Đi qua khe sâu đầy nước bùn chẳng những thử thách can đảm của người ta, còn cần thử thách may mắn của người ta nữa, hơi sai lầm sẽ xuất hiện vấn đề nghiêm trọng. Giống như phó trưởng trấn Hồng, một cước bước vào trong bùn nhão, không biết nông sâu, sợ đến mức chết khiếp, may mà chỉ lún đến chân đã giẫm lên tảng đá bên dưới.
Vài người kéo hắn ra, khi rút đến đùi lại có hai con cá chạch chui vào trong giày của hắn. Trưởng thôn nói nơi đây thật sự là phong thủy bảo địa, tùy tiện tìm kiếm là có thể tìm được mấy thùng cá chạch, thứ này cực bổ, nam nữ già trẻ đều có thể ăn.
Phó trưởng trấn Hồng cay đắng, hùng hổ, không nói lời hay. Lúc này Hứa Tĩnh Thủ mới phát hiện ra nơi đây sửa đường khó khăn bao nhiêu, không sửa đường càng khó, sắc mặt cũng khó coi.
Lý Thanh Vân theo mấy vách đá riêng rẽ, giẫm lên cỏ lau mới coi như đi qua khu vực nguy cơ tứ phía này. Kim Tệ và Đồng Tệ đi theo hắn, bắt được mấy con ếch, cắn đến hăng hái. Mấy con rắn nghe được động tĩnh của người, chui vào chỗ sâu trong bụi cỏ, giống như không định gây ra xung đột với loài người.
Đến dưới chân triền núi, xung quanh đều là cỏ hoang và dây mây có gai, vốn không tìm thấy đường. May mà Lý Thanh Vân có dự kiến trước nên xách theo một cây đao chặt củi, chém mấy đao, dọn bụi cây và dây gai hơi cao, lúc này mới tìm được đường nhỏ lên núi.
Kim Tệ và Đồng Tệ ở trong bụi cỏ rất hưng phấn, khi mọi người khó có thể cất bước, chúng nó đã hồng hộc chạy qua lại vài lần, sau đó mỗi con ngậm một con thỏ hoang về. Thỏ hoang vẫn còn sống, đang giãy giụa ở trong miệng chúng nó.
“Như này chẳng phải thêm việc cho tao à, sao không chờ khi xuống núi lại bắt chứ, bây giờ bắt, cầm đi kiểu gì? Thôi bỏ đi, coi như đồ ăn cho bọn mày, tự mình chỗ giải quyết đi.” Lý Thanh Vân khoát tay, không nhận cống nạp của chó săn.
Trưa nay hai chúng nó cũng ăn no, lại không ăn nổi nữa, thấy Lý Thanh Vân không thu, vèo lắc đầu, lại thả thỏ đi.
Làm cho trưởng thôn đau lòng đến vỗ đùi, nói ngươi không cần thì đưa cho ta, đã nhiều năm chưa lên núi, cũng không ăn món ăn dân dã đứng đắn. Nào đâu giống như thằng nhãi ngươi, vào núi vài lần, thỏ hoang gà rừng đều ăn đến chán ngán.
Lý Thanh Vân cười nói, để lát nữa xuống núi kêu hai con chó săn này lại đi bắt, con thỏ mùa này đang mập, chúng nó không chạy thoát khỏi chó săn được.
Đang nói, đằng trước phát hiện ra một gốc cây quả dại, cao hơn nửa người, bên trên treo đầy quả chín màu tím, có khoảng ba bốn mươi quả. Lý Thanh Vân nhìn thấy quen mắt, hái một quả cho vào miệng, chua chọt, hương vị thật không tệ, việt quất chính tông, đoán chừng giống hoang dại chín muộn, đầu tháng tám mới chín, việt quất người trồng bình thường, tháng năm tháng sáu đã chín.
Phen này Lý Thanh Vân không khách khí, cũng không cho người ở đằng sau có cơ hội nếm thử, không biết móc ra hai túi ni lông từ đâu, hai tay nhanh như tia chớp hái tất cả chỗ quả việt quất chín này bỏ vào trong túi.
