Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 167 - Hành Hung Tình Địch

Khi Lý Thanh Vân trở lại ngã ba đường trước cửa thôn, phát hiện mấy đứa bé đang bị ba mẹ mình đánh. Hóa ra mấy đứa thèm ăn, đến cửa hàng nhỏ ở bên cạnh mua đồ ăn vặt, ông chủ nói mấy đứa dùng tiền giả, vì thế gọi phụ huynh của mấy đứa đến. Phụ huynh của mấy đứa không nói lời nào đã đánh bọn nhỏ một trận trước, không hề hỏi rõ nguyên nhân.

“Con không có… hu hu… đều là tiền mới vừa rồi bán khỉ chặn đường…” Mấy đứa bé gào khóc, vừa khóc vừa giải thích.

Đồng Đồng cầm hai tờ tiền, đau lòng đến lau nước mắt, tuy rằng nàng không tiêu tiền, nhưng nghe nói tiền mình cầm trong tay cũng là tiền giả, tất cả đứa bé ở đây có đứa nào không khó chịu chứ?

Lý Thanh Vân dừng xe xong, đầu tiên giải thích cho ông chủ cửa hàng, lại kéo da hổ của đồn trưởng Lưu. Ông chủ cửa hàng nhỏ cũng là người trong thôn, biết uy vọng và danh dự của Lý Thanh Vân, hắn tiêu vài triệu mua một mảnh đất ở trong thôn, đều truyền ra danh tiếng ở toàn bộ trấn Thanh Long.

Sau khi nghe giải thích của Lý Thanh Vân, lúc đó ông chủ đã tin tưởng, lại vội vàng kéo mấy phụ huynh đang đánh bọn nhỏ ra, giúp đỡ khuyên bảo. Lúc này các phụ huynh mới nôn nóng lên, hóa ra con nhà mình cũng là người bị hại, vất vả mò khỉ chặn đường hơn nửa đêm, lại bị người trong thành phố lừa đi, vậy phải làm sao?

Lý Thanh Vân đè tay, cao giọng nói: “Được rồi được rồi, đều đừng làm rộn lên nữa. Mới vừa rồi tôi đi ra ngoài là giúp bọn nhỏ xử lý kẻ lừa đảo. Hai tên lừa gạt kia đã bị bắt, hai ngày này đồn trưởng Lưu sẽ đến trong thôn lấy chứng nhận, đến lúc đó kêu bọn nhỏ nói thật là được. Tôi đã cầm khỉ chặn đường mới bán đi về, tôi thích ăn, nên không trả lại cho bọn nhỏ nữa. Cháu nào mới vừa rồi nhận tiền giả, lấy tiền giả của mấy đứa ra đây, chú dùng tiền mặt ngang giá trị để đổi cho.”

Phụ huynh bọn nhỏ nói gì cũng không chịu thu tiền của Lý Thanh Vân, nói có thể lấy lại công đạo giúp bọn nhỏ là thật nhân nghĩa rồi. Hơn nữa còn có vài người trước mắt đang làm công trong nông trường của hắn, về tình về lý đều không tiện nhận tiền của hắn.

Nhưng Lý Thanh Vân lại nghiêm túc, vả lại số tiền bán khỉ chặn đường của một vài đứa nhỏ thật sự không ít, bọn họ không kiên trì nữa, nhìn Lý Thanh Vân dùng tiền thật đổi tiền giả trong tay bọn nhỏ, lại xé nát tiền giả ở trước mặt mọi người.

Vì thế món chính giữa trưa của Lý Thanh Vân đổi thành khỉ chặn đường muối tiêu, khỉ chặn đường cay, nấu mấy con lươn, thêm rau dưa còn thừa ở trong tiểu không gian, lại hầm một nồi canh ba ba. Mình ăn một ít, sau đó đóng gói vào trong cặp lồng cơm, mang đi cho Dương Ngọc Nô.

