Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 34 - Chim Ưng Trong Giỏ Tre

Hiện giờ Lý Thanh Vân thật sự không thiếu tiền, tiền mặt trên chi phiếu có hơn một triệu, rau dưa hoa quả ở trong tiểu không gian càng là một bảo tàng lấy bất tận. Nhưng mà đối với cô gái hồn nhiên đòi lễ hỏi như vậy, Lý Thanh Vân chỉ có thể nói xin lỗi.

“Cảm ơn tâm ý của cô, nhưng mà nhà tôi thật nghèo, đến nay còn nợ sáu bảy mươi ngàn. Nợ nần khi lên đại học còn chưa trả, lại bị tai nạn xe cộ, trong bệnh viện thật sự không phải là nơi người thường xuyên ở, phòng hồi sức tích cực ICU một ngày bảy tám ngàn… Tóm lại, không thể thỏa mãn yêu cầu của các cô được.” Nói xong, Lý Thanh Vân đã đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Đường Nguyệt Liên thay đổi sắc mặt, tâm tình phức tạp nói: “Cũng không phải nhất định cần một trăm ngàn, nhưng không thể kém nhiều hơn. Không phải anh có một người chị gái có tiền sao? Đòi chị ấy một chút chẳng phải được?”

Sao cô em này cứ cứng đầu như vậy nhỉ, lại không nghe ra ý từ chối trong lời nói của Lý Thanh Vân. Vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng lớn giọng nói chuyện của mấy người, còn có giọng nói hùng hổ của thím hai.

Lý Thanh Vân sợ thím hai bị thiệt, vội vàng nói một tiếng xin lỗi, chạy ra khỏi phòng bao.

Thím hai đang chỉ vào một cậu thanh niên đen gầy diện mạo xấu xí mắng mỏ cái gì đó: “… Tao đã nói như có chuyện gì đó, hóa ra là mày Nhị Cẩu Tử này ngầm giỏ trò xấu! Có tiền thì sao, có tiền thì rất giỏi hả? Tao nói cho mày biết, tiền không có thì có thể kiếm, nhưng học vấn thì không phải vài ba năm có thể bổ sung được. Thanh Vân của bọn tao là sinh viên tài cao, rất thông minh, nếu như nó muốn kiếm tiền, chắc chắn còn kiếm được nhiều hơn Nhị Cẩu Tử mày! Đừng tưởng rằng có tiền thì có thể đến trước mặt tao giả mạo sói đuôi dài, hai trăm ngàn thì sao, nếu như Thanh Vân đồng ý, cũng có thể dễ dàng kiếm được hai trăm ngàn từ chỗ chị gái nó.”

Lý Thanh Vân xấu hổ, chuyện gì thế này, bản thân còn chưa có thói quen vay tiền từ chỗ chị gái.

Trần Nhị Cẩu không phải là hạng người tính khí tốt, mắng trả lại: “Thím hai nó, thím đừng có nói lời vô nghĩa, Trần Nhị Cẩu tôi không nghe lời thím đâu. Vay tiền tính là bẩn lĩnh gì chứ, tiền lễ hỏi là do bản thân tôi kiếm! Hừ, không nói nhiều lời nữa, tôi thích cô em Nguyệt Liên. Nếu như cô ấy đồng ý, hôm nay tôi có thể lấy ra hai trăm ngàn tiền mặt làm lễ hỏi! Thanh Vân có thể lấy ra được sao? Không phải tôi khinh thường nó, lấy tình hình nhà nó, có trồng trọt cả đời cũng không kiếm ra được hai trăm ngàn.”

Xem mắt mà, đều thi triển thủ đoạn, Lý Thanh Vân không cần. Nhưng Nhị Cẩu Tử nói chuyện bẩn thỉu, vừa châm chọc lại trào phúng, Lý Thanh Vân không thích nghe.

“Nhị Cẩu Tử, nhà tôi như thế nào? Lý Thanh Vân tôi cần anh để ý đến sao? Anh tính là cái thá gì chứ?” Lý Thanh Vân sa sầm mặt, đi đến trước mặt hắn. Từ trên cao nhìn xuống, áp bách Nhị Cẩu Tử lùn hơn mình một cái đầu lùi ra đằng sau.

