Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 173 - Mèo Rừng Và Rắn Hổ Mang Chúa

Dựa theo yêu cầu, cần một quân y am hiểu y học hiện đại, tiếp theo mới cần một xà y địa phương.

Chu Đào định lập công chuộc tội, tình nguyện đi lên, nói định lên tuyến đầu cứu chữa người bị thương. Xà y chỉ còn lại tiểu học đồ Lý Thanh Vân này, trừ bỏ bí phương viên thuốc còn chưa biết rõ ra, cũng đã học được bảy tám phần thủ đoạn chữa trị của Lý Thất Thốn.

Tình thế thật khẩn cấp, chỉ mang theo nhu yếu phẩm, do hai quân nhân đầy đủ võ trang hộ tống hai người. Lý Thanh Vân không để ý đến Chu Đào, Chu Đào cũng quay đầu không nhìn hắn, dọc theo đường đi hai người không nói một câu.

Hai quân nhân càng sẽ không chủ động nói chuyện, bọn họ phụ trách dò đường, cũng giải quyết nguy hiểm có thể xuất hiện ở trên đường. Đường chính lên núi đã mở ra, nhưng vẫn có không ít dã thú thường lui tới.

Một bầy chim rừng đột nhiên bay ra khỏi rừng trúc ven đường, giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu.

Quân nhân dẫn đầu phía trước làm trạng thái đề phòng, cũng nói với người ở đằng sau: “Hình như gần đây có thứ gì đó, chim rừng trong rừng trúc bay ra ngoài cả, trong đàn chim rừng kia, ít nhất có ba bốn loài chim khác nhau.”

Lý Thanh Vân rất cho là đúng, trong đàn chim rừng vừa rồi kia, ít nhất gồm chim bạc má, chim ngói, họa mi, chim sáo đá… còn có vài loại chim rừng hắn không nhận ra.

Mặt đất hơi rung lên, một quân nhân khác cũng nâng súng lên, mở chốt bảo hiểm, sẵn sàng nổ súng.

Một con lợn rừng choai choai thò đầu ra từ trong cánh rừng, quân nhân không nói hai lời, súng bán tự động lập tức nổ súng, đáng tiếc con lợn rừng kia thật giảo hoạt, rụt đầu lại, trốn ở đằng sau tảng đá, sau đó ụt ụt hoảng sợ một trận, đảo mắt đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ nghe thấy tiếng chim rừng đập cánh hoảng sợ ở trong cánh rừng nơi xa.

Một con gà rừng hoảng hốt chạy bừa, nhảy ra giữa đường. Quân nhân không thèm nhìn, nếu như không có uy hiếp, bọn họ vốn sẽ không nổ súng.

Lý Thanh Vân không mang theo chó săn, hải đông thanh vẫn lười trong ổ, thả nó ra nó cũng chưa chắc sẽ hoạt động. Nó không uổng công đổ lười trong ổ, tăng lên thêm vài lạng, độ dài hai cánh mở ra đã tăng thêm mười mấy cm.

Có khi Lý Thanh Vân sẽ lo lắng thay cho Nhị Ngốc Tử, lo lắng nó còn có thể bay lên không? Cứ chỉ ở trong ổ, cũng không thấy đẻ trứng, thật sự không biết nó đang làm cái gì.

Nếu như thả trăn vàng khổng lồ ra, đoán chừng nó không giúp mình bắt con mồi thì đã bị quân nhân hoảng sợ bắn loạn chết. Kích thước của nó cũng quá lớn, vượt qua dự tính của người bình thường, trăn vàng khổng lồ 12m, về sau gặp người như thế nào?

Buồn thay! Chẳng có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn gà rừng biến mất trước mặt. Một con gấu mèo bị tiếng súng dọa sợ tới mức rúc ở trên chạc cây không dám động, kêu lên chi chi run rẩy.

Gấu mèo nhỏ ngốc nhất, bị kinh hãi sẽ không động đậy, nếu như muốn bắt nó, vừa bắt là trúng. Tật xấu muốn chụp ảnh lại tái phát, lấy máy chụp ảnh từ trong ba lô ra, rắc rắc, chụp hơn mười tấm chân dung ở khoảng cách gần cho con gấu mèo nhỏ bị dọa sợ này.

