Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 5 - Hai Con Chó Đất Con

Lý Thanh Vân chỉ biết công phu ông nội luyện là Hành Ý quyền, năm đó khi tránh né chiến tranh loạn lạc, đã học được từ chỗ một đạo nhân lôi thôi ở sâu trong núi cao. Trong dãy núi xung quanh trấn Thanh Long, đến nay vẫn còn tồn tại một vài miếu cổ. Có chùa miếu thờ phụng Thích Già Ma Ni, có đạo quan thờ phụng Tam Thanh, cũng tồn tại một vài miếu sơn thần nhỏ, là tín ngưỡng thiểu số được lưu truyền ở bản địa tới nay.

Khi hắn sáu bảy tuổi, thường xuyên vào núi hái thuốc với ông nội, trong ấn tượng mơ hồ, ở gần ngọn núi Liên Hoa lúc đó có một chùa miếu. Trong miếu có bốn năm tăng khổ hạnh, cũng không nhận hương khói của tín đồ, nghe nói là tu hành chùa chiền.

Lý Thanh Vân lúc đó âm thầm oán, miếu nhỏ này xa trấn Thanh Long đến như vậy, đừng nói không nhận hương khói, cho dù có nhận, cũng không có mấy thiện nam tín nữ có thể đi vào nơi núi sâu dã thú bốn phía.

Đã nhiều năm như vậy, dã thú trong rừng núi ít dần, cơ hội để cho thợ săn bình thường tiến vào núi sâu càng ngày càng nhiều, giống như quấy rầy đến việc tu hành của bọn họ, vì thế lại dọn vào trong núi sâu càng kín đáo hơn. Hiện giờ kể cả ông nội đều không biết bọn họ chuyển đến đỉnh núi nào nữa.

Lúc này, Lý Thanh Vân đi trên đường cái, nghe tiếng rao hàng dùng giọng quê hương thân thiết kêu lên, kéo hắn từ trong tạp niệm về hiện thực. Chợ trên trấn Thanh Long có thể náo nhiệt như vậy, chủ yếu là vì hộ nông dân bày hàng nhiều. Mỗi nhà chỉ cần có đồ gì muốn bán là đều có thể đến trong chợ bày quầy. Bày quầy ở đây, cho đến bây giờ đều không cần lo lắng trật tự đô thị cầm gậy gộc đuổi người.

Nếu như thật sự có phái nhân viên công an hoặc nhân viên thuế vụ từ nơi khác đến nhúng tay loạn, thậm chí sẽ khiến cho nhiều người bày quầy trên chợ tức giận. Sáu bảy năm trước đã xảy ra chuyện như vậy, hai nhân viên chính phủ từ trong thành xuống đến sở thuế vụ lấy kinh nghiệm, nhìn trúng miếng mỡ này, định thu phí chợ của người bày quầy. Hóa đơn phạt vừa ra, người bày quầy không nộp, lại định tịch thu đồ của người bày quầy.

Phen này biến thành chọc tổ ong vò vẽ, toàn bộ chợ đều rối loạn lên, người bày quầy có bạn bè gọi bạn bè, mười dặm tám thôn quen biết, đồng loạt xông lên hỗ trợ. Chẳng những hành hung hai kẻ nhúng tay loạn này một trận, còn bao vây ở cổng chính sở thuế vụ, kêu sở trưởng đi ra cho ý kiến.

Sở trưởng thuế vụ là dân bản xứ, vừa nhìn thấy nhiều người tức giận như vậy, bị dọa không thôi, trong đám người đang phẫn nộ kia có một vài ông bà cụ, luận về bối phận hắn còn phải gọi một tiếng thím ba, bác gái cả, bác cả, ông chú, chú hai vân vân… Sở trưởng nào dám mạnh miệng, vừa chắp tay vừa xin lỗi, đẩy hết trách nhiệm lên trên người hai nhân viên mới, nói mình không biết chuyện, bảo đảm sẽ nghiêm túc xử lý hai người kia, sau đó các bà con mới bỏ qua cho.

