Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 149 - Ngọc Thạch Thăng Cấp Tiểu Không Gian

Trước khi đến đây, hiểu biết của Lý Thanh Vân về ngọc thạch không nhiều, nghe vậy hỏi: “Hả? Ngọc thạch chưa cắt mở là sao? Ngọc thạch sau khi cắt mở là như thế nào?”

Nụ cười trên mặt ông chủ cửa hàng ngọc thạch không đổi, nói: “Xem ra hiểu biết của quý khách đây về ngọc thạch không nhiều. Nếu là như vậy, tôi khuyên cậu vẫn nên đầu tư ngọc thạch thành phẩm đi, như vậy càng bảo đảm hơn, cũng tiện nhìn xem.”

Trong lúc nói chuyện, ông chủ cửa hàng đã mời Lý Thanh Vân vào trong văn phòng, mời ngồi, cũng kêu nhân viên tiếp khách ở bên cạnh giúp đỡ bưng trà rót nước. Để cho nàng bận rộn đồng thời cũng để cho nàng ở bên cạnh nghe, làm ra mối làm ăn bao lớn cũng tiện trích hoa hồng cho nàng.

“Ha ha, có lẽ tôi không hiểu biết gì nhiều về thuật ngữ ngành nghề của các anh, nhưng còn có thể phân biệt được phần nào về phẩm chất của ngọc thạch, thật giả càng không cần phải nói. Nói thẳng thắn ra, tôi có năm triệu tệ, tạm thời không biết đầu tư cái gì là thích hợp, nên định mua một đống nguyên thạch ngọc thạch đầu tư, kích cỡ không quan trọng, chỉ cần phẩm chất tốt, giá thích hợp.”

“Hả? Năm triệu?” Nụ cười của ông chủ cửa hàng càng thêm nhiệt tình, nói: “Đúng là một khoản buôn bán lớn. Tôi nghe ra ý của cậu, là muốn nguyên thạch ngọc thạch sau khi cắt mở, mỗi một khối đều có thể xác định phẩm chất đại khái, không định đổ thạch, đúng không?”

Lý Thanh Vân kinh ngạc nói: “Nguyên thạch ngọc thạch cũng có thể cá cược sao? Ha ha, tôi cho rằng chỉ có nguyên thạch phỉ thúy mới có thể cá cược.”

Ông chủ cửa hàng nhấp một ngụm trà, cười nói: “Mở cửa làm buôn bán, có thứ gì không thể cá cược chứ? Nhưng nguyên thạch ngọc thạch không giống với nguyên thạch phỉ thúy, có thị trưởng đổ thạch cỡ lớn, nguyên thạch ngọc thạch bình thường chỉ cá cược với nhà cái, ha ha, không đề cập tới cũng được. Đúng rồi, kẻ hèn họ Ngô, Ngô Trung Hưng, không biết cậu họ gì.”

“Ông chủ Ngô khách khí, kẻ hèn họ Lý. Thời gian không còn sớm, cho tôi nhìn xem chất liệu, thích hợp tôi sẽ mua một ít mang đi.” Lý Thanh Vân không uống trà, ở nơi xa lạ, tất cả đều phải cẩn thận, đặc biệt là nơi làm buôn bán lớn này, cẩn thận một chút không có sai lầm lớn.

“Chuyện này dễ nói, cậu Lý muốn sơn liệu hay là tử liệu? Có yêu cầu gì với nơi xuất xứ không?” Không rõ ông chủ Ngô đang dò xét tri thức hiểu biết của Lý Thanh Vân về ngọc thạch có bao nhiêu, hay còn có ý tưởng khác, lại không hề sốt ruột.

(*) Sơn liệu: ngọc thạch khai thác trực tiếp từ mỏ sơ cấp (trên núi)

Tử liệu: vật liệu thô thu thập được ở các con sông, suối gần đó, là kết quả của quá trình phong hóa từ nguồn sơ cấp trên núi cao

May mà Lý Thanh Vân coi như có một chút kiến thức căn bản về ngọc thạch, ngọc tương đối tốt trong nước là ngọc Hòa Điền, nhưng mấy tỉnh khác cũng có ngọc không tệ. Sơn liệu và tử liệu cần phân cấp bậc để luận giá, không phải càng lớn càng đáng giá, phẩm chất quan trọng nhất.