Lúc này Chu Đào không nhịn được, lạnh giọng nói: “Hiện giờ chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, đang giành giật từng giây đi tiền tuyến, cứu người bị thương, anh còn có tâm tình chụp ảnh cho động vật nhỏ, thật sự không biết anh có lòng đồng tình không nữa?”

“Anh lính dẫn đội đi nhanh bao nhiêu thì tôi đi nhanh bấy nhiêu, tụt lại đằng sau là đồ khốn. Chỉ cần không chậm trễ lên đường, cho dù tôi vừa đi vừa tiểu, anh cũng không quản nổi.” Lý Thanh Vân chán ghét nói chuyện với quân y mắt ở trên đỉnh đầu này, trong lúc nói chuyện đã theo sát sau hai quân nhân, ít nhất còn đi gần đằng trước hơn Chu Đào.

Chu Đào bị hắn chọc giận khó chịu, lạnh giọng nói: “Được, tụt lại đằng sau là đồ khốn, đây là lời anh nói. Hai đồng chí quân nhân, hai anh có thể chạy đi, bọn tôi theo được.”

Thằng cha này chỉ vác theo một hòm thuốc nhỏ, cảm thấy Lý Thanh Vân đeo một ba lô to, chắc chắn nặng hơn mình. Hắn tràn đầy tin tưởng với cuộc tranh tài này.

Hai quân nhân liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ khẽ cười. Lên núi không phải muốn chạy là chạy được, hơn nữa nơi đây là rừng núi nguyên thủy, tuy rằng có người mở đường, nhưng nguy hiểm vẫn ở tứ phía.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng tăng nhanh bước chân, lúc đầu Chu Đào còn có thể theo kịp, nhưng sau khi cấp tốc lên lên nửa tiếng, quần áo trên người hắn đã bị mồ hôi làm ướt đẫm. Nhiệt độ không khí trên đỉnh núi không thấp, nhưng mặt trời chói chang chiếu từ trên cao xuống, có khi gió lùa rất lạnh, gặp phải đất trũng không gió, lại oi bức thần kỳ.

Chu Đào cảm thấy đi không nổi nữa, quay đầu nhìn Lý Thanh Vân, lại thấy thằng cha này đang cầm máy ảnh hăng hái, dưới chân giống như có mắt, chủ động tránh chỗ mấp mô, không hề chậm trễ việc chạy đi.

Càng đáng giận hơn là hình như trên đầu Lý Thanh Vân không hề có mồ hôi, đi tương đối tự nhiên tự tại. Lúc này đã đến gần đỉnh núi, kể cả hai quân nhân hộ tống đều mệt mỏi, thở hổn hển.

Lý Thanh Vân cảm thấy bản thân không thể quá dị thường, lại đi một đoạn đường nữa mới bắt đầu thở hổn hển. Hai quân nhân lấy hệ thống định vị ra, nói sắp đến nơi, lại kiên trì một lúc nữa là có thể nhìn thấy nơi đóng quân của đội khảo sát.

Nhưng Chu Đào đã bắt đầu tứ chi chấm đất, không còn sức để đi. Nếu như không phải tranh một phen, nói gì hắn cũng muốn nghỉ tạm một phen. Nơi đây xem như khu vực cao, nơi giao nhau với Thanh Hải, Tây Tạng, thuộc về khu vực không người của ba tỉnh, địa thế ác liệt hiểm yếu, trừ bỏ một vài khổ tu sĩ của tôn giáo ra, không có ai sinh tồn ở đây.

Quân nhân dẫn đầu đột nhiên dừng lại, dùng súng chĩa tới trước, giữa đường nhỏ có một con mèo báo đang nằm đó, vẻ ngoài không bị thương, lại liên tục run rẩy, hiển nhiên còn chưa chết.

Mèo báo còn gọi là mèo cầy, hổ đá, là loài ăn thịt hình thể thu nhỏ, lớn hơn mèo nhà chút, chiều dài chừng 36-66cm, đuôi dài 20-37cm, trọng lượng 1,5-8kg, đuôi dài hơn nửa thân.