Không đợi đến ngày hôm sau, xế chiều hôm đó hai người kia đã xám xịt bỏ chạy về thành, còn bị ăn phạt, ở trong thành cũng bị người chê cười nhiều năm.

Càng đi đến trung tâm chợ, càng nhiều tiếng kêu truyền đế, người đi dần dần chen chúc, thôn dân mười một thôn của trấn Thanh Long chỉ đi một cái chợ nhỏ này, có thể tưởng tượng ra náo nhiệt bao nhiêu.

Có người bán rau dưa trong vườn nhà ăn không hết, có người bán bàn ghế nhỏ gỗ nguyên khối, còn có người trẻ tuổi tâm tư linh hoạt rao hàng trang phục giá rẻ bán sỉ từ trong thành, cũng có vài thợ săn rao bán mấy vật nhỏ như thỏ hoang, chim trĩ vân vân.

Lý Thanh Vân định đi đến chỗ bán thủy sản ở phố Tây, mua mấy con cá sống, thử bỏ vào không gian nuôi. Nuôi vài con để làm thí nghiệm. Nuôi dưỡng quy mô lớn cần phải đến chỗ bán cá giống chuyên nghiệp.

Đột nhiên, tiếng rao hàng của một lão thợ săn đã thu hút sự chú ý của Lý Thanh Vân.

“Hai con chó con cuối cùng thanh lý giá rẻ đây! Một con năm đồng, hai con mười đồng. Đây là giống chính tông nhất do chó săn nhà ta đẻ, sau khi lớn lên vào núi có thể cắn chết sói. Có hai con chó săn này, chỉ cần khi ngươi vào núi không gặp gấu mù và lợn rừng, tuyệt đối một đường yên ổn, không lo lắng không tai họa.”

Giọng lão thợ săn vang dội, vô cùng ra sức hét lớn. Nhưng đám người vây xem lại cười to, có người còn không nhịn được ở đằng sau thảo luận gì đó.

“Lão già này quá giảo hoạt, hai con chó con này bị bệnh không nhẹ, rúc lại cả rồi, sẽ chết bất cứ lúc nào, còn bán năm đồng một con, năm xu một con ta đều không mua.”

“Đúng thế, lão xảo trá này giỏi dạy chó, chính là rất keo kiệt, trong nhà mười mấy con chó săn không nỡ bán đi nửa con, loại chó con không ra gì này thì bán đến vui mừng. Ba ngày hai lượt thấy ông ta bán chó con sinh bệnh, không biết hôm nay đứa bé nhà nào sẽ bị lừa đây?”

Lý Thanh Vân nghe thấy cười thầm, dân quê thôn dã cũng không hoàn toàn là người chất phác, lão thợ săn này không thẹn qua lại cả đời với dã thú, đầu óc quá tốt. Lừa quen dã thú núi rừng, cũng lừa quen đồng loại luôn.

Sau khi chen chúc vào, nhìn thấy hai con chó con co rúc lại, không có cái lồng, chỉ có một mảnh vải rách màu đen, trải trên mặt đất để cho chúng nó nằm. Hai con chó này chắc mới vừa tròn tháng, ánh mắt vẫn chưa mở ra, chỉ có một khe nhỏ, giống như đang quan sát hoàn cảnh rối loạn xung quanh. Trên miếng vải đen có dính phân nhão của chó, vô cùng rõ ràng.

Ở vùng núi không có bác sỹ thú y và thuốc chuyên trách, nếu như chó mắc bệnh, thường tám chín phần sẽ chết. Nếu như chó con bị bệnh, tỷ lệ tử vong gần như là 100%, đặc biệt là chó con bị tiêu chảy.

Lão thợ săn bị lời châm biếm của mọi người chọc phiền, lớn tiếng hét lên: “Không muốn mua thì đừng nói mát, các ngươi không muốn, luôn có người biết nhìn hàng. Đi đi đi, đều tránh ra, đừng chậm trễ người mua hàng chân chính đằng sau.”

Có người sợ khí thế hung hãn của lão thợ săn, vui cười vài tiếng, tản đi hơn phân nửa, cũng có người gan lớn không dời bước. Lý Thanh Vân cũng không nhúc nhích, vết sẹo do thú cào ở trên mặt lão thợ săn còn không dọa được hắn.

