Nhà của phó bí thư Hoàng ở ngay viện số 3 thành ủy, tiểu biệt thự hai tầng một gác xép rất bình thường, có kèm một vườn nhỏ, trong vườn trồng hoa quả, chăm sóc rất thích đáng, hoa đỏ lá xanh, sức sống dạt dào.
Khi Lý Thanh Vân được thư ký Chu đón đi, nhìn thấy phu nhân bí thư đang loay hoay một khóm hoa lan sắp héo rũ ở trong vườn.
Hoàng phu nhân nhìn thấy Lý Thanh Vân xuất hiện, lập tức vui mừng nhướng mày, buông hoa lan xuống, chạy ra bên ngoài vườn nghênh đón.
“Thanh Vân, cuối cùng cậu đã đến, nếu như không phải ông nhà tôi tự mình mời, còn không biết khi nào cậu mới có thể đến được. Haizzz, Lý thần y quá bận rộn, bọn tôi không dám quấy rầy, đành phải mời cậu đến, làm bữa ăn ngon cho cậu để biểu đạt lòng cảm kích tận đáy lòng.” Lần này Hoàng phu nhân tỏ vẻ vô cùng thân thiết, kéo tay Lý Thanh Vân không buông.
Lý Thanh Vân cười nói: “Đâu có, chính là việc vặt trong ruộng quá nhiều, tạm thời không thể phân thân được. Nếu như biết rõ Hoàng phu nhân chuẩn bị đồ ăn ngon cho cháu, cháu đã sớm chạy đến nếm thức ăn tươi.”
“Gì mà Hoàng phu nhân với không Hoàng phu nhân chứ, khách khí quá, về sau gọi dì là dì Hoàng được rồi.” Hoàng phu nhân thấy Lý Thanh Vân mở cửa thùng sau ra, thư ký Chu xách từng túi rau dưa hoa quả vào trong nhà, lập tức cười nói: “Nếu như đưa thứ khác, lão Hoàng trở về chắc chắn tức giận, nhưng nếu như lấy rau dưa hoa quả, lão Hoàng chắc chắn hết lời để nói.”
Lý Thanh Vân cười đáp vài tiếng, giúp đỡ thư ký Chu lấy đồ xuống. Mỗi một loại rau dưa đều chuẩn bị một ít, cộng thêm dưa hấu và dưa lê, linh tinh lẻ tẻ, đưa vào non nửa thùng xe.
Tòa nhà trang hoàng rất cầu kỳ, nhưng mà là nơi lãnh đạo ở cho nên phong cách quá mức nghiêm túc, Lý Thanh Vân không thích phong cách trang hoàng này.
Ngồi ở trong phòng khách uống trà, thư ký Chu giúp đỡ rót ba tách trà, sau đó ngồi xuống tán gẫu, chờ bí thư Hoàng tan tầm.
“Thanh Vân, ít nhiều nhờ ông nội cháu, lão Hoàng nhà dì đã sớm đi lên, nhưng bởi vì thân thể nên bị tổ chức bên trên quan sát hồi lâu. Lần này gặp được Lý thần y, vài kim thêm vài thang thuốc, thân thể lại hoàn toàn khỏe mạnh. Hiện giờ ấy, thật sự giống như lúc ba mươi tuổi không sinh bệnh vậy…” Hoàng phu nhân giống như nói nhiều, uống ngụm nước mới khôi phục một chút tâm tình kích động.
Thư ký Chu cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh, giống như phu nhân bí thư đã kéo đề tài đi hơi xa, nên vội vàng kéo đề tài trở lại chuyện chính: “Ý của dì Hoàng là, thân thể của bí thư chuyển biến tốt đẹp, tổ chức bên trên đã chính thức tìm bí thư nói chuyện, dịch lên trên một bước nhỏ, chính thức chủ trì công việc chính phủ của thành phố chúng ta.”
Lý Thanh Vân nao nao, hắn đã hiểu, lên chức này, phó bí thư là người lãnh đạo thứ ba, chuyển lên trên một bước nhỏ, chẳng phải biến thành thị trưởng Hoàng sao?
“Ha ha, chúc mừng chúc mừng, về sau gặp dì Hoàng, nên gọi là phu nhân thị trưởng.” Lý Thanh Vân trêu ghẹo.
“Cháu gọi phu nhân thị trưởng, dì không để ý đến cháu, phải gọi là dì Hoàng.” Hoàng phu nhân lại một lần nữa sửa lời Lý Thanh Vân.