Giá xử lý ô nhiễm con sông nhỏ trong thành phố đã thỏa thuận xong, Tưởng Cần Cần ra tay, trực tiếp tăng giá gấp bội lại gấp bội, sau một phen đàm phán và thỏa hiệp cố sức của đối phương, lúc này mới đạt thành giá trị hợp đồng cuối cùng, tám trăm ngàn tệ. Đối phương chỉ yêu cầu, trong vòng một tháng khiến màu nước sông khôi phục như bình thường, không bốc lên mùi thối nữa.

Yêu cầu này không cao, miễn cưỡng xem như là tiêu chuẩn chất nước cấp năm. Nhưng chất nước cấp mấy thì công ty Môi trường Thanh Ngọc không thể bảo đảm, bởi vì sau khi nuôi thả rong, nếu như số lượng rong sung túc, tinh lọc thành chất nước cấp hai, chất nước cấp một cũng không phải không có khả năng.

Khi Lý Thanh Vân xách theo cặp lồng cơm đến trước cửa công ty Môi trường Thanh Ngọc, nhân viên lễ tân đang đuổi một người ra ngoài, người kia cầm một bó hoa hồng đỏ tươi trong tay, đang phẫn nộ lại thâm tình hô to.

“Ngọc Nô, em hãy nhận lời anh đi, Lục Tiểu Quang anh yêu em đến chết không đổi, nếu như em không đồng ý, anh sẽ quỳ ở trước cửa công ty em không đứng lên…”

Lý Thanh Vân một tay xách cặp lồng, một tay xách thùng cơm, đứng ở đằng sau Lục Tiểu Quang, vẻ mặt quái dị nhìn hắn.

Lục Tiểu Quang cảm nhận được ánh mắt khác thường của nhân viên lễ tân, quay đầu nhìn lại đã nhìn thấy Lý Thanh Vân.

Hắn lại không hề xấu hổ, vẻ mặt nhiệt tình kêu lên: “Ha ha, hóa ra là Thanh Vân, sao khéo vậy, anh cũng ở đây à. Đã ăn trưa chưa? Nếu như chưa, tôi mời khách, chúng ta đến nhà hàng tốt nhất trên thị trấn ăn cơm.”

“Không chậm trễ cậu quỳ gối, tôi người này thích nhất bạn bè nói chuyện giữ lời, nếu như Ngọc Nô biết cậu thích cô ấy như vậy, cô ấy nhất định sẽ thật vui mừng. Quỳ đi, tôi coi trọng cậu.” Lý Thanh Vân gật đầu với hắn, xách theo hai hộp cơm đi vào công ty Môi trường Thanh Ngọc.

“A… này… Lý…” Lục Tiểu Quang trợn tròn mắt, đây là tình huống gì, theo lý thuyết, chẳng phải Lý Thanh Vân nên nổi trận lôi đình sao, mình đã chuẩn bị sẵn sàng chịu đánh, sao hắn không đánh chứ?

Nữ nhân viên lễ tân nhận ra Lý Thanh Vân, vội mỉm cười chào đón, mời hắn vào. Nữ lễ tân lại không ngốc, đây chính là ông chủ lớn, thường xuyên đến thăm bà chủ thứ hai, cũng chính là tổng giám đốc Dương Ngọc Nô. Không thấy tên của công ty sao, công ty Môi trường Thanh Ngọc, đây chính là chọn ra một chữ từ trong hai cái tên, tổ hợp lại thành.

“Đù má, sao đãi ngộ lại kém nhiều như vậy? Con bé lễ tân này không tồi, mông to ngực lớn, nhìn cũng rất sướng. Nếu không lừa cô nàng vào tay trước, rồi lại triển khai nghiệp lớn báo thù?” Lục Tiểu Quang ôm hoa ngồi xổm trên bậc thềm trước cửa.

Xe việt dã của hắn đỗ trên mảnh đất trống ở bên kia đường, trong xe có hai nam thanh niên, đang cầm máy ảnh chụp ảnh. Một người trong đó căm phẫn mắng: “Đù má, sao hôm nay thằng chó Lý Thanh Vân kia không mang theo chó chứ? Nếu như chó cắn người… không không không, chó kia rất hung dữ, nếu như cắn anh Quang, chắc chắn mất mạng. Nếu như hắn đánh anh Quang một phen là được, như vậy chúng ta sẽ có chứng cứ, đáp lời với người quen của cục trên huyện, kiểu gì cũng bắt được hắn vào tù ngồi vài ngày.”

