Thanh Vân chặn ở phòng thay đồ.
Lý Thanh Vân thương hại nhìn hắn, vô cùng nghi ngờ hỏi: “Người anh em, xin hỏi anh là ai vậy? Vì sao lại quấy rầy bạn gái tôi mua quần áo thế?”
“Hả… Tôi không nhìn nhầm mà, anh chẳng phải là Lý Thanh Vân sao? Mới vừa đi vào chẳng phải là Dương Ngọc Nô sao? Hai người có ý gì? Sao tôi lại thành người xa lạ chứ?” Trong lòng Lục Tiểu Quang đang có cả vạn con mẹ nó, trong đầu đều là một trăm ngàn dấu hỏi chấm.
Lý Thanh Vân không trả lời hắn, ngược lại tỏ vẻ phẫn nộ nhìn nhân viên bán hàng, chất vấn: “Cửa hàng các cô lớn như vậy, không có một nhân viên bảo vệ sao? Nếu như lại có người không liên quan đến quấy rầy bọn tôi mua sắm bình thường, bọn tôi sẽ rời đi?”
Nhân viên bán hàng tỏ vẻ kinh ngạc, lúc này mới phản ứng lại kịp, kêu lên: “Lệ Lệ, mau đi gọi điện thoại báo cảnh sát, nơi đây có người gây chuyện. Đình Đình, gọi điện thoại cho ông chủ, kêu ông chủ phái người tới đây, có người gây chuyện.”
Được, cửa hàng này không phải bình thường, hắc bạch hai bên đều có, thảo nào có thể mở cửa hàng lớn như vậy.
Phen này Lục Tiểu Quang thật sự muốn khóc, mình nào đã bị người ta bắt nạt như vậy chứ, một cửa hàng quần áo tồi tàn lại dám uy hiếp mình? Gọi điện thoại gọi người, ai sợ ai chứ? Gọi cảnh sát tới? Ai sợ ai chứ? Nhưng mà… vừa nghĩ tới mình vô cớ gây chuyện ở trong này, hắn lại chột dạ.
Con mẹ nó, bị Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô chơi xỏ, hành vi diễn trò giả vờ hòa giải với bọn họ của mình bị đối phương nhìn thấu rồi sao? Nhưng mà, trừ bỏ vụ đi dạo phố mua quần áo hôm nay ra, mình không hề để lộ bí mật mà? Chẳng lẽ khi ăn vạn, bị Lý Thanh Vân nhận ra điều gì sao?
Không đúng, không đúng, bản thân nhất định phải bình tĩnh, người muốn thành chuyện lớn, phải khổ luyện tâm trí, rèn luyện cơ bắp, nhẫn nại thêm chút trước, chắc chắn sẽ có chuyển biến, có lẽ bản thân quá nóng lòng nên đã chọc cho đối phương đề phòng.
“Dừng, đừng báo cảnh sát, tôi không gây chuyện, tôi chỉ có một chút hiểu lầm với người bạn đây thôi. Tôi không gây chuyện, Lý Thanh Vân anh đừng có giả bộ không biết tôi. Chúng ta tiếp tục dạo phố có được không?” Lục Tiểu Quang giơ tay đầu hàng, vẻ mặt yếu thế.
“Cậu không ra vẻ, chúng ta vẫn là bạn tốt.” Lý Thanh Vân tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, vỗ bả vai hắn, nói: “Chờ lát nữa xách túi cho bọn tôi.”
“Được…” Lục Tiểu Quang nghiến răng nghiến lợi đáp.
Dáng người của Dương Ngọc Nô vô cùng tốt, dáng vẻ cũng xinh đẹp, mặc quần áo gì đều tôn dáng, còn xinh đẹp hơn cả người mẫu nhãn hàng.
Hai cái váy, một bộ quần áo, khi thay đồ, Lý Thanh Vân nhìn đến trợn trắng mắt. Phát hiện… thật ra thường xuyên mua quần áo cho em họ, mình cũng có thể cảnh đẹp ý vui một chút.
Về phần Lục Tiểu Quang thì ở bên cạnh khi thì thào tự nói, khi lại nghiến răng nghiến lợi, nói gì mà cải trắng tốt lành bị lợn ủi.
