“Bệnh thần kinh! Cho dù biết chữa, dựa vào đâu để chữa cho cô chứ? Chữa bệnh không cần tiền sao?” Lý Thanh Vân đáp lại một câu, vừa khéo em họ mở cửa nên đẩy cửa đi vào, không muốn nghe nàng mắng tiếp nữa.
Dương Ngọc Nô mặc áo ngủ khách sạn cung cấp, vẫn không che đậy nổi dáng người yêu kiều. Dáng người đầy đặn giống nhau, nhưng Lý Thanh Vân lại nhìn thấy dịu dàng như nước từ trên thân Dương Ngọc Nô, còn ở trên thân cô gái mới vừa rồi thì là gợi cảm cuồng dã.
“Anh họ, sao vậy?” Dương Ngọc Nô thấy vẻ mặt Lý Thanh Vân không thoải mái lắm, lo lắng hỏi.
“Ha ha, không có việc gì, gặp được một kẻ bệnh thần kinh.” Nói xong giơ túi quần áo trong tay lên: “Mua quần áo cho em, nhìn xem có thích không.”
“Hả, sao anh mua nhiều thế? Anh lại tiêu tiền bậy bạ.” Ngoài mặt Dương Ngọc Nô trách cứ, nhưng trong lòng lại vui rạo rực, sau khi nhận lấy quần áo, vội vàng nhìn xem.
“Chúng ta có tiền, không nỡ mặc lưu lại làm gì?” Lý Thanh Vân thấy em họ lấy ra từng chiếc quần áo ướm thử lên người, nên đề nghị: “Dù sao thời gian không còn sớm, thử xem có vừa người không. Cửa hàng quần áo ở ngay bên dưới khách sạn, không vừa chúng ta mang đi đổi.”
“Được rồi, vậy em thử xem…” Dương Ngọc Nô dè dặt ôm quần áo vào phòng ngủ, đóng kỹ cửa lại.
Lý Thanh Vân còn tưởng được bổ mắt, ai ngờ đợi hồi lâu không thấy em họ đi ra. Lúc này mới nhớ tới trong phòng ngủ có một tấm gương lớn, mặc thử trong đó, vốn không cần chạy ra dùng gương ngoài, cũng không cần gương nhà vệ sinh.
Chẳng có cách nào, hắn đành phải mở ti vi ra xem, nhàm chán đổi kênh. Lý Thanh Vân nhìn thấy video clip Sở Kế Hoa làm công việc nghĩa vụ quân sự ở trên tin tức của thành phố Vân Hoang, trên ti vi, Sở Kế Hoa không hề khách khí như trong hiện thực, dưới tôn lên tiền hô hậu ủng của mọi người, cực kỳ có quan uy.
Thật ra bình thường công tác nghĩa vụ quân sự do phó Tư lệnh tỉnh phụ trách, lấy thân phận của Sở Kế Hoa, thị sát công việc đã có vẻ rất coi trọng, do đó toàn bộ thành phố Vân Hoang cực kỳ nghiêm túc với công việc nghĩa vụ quân sự năm nay. Nghe nói binh chủng năm nay không tệ, trước khi Lý Thanh Vân về thành phố còn nghe người thôn trên thảo luận, nói kêu con đang đi làm thuê về tòng quân.
Sau khi Thị trưởng Hoàng và Sở Kế Hoa đi thị sát, lại đi đến cơ sở thuốc Đông y thành phố, cơ sở chăn nuôi, đây là trụ cột kinh tế đặc sắc của thành phố Vân Hoang, mỗi thị trưởng đều vô cùng coi trọng mảng này.
Lý Thanh Vân ghi nhớ địa điểm, ngày mai chuẩn bị đến nơi đó nhìn xem, cây giống thuốc Đông y dễ nói, đi đâu đều có thể mua một ít. Chủ yếu là cơ sở chăn nuôi thủy sản, hắn định tìm mấy cơ sở thủy sản quy mô lớn, nơi đó mới có giống cá nước ngọt quý giá. Ví dụ mấy loại giống quý hiếm như cá thu đao, cá cháy thường, không phải các cơ sở chăn nuôi đều có.