Chín quá kỹ, vừa chạm vào đã rụng, đoán chừng nên sớm hái, bởi vì ẩn ở bên dưới đống dây mây nên không bị chim phát hiện ra, lúc này mới may mắn lưu lại nhiều như thế. Quả nát rụng trên mặt đất cũng không ít, số lượng ít bị động vật nhỏ không biết tên ăn đến chỉ còn lại ít hạt nhỏ và vỏ khô.
Trưởng thôn nổi nóng đến mím miệng, kêu Lý Thanh Vân lưu lại cho hắn vài quả. Lý Thanh Vân nói vợ hắn thích ăn thứ này, ngươi một ông già ăn việt quất gì? Để lát nữa xuống núi bắt cho hắn hai con thỏ hoang, buổi tối về nhắm rượu.
Còn Hứa Tĩnh Thủ và phó trưởng trấn Hồng biết rõ mối quan hệ với Lý Thanh Vân không tốt, không tiện mở miệng. Bọn họ chủ yếu đến nhìn xem tình hình núi hoang, nhưng còn may, núi hoang này trước kia đã từng được người khai thác, trước mắt còn lưu lại dấu vết ruộng bậc thang, chỉ cần trừ bỏ cỏ dại, một lần nữa cày bừa, vẫn là nơi không tệ.
Khi sắp lên đến đỉnh núi, lại nhìn thấy mấy cây táo dại, Lý Thanh Vân hái mấy quả to nhất đỏ nhất, nói trở về cho vợ nếm thử, vợ thích ăn táo tươi. Còn thừa lại chia cho mọi người ở đây, trưởng thôn ăn táo, vẫn lẩm bẩm: “Thứ gì đều giữ lại cho vợ cháu, thứ gì đều là vợ cháu thích ăn, có thứ gì vợ cháu không thích ăn không vậy?”
“Ha ha, nếu như là hoa quả ăn ngon thì không có quả nào cô ấy không thích ăn cả.” Lý Thanh Vân không hề ngượng ngùng gì, chỉ vào mấy cây bưởi ở trên đỉnh núi nói: “Này, đó cũng là quả vợ cháu thích ăn, mọi người đừng cướp với cháu, dù sao mọi người có cướp cũng không cướp được.”
Hứa Tĩnh Thủ cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Ngọn núi hoang này là tôi nhận thầu mà? Theo lý thuyết, đồ ở trên núi đều thuộc về tôi chứ? Cậu vừa ăn lại lấy phần về như vậy, có phải quá không đạo nghĩa không?”
Lý Thanh Vân không quan tâm nói: “Tiểu Hứa, anh nói sai rồi, thôn bọn tôi cho anh nhận thầu là núi hoang, chứ không nói cây ăn quả trên núi hoang cũng cho anh nhận thầu. Nếu như anh cảm thấy mấy cây này vướng víu, bọn tôi có thể chuyển đi cho anh.”
Hứa Tĩnh Thủ bĩu môi, không nói chuyện nữa, nhưng trong lòng tức giận, chờ khi công nhân vào núi khai hoang nhất định phải chém mấy cây ăn quả này. Thứ gì chứ, biết vậy đã không để cho tên khốn này theo vào núi, làm hàng xóm với lưu manh như vậy, sao cảm thấy không ổn lắm nhỉ?
Núi hoang không thành vấn đề, tầng đất cũng thật dày, quả dại đều bị Lý Thanh Vân hái đi, thỏ hoang bị Kim Tệ và Đồng Tệ bắt năm con, cho trưởng thôn hai con, Lý Thanh Vân lưu lại ba con, nói là buổi tối nướng thỏ ăn.
Về phần Hứa Tĩnh Thủ và phó trưởng trấn Hồng thì tay không đến, tay không về, hai người âm trầm, lên xe rời đi. Trưởng thôn ở đằng sau cười không có ý tốt, ngoài mặt hắn nể mặt phó trưởng trấn Hồng, nhưng thật ra biết rõ đối phương là ai, nếu như có cơ hội, nhất định sẽ chơi xỏ chết đối phương.