Chó săn ở trong miệng lão thợ săn là một giống chó vườn Trung Hoa, có người gọi nó là chó đất, cũng không thích hợp làm chó săn, giữ nhà trông vườn thì vô cùng thích hợp. Nhưng dân quê không mua nổi chó săn quý giá, do đó thợ săn có kinh nghiệm trải qua mấy đời lần mò, đào tạo ra một ít giống loài không tệ. Chỉ một con lực công kích không quá mạn, một nhóm chó đất vào núi, vì bảo vệ chủ nhân, lại dám chém giết với sói.

Hai con chó con này không dễ nói chuyện huyết thống thuần hay không, nhưng lông tơ màu vàng óng vô cùng xinh đẹp. Co rúc lại ở trên tấm vải rách màu đen, giống như hai đồng vàng màu vàng tươi, vô cùng khiến người thích. Nhưng có vài con chó sau khi lớn lên sẽ thay lông, màu sắc cũng thay đổi, màu da lông không dễ nói, có dáng ngoài rất giống sói.

Có người nói chó cực kỳ giống sói là Husky, thật ra là một loại chó vườn mới cực kỳ giống sói. Chẳng qua huyết thống của chó vườn rất tạp quá rối loạn, không có ai chú ý đến chúng nó, ở nông thôn một trăm con chó vườn gần như có một trăm loại dáng vẻ, mỗi con mỗi khác.

“Chắc vừa tròn tháng nhỉ? Nếu như không tiêu chảy, phẩm chất chó này ngược lại không tệ” Lý Thanh Vân tới gần phía trước, ngồi chồm hổm trên mặt đất sờ con chó con.

Con chó con kêu lên ư ử đáng yêu, thè lưỡi, liếm ngón tay hắn, xem ra đói bụng.

Lão thợ săn nhìn thấy Lý Thanh Vân có hứng thú với chó, ánh mắt lập tức sáng ngời lên, vừa cẩn thận nhìn quần áo của hắn, lúc này nói: “Vốn không bị tiêu chảy, chính là hôm nay dậy sớm, mang theo ổ chó con này hứng gió núi, lại uống nước lạnh, cho nên mới bị tiêu chảy. Thật ra hai con này là hai con lớn nhất ổ, ăn nhiều uống nhiều, do đó tiêu chảy quá nặng, chứ chẳng phải bệnh nặng gì. Nếu như không bị tiêu chảy, một con năm mươi đồng ta cũng không bán. Nếu như ngươi muốn mua thì mua nhanh đi, chậm sẽ bị người khác mua mất.”

“Ông à, cháu là người của Lý gia trại phía Bắc, chứ không phải người trong thành, trước kia ở nhà từng nuôi không ít chó đất, là bệnh gì trong lòng cháu biết rõ.” Tuy rằng Lý Thanh Vân muốn mua, nhưng hắn cũng không ngốc, có thể tiết kiệm mấy đồng là mấy đồng, mặc cả trước đã rồi nói. Sống cuộc sống người trong thành vài năm, nhưng trong xương vẫn là tư tưởng nông dân.

“Cậu… người của Lý gia trại?” Lão thợ săn nhướn mày, ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lý Thanh Vân, muốn nhìn xem có phải hắn đang nói dối hay không. Một cái liếc mắt này của hắn rất đáng chú trọng, người bình thường không chịu nổi ánh mắt này. Săn thú ở trong núi sâu, có khi gặp phải tình huống khẩn cấp, cái liếc mắt này thậm chí có thể dọa chạy một con sói.

Tâm thần Lý Thanh Vân khẽ chấn động, nhưng vẻ mặt chưa thay đổi, trải qua gột rửa của nước suối không gian, linh hồn và tinh thần của hắn mạnh hơn người bình thường nhiều lắm, chút ảnh hưởng ấy không là gì đối với hắn cả.