Tin tức đã phát xong, cũng không thấy em họ đi ra, hắn tắt ti vi, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong phòng, lại nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ. Hay ghê, thử quần áo lại thử ngủ thiếp đi.
Điều hòa mở mát, sợ nàng không đắp chăn, đẩy cửa lại phát hiện cửa khóa trái, Lý Thanh Vân không vào được nên đành mặc kệ. Hắn lùi về ghế sofa, tiến vào tiểu không gian, tuần tra lãnh địa tư nhân mở rộng không ít, cảm thấy mỹ mãn ngủ thiếp đi.
Sáng sớm khi tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy em họ đang ngồi ở trước mặt mình, không hề động đậy nhìn mình. Thấy mình đã tỉnh, nàng vui vẻ cười nói: “Xin lỗi nhé anh, ngày hôm qua mệt mỏi quá, quần áo chưa thử xong đã ngủ quên. Nhưng thật kỳ quái, vừa tỉnh lại, vết thương trên thân đều đã khỏi hẳn, không còn một chút bầm tím nào.”
Nàng vui vẻ xoay một vòng ở trên mặt đất, vừa chỉ vào ánh mắt và khóe miệng của mình, chứng minh mình không còn lưu lại chút vết thương nào.
Lúc này nàng đang mặc một chiếc váy công sở, trên thân là áo vest màu xanh xám, bên trong là một tầng áo ngực màu đen, hơi lộ rãnh ngực, eo bóp chặt, như vậy khiến cho váy màu đen có vẻ bó sát, để lộ phần mông to mọng, có vẻ thành thục lại mê người.
Nàng không vấn tóc, mái tóc dài tự nhiên buông xõa, chân trần, giống như tinh linh, tươi mát đáng yêu. Hơi xung đột với ăn mặc thành thục của nàng, nhưng vì xung đột nên mới khiến cho người ta càng chú ý đến vẻ tươi mát của nàng.
“Nào, đến gần chút để anh nhìn xem.” Lý Thanh Vân cười, nằm ở trên ghế sofa ngoắc tay.
Dương Ngọc Nô không nghi ngờ gì, vui sướng ngồi xổm ở trước mặt hắn, thò đầu để hắn nhìn.
Lý Thanh Vân lại cầm cằm nàng, hôn lên môi nàng, không để ý đến nàng trợn mắt há hốc mồm, nhảy lên cười to: “Đúng là ngốc, thử quần áo cũng có thể ngủ, làm hại anh ngủ sofa một đêm. Không cho em một chút trừng phạt, em sẽ không nhớ lâu.”
“Đáng ghét!” Dương Ngọc Nô xấu hổ đến gò má đỏ bừng, nhảy lên đuổi đánh Lý Thanh Vân. Hôm nay nàng cảm thấy thật kỳ quái, hơi phát lực đã thấy tốc độ tăng lên, trong nháy mắt đuổi kịp Lý Thanh Vân. Túm lấy cánh tay hắn, bẻ ra đằng sau, gối phải hơi cong, húc lên trên thân hắn, một chiêu Dã Mã Phân Tông trong Dương thức thái cực được dùng ra.
Chiêu này có thể đánh có thể ném, Dương Ngọc Nô rõ ràng đang đùa giỡn với Lý Thanh Vân, vốn định dọa hắn giật mình, ai ngờ tốc độ của mình quá nhanh, sức quá lớn, đã ném Lý Thanh Vân ra đằng sau.
Phịch, Lý Thanh Vân ngã xuống đất, hắn phản ứng cực nhanh, hai tay đè thảm, lộn nhào ngay tại chỗ, ngược lại không quá chật vật.
