Điền Mục đang nói đùa, đã âm thầm nhận được bảo đảm của Lý Thanh Vân, nói cho dù giao hàng cho Thương mại Đại Hoa đại lý cũng sẽ không cắt nguồn cung hàng cho Phúc Mãn Lâu. Nếu như hai nhà cắt đứt lui tới, hôm nay hắn cũng sẽ không thể tham gia tiệc rượu nhà lầu cất nóc của Lý Thanh Vân.
Không lâu sau, Chu Lệ Văn của Thục Hương Các cũng tới, đầu tiên oán giận Lý Thanh Vân không thông báo cho nàng chuyện cất nóc, nếu như không phải tai mắt nàng linh thông, còn không biết chuyện này đâu. Khi phụ nữ xinh đẹp u oán lên, cũng khiến người ta đau lòng, nàng đưa cho Lý Thanh Vân một bao lì xì thật dày, đều không dám chối từ.
Dư Quân của Xuyên Phủ Ngư Vương tự nhiên cũng sẽ không thể vắng mặt, đối với nhà cung cấp hàng đặc thù này, hắn phải làm đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa, quan hệ lui tới bình thường tuyệt đối không thể cắt đứt. Hơn nữa gần đây hắn nghe nói Lý Thanh Vân lại nuôi một ao cá nước ngọt phổ thông, hắn đã thèm thuồng từ lâu, không quan tâm cá ban đầu là của ai, hễ trải qua tay Lý Thanh Vân, chất lượng kia chắc chắn sẽ khác.
Đây là tín nhiệm mù quáng, đành chịu, Xuyên Phủ Ngư Vương nhà hắn hoàn toàn dựa vào cá đặc chủng nhà Lý Thanh Vân để chống đỡ. Bình thường không phát hiện ra điều gì, nhưng chỉ cần vừa dừng cung cấp cá đặc chủng, các khách hàng trong nhà hàng lập tức làm ầm ĩ lên, nói lời gì đều có, nói đầu bếp của bọn họ ngủ gật khi nấu cơm, sao nấu ăn càng lúc càng khó ăn? Gì mà cá tươi hoang dại, thịt nhai giống như rơm, nuốt không trôi, đừng nói là lấy tiền, cho lại tiền đều không đến ăn.
Do đó, hôm nay hắn mượn cơ hội đưa bao lì xì để đặt một ít cá cứu gấp. Thảo luận của những khách hàng bình thường không nghiêm trọng gì, nhưng nghiêm trọng nhất là những cán bộ về hưu ở trong trại điều dưỡng Tiểu Thang Sơn, bọn họ ăn không đúng vị, tùy tiện lải nhải vài câu, vậy không ổn.
Lý Thanh Vân kêu Dư Quân đừng gấp gáp, nói ao cá này vẫn chưa đến thời gian, chuẩn bị bỏ thêm vài cá dữ vào, gia tăng lượng vận động cho chúng nó, để cho thịt chúng nó càng thơm ngon. Đồng thời cũng cung cấp đồ ăn đặc thù và cỏ khô thuần thiên nhiên, tranh thủ để cho chúng nó sớm xuất bán.
Dư Quân cũng không biết bí phương nuôi dưỡng của Lý Thanh Vân, đối phương nói cái gì chính là cái đó, cho dù trước kia hắn đã từng ăn cá của nhà Lý Thiết Trụ, nhưng không ảnh hưởng đến tín nhiệm của hắn dành cho Lý Thanh Vân. Chính là thúc giục Lý Thanh Vân nhanh lên, nhà hàng của bọn họ sắp không chống đỡ nổi, từng ăn cá nhà này nuôi, lại từng mua cá hoang dại chân chính, các khách hàng đều không chịu ăn.