Mấy người đang nói giỡn, đột ngột nghe tiếng tiếng chuông cổng vang lên.
Thư ký Chu chạy đến nhìn hệ thống bảo vệ cửa, vài phần nghi ngờ hỏi: “Ai vậy? Có chuyện gì?”
Người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt tươi cười: “Là nhà thị trưởng Hoàng sao? Ha ha, tôi là Tạ Khang của công ty thiết kế sân vườn Mộng Huyễn, tôi đã hẹn trước với thị trưởng Hoàng, hôm nay đặc biệt tới thăm.”
“Không đúng, hôm nay thị trưởng Hoàng không có khả năng mời người khác đến nhà, có phải anh nhớ nhầm thời gian không vậy?” Thư ký Chu không quen mặt người này, giọng điệu hơi lạnh, cảm thấy người này đang nói dối, bởi vì hôm nay chỉ mời Lý Thanh Vân, trước đó đã nói.
“Ha ha, anh là thư ký Chu đúng không? Tôi là Tạ Khang, lại nói chúng ta không phải là người ngoài, trước kia thị trưởng Hoàng từng làm thư ký cho ông ngoại tôi.” Tạ Khang nhàn nhạt nói một câu, tuy rằng vẫn khách khí như vậy, lại dọa thư ký Chu đổ mồ hôi lạnh cả người.
Tuy rằng thị trưởng Hoàng nhờ vào nhà mẹ đẻ của phu nhân giúp đỡ, ở Xuyên Thục xuôi gió xuôi nước, nhưng căn cơ chân chính lại ở đế đô, lão lãnh đạo hắn đi theo đã tiến vào cơ quan trung ương đảm nhiệm lãnh đạo, tiền đồ không giới hạn.
“Hóa ra là tổng giám đốc Tạ, thất kính thất kính.” Vào thời điểm như này, thư ký Chu không dám có một chút bất cẩn sơ ý gì, vội vàng mở cửa rồi nhanh chóng giải thích với Hoàng phu nhân: “Dì Hoàng, người bên ngoài là Tạ Khang của công ty thiết kế sân vườn Mộng Huyễn, là cháu ngoại lão lãnh đạo của thị trưởng Hoàng. Nên đành mời người vào trước lại nói chuyện khác.”
Hoàng phu nhân cũng thay đổi sắc mặt, đứng dậy nói: “Chúng ta đi nghênh đón, đã sớm nghe nói ông cụ có đứa cháu làm buôn bán ở thành phố Vân Hoang, không nghĩ tới hôm nay mới nhìn thấy.”
Lý Thanh Vân vốn không định động đậy, nhưng vừa nghe là lão tổng Tạ Khang của sân vườn Mộng Huyễn, cũng đi ra cửa nghênh đón. Cho dù nói như thế nào, đều là bạn từng ăn cơm uống rượu chúng. Trước kia chỉ biết hắn là con nhà giàu có bối cảnh thần bí, bản thân còn đùa “Quan hệ gây dựng sự nghiệp”, không nghĩ tới bối cảnh chân chính lại kinh người như vậy.
Tạ Khang chỉ xách theo một hộp rượu một giỏ hoa quả, giống như thật tùy ý, đến nhà thăm người thân vậy. Nhưng rượu kia là rượu Mao Đài quý giá, quả đựng trong giỏ cũng không phải hoa quả quý báu thông thường.
Hắn nhìn thấy Lý Thanh Vân, rõ ràng sửng sốt, lại thoải mái nở nụ cười, cho dù nói như thế nào, có một người bạn quen biết ở bên trong luôn tốt hơn, dù sao hôm nay tới quá đường đột, báo tên ông ngoại, người ta mới cho vào.
Chào hỏi Hoàng phu nhân và thư ký Chu xong, hắn mới nói: “Lý Thanh Vân, sao cậu cũng ở đây vậy? Thật khéo, tôi đang lo lắng giữa trưa không có người uống rượu cùng.”
“Tổng giám đốc Tạ, trong đời thiếu gì nơi có thể gặp gỡ, tôi cũng cảm thấy thật khéo. Tiến độ công trình cải tạo công viên đến đâu rồi?” Lý Thanh Vân cười đáp lại.