“Giỏi thật, một trảo một kéo một ném này của em, anh vốn không có sức đánh trả, anh cũng từng luyện, chênh lệch quá lớn.” Lý Thanh Vân đứng lên, kể cả trứng đều run, nghĩ rằng may mà không xằng bậy, bằng không em họ vừa nổi giận lên, chẳng phải mình chết không có chỗ chôn sao.
“Xin lỗi, vừa rồi không khống chế tốt sức lực, em cũng không biết làm sao nữa, luôn cảm thấy thân thể hôm nay là lạ, giống như nhẹ đi một kg, cảm giác phối hợp với tốc độ gia tăng một đoạn.” Dương Ngọc Nô hơi khẩn trương giải thích, sợ hù dọa đến anh họ.
“Ha ha, quen thuộc thì tốt rồi.” Lý Thanh Vân không định để lộ bí mật về nước suối không gian, khẩu vị của ông nội xảo quyệt, cảnh giới cũng cao, một ngụm có thể nếm ra dị thường của nước suối không gian. Không lừa được ông nội, nhưng hù dọa em họ chắc không thành vấn đề.
Sau khi nói xong vội chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, không hề đề cập đến chuyện nước suối. Ăn bữa sáng miễn phí khách sạn cung cấp với em họ, chuẩn bị lái xe đi cơ sở chăn nuôi ở ngoại thành.
Đi được nửa đường, Tưởng Cần Cần lại gọi điện thoại tới, nói định từ chức, hỏi ý kiến Dương Ngọc Nô, chuẩn bị làm ầm ĩ một trận ở công ty, đòi tiền lương của Dương Ngọc Nô về. Nói công ty không báo trước đã sa thải Dương Ngọc Nô là vi phạm luật lao động, có thể đòi bồi thường.
Tuy rằng trong lòng Dương Ngọc Nô luôn kìm nén bực bội, lại không định làm ầm ĩ. Nhưng không chịu được khuyên bảo của Tưởng Cần Cần, nói gì mà lúc đến im hơi lặng tiếng, đi phải kinh thiên động địa, chúng ta đi làm vì cái gì, nén giận với cấp trên chẳng phải vì kiếm phần tiền lương sao? Hiện giờ bị người đuổi việc, tiền lương không lấy tới tay, không thể bỏ qua như vậy.
Giọng của Tưởng Cần Cần ở trong điện thoại thật cao, Lý Thanh Vân nghe xong hiểu rõ, thấy em họ còn đang do dự, hắn nói: “Cô ấy nói cũng có lý, làm việc ở công ty môi trường Thiên Khiết lâu như vậy, tiền lương không thanh toán, còn lỗ cả tiền sinh hoạt, tiền đi lại, tiền thuê nhà vân vân, nếu như đã ký hợp đồng lao động, phải yêu cầu một lời giải thích. Lúc trước khi anh bị thương nằm viện, công ty cũng sa thải anh, nhưng trừ bỏ chi phí nằm viện ra, bọn họ còn bồi thường thêm hai ba mươi ngàn nữa, xem như thêm vào tiền lương ba tháng.”
“Được rồi, anh dừng xe bên đường, em ngồi xe thuê đi qua.” Dương Ngọc Nô suy nghĩ thật lâu, lúc này mới hạ quyết tâm.
“Chuyện của anh không vội, cùng lắm thì ngày mai lại đi cơ sở chăn nuôi, để anh lái xe đưa em đi.” Lý Thanh Vân nói.
“Không cần, tụi em đi gây chuyện, anh đi theo… không tiện lắm. Lại nói, ngày mai biệt thự nhà anh cất nóc, vừa chậm trễ là vài ngày, đừng làm lỡ việc nuôi trồng.” Dương Ngọc Nô sợ hình tượng bị hao tổn, chỉ yêu cầu công ty giải thích thôi, luôn phải ầm ĩ đôi câu, đừng để cho anh họ nhìn thấy, ảnh hưởng đến hình tượng của mình.
Lý Thanh Vân thấy nàng kiên trì nên đành phải dừng xe bên đường, để cho nàng xuống xe. Nói là xong việc lại gọi điện thoại cho các nàng.