Sự kiện nhận thầu lần này, tay của phó trưởng trấn Hồng thò vào trong Lý gia trại đã khơi lên sự bất mãn của trưởng thôn. Hơn nữa có Lý Thanh Vân hô mưa gọi gió ở đằng sau, lá gan của hắn mới to lên, hai người kết phường, cùng nhau tính kế bọn họ. Hợp đồng ba năm, bọn họ thật sự dám ký, cho dù ba của Hứa Tĩnh Thủ làm chủ nhiệm trong chính phủ huyện thì sao chứ, làm ăn không tốt bồi thường tiền, chẳng ai có cách nào cả.
Đến nhà hàng của chị gái, chia một nửa hoa quả mới hái cho chị, rồi kéo Dương Ngọc Nô quay trở về biệt thự. nói là kêu em họ đến biệt thự nếm hoa quả, cơm chiều cũng ăn ở trong biệt thự, nướng thỏ cho nàng ăn.
Dương Ngọc Nô nhìn thấy vài loại hoa quả tươi mới, nên không nghĩ gì nhiều, vui sướng đi theo. Trên đường hỏi chuyện về Hứa Tĩnh Thủ, Lý Thanh Vân cũng không giấu giếm, nói chuyện hắn muốn nhận thầu núi hoang phía Nam.
Dương Ngọc Nô trầm mặc một chút mới cẩn thận hỏi: “Thật kỳ quái, toàn bộ huyện lớn như vậy, vì sao phải muốn đến đây nhận thầu núi hoang chứ? Trấn Thanh Long chúng ta cũng không nhỏ, vì sao cố tình làm hàng xóm của chúng ta? Người này chắc chắn không có ý tốt, không biết Tần Dao có biết chuyện này không.”
“Ha ha, em quản bọn họ làm gì, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, bọn họ sống cuộc sống của bọn họ, chỉ cần bọn họ không cướp tiểu nông trường của anh, mặc kệ bọn họ làm gì thì làm.” Khi nói chuyện, hai người đã vào trong biệt thự, đóng cổng lại.
Sân vườn rất lớn, tuy rằng trồng đầy cây ăn quả và cây cảnh, nhưng vẫn trông khá trống trải. Lý Thanh Vân chỉ vào một mảnh đất trống nói: “Chúng ta ăn đồ nướng ở đây, sau khi ăn xong có các loại hoa quả, vừa trò chuyện vừa ngắm trăng, ôn lại ký ức tốt đẹp khi thám hiểm trong núi.”
“Thám hiểm trong núi chỉ có mạo hiểm, nào có ký ức tốt đẹp gì, lần trước vào núi nhìn thấy con trăn ăn thịt người, em đều sắp bị hù chết.” Dương Ngọc Nô nói xong, chủ động đi rửa việt quất và táo, bưởi bổ múi là có thể ăn.
Lý Thanh Vân rửa mặt, nằm ở trên ghế sofa nghỉ ngơi, tin nhắn di động vang lên, là tin nhắn ngân hàng gửi tới, lại nhắc nhở tài khoản riêng của hắn thêm hai triệu tệ. Không phải gửi từ công ty thương mại nông sản, khoản thu tư nhân gần đây của hắn chỉ có thể làm chữa bệnh cho người ta.
Ra giá với Cao Cường một triệu, hắn lại chuyển hai triệu, thảo nào lúc hắn đi cứ cố tình hỏi tiền khám, vốn kêu hắn tùy tiện đưa, dù sao trong thuốc bổ giá cao báo ra đã bao gồm cả chi phí khám bệnh, không nghĩ tới hắn lại không yên tâm, bỏ thêm một triệu nữa.
Người tiêu tiền hào phóng, chắc kiếm tiền dễ dàng. Lý Thanh Vân cũng không biết Cao Cường xây cầu kiếm được bao nhiêu, nhưng người vung tiền ra ngoài giống như hắn thật sự không gặp nhiều.