Vừa nhắc đến chuyện này, Tạ Khang lập tức kể khổ với mọi người: “Haizzz, vấn đề ô nhiễm nước của hồ nhỏ trung tâm kéo chết tiến độ, do đó, hôm nay tìm thị trưởng Hoàng chỉ chiêu cho, còn không giải quyết vấn đề ô nhiễm của hồ nước, công trình này của tôi sẽ xong đời, chẳng những không kiếm được một xu nào, còn có thể bởi vì trễ kỳ hạn công trình, hụt vốn chính phủ thành phố hơn chục triệu.”
Hoàng phu nhân không vui lắm, không nghĩ tới còn chưa vào cửa, người này đã lộ ra ý đồ cầu người. Hôm nay là ngày đầu tiên chồng mình nhậm chức thị trưởng, thầm định mời đại diện ân nhân đến ăn một bữa cơm rau dưa. Ai nào ngờ ngồi còn chưa ấm chỗ đã có đơn vị liên quan đến cầu chồng làm việc, hơn nữa hình như việc này còn không phải nhỏ.
Nếu như không phải thân phận Tạ Khang không bình thường, có gì bất mãn cũng không thể nói ra ngay mặt.
Mấy người vào nhà nói chuyện, Hoàng phu nhân tự mình xuống bếp, nấu nướng rau dưa đã sớm chuẩn bị trước ra, không bao lâu, trong phòng bếp đã truyền đến từng trận mùi thơm.
Khi thị trưởng Hoàng trở về, nhìn thấy Tạ Khang đang nói chuyện đến vui vẻ với Lý Thanh Vân thì sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Dùng ánh mắt hỏi thư ký Chu bên cạnh, muốn nhận được một chút nhắc nhở từ hắn.
Thư ký Chu về nhà trước một tiếng, tiếp đãi Lý Thanh Vân, đâu nào ngờ gặp phải Tạ Khang quấy nhiễu, cảm giác làm hỏng chuyện ngày hôm nay. Vì thế tỏ vẻ thật vô tội, thật bất đắc dĩ, chỉ vào Tạ Khang, ý nói bản thân hắn đột nhiên xuất hiện.
Tinh thần của thị trưởng Hoàng hôm nay rất tốt, mặt mày hồng hào, như tắm gió xuân, chẳng những thân thể hoàn toàn khôi phục, còn lên ngai vàng thị trưởng đã mưu đồ từ lâu, có thể nói là song hỷ lâm môn.
Nếu như không phải nhìn thấy Tạ Khang, tâm tình của hắn sẽ càng tốt hơn chút.
Hắn vô cùng hiểu biết chuyện của Tạ Khang, bởi vì Tạ Khang đã từng âm thầm đi tìm hắn hai lần, nhưng khi đó, công việc cải tạo công viên đã tiến triển thật lâu, gặp phải vấn đề khó khăn nước ô nhiễm mới đến tìm hắn, hắn tạm thời không nhúng tay vào được. Do đó, cho dù đã tìm người hỏi tới hai lần, lại đề cử cho hắn hai chuyên gia xử lý ô nhiễm, nhưng vấn đề chân chính vẫn không được giải quyết.
“Chào thị trưởng Hoàng.”
“Thị trưởng Hoàng đã về.”
Lý Thanh Vân và Tạ Khang trước sau đứng lên, cười ân cần chào hỏi.
Thị trưởng Hoàng cười xán lạn, nói: “Ha ha, hai người ngồi, đừng câu nệ. Lý Thanh Vân, Tạ Khang, hai người đều là lần đầu tiên đến nhà tôi, là khách ít đến chân chính. Chờ lúc ăn cơm, tôi uống nhiều thêm với hai người hai chén. Tiểu Chu, đi thư phòng của tôi lấy hộp trà ngon cực phẩm kia, đó là cống phẩm thuận tay xin được khi đến nhà lão lãnh đạo chúc Tết.”
Lãnh đạo đã trở lại, thư ký Chu chỉ có thể rơi vào thành chân chạy việc, cho đến thời gian ăn cơm mới nghỉ ngơi một lúc. Nhưng hắn lại rất vui vẻ, bình thường tuy rằng làm việc cho lãnh đạo, cũng ít khi đến nhà lãnh đạo ăn cơm.
Hôm nay không mở Mao Đài, cũng không mở rượu ngũ lương, thị trưởng Hoàng vô cùng nhớ mong tiểu ngũ lương thiêu được Lý Thanh Vân cất giữ, sau khi mở giấy dán ra, hương bay đầy phòng, kể cả Tạ Khang đã nhìn quen rượu ngon đều kinh hãi liên tục, nâng dịch rượu màu vàng óng lên, kêu rượu ngon.