Đầu hình tròn, từ đầu đến vai có bốn sọc màu nâu đen, hai mắt từ bên trong ra sau trán mỗi bên có một vân trắng. Sau tai màu đen, có một khối vết trắng rõ ràng. Lông đằng sau thân có màu nâu hoặc nâu nhạt, phủ kín đốm đen không theo quy tắc. Chỗ ngực bụng và bên trong tứ chi có màu trắng, có đốm nâu hoặc nửa vòng ở sau đuôi, phần đuôi màu đen hoặc màu xám tối.

Con mèo rừng ngã giữa đường này kích thước không nhỏ, nặng chừng 5kg, đã trưởng thành, lông lưng màu nâu, có đốm đen nhỏ. Chính là vì không nhìn thấy vết thương của nó ở đâu nên mới khiến cho người ta lo lắng.

“Sao đồ nhanh chóng như vậy lại ngã ở đây nhỉ? Không biết bị cái gì làm bị thương?” Một quân nhân khác nói xong, lại tiến tới trước một chút, định nhìn xem cẩn thận.

Lý Thanh Vân đột nhiên quát lên: “Lùi về sau, cẩn thận có rắn.”

Trong bụi cỏ chỗ con mèo báo ngã xuống giống như nổi lên một trận gió kỳ quái, vù vù vù vù, vài nhánh cây đong đưa, mấy người cẩn thận nhìn xem, lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Đây đâu phải là trận gió kỳ quái gì, lại là một con rắn hổ mang chúa, nền đen vân trắng, nhìn giống như một con rắn cạp nia vĩ đại. Nhưng mà động tác kiểu chiêu bài của nó khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ.

Nó cảm nhận được loài người đến gần, lập tức dựng thẳng nửa thân trên lên, phình cổ ra, lộ ra lớp vảy màu trắng vàng rõ ràng ở cổ, thỉnh thoảng kêu lên xì xì.

Khi nó dựng thẳng lên lại cao ngang với người đàn ông trưởng thành bình thường, thè lưỡi rắn màu đỏ tím, đối diện với đám người Lý Thanh Vân. Con mắt nhỏ hung dữ bắn ra, vảy trên đỉnh đầu lấp lóe sáng lên dưới ánh mặt trời, có sáng bóng khiếp người.

Rắn hổ mang chúa hành động nhanh nhẹn, đầu chuyển động linh hoạt, chẳng những có thể công kích ra phương hướng xung quanh, còn có thể lủi lên vuông góc công kích vật thể ở trên đỉnh đầu. Sau khi cắn xong sẽ không dễ dàng nhả ra, khô độc trong nọc độc ước chừng 100g, bình quân lượng đến chết là chừng 12g, người bị cắn trúng sẽ sưng tấy, buồn nôn, đau bụng, hô hấp tê dại trong vài phút, xuất hiện các loại tình trạng như rối loạn ngôn ngữ, hôn mê, nếu như trong vòng nửa tiếng người bị bệnh không có thuốc chữa trị kịp thời nhất định bỏ mạng.

Ban đêm ngày hôm qua Lý Thanh Vân mới nhìn thấy vài quân nhân bị rắn hổ mang chúa cắn bị thương, biết rõ bị chúng nó cắn một phát thê thảm đến cỡ nào, vài người bị thương chết đi gần như đều là kiệt tác của chúng nó.

Con rắn hổ mang chúa này dài hơn ba mét, coi như là to con trong tộc đàn rắn hổ mang chúa ở toàn bộ khu vực Xuyên Thục. Thân mình khi đứng lên cao bằng người trưởng thành bình thường, đoạn vòng ở trên mặt đất có độ dài tương tương với đoạn đứng lên.