Nếu như đã cho, Lý Thanh Vân cũng không thể khách khí, về sau quyên tặng vài trăm ngàn cho trường học trong thị trấn, xây dựng tòa nhà dạy học cho trường. Không quyên chút, trong lòng hắn lại hơi bất an, khám bệnh cho người ta, tiền đến cũng quá dễ dàng.
Lý Thanh Vân cân nhắc, gần đây đọc nhiều ghi chú y học ông nội cho mình, nhìn xem bệnh nhân giàu có bên ngoài kia có bệnh tình nào mình có thể chữa được. Ông nội thích chữa bệnh cho người nghèo, vậy những bệnh nhân giàu có này cứ giao cho mình.
Dương Ngọc Nô rửa hoa quả xong, đặt ở trên bàn trà bên cạnh, cũng học Lý Thanh Vân nằm ở một đầu kia của ghế sofa. Hiện giờ nàng vẫn mặc váy, bởi vì phải tới công ty đi làm nên đeo một đôi tất chân màu da đến đùi. Mới đầu nàng không chú ý lắm, chỉ tùy tiện duỗi chân đến chỗ ngực Lý Thanh Vân, nửa nằm cực kỳ thoải mái ở đó, nếm việt quất tươi mới.
“Anh à, không phải việt quất đã sớm không còn sao, chỗ này tìm được ở đâu vậy? Còn có không, ngày mai chúng ta đi hái. Chỗ này vốn không đủ cho em ăn đâu… Này này, anh làm gì đấy?” Dương Ngọc Nô nói xong, lại cảm thấy trên đùi hơi ngứa, đã thấy Lý Thanh Vân nâng chân ngọc trắng như tuyết của nàng lên, thưởng thức sâu sắc, giống như còn định vuốt theo tất chân trơn bóng, sờ lên đùi nàng.
Dương Ngọc Nô sợ tới mức vội vàng kẹp chặt chân lại, cười trốn ra sau, vào lúc này mới phát hiện mình quá lơ là, váy đều cuốn lên, hai chân thon dài trắng nõn gần như lộ ra cả, mông mượt mà vểnh lên rất mê người, thảo nào anh họ đột nhiên sờ tới, không hề khách khí gì.
Lý Thanh Vân nhân cơ hội đè lên trên người nàng, rất vô lại cười nói: “Em có việt quất ăn, anh chẳng có gì cả, đành phải ăn em thôi.”
Nói xong hôn lên trên mặt nàng.
Dương Ngọc Nô sợ tới mức trốn ra đằng sau, lại bị tay vịn của sofa chặn lại, giãy giụa không thoát, nên cười cầu xin tha thứ, nói: “Ôi, em cho anh ăn việt quất, anh buông em ra đi, em lại lấy cho anh, bằng không chỉ thừa có nửa quả trong miệng thôi.”
“Vậy anh ăn nửa quả trong miệng em.” Nói xong đã hôn lên môi thơm mê người của Dương Ngọc Nô, đâu phải ăn việt quất chứ, rõ ràng đang nhấm nháp môi đỏ mọng như anh đào của cô gái này.
Dương Ngọc Nô bị hắn ép đến không thở nổi, bất tri bất giác, hai chân ép chặt đã thả lỏng ra một khe hở, cho tay của Lý Thanh Vân không gian hoạt động, lại là tất chân chỗ bắp đùi quá mức trơn bóng, nhanh chóng mò đến tận đáy.
“Đừng mà, việt quất của em còn chưa ăn, đã bị anh chiếm lợi.” Dương Ngọc Nô xấu hổ đến không ngẩng nổi đầu lên, nhắm chặt mắt lại, chỉ mong lập tức trốn đi. Một bàn tay nóng rực đang đặt ở chỗ chết người, nàng có thể chắc chắn, anh họ đã phát hiện ra vết nước ẩm ướt, điều này khiến cho nàng vô cùng xấu hổ.