Do đó gần đây đều không kiếm tiền gì, chỉ chạy loạn khắp núi, thu mua cá hoang dại. Nhưng chất lượng cá hoang dại chênh lệch quá lớn, không còn cách nào khác, đành phải giấu một ít cá đặc chủng Lý Thanh Vân nuôi đi, chỉ dành cho những cán bộ về hưu cao cấp đến nhà hàng ăn cơm, cắn răng kiên trì thêm vài ngày, chỉ chờ cá nước ngọt khác của nhà Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân kêu hắn tạm thời dùng rau dưa trong vườn chống đỡ vài ngày, những rau dưa đặc chủng này, hương vị cũng hàng đầu, mới có thể chặn miệng của các thực khách. Nhưng Dư Quân cười khổ trả lời, nói mình mở Xuyên Phủ Ngư Vương, không phải Xuyên Phủ Thái Vương, chủ và thứ không thể lẫn lộn, không có khả năng sử dụng rau dưa số lượng nhiều.
Tất cả mọi người ngồi vào bàn rượu rồi, trưởng trấn Ngô Tiêu Vũ lại mang theo trợ lý xuất hiện ở đầu đường.
“Qua thị sát tiến độ xây dựng lều trúc, không ngờ lại vừa vặn gặp cất nóc nhà lầu của cậu, là bạn học cũ, không dính chút không khí vui mừng mới lạ. Nhiều không có, thêm 200 tệ tấm lòng, cậu đừng từ chối, không thu tôi không dám ăn cơm.” Ngô Tiêu Vũ nói xong, tự mình đưa bao lì xì đã dán kỹ cho Lý Thanh Vân.
Được, trưởng trấn Ngô đã rào trước cả, Lý Thanh Vân không tiện từ chối trưởng trấn xinh đẹp này. Nếu như dây dưa, còn tưởng rằng đang sàm sỡ nàng đấy.
Người trên bàn bọn họ không ít, nhưng nếu như trưởng trấn Ngô mang theo trợ lý đến, Miêu Đản và Lý Vân Thông vô cùng tự giác nhường chỗ, không để cho Lý Thanh Vân lên tiếng đã đi sang bàn khác.
Được rồi, dù sao đều là anh em nhà mình, vào lúc này cũng không có cách nào khiêm nhường. Dù sao kể cả anh họ Lý Thanh Mộc đều không ngồi bàn này, nói là bàn này đều là ông chủ lớn, hắn sợ nói sai, vì thế mang theo con gái Đồng Đồng ngồi bàn khác.
Hôm nay Đồng Đồng rất vui vẻ, cướp được thật nhiều kẹo. Hơn nữa Lý Thanh Vân còn sợ nàng không cướp lại trẻ con cùng thôn cho nên để lại thêm cho nàng nửa túi ni lông, cho nàng mang về nhà ăn dần. Khi bàn của Lý Thanh Vân bắt đầu uống rượu, nàng còn đặc biệt chạy tới, bóc một cái kẹo cho hắn ăn, thân thiết kêu hắn đừng uống nhiều, nói là ăn kẹo hoa quả có thể giải rượu.
Lời nói hồn nhiên của trẻ con khiến cho người lớn cả bàn cười không ngừng, Dương Ngọc Nô nhân cơ hội ôm lấy Đồng Đồng, đặt nàng ngồi lên đùi mình, nói là gắp thức ăn ngon cho nàng. Đồng Đồng lại không chịu, nhỏ giọng nói, ba không để cho nàng ăn cơm ở bàn này, nói là lãnh đạo trên thị trấn tới, nếu như mình không cẩn thận chống đối lãnh đạo sẽ bị đánh đòn.
Lý Thanh Vân cười to, hỏi Đồng Đồng, cháu nhìn xem trên bàn này, ai giống lãnh đạo trong thị trấn?
Đồng Đồng nhìn xung quanh, rất nghiêm túc nhìn xem, sau đó chỉ vào Hồ Đại Hải nói: “Chú nhỏ à, cháu cảm thấy người mập mạp này cực kỳ giống với lãnh đạo, bàn này của chúng ta, chú ấy ăn đến béo nhất, cực kỳ giống với quan viên trên bản tin ti vi.”
“Ha ha ha ha.” Phen này chọc cười ngất người lớn trên bàn, đặc biệt là trưởng trấn Ngô Tiêu Vũ, che miệng cười giống như tiểu hồ ly, chỉ vào Hồ Đại Hải nói: “Bạn học cũ, cậu thật sự nên đi tham chính, bằng không thật lãng phí cho thân thể tốt này.”