Một kẻ khác thì mắng: “Cho dù chụp được cũng vô dụng, mày cứ ầm ĩ ở đây, video quay ra được có thể sử dụng sao? Mày yên tĩnh cho tao, tắt máy quay đi, chờ Lý Thanh Vân đi ra lại quay. Nhưng anh Quang nói chuyện không giữ lời, nói quỳ xuống đất không đứng lên, sao lại biến thành ngồi dưới đất không đứng lên chứ?”

“Đồ ngốc mới quỳ, anh Quang lại không phải…” Người này còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Lục Tiểu Quang quỳ gối ở trước cửa chính, còn thỉnh thoảng kêu tên Dương Ngọc Nô.

Ở trong văn phòng của Dương Ngọc Nô, nàng vừa vội vàng ăn vừa oán trách Lục Tiểu Quang làm trễ nải công việc của mình, gây chuyện ở cửa, ảnh hưởng cũng không tốt, người ở trên thị trấn thấy được, có khi còn lan truyền loạn gì đó.

Lý Thanh Vân túm lấy cái cằm trắng nõn của nàng, giả bộ như đang ghen, nói: “Em ai oán cái gì, anh không tin trong lòng em không có một chút đắc ý? Hai người đàn ông điên cuồng vì em, thậm chí còn định công khai quyết đấu giống như hiệp sĩ, em còn không vui đến kêu lên sao?”

“Ha ha, em cười, anh hài lòng chưa?” Dương Ngọc Nô tức tối gạt tay Lý Thanh Vân ra, ăn vài miếng canh ba ba, sau đó nói: “Đây là chuyện do anh gây ra có được không hả? Nếu như không phải anh định giở trò oan gia nên cởi không nên kết gì đó với Lục Tiểu Quang, hiện giờ mọi người vẫn còn là kẻ thù đấy, đâu giống như hiện giờ, cậu ta chơi xỏ anh sau lưng, anh chơi xỏ cậu ta sau lưng. Người không có kinh nghiệm xã hội như em đều nhìn ra được, em không tin bản thân hai người không phát hiện ra?”

Lý Thanh Vân gật đầu, chấp nhận sâu sắc nói: “Ừm, không sai, em nói có đạo lý. Em chờ đấy, anh sẽ khiến cho mâu thuẫn gay gắt hơn…”

Nói xong, Lý Thanh Vân không hề quay đầu lại chạy ra khỏi văn phòng, chạy tới cửa.

“Này, anh họ, anh định làm gì vậy? Đừng kích động, em chỉ đang nói đùa với anh thôi…” Dương Ngọc Nô đuổi theo đằng sau, sợ anh họ đánh chết Lục Tiểu Quang.

Tốc độ của Lý Thanh Vân nhanh bao nhiêu, giống như một trận gió, vọt đến trước mặt Lục Tiểu Quang, giơ tay cướp lấy hoa trên tay hắn, sau đó lại đạp mấy đá lên trên mặt, trên ngực hắn, vừa đá vừa mắng: “Ầm ĩ đủ chưa? Kể cả bạn gái anh mày cũng dám theo đuổi? Vết thương của chú mày đã quên đau rồi đúng không? Đừng để cho anh đây nhìn thấy chú mày ở trấn Thanh Long nữa, nhìn thấy một lần đánh một lần.”

Lục Tiểu Quang bò dậy từ trên mặt đất, nhịn đau, giống như lại định nói gì, lại bị Lý Thanh Vân gạt ngã một lần nữa. Sau đó xoay người nói với Dương Ngọc Nô đuổi theo ra: “Đã xong! Thằng nhãi này uống nhầm thuốc, xung đột lần trước mới hòa giải, cậu ta lại có gan theo đuổi bạn gái anh! Không cho cậu ta chút bài học, còn tưởng rằng Lý Thanh Vân anh là bùn để nhào nặn đấy! Này, đây là chiến lợi phẩm anh cướp được, tặng cho em!”