Sau đó đi đến khu chuyên bán đồ lót, kêu nữ nhân viên bán hàng theo nàng lựa chọn vài chiếc áo ngực và quần lót. Khi chọn quần áo thì Dương Ngọc Nô thật vui vẻ, nhưng khi tính tiền lại thu của Lý Thanh Vân hơn 6000 tệ, nàng đau lòng đến đỏ vành mắt, nói mình tùy hứng, không nên chưa hỏi giá tiền đã thử loạn quần áo.
Lý Thanh Vân cười an ủi: “Chỉ cần mặc đẹp mắt, bao nhiêu tiền anh đều trả được. Được rồi, đừng để cho người khác chế giễu. Lại nói, hiện giờ không phải anh họ không có tiền, nói thô tục một chút, hiện giờ anh họ chỉ còn mỗi tiền.”
Dương Ngọc Nô cảm động trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn khuyên nhủ: “Đáng ghét! Anh làm ruộng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Anh tiêu tiền như nước ấy, một chiếc xe bán tải Dodge Ram tiêu vài trăm ngàn, trong nhà còn xây nhà lầu, về sau chỗ tiêu tiền còn nhiều, đừng tiêu xài bậy bạ giống như hôm nay.”
“…” Lục Tiểu Quang xách theo bao lớn bao nhỏ quần áo, đầy bụng oán hận và buồn bực, hai người bọn họ diễn ân ái, không coi ai ra gì, coi mình như không khí. Nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, mình tới đây để trả thù Lý Thanh Vân, sao hiện giờ lại biến thành thằng em xách túi chứ?
Khi đi ngang qua một cửa hàng ngọc, Lý Thanh Vân mang theo em họ đi vào, nói mình có một người bạn làm ăn, mấy ngày nữa là sinh nhật, mình chuẩn bị tặng một miếng ngọc làm quà sinh nhật, nên cố ý đi vào nhìn xem.
Dương Ngọc Nô không nghi ngờ gì, rất hào hứng giúp đỡ Lý Thanh Vân chọn lựa quà sinh nhật, nhưng nói trước, mình không thích đồ này, nhất định đừng có ý tưởng mua cho mình một cái.
Lý Thanh Vân ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ muốn chọn một khối ngọc tốt lớn một chút, bỏ vào tiểu không gian, thử xem có thể có hiệu quả tiến hóa không.
Giá ngọc chênh lệch rất lớn, cùng là một khối ngọc có kích cỡ bàn tay, món rẻ chỉ cần hơn mười ngàn tệ, nhưng món đắt lại cần hơn trăm ngàn.
Cửa hàng ngọc này giống như hộ kinh doanh gia đình, mặt tiền cửa hàng không lớn, ông chủ là một người đàn ông trung niên, không thuê nữ nhân viên bán hàng.
“Cậu đây, thích thứ nào, đồ có thể tiếp nhận trong khoảng giá bao nhiêu, tôi có thể đề cử giúp cho hai người. Đồ ngọc trong cửa hàng này, cho dù kích cỡ, giá cả như thế nào, tuyệt đối là ngọc thật, không phải là cẩm thạch và tảng đá xử lý hóa học.” Ông chủ trung niên nói vô cùng tự tin.
Lý Thanh Vân không quan tâm đến ông chủ này, không phải hắn không tin, cũng không phải không có lễ phép, chính là khi tay trái của hắn cầm lấy một miếng ngọc bội giá hơn mười ngàn tệ, một điểm nào đó trên bàn tay chỗ từng bị thương khi xảy ra tai nạn xe cộ lại nóng lên rất nhỏ, hơi nhảy lên, lan tràn trên phạm vi non nửa bàn tay.
Khi cầm vào miếng ngọc bội giá mấy trăm ngàn tệ phẩm chất khá thuần, toàn bộ bàn tay trái đều nóng lên, chỗ vết thương cũ kia có một khát vọng nhảy lên, giống như muốn ăn miếng ngọc bội này.
Đây là một cảm giác kỳ dị cổ quái, nếu như không phải đã sớm tiếp nhận sự thật tồn tại tiểu không gian, Lý Thanh Vân sẽ bị cảm nhận kỳ dị này dọa sợ tới mức nổi điên.