Hồ Đại Hải mập mạp uất ức, nói: “Bé con, sao cháu lại oan uổng người chứ, chẳng phải chú ý nhiều thêm hai lạng thịt thôi ư, sao cháu có thể nói chú là lãnh đạo vậy. Lãnh đạo chân chính nghe được, sẽ mất hứng đấy.”
Đồng Đồng ngơ ngác, lo lắng hỏi Lý Thanh Vân: “Chú nhỏ, cháu đã đoán sai sao? Nhưng mà chú ấy cực kỳ giống mà… Còn những người khác, không phải giống ông chủ quần áo chỉnh tề thì chính là chị gái xinh đẹp, đâu giống cán bộ lãnh đạo trong trấn đâu?”
Ngô Tiêu Vũ cười đến ác hơn, gật đầu nói: “Đồng Đồng, cháu đoán không hề sai, là lãnh đạo mập mạp kia không chịu thừa nhận. Chúng ta ăn cơm, không để ý đến cậu ta.”
Nói xong nàng còn đứng lên gắp cho Đồng Đồng một con tôm sông kho. Tôm này bắt từ dưới sông Tiên Đới lên, chừng cỡ ngón tay người lớn, chất thịt ngon, gấp mấy lần tôm pha lê, thịt cũng càng dai. Đây là vì chuẩn bị tiệc rượu cho ngày hôm nay, đêm hôm qua, Lý Tiểu Trù vụng trộm dùng cào lưới cào ở bên bờ sông Tiên Đới.
Tôm trên bàn khác là tôm nhỏ thủy tinh, chỉ riêng tôm trên bàn này là tôm sông lớn, dù sao thân phận người bàn này đặc thù, săn sóc thêm một chút. Lý Đại Trù làm tiệc lưu động cả đời, lại còn không ngốc, biết rõ nên làm như thế nào.
Tiệc ăn được một nửa, không ai ngờ đến thư ký của Thị trưởng Hoàng lại đến, vội vàng, vừa đến đã oán giận Lý Thanh Vân không đủ ý tứ, chuyện lớn như vậy lại không báo trước một tiếng. Sau khi Thị trưởng Hoàng biết được, đặc biệt kêu hắn tới để chúc mừng, theo tập tục quê nhà, mang một phần lễ.
Được rồi, phen này khiến cho rất nhiều người muốn rơi tròng mắt, trừ bỏ Tạ Khang có vẻ bình tĩnh ra, kể cả trưởng trấn Ngô Tiêu Vũ đều tỏ vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Điền Mục hơi hiểu ra, dù sao trước đó thấy thư ký Chu đi xem xe cùng với Lý Thanh Vân, lúc đó còn tưởng rằng quan hệ tư nhân giữa hắn và thư ký Chu không tồi, không nghĩ tới lại bởi vì Thị trưởng Hoàng.
Hồ Đại Hải cũng vội vàng đứng lên, chào hỏi thư ký Chu. Hắn cũng mơ hồ, nghĩ như thế nào đều nghĩ không ra, Thị trưởng Hoàng cho Lý Thanh Vân thể diện như vậy, đặc biệt phái thư ký Chu đến tặng lễ. Sớm biết thư ký Chu muốn tới đã lái xe mang thư ký Chu cùng đi, cũng tiện liên lạc tình cảm.
Mới vừa rồi trưởng thôn Lý Thiên Lai còn định mời rượu trưởng trấn, nhưng vừa nghe nói thư ký thị trưởng đến đây, lập tức sợ đến không dám có động tác. Nói là cấp bậc quá cao, đừng làm mất mặt trong thôn, mình trưởng thôn này vẫn không nên lộ diện, tất cả kêu Phúc Oa giúp đỡ chiêu đãi.
Đưa một bộ bát đũa mới lên, lại đặc biệt dặn dò Lý Đại Trù nấu gấp mấy món mới, thu vài món cũ trên bàn xuống, lúc này mới thiếu đi vài phần ngượng ngùng, khiến không khí một lần nữa sôi động lên.