Dương Ngọc Nô nhận hoa, còn đang ngẩn ra, xử lý cứ đơn giản thô bạo như vậy? Khoảng thời gian trước, mọi người còn ở trong cùng một bệnh viện, thảo luận chiếm phòng chăm sóc đặc biệt như thế nào đấy? Còn cùng nhau dạo phố ăn cơm uống rượu nữa? Sao nói đánh là đánh chứ? Thế giới của đàn ông, phụ nữ thật sự không hiểu ổi.

Ở trong xe bên kia đường, hai người đang luống cuống mở máy ảnh ra. Một người trong đó sốt ruột mắng to: “Đù má, Hầu Tử mày nhanh lên chút, chốt mở đâu? Sao ấn mãi không sáng vậy? Khốn kiếp, mới vừa rồi là ai kêu tao tắt máy ảnh đi hả?”

“Xong rồi xong rồi, không quay được video anh Quang bị đánh! Lát nữa nếu như anh Quang biết được, nhất định sẽ đánh chết tao mất… Tao có cần tìm chỗ trốn trước vài ngày, tránh đầu gió không?” Hầu Tử cực kỳ hoảng loạn kêu ầm lên.

“Trốn con mẹ mày ấy, nhanh mở máy ảnh ra! Không đúng, rõ ràng đã mở chốt, sao màn hình vẫn đen thui…”

“Không phải nắp đậy ống kính vẫn chưa mở ra đấy chứ?”

Lý Thanh Vân vừa đưa hoa tươi cho em họ, lỗ tai lơ đãng rung lên, sau đó xoay người, không hề có điềm báo trước cho Lục Tiểu Quang một trận quyền đấm cước đá. Đù má, lâu như vậy còn vẫn chưa mở máy ảnh ra, sớm biết mới vừa rồi đã không ngừng, có thể đánh nhiều thêm mấy cái là mấy cái, đã thật sự rất nhẫn nhịn thằng nhãi này.

Nữ nhân viên lễ tân kinh ngạc thò đầu ra, nhỏ giọng thảo luận vài câu với vài đồng nghiệp trong công ty, không nghĩ tới bình thường ông chủ lớn cứ cười hề hề, giống như chưa bao giờ tức giận, nhưng một khi tức giận lên thì khí phách như vậy, đánh cho Lục Tiểu Quang không có sức đánh trả.

“Hiểu lầm thôi… đừng đánh… lại đánh nữa tôi sẽ thật sự nóng giận… Ôi, a… Lý Thanh Vân, mày con mẹ nó đừng ép tao, Lục Tiểu Quang tao cũng không phải dễ chọc… A a… mày mày sẽ phải hối hận…”

Lục Tiểu Quang kêu lên thê thảm, hắn ôm đầu ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, làm rùa đen rụt đầu. Chờ lúc hắn ngẩng đầu lên, không biết Lý Thanh Vân đã rời đi từ khi nào, nữ thần trong lòng Dương Ngọc Nô cũng không thấy đâu nữa. Nhưng mà hắn không đau lòng, trong mắt ngược lại lóe lên đắc ý và oán độc, sau đó nhìn thoáng qua xe việt dã của mình, hy vọng đồng bọn của mình sẽ không để cho mình thất vọng.

Ở trong văn phòng của Dương Ngọc Nô, Dương Ngọc Nô lại cười hì hì cầm hoa, nói: “Anh họ, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa hồng cho em đấy! Nguồn gốc hoa này cũng đặc biệt thú vị, lại còn cướp được.”

“Vậy em có thích không?” Lý Thanh Vân đắc ý cười nói.

“Thích!”

“Thích còn chưa tỏ vẻ chút sao?” Lý Thanh Vân chỉ vào gò má mình, nháy mắt ra hiệu cười nói với em họ.

Bình Luận (0)
Comment