“Này nay, cậu em họ, anh mày ăn ngay nói thật một câu, cậu đừng có ra tay đấy. Tính từ chỗ ông ngoại cậu, chúng ta vẫn là thân thích. Cậu là sinh viên, lại trẻ tuổi, còn nhiều cơ hội. Nhưng cậu em à, anh mày không được, năm nay anh đây đã ba mươi mốt tuổi rồi, còn không cưới vợ sẽ trễ.”

Khuôn mặt Lý Thanh Vân âm trầm, nhéo mặt Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử sợ tới mức không dám trốn.

“Da nhăn nheo rồi, thật sự đã già, nhưng già nữa cũng không thể không cần da mặt đúng không? Anh thích ai tôi mặc kệ, anh có bao nhiêu tiền tôi không quan tâm, nhưng anh lấy tôi ra để so sánh, tôi không thích nghe. Cút đi, còn giở trò khoe khoang ở trước mặt tôi, tôi quất chết anh!” Lý Thanh Vân mắng, nâng tay giả bộ định đánh.

Thân thể Nhị Cẩu Tử nhỏ gầy, không luyện quyền được, hồi nhỏ cũng nghịch ngợm, không ít lần bị Lý Thanh Vân đến thăm người thân đánh. Mặc dù hắn lớn hơn Lý Thanh Vân mấy tuổi, nhưng ở phương diện đánh nhau, chưa từng chiếm lợi.

“Quân tử động khẩu không động thủ, cậu là, là, sinh viên… không thể đánh người… tôi báo cảnh sát…” Ở dưới ánh mắt lạnh như băng của Lý Thanh Vân, Nhị Cẩu Tử sợ hãi không nhẹ, lùi lại quá nhanh, bị băng ghế vấp chân, ngã xuống, tưởng Lý Thanh Vân đánh, ngã trên mặt đất hắng giọng ồn ào.

Mẹ của Đường Nguyệt Liên không nhìn nổi nữa, đột nhiên tiến lên, ngăn cản trước mặt Lý Thanh Vân, quát lớn: “Cậu làm gì vậy? Không có tiền nên ghen tỵ người khác có tiền? Người ta lấy ra được lễ hỏi thì cậu đánh người ta? Đạo lý gì thế, còn là sinh viên đấy! Tôi phỉ nhổ! Tôi nói cho cậu biết, Nguyệt Liên gả cho ai đều không gả cho cậu! Người gì chứ, bà mối còn nói cậu trung hậu thành thật, dáng vẻ hở ra là đánh người này, là người thành thật sao?”

Lý Thanh Vân tỏ vẻ khinh thường, người gì chứ, ai muốn cưới con gái bà? Mấy người bằng lòng tôi còn chưa bằng lòng đâu! Tôi có đánh người sao? Chính là chỉ giơ tay, hù dọa Trần Nhị Cẩu một chút, mấy người lại giống như con gà xù lông, mãi không dứt.

Lý Thanh Vân không thiếu kiến thức giống như bà ta, liếc nhìn Đường Nguyệt Liên chạy đến khuyên bảo cũng có vài phần oán trách mình, đôi mắt đào hoa trợn trừng. Trong lòng Lý Thanh Vân giống như ăn phải con ruồi, cảm thấy không rời đi sẽ ói ra.

Thím hai cảm thấy Lý Thanh Vân bị uất ức, vén tay áo lên, định tranh cãi ầm ĩ một trận, lấy lại danh dự cho hắn. Lý Thanh Vân vội vàng kéo thím hai lại, không đáng đâu, nếu như thật sự gây gổ, người khác còn sẽ cảm thấy mình thích Đường Nguyệt Liên, sau khi bị cô ta từ chối mới làm ầm ĩ! Mặc dù cô gái kia tương đối xinh đẹp, nhưng không phải là mối duyên lành, Lý Thanh Vân hết sức chống lại.

“Con mẹ già chui tiền vào trong mắt, có mắt không tròng, một ngày nào đó bà sẽ phải hối hận…” Bị Lý Thanh Vân kéo đi rất xa rồi, thím hai còn nhảy dựng lên, chỉ vào vài người ở cửa nhà hàng mà mắng.

Lý Thanh Vân tỏ vẻ đau khổ khuyên can: “Thím hai à đừng mắng nữa, cháu cũng không nhìn trúng Đường Nguyệt Liên, đừng làm giống như cháu bị vứt bỏ vậy, truyền đi không tốt đâu.”