Đồng Đồng đột nhiên kêu lên: “Cháu biết rồi, chú ấy cũng là quan viên có đúng không? Cháu nhìn thấy chú ấy ở trên ti vi.”
Mọi người lại cười to một trận hiểu ý, thấy thư ký Chu không hiểu ra sao, Lý Thanh Vân giải thích vài câu cho hắn, lập tức cũng chọc cười thư ký Chu. Lý Thanh Vân nhân cơ hội giới thiệu cho hắn trưởng trấn Ngô Tiêu Vũ cùng với trợ lý trưởng trấn.
Ti vi trong thôn dùng chảo vệ tinh, không thu được kênh trong huyện, lại có thể thu được kênh trong thị trấn, từng gặp thư ký Chu đi theo Thị trưởng Hoàng thị sát công việc cũng không ngoài ý muốn.
Tiệc xong người tản đi, tất cả mọi người thật hài lòng. Người trong thôn nghe nói có lãnh đạo trong thành phố đặc biệt đến uống rượu mừng của Lý Thanh Vân, lập tức cảm thấy kính nể, khi giúp đỡ thu dọn bàn, ào ào hỏi thăm lai lịch lãnh đạo trong thành phố. Về phần lãnh đạo trấn trên đã sớm bị người trong thôn không chú ý đến.
Đây cũng là thói thường của con người, lúc trước khi trưởng trấn đến nhà Lý Thanh Vân ăn cơm, trong thôn cũng oanh động một trận. Nhưng sau khi tươi mới hăng hái qua đi, cũng không có ai nói thêm cái gì, hôm nay lãnh đạo trong thành phố đến, trong thôn luôn cảm thấy thật thần bí thật mạnh mẽ, thậm chí nghĩ đến về sau có oan khuất gì, định nhờ Lý Thanh Vân đi tìm người ta.
Tiễn xong khách mời, lấy thể trạng mạnh mẽ của Lý Thanh Vân cũng mệt mỏi đến nằm gục trên giường không muốn động. Dương Ngọc Nô trộm lẻn vào, khép cửa phòng ngủ lại, nói muốn đấm lưng cho hắn.
Lý Thanh Vân thầm vui, từ sau hôm thuê phòng kia, lá gan của em họ hình như to lên, thường chủ động lại gần, hắn biết rõ tay nghề đấm lưng của nàng không tệ, đương nhiên sẽ không từ chối.
“Anh phải nói trước, đấm lưng là đấm lưng, nhưng không được động chân động tay.” Lý Thanh Vân nằm xuống, nói câu đùa giỡn.
“Hứ! Chỉ khi anh đấm lưng cho em mới động chân động tay, em mới không loạn ở trên người anh… Hừ hừ, dù sao anh uống nhiều chút là không thành thật.” Dương Ngọc Nô xấu hổ, trách mắng Lý Thanh Vân hai câu, lại không dám nói tiếp nữa.
“Em đừng nói lung tung, anh động chân khi nào chứ? Tối đa là động tay. Ôi… em nhẹ chút, gần đây sức tay của em mạnh lên, công phu tốt như vậy dùng ở trên người kẻ địch, đừng nhân cơ hội bắt nạt anh chứ?” Lý Thanh Vân phát hiện em họ đang phát lực kiểu báo thù lên trên người mình, lập tức thành thật.
“Chính là bắt nạt anh, ai bảo anh bắt nạt em.” Dương Ngọc Nô thấy anh họ ăn đau, đắc ý nở nụ cười, nhưng bàn tay nhỏ bé trắng nõn lại càng dịu dàng, như chuồn chuồn lướt nước mơn trớn ở trên thân hắn, thủ pháp xoa bóp thành thạo khiến Lý Thanh Vân thoải mái rên lên.
Nhưng sau khi mệt mỏi trên thân tan biến đi, tay kia lại không thành thật, khi nằm ở trên giường, tay nhẹ nhàng mơn trớn đùi em họ. Dương Ngọc Nô quỳ đấm lưng cho hắn, đùi căng chặt, làn da bóng loáng, chỉ trong thời gian một nháy mắt, tay kia đã chạy lên trên cặp mông mềm mại, còn không thành thật nhéo hai cái.