Vào vùng ngoại thành, xe ở cơ sở thuốc Đông y ngược lại nhiều hơn, Lý Thanh Vân đỗ xe ở ven đường, thấy du khách ở một cơ sở gieo trồng thật nhiều, lại tốp năm tốp ba đi vào chụp ảnh, còn có người ôm một chậu dược thảo, hài lòng đi về. Càng khoa trương hơn là có một đứa bé tầm tám tuổi lại ôm một thùng sứ nhỏ, bên trong trồng một cây linh chi.
Đây hẳn là linh chi dùng kỹ thuật cây cắt đoạn trồng ra, bên dưới linh chi có thể nhìn thấy một khúc gỗ mục, linh chi này chỉ lớn chừng lòng bàn tay, ở giữa có màu tím, bên rìa màu trắng.
Lý Thanh Vân nhìn thấy bảng thông báo cũng có thể xưng là bảng quảng cáo ở ngoài cửa, lại hoan nghênh du khách đến tham quan chụp ảnh, tất cả thuốc Đông y ở trong cơ sở này đều có thể bán ra, chỉ cần khách hàng muốn, trả được tiền.
Hắn đi theo đám người vào trong cơ sở thuốc Đông y có thể tham quan này, hỏi nhân viên giá của vài loại thuốc, cảm thấy không đắt lắm. Giống như cây nấm linh chi tím mới vừa rồi kia chỉ cần một trăm tệ một chậu.
Được rồi, Lý Thanh Vân đã tiếp nhận sự thật thuốc Đông y nhân giống nhân tạo là giá cải trắng. Hắn không tìm thấy linh chi hoang dại, vào núi vài lần, kể cả bóng dáng cũng không phát hiện ra. Nếu như trồng một ít linh chi ở trong tiểu không gian thì mới có thể tăng dược hiệu của linh chi lên, đạt đến cấp bậc hoang dại.
Căn cứ vào chỉ dẫn của vườn thuốc Đông y, rất nhanh đã tìm được lều lớn linh chi, sau khi đi vào, nhìn thấy đầy đất đều là linh chi cỡ chừng bàn tay, từng mảng từng tầng, lộ ra tai nấm ở trên khúc gỗ, giống như đầu của con rắn hổ mang.
Bên trong có không ít du khách, cũng có rất nhiều nhân viên, đang cất các gốc linh chi vào trong chậu hoa hoặc thùng nhỏ cho du khách. Linh chi lớn như vậy có thể xem như là phôi giống, một gốc bán một trăm tệ, thật ra đã coi như là giá ác độc. Nhưng người thường từng nghe đủ loại truyền thuyết về linh chi, cho rằng đó là một loại thuốc Đông y giống như tiên thảo, cảm thấy một trăm tệ một gốc là lời to, nào ai từng nghĩ đến phôi giống nấm linh chi lớn như vậy, mấy tệ có thể mua được.
Lý Thanh Vân thính tai, cũng nghe vài nhân viên nói chuyện phiếm ở trong góc mới biết rõ. Vì thế hắn tìm đến người phụ trách, nói muốn mua một ít phôi giống nấm linh chi, tự mình về trồng, đừng ra cái giá ác độc bán cho du khách cho mình.
Được, vừa nói vậy, người phụ trách lều lớn linh chi trực tiếp ra giá, hai mươi tệ một bao phôi, linh chi tím chân chính, nói chỉ cần hoàn cảnh đủ chuẩn, có thể sống 100%, còn khỏe hơn linh chi chuyển vào trong chậu hoa rất nhiều.
Lý Thanh Vân ước chừng không gian thùng sau xe, mua hai trăm bao nấm linh chi, tai linh chi mọc ra bên trên đã có kích cỡ bàn tay trẻ con. 4000 tệ vừa chuyển, người phụ trách lập tức bố trí công nhân, chuyển hai trăm bao nấm linh chi lên xe cho hắn.