“Không yêu cầu xuất xứ, không yêu cầu màu sắc, không yêu cầu kích cỡ, chỉ cần là ngọc thật, sơn liệu tử liệu cũng không yêu cầu.” Lý Thanh Vân thấy ông chủ Ngô tỏ vẻ này, hắn cũng không thúc giục, muốn nhìn xem đối phương rốt cuộc định làm gì.

Thăm dò rõ ràng bản thân không hiểu gì về ngọc thạch, lừa gạt mình một khoản tiền sao? Hay định lấy hàng loại hai ra để lừa gạt? Lý Thanh Vân quyết định, mua một đám hàng ở trong này trước, sau khi thăm dò rõ giá cả lại cân nhắc xem có tiếp tục hợp tác không.

Ngô Trung Hưng nghe thấy yêu cầu này của Lý Thanh Vân, sửng sốt hồi lâu, đây là yêu cầu gì vậy, nói trắng ra chính là không có yêu cầu gì, chỉ cần là ngọc thạch sẽ mua?

Nói đến mức này, ông chủ Ngô cũng không dám hỏi tiếp nữa, bởi vì hắn đã nhìn ra đề phòng ở trong mắt Lý Thanh Vân. Sợ trong lòng khách hàng có nghi vấn gì, hắn vội vàng cầm điện thoại trên bàn lên, gọi cho người phụ trách kho hàng.

“Đưa sơn liệu và tử liệu trong kho hàng tới mỗi loại một phần, giá tốt nhất chọn rẻ một chút, hàng cao cấp giá đắt cũng chọn vài hàng mẫu, mang lên để cho khách tham khảo. Tốc độ nhanh chút, đưa thẳng đến văn phòng của tôi.” Cúp điện thoại xong, ông chủ Ngô giải thích cho Lý Thanh Vân: “Kho hàng ở ngay đằng sau, rất nhanh có thể đưa đến.”

Lý Thanh Vân gật đầu, không giỏi đưa đẩy không thể giàu, trong lòng lại đang cân nhắc lời ông chủ Ngô nói. Nghĩ tới rất thú vị, xem ra đối phương coi mình thành nhà đầu tư không hiểu biết gì, sợ giá đắt dọa chạy khách hàng, do đó kêu người phụ trách lấy hàng rẻ, lại lấy cả hàng mẫu giá đắt để cho khách hàng đối chiếu.

Rất nhanh, một người phụ trách mang theo hai công nhân hai bảo vệ, xách theo nguyên thạch ngọc thạch bao lớn bao nhỏ đi vào văn phòng của ông chủ Ngô.

Mở bao ra, bên trong có đủ loại nguyên thạch ngọc thạch, đều không lớn, nhỏ như trứng chim bồ câu, lớn cỡ bàn tay, màu lấy xanh, trắng, vàng chiếm đa số.

Lý Thanh Vân dùng tay trái cầm từng khối ngọc thạch lên, sau đó lại nhanh chóng buông xuống, giống như cưỡi ngựa xem hoa kiểm tra một lần mỗi một khối ngọc thạch được mang đến.

Ở trong ánh mắt khó hiểu của ông chủ Ngô, Lý Thanh Vân nói: “Trừ bỏ mấy khối này, còn lại đều không tệ. Ông ra một cái giá đi, không tệ lắm tôi mua.”

Lý Thanh Vân giống như rất tùy ý, chọn mấy tảng đá có ngoại hình bóng loáng ra, ném lên trên bàn làm việc của ông chủ Ngô.

Ông chủ Ngô hơi đổi sắc mặt, lại nhặt ngọc thạch lên cẩn thận quan sát một phen, sau đó sắc mặt biến thành rất khó coi: “Cậu Lý là người trong nghề, chất ngọc của mấy khối này thật sự quá kém, khả năng nhân viên quản lý kho hàng sàng lọc không cẩn thận. Ở đây có cân điện tử, giá của mỗi một loại ngọc thạch đều khác nhau, chúng ta có thể tính cẩn thận.”

Nói xong ông chủ Ngô trừng mắt liếc xéo người phụ trách kho hàn, kêu hắn lấy toàn bộ ngọc thạch giả chướng mắt này đi, tự mình lấy cân điện tử đến, cân trọng lượng cho Lý Thanh Vân, cũng báo cho biết ngọc thạch này giá bao nhiêu, xuất xứ từ đâu.