Lý Thanh Vân không rõ con rắn hổ mang chúa này có biến dị không, nhưng căn cứ vào độ dài và độ thô của nó, chỉ biết không dễ chọc. Hơn nữa nó có tính công kích chủ động. Khi đứng thẳng người là vì hù dọa kẻ địch, nếu lúc này kẻ địch không đi, nó sẽ hạ thấp độ cao đứng thẳng, khi hạ xuống đến 1/3 chiều dài thân, nó sẽ há to miệng, lộ răng nọc, phát ra tiếng xì xì càng thêm chói tai.

Nếu như kẻ địch còn không đi, rắn hổ mang chúa sẽ áp dụng hành động, chủ động phát động tấn công. Con rắn hổ mang chúa nền đen vân trắng trước mắt này đã bắt đầu hạ thấp thân mình, đây là điềm báo nó tấn công.

“Lùi về sau, lùi về sau nhanh lên! Nó định công kích chúng ta!” Lý Thanh Vân mới học được tri thức từ chỗ Thất Thốn, phát huy công dụng, nhóm người bọn họ quá gần con rắn hổ mang chúa này, chỉ chừng 6-7m, đối phương bổ nhào tới trước, trong nháy mắt có thể đến ngay trước mặt.

Còn chưa nói dứt lời, vừa nói ra, quân nhân bên phải đã run tay, đoàng đoàng đoàng, súng bán tự động bắn ra mấy phát về phía con rắn hổ mang chúa.

Đã thấy con rắn hổ mang chúa thô to kia rụt đầu lại, lấy tốc độ mắt thường khó có thể nắm giữ, vèo đánh về phía quân nhân nổ súng, nháy mắt đã đến trước mặt hắn, há mồm định cắn lên cổ tay.

Một quân nhân khác hét lớn lên, nổ súng ở khoảng cách gần, quét về phía thân hình ở trên mặt đất của nó, đoàng đoàng đoàng đoàng, đá vụn bắn tung tóe, vỏ đạn bay loạn xạ, không biết có bắn trúng không, lại dọa sợ rắn hổ mang chúa đến run lên, công kích tạm dừng nhanh chóng.

Lý Thanh Vân một phát túm lấy quân nhân bị dọa ngốc ném ra đằng sau, nhặt một cành cây lên, quất vào đầu con rắn hổ mang chúa. Có thể bởi vì nổ súng từ một quân nhân khác dọa ngây nó, cũng có thể do nó bị thương, nó lại không tránh né một kích này, bốp, theo tiếng bay đi, rơi vào trong bụi cỏ đằng trước, không có động tĩnh.

Vào lúc này, đạn trong súng của quân nhân kia đã bắn hết, nhưng vẫn liên tục bóp cò súng. Hắn sợ hãi, một con rắn to như vậy ở trước mặt, hoàn toàn nổ súng dựa vào tiềm thức, vốn không rõ có bắn trúng không.

Trong một đống đá vụn trên đất có một đoạn đuôi rắn, còn có vài miếng vảy dính máu thịt, bắn nhiều phát như vậy lại chỉ bắn trúng một chút, thật khó cho hắn. Nếu như không phải Lý Thanh Vân đánh bay nó, sợ rằng rắn hổ mang chúa bị chọc giận hung dữ lên, không đánh ngã tất cả kẻ địch trước mắt là sẽ không bỏ qua.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Bọn tôi ở nơi đóng quân nghe thấy tiếng súng nổ, có phải đội ngũ hộ tống bác sĩ xảy ra chuyện không?” Trong hệ thống truyền tin vệ tinh, có người lớn tiếng hỏi.

“Dạ, là bọn tôi… bọn tôi gặp rắn hổ mang chúa, rơi vào chủ động công kích của đối phương.” Hồi lâu sau, quân nhân bị dọa sợ mới phục hồi lại, còn hoảng hồn hết vía đáp.

“Thu được, đã phái người đi đón các cậu, xin liên tục giữ liên lạc.”

Lý Thanh Vân cầm một nhánh cây tiến lên trước, kiểm tra xem rắn hổ mang chúa còn sống không, nhưng cỏ quá cao, lại không thấy được. Hắn không yên tâm lắm, nhìn trái nhìn phải, lại thấy Chu Đào sợ tới mức ướt quần, đang xấu hổ bụm dấu vết ẩm ướt.

Bình Luận (0)
Comment