Khi ăn cơm không có ai bàn chuyện công việc, chỉ lấy chuyện lý thú bình thường ra nói, mọi người vui vẻ ha ha, cũng thoải mái.
Sau khi ăn xong, thị trưởng Hoàng gọi một mình Tạ Khang đến thư phòng, nói chuyện một lúc.
Khi Tạ Khang đi ra, sắc mặt rất không dễ nhìn. Hắn giơ tay ra hiệu liên lạc điện thoại với Lý Thanh Vân rồi vội vàng cáo từ rời đi.
Sau đó thị trưởng Hoàng gọi Lý Thanh Vân vào thư phòng, nói chuyện một hồi, biết chí hướng của hắn là phát triển nông nghiệp và nghề phụ ở trấn Thanh Long, thị trưởng Hoàng rõ ràng thả lỏng một hơi. Sau đó cổ vũ Lý Thanh Vân, cố gắng phát triển, mưu cầu phúc lợi cho dân chúng quê hương, quốc gia vô cùng coi trọng phát triển kinh tế của vùng núi nghèo khó, vô cùng coi trọng, trợ cấp nên có tuyệt đối sẽ không thiếu.
Lý Thanh Vân không định nhận trợ cấp gì cả, cũng không nghĩ về phương diện kia, chỉ uyển chuyển đề xuất, nếu như có thể cải thiện giao thông ở trấn Thanh Long, không tới hai năm, thị trấn nghèo khó này chắc chắn thoát khỏi nghèo khó làm giàu, hướng đến khá giả.
Thị trưởng Hoàng tỏ vẻ sẽ chú ý đến việc này, nhưng kêu Lý Thanh Vân nhẫn nại chờ đợi.
Nói tóm lại Lý Thanh Vân vẫn rất hài lòng với lần đến chơi này, vốn không có chỗ cầu, thị trưởng Hoàng người ta có thể nhớ kỹ ân tình, làm chút chuyện thực tế cho trấn Thanh Long, dân chúng nhận ơn huệ tuyệt đối không chỉ có ba hai trăm người. Mình không thiếu tiền, không lo ăn không lo mặc, không cần mưu cầu gì ở chỗ hắn cả.
Khi lái xe rời khỏi đại viện thành ủy, đã thấy Tạ Khang dĩ nhiên vẫn chờ ở cổng, nhìn thấy xe của hắn lập tức vẫy tay, ý bảo Lý Thanh Vân dừng xe sang bên.
“Tổng giám đốc Tạ, không phải anh đặc biệt ở đây chờ tôi đấy chứ?” Lý Thanh Vân thụ sủng nhược kinh, sau khi xuống xe, cười hề hề trêu ghẹo.
“Tổng gì mà tổng, sắp không có gì ăn nữa rồi, cậu còn ở đó ghê tởm tôi.” Tạ Khang lấy thuốc ra, mời Lý Thanh Vân một điếu.
Tuy rằng Lý Thanh Vân không hút thuốc, nhưng vẫn nhận lấy kẹp lên lỗ tai.
“Có chuyện gì vậy? Hồ nước ở trung tâm công viên không thể xử lý sao? Tháo nước đi đổi nước khác đều không được?” Lý Thanh Vân kỳ quái hỏi.
Tạ Khang thở dài nói: “Haizzz, đừng nói nữa, nước bùn đều bị ô nhiễm, phương pháp xử lý bình thường không được, vì thế dùng biện pháp đổi nước thật vất vả. Kết quả vừa đổi nước không được vài ngày, nước lại biến thành đen thúi. Công trình ở khu vực khác đều đã hoàn thành, nước của nơi đây lại càng ngày càng thúi, giống như tôi luôn chưa hề xử lý vậy.”
Đúng lúc này, Tạ Khang đột nhiên nhận được một cú điện thoại, đáp vài lời, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Người anh em Thanh Vân, nghe nói cậu ở trấn Thanh Long hả, tôi muốn hỏi cậu một chuyện. Trên thị trấn chỗ cậu có xưởng da lông làm ô nhiễm ba hồ nước nhỏ, có nghe nói đến chuyện đổi nước, đang trồng rong sống ở trong đó không? Hơn nữa nhánh rong này thân mập lá um tùm, rất có năng lực cải thiện chất nước, trong bảy tám ngày ngắn ngủi, chẳng những mọc đầy vài hồ nước, còn biến toàn bộ nước ô nhiễm bên trong thành nước trong? Có chuyện này không?”