Cuối cùng tính toán ra, mấy bao nguyên thạch ngọc thạch này giá hơn ba triệu tám, ông chủ Ngô không tính số lẻ, thu hắn ba triệu tám.

Một đống nguyên thạch ngọc thạch như vậy mới thu hơn ba triệu, còn rẻ hơn dự tính của Lý Thanh Vân. Vài ngày trước, hắn tốn hơn một trăm ngàn mới mua được một miếng ngọc mỏng cỡ bàn tay ở trong cửa hàng ngọc thạch ở trên huyện.

Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến việc Lý Thanh Vân không thay đổi sắc mặt lấy ra tám chín khối ngọc giả lẫn ở bên trong đó, giá ông chủ Ngô đưa ra cũng rất hợp lý, sợ làm hỏng mối làm ăn trước khi điều tra ra lai lịch của Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân quét thẻ, đựng những nguyên thạch ngọc thạch này vào trong một bao lớn, cứ ôm ra ngoài như vậy. Về phần mối làm ăn ngọc thạch năm triệu đã sớm định ra thì quỷ dị không có ai nhắc lại.

Chờ Lý Thanh Vân đi rồi, ông chủ Ngô mới lau mồ hôi trên trán, thở dài: “Ôi má ơi, thật tà môn, dò xét ý tứ của cậu ta thì giống như chẳng hiểu gì. Thật sự trộn lẫn một ít ngọc giả vào thì cậu ta lại nhặt ra được toàn bộ. Tổng cộng chín khối ngọc thạch giả, không nhiều không ít, toàn bộ bị nhặt ra. Vài người trong nghề trước kia, há mồm ngậm mồm đều là thuật ngữ chuyên nghiệp, nhưng có thể nhặt ra được một hai khối đã không tệ. Người trẻ tuổi này quá quái lạ, tôi không dám ra giá cao, xem như buôn bán lời chút phí vất vả.”

Người quản lý kia uất ức nói: “Ông chủ, trước kia chúng ta đều làm như vậy, chỉ cần nghe được tiếng lóng của anh, kêu em đồ lộn xộn gì đều lấy ra một chút, lại lựa chút hàng cao cấp quý giá, để cho khách hàng tham khảo, em chỉ biết đây là tay mơ, có thể làm thịt. Vốn tưởng rằng đối phương nhìn trúng một loại chất liệu, em lại quay về kho hàng lấy, trộn thêm một ít hàng giả nữa. Nhưng thằng nhãi này lại chỉ cần hàng mẫu chúng ta lấy ra.”

“Không nói gì nữa, hôm nay gặp được cao nhân. Đi thôi, chuyển cho tiểu Hứa tiếp khách một khoản mười ngàn, cho dù kiếm nhiều hay kiếm ít, phần thưởng hoa hồng nên có không thể thiếu.” Ông chủ Ngô khoát tay, kêu người phụ trách kho hàng rời đi.

Lý Thanh Vân xách theo một bao lớn, không hề tốn chút sức lực gì, nhưng đi lại ở trên đường thật sự không tiện lắm. Nhưng người đi đường rất nhiều, camera giám sát cũng nhiều, muốn tìm một chỗ ném bao ngọc thạch vào trong tiểu không gian cũng không được.

Hết cách, hắn đành trực tiếp thuê xe về khách sạn, vào phòng mình, lúc này mới triệt để thả lỏng, thu một bao ngọc thạch vào tiểu không gian, rồi nằm lên giường, vào trong đó.

Nói ra kỳ quái, cách một bao da, nhiều ngọc thạch như vậy lại không biến mất. Sau khi linh thể của Lý Thanh Vân tiến vào tiểu không gian, lấy ngọc thạch từ trong bao da ra, ném lên trên mặt đất, mới nhìn thấy ngọc thạch lập tức biến mất, giống như tảng đá rơi vào trong nước.

Sau khi một khối ngọc thạch bị đất hấp thu, chỉ thấy ngọn núi nhỏ trong không gian cao lên thêm vài tấc, ao nhỏ phun ra nước suối không có biến hóa lớn, diện tích đất cũng không cảm thấy có biến hóa.