Không sai, vị trí chỗ nóng lên kia chính là cửa vào của tiểu không gian, Lý Thanh Vân vẫn luôn biết đến, nhưng không thể xác định vị trí chính xác.
Lý Thanh Vân âm thầm vui vẻ, tự nhủ trong lòng cuối cùng đã tìm được biện pháp thăng cấp không gian.
Vào lúc ông chủ cửa hàng ngọc đang thấy khó hiểu, Lý Thanh Vân đột nhiên nói: “Hai miếng ngọc này đều không tệ, tôi mua, giá cho ưu đãi thích hợp, lần sau khi cần đến, tôi sẽ lại qua.”
Ông chủ vừa nghe, lập tức vui mừng nhướn mày, đây là khách hàng lớn, đồ hơn trăm ngàn, hỏi đều không hỏi nhiều đã quyết định mua, chắc chắn có thể buông dây câu dài câu cá lớn. Ưu đãi thích hợp một chút, có thể nước chảy đá mòn, kinh doanh lâu dài.
“Cậu cứ yên tâm, ưu đãi chắc chắn khiến cậu hài lòng. Miếng ngọc bội này niêm yết giá 18.000 tệ, miếng kia niêm giá 162.000 tệ, tôi cũng không nói thách, cho phí vất vả, tổng cộng 150.000 tệ bán cho cậu.”
Lý Thanh Vân vô cùng xa lạ với mảng ngọc thạch này, cũng không biết mối quan hệ giữa phẩm chất và giá cả, dù sao gần đây buôn bán lời không ít tiền, cũng không thiếu hơn trăm ngàn tệ này.
Nên hắn lập tức nói: “Được, cứ theo lời ông chủ nói. Nhưng nếu như về sau phát hiện giá quá đen tối, đừng trách tôi tìm người đập phá cửa hàng của chú. Nhìn thấy người anh em đang xách túi kia không? Đó là Lục Tiểu Quang bá chủ một phương của huyện mình, nói đập cửa hàng của chú, đó là chuyện trong phút chốc.”
Ông chủ kia cười nói: “Ha ha, cậu cứ nói đùa, nếu như chuyện khác tôi còn hơi lo lắng, nếu như về giá của ngọc thạch, tôi có thể bảo đảm cho cậu. Nếu như ngọc thạch cùng phẩm chất có người bán giá thấp hơn tôi, cậu có thể đến đây đòi lại tiền bất cứ lúc nào, tôi không nói hai lời, trực tiếp khiến cậu hài lòng.”
Lý Thanh Vân cười, không hứa hẹn, quẹt thẻ, ông chủ đưa biên lai, khi đang tìm hộp đóng gói thì thấy có một đôi nam nữ tiến vào cửa hàng.
Lý Thanh Vân liếc nhìn, sắc mặt hơi khó coi, lại đều có quen biết, nam là Hứa Tĩnh Thủ, nữ là Tần Dao. Nam có thể xem nhẹ, nhưng nữ là bạn gái trước, dù không chú ý đến, lại không thể thầm coi nhẹ nàng.
“Ông chủ, chọn cho bọn tôi một cặp vòng ngọc tốt nhất, giá không thành vấn đề, ba mươi năm mươi ngàn đều có thể tiếp nhận.” Hứa Tĩnh Thủ có vẻ lắm tiền nhiều của, vừa vào cửa đã cao giọng hét lên.
Tần Dao lại phát hiện ra Lý Thanh Vân trước, trên mặt cũng để lộ ra vẻ xấu hổ. Nhưng khi nhìn thấy Dương Ngọc Nô ở bên cạnh hắn, khí thế lại thay đổi, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Lý Thanh Vân, đây là bạn gái mới của anh sao? Ánh mắt không hề tốt, một bộ quần áo này cộng lại, không cao hơn 500 tệ đâu nhỉ? Ha ha, đời này anh cũng chỉ vậy thôi, có năng lực bao nhiêu thì quen bạn gái bấy nhiêu.” Tần Dao mang theo một chút ghen tỵ và đùa cợt, lạnh lùng nói.