“Chuyện này còn cần nói dối sao? Ai có thể vì hai con chó con bịa ra tổ tông của mình chứ?” Lý Thanh Vân hơi tức giận, giọng điệu không quá tốt. Lão già này nói chuyện quá bất cẩn, lời khác có thể tán dóc bậy bạ, nhưng dính dáng đến lai lịch, bình thường dân bản xứ chưa bao giờ nói láo, bằng không sẽ có tội bịa đặt loạn tổ tông. Ở nơi đây, chuyện này bị người tuyên dương ra ngoài, sẽ bị người trong thôn âm thầm chọc cột sống, người nhà cũng mất mặt.

Thôi bỏ, không mặc cả nữa, cho hắn mười đồng là được. Con chó này dùng nước suối không gian nuôi nấng một phen mới được, hai con cá vàng kia chẳng phải đã cứu sống như vậy sao? Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ trong lòng, định bỏ tiền.

Lão thợ săn lại đột nhiên chặn tay phải đang định đưa tiền của hắn, cười nói: “Ha ha, chàng trai trẻ tuổi tức giận hả? Coi như lão già ta đây không đúng. Lúc này ta nghĩ ra, ngươi là cháu trai nhà Lý thần y đúng không? Nói sớm đi, hai con chó con này tặng cho ngươi. Nếu như nuôi không sống cũng không sao, chờ hơn hai mươi ngày nữa, có một ổ chó con tròn tháng, đến lúc đó ngươi tới thẳng nhà ta, muốn bao nhiêu con thì ôm bấy nhiêu con.”

“Hả… vì sao?” Lý Thanh Vân hơi ngẩn ra, nhìn lão già giảo hoạt này không giống hạng người hào phóng khảng khái.

Người xung quanh chuẩn bị chế giễu lập tức rớt mắt xuống đất, có chuyện gì vậy? lão thợ săn Trương Mãn Thương nổi danh keo kiệt ở trấn Thanh Long lại hào phóng đến kêu người tùy ý đến nhà chọn chó con? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?

“Ông nội ngươi đã cứu mạng cả nhà bọn ta! Ngươi ôm chó con về đi, thay ta chào hỏi ông nội ngươi.” Nói xong, thợ săn Trương phủi tro bụi trên mông, xoay người rời đi.

Lúc này mọi người mới rõ ràng có chuyện gì, cũng có người bắt đầu bắt chuyện với Lý Thanh Vân, hỏi hắn có phải là sinh viên tài cao đầu tiên thi lên đại học của trấn Thanh Long không? Hỏi Lý Thanh Vân đến mặt hắn đỏ bừng. Thật ra trước hắn, trấn trên cũng từng có người thi đậu đại học nơi khác, nhưng so với đại học Tứ Xuyên thì danh tiếng có chênh lệch như trời với đất, cho nên mới có người gọi hắn là sinh viên tài cao duy nhất của trấn Thanh Long.

Chuyện này do các thầy cô giáo của trường cấp ba (cấp hai) trấn Thanh Long tuyên dương ra ngoài, cho dù Lý Thanh Vân xấu hổ cũng không dám oán giận với các giáo viên cũ. Ở trong lòng hắn, cỡ như Thanh Hoa, Bắc Đại mới được cho là sinh viên tài cao. Năm đó hắn có tự tin thi đậu Bắc Đại, nhưng nghe nói tiền sinh hoạt ở Bắc Kinh quá đắt, sợ trong nhà không đủ sức, cho nên mới chuyển sang báo danh đại học Tứ Xuyên. Sau khi có thành tích thi tốt nghiệp trung học, tổng điểm vượt qua điểm trúng tuyển Bắc Đại 9 điểm, việc này khiến cho thầy hiệu trưởng trường Nhất Trung huyện Linh Sơn tức giận đến vỗ bàn, không nỡ mắng Lý Thanh Vân, lại mắng hiệu trưởng lớp cấp ba của hắn một trận.

Lý Thanh Vân đáp lại vài tiếng, ôm hai con chó con, cuống quýt chạy ra khỏi vòng vây của các bà con quá mức nhiệt tình. Lên đại học vài năm, lại đã làm lập trình viên chuyên nghiệp hơn một năm, còn không thích ứng với tình huống quá phức tạp.

Bình Luận (0)
Comment