“Ừ ừ, như vậy thì tốt, là thím giận đến hồ đồ. Đúng thế, Phúc oa đường đường là sinh viên, con gái nào mà không tìm thấy, có thể coi trọng cô công nhân kia là phúc khí, chướng mắt là tình lý. Chờ mấy ngày nữa, thím giới thiệu cho cháu thêm vài cô em càng xinh đẹp càng nõn nà!”

“…” Đừng mà, Lý Thanh Vân còn muốn yên ổn vài ngày, lại gặp thêm vài lần tình huống như thế này nữa, hắn đều muốn ngồi trong góc vẽ vòng tròn.

Thím hai tiêu tan cơn tức, ngồi xe ba bánh định đưa Lý Thanh Vân về. Hắn không định nghe thím oán giận dọc đường, tìm cớ, nói là đi dạo trên đường, sau đó đi thăm ông bà nội, kêu thím hai đi về trước.

Thấy thím hai rời đi, Lý Thanh Vân mới coi như thở phào một hơi, chuyện gì chứ, lần sau dù nói gì cũng không đi xem mắt nữa.

“Tay nghề tổ truyền, đồ chơi làm bằng đường trấn Thanh Long chính tông, chẳng những ăn ngon, nhìn càng đẹp, không mua cũng đến nhìn xem…”

“Dưa muối dưa muối đây, sáu đồng một ký, ăn không ngon không lấy tiền…”

“Kẹo hồ lô, trẻ con ăn không tè dầm, người lớn ăn muốn ăn nữa, năm hào một chuỗi, mau đến mua đi…”

Tiếng rao hàng các loại ở trên đường hấp dẫn sự chú ý của Lý Thanh Vân, có thời gian hờn dỗi kia, còn không bằng nhìn xem có thứ gì hiếm lạ hay không.

Đồ ở trên trấn rẻ hơn thành thị bên ngoài nhiều lắm, nghe giá này lại động lòng. Mua một chuỗi kẹo hồ lô, vừa đi vừa ăn, lại đi chọn vài loại dưa muối địa phương. Hắn thích ăn tương ớt và măng ngâm chua, kết hợp với toàn bộ ớt ngâm, đặc biệt có thể ăn với cơm.

Mang theo dưa muối đựng trong túi ni lông đi dạo lung tung, nhìn thấy một quầy hàng bán đồ làm từ tre trúc có không ít người đang vây xem nên vội chạy đến góp vui.

Trên mặt đất quầy hàng này bày rất nhiều đồ đan từ tre trúc và đồ điêu khắc từ tre trúc, có lớn có nhỏ, nhỏ đến giống như đồ chơi của lũ trẻ con niêm yết giá một đồng, đồ dùng ống đũa linh tinh chỉ cần chừng hai đồng, đồ điêu khắc tre trúc tháp Văn Xương cao nửa mét niêm yết giá hai mươi đồng, nhìn vết khắc tương đối tinh xảo, gần như không có mảnh dăm, đáy tháp càng khắc đồ án hoa văn có thần bí mỹ quan. Một tác phẩm điêu khắc đắt nhất hình như là con rồng vàng được làm từ gốc tre, miệng ngậm long châu, giương nanh múa vuốt, rất sống động, niêm yết giá chín mươi chín đồng.

Ông cụ này am hiểu làm đồ từ tre trúc, tương đối nổi danh ở trấn Thanh Long, nhưng cũng có đồng nghiệp tay nghề không tầm thường, vài thứ này không tính là vật hiếm có. Thứ mọi người vây xem là ba con chim ở trong góc ở trong góc đồ làm từ tre trúc, không nhìn ra là loài chim gì, lông chim trên thân bị cháy đến đen thui, bị nhốt ở trong một cái giỏ tre, thỉnh thoảng còn giãy giụa vài cái.

Ở quê bán đồ, người công khai ghi giá không có nhiều. Nhưng tất cả đồ làm từ tre trúc đều có niêm yết giá, chỉ có ba con chim này là không.

“Hoàng lão đầu, ông đừng nói bậy nữa, ba con chim này ông lại bán những một trăm đồng, sao ông không đi cướp đi?”

“Đúng thế đúng thế, ông không phải là thợ săn, không biết giá của chim rừng đúng không? Hai con trong đó có lẽ là gà rừng, hai con cộng lại năm mươi đồng đã coi như không tệ, một con khác nhìn móng vuốt giống diều hâu, thịt diều hâu vừa khô lại khó ăn, tặng đều không có ai ăn!”