“Xem ra một khối ngọc thạch không được.” Lý Thanh Vân nói xong, đang định đổ toàn bộ bao ngọc thạch này ra, lại nhìn thấy một khối ngọc trắng tinh không tì vết giống như ngọc Hòa Điền, có kích cỡ quả trứng gà, một khối này ít nhất giá trị hơn ba trăm ngàn, là một hàng mẫu đất nhất được Ngoan Thạch Trai lấy ra.

Lúc đó khi Lý Thanh Vân cầm khối ngọc này, cảm giác nóng ở trên tay trái đạt đến tận cùng, thậm chí còn có cảm giác muốn tan chảy khối tử ngọc này. Nghĩ đến đây, Lý Thanh Vân ném khối tử ngọc cực phẩm này vào mặt đất dưới chân, chỉ thấy ngọn núi đột nhiên cao lên ba đến bốn mét, phạm vi cũng mở rộng ra nhiều, chấn đất trong ruộng nhân sâm rơi xuống.

Có rất nhiều nhân sâm bị đất đá đẩy lên, theo tảng đá nhô lên cao, tách biệt ra với nhân sâm ở trên mặt đất.

Nhìn thấy phản ứng như vậy, Lý Thanh Vân hơi ngạc nhiên, nhưng lúc này cẩn thận suy nghĩ, hóa ra ngọc thạch phân ba sáu chín loại có liên quan đến linh khí, ngọc thạch có phẩm chất tốt, linh khí tự nhiên tràn đầy, ném vào trong tiểu không gian, tác dụng đối với tiểu không gian cũng lớn hơn.

Trong bao còn có ngọc thạch từ rất nhiều nơi, hắn dứt khoát thí nghiệm từng khối một, ghi nhớ ảnh hưởng mạnh yếu của những ngọc thạch này đối với tiểu không gian, về sau có thể cân nhắc chọn mua.

Chờ ném xong tất cả ngọc thạch này, lý Thanh Vân nhớ kỹ đặc thù của ngọc thạch nhìn bề ngoài như phổ thông nhưng linh khí cực vượng. Rũ bao đựng, phát hiện không còn một khối ngọc nào, lúc này mới duỗi lưng mỏi, bay lên giữa không trung.

Nhìn xuống toàn bộ tiểu không gian, lúc này mới vui mừng phát hiện, ao linh tuyền lại to ra, linh tuyền phun ra lúc này rất nhiều, ở chính giữa điểm tuôn trào, một khối linh tuyền kia lại có màu xanh biếc, tuy rằng chỉ có một mảnh nhỏ, nhưng Lý Thanh Vân có thể cảm nhận được, chất lượng của linh tuyền màu xanh lá có kích cỡ một chậu rửa mặt kia còn cao hơn linh tuyền phổ thông.

Ngọn núi hoang cao lên thêm tầm sáu đến bảy tầng lầu, thực vật ở trên núi giống như càng thêm sum suê, hải đông thanh nằm trong ổ kêu lên vài tiếng, lại không đổi chỗ. Giống như không hề có hứng thú gì với biến hóa của ngọn núi nhỏ.

Ngược lại con trăn lớn Vượng Tài hưng phấn nhất, leo đến dưới chân núi nhỏ, phun lưỡi với cái tổ của hải đông thanh, giống như định nói, ngươi chạy lên càng cao ta càng an toàn, không bao giờ lo đụng phải tổ của ngươi là bị đánh.

Nhân sâm trồng đến rậm rạp nhất, lúc này cũng có khe trống rất lớn, có thể trồng rất nhiều thứ ở trong khe trống này. Trồng cây ăn quả bớt lo nhất, nhưng nếu như bàn về giá trị thực dụng, Lý Thanh Vân cảm thấy vẫn trồng thuốc bắc tốt nhất.

Ngày mai tranh thủ thời gian đi đến mấy vườn thuốc bắc mua một ít hạt giống thuốc bắc quý giá trồng vào. Đương nhiên, ao nhỏ trong tiểu không gian đã để không được vài ngày rồi, phải thả một ít cá bột vào trong đó, như vậy mới sẽ không lãng phí tài nguyên quan trọng trong tiểu không gian.

Đang hưng phấn nghĩ đến kế hoạch phát triển trong tương lai, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Dương Ngọc Nô ở bên ngoài kêu lên: “Anh họ, anh tỉnh ngủ chưa? Em đã về.”

Bình Luận (0)
Comment