“Nhìn nó bị cháy đến đen thui, không biết còn có thể ăn được không? Mấy ngày hôm trước có thiên thạch rơi, trong núi bị cháy mấy chỗ, thiêu chết không ít thú rừng, người lên trên chợ bán không ít, giá đều rõ ràng, giá này của ông quá bậy bạ!”

Ông chủ quá kia có phần không chịu nổi chỉ trích của mọi người, tức giận mắng lên: “Mấy người thì biết cái quái gì, hai con gà rừng này thì thôi, giá hợp lý trên chợ có thể từ sáu mươi đến bảy mươi đồng, một con chim hoang khác không biết là chim gì, tương đối hung dữ, cháy đến trên thân đều không còn lông nữa, còn có thể mổ gà rừng đến máu chảy đầm đìa được. Tôi đã hỏi thợ săn của thôn Trương Kiều rồi, bọn họ nói đây là chim ưng, nếu như có thể cứu sống, ở trong thành ít nhất bán được hai trăm đến ba trăm đồng. Hiện giờ tôi bán cả ba con giá một trăm đồng, còn tặng thêm một cái giỏ tre, mấy người còn chưa vừa lòng?”

“Ha ha, còn chim ưng chứ, đều sắp bị thiêu chết rồi, dựa vào mấy cái lông gãy kia có thể xác định nó là chim ưng? Đang đùa giỡn cái gì thế?”

“Kể cả chim ưng quý giá cũng bỏ đi! Một là khó sống, hai là cho dù cứu sống thì cánh cũng khó mọc đủ, ba là còn non quá, không thể nuôi thành chim ưng săn mồi chuyên nghiệp được.”

Nghe thấy lời đùa cợt của mọi người, Hoàng lão đầu càng thêm buồn bực, hét lên “Đi đi đi, không nuôi thành là do kỹ thuật của các ngươi không tốt, dù sao ta cứ bán giá này, các ngươi không mua thì đi nhanh đi, đừng chậm trễ việc buôn bán của ta.”

Lý Thanh Vân khẽ cười, cũng không có hứng thú gì với con chim hoang đã bị thiêu cháy đến không còn hình dáng này. Nhưng con chim trụi lủi có ánh mắt hung ác ở bên trong đó thật sự rất mạnh, vốn nửa chết nửa sống, nhưng khi nó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thường xuyên có thể dọa sợ hai con gà rừng đến mức run rẩy muốn mạng.

Hắn không có hứng thú gì với nó, lại cảm thấy lão già này bán đồ hơi đắt. Khi đang định rời đi, di động đột nhiên vang lên, lấy ra nhìn xem, là Hồ Đại Hải gọi đến.

“Tiên sư bố con mẹ nó chứ, trấn Thanh Long nhà cậu thật khó tìm, dẫn đường không hề đáng tin cậy gì, suýt chút nữa đi nhầm đường. Ha ha, nhưng may mắn Hồ Đại Hải tôi đây thông minh, đã tìm thấy chợ trấn trên chỗ cậu, đều là người, xe của tôi không dễ đi qua. Nể tình người anh em vất vả như vậy, lại dẫn chuyên gia thiết kế xây dựng đến, cậu nhất định phải chiêu đãi tốt đấy, rượu ngon thức ăn ngon đặc sản miền núi món ăn thôn quê tất cả lên bàn, các anh đây không chê nhiều!”

Nghe thấy giọng điệu tống tiền này của Hồ Đại Hải, Lý Thanh Vân đã cảm thấy không thể thiếu bị làm thịt một phen. Trong nhà vừa bắt mấy con rắn, còn có một ít thịt lợn rừng, lại bắt thêm mấy con cá… Ừm, hình như thiếu gì đó nữa, hai con gà rừng trước mắt này giống như vừa vặn thích hợp.

“Ha ha, đến sớm không bằng đúng dịp, vừa khéo tôi thấy hai con gà rừng ở trên chợ, làm lợi cho cậu. Cậu đi theo đường chợ vào trong, đi đến ngã tư đường thì dừng lại, tôi cầm giỏ trúc chờ cậu ở đầu đường.

Lý Thanh Vân nói xong, cúp điện thoại, nói với lão già bày quán kia: “Bác Hoàng, mấy con chim này cháu lấy, một trăm đồng không cần trả lại, bác tặng thêm mấy đôi đũa mới là được.”

Bình Luận (0)
Comment