Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 70 - Ba Đi Mượn Khẩu Súng

Lý Thiên Lai thật sự rất giật mình, hắn đã từng lĩnh giáo sức chiến đấu của nhóm người Lý Khoát Tử này, bản thân đã từng bị thua thiệt, Lý Thanh Vân và hai cô bé xinh xắn rơi vào trong tay bọn họ, chẳng phải muốn bắt thì bắt, muốn đánh thì đánh sao? Nhưng mà, tình hình ở trước mắt lại khiến cho ảo tưởng của hắn bị đảo điên.

Tình huống gì? Một nhóm người của Lý Khoát Tử kẻ thì bị đánh ngã, kẻ thì bị thương, tình huống vô cùng thê thảm, Dương Ngọc Nô có công phu trong người là chuyện đã biết rõ, dù sao Trần gia câu chỉ có vài nhân vật họ Dương, mà nhân vật họ Dương làm ruộng không tốt, nhưng cho dù là trai hay gái thì công phu trên người đều hàng đầu. Về phần Lý Thanh Vân, vẫn luôn đi học, thành tích rất tốt, nhưng chưa từng luyện quyền.

Chẳng lẽ một mình Dương Ngọc Nô cô bé xinh đẹp trắng trẻo non mềm này đánh ngã sáu bảy thằng to con? Như vậy không khoa học.

Lý Khoát Tử nhìn thấy trưởng thôn, uất ức giống như cô vợ nhỏ, khóc kể: “Chú trưởng thôn, cuối cùng chú đã đến rồi, chú còn không đến, cháu sẽ bị Phúc Oa đánh chết mất. Chú nhìn xem, đám anh em này của cháu, kẻ thì bị thương kẻ bị tàn phế, hôm nay nếu như không cho cháu một công đạo, cháu sẽ đi lên đồng công an báo án, cháu sẽ mang các anh em bị thương tàn phế đến nhà cậu ta, phải bao ăn bao ở.”

Như này chính là đồ vô lại, đổi giọng trong chốc lát, nói lời chưa bao giờ giữ lời, càng đừng nói giữ chữ tín gì. Giá trị vũ lực của bọn họ không cao, nhưng chính là một kẻ quấy rối người khác, do đó người bình thường đều không dám trêu chọc lũ lưu manh vô lại như vậy.

Lý Thanh Vân giơ bàn tay lên, giả bộ định đánh, dọa Lý Khoát Tử sợ tới mức khẽ run rẩy, biết điều ngậm miệng lại.

“Anh đi báo công an đi, ai sợ anh đồ khốn nạn không da không mặt này, chặn đường đùa giỡn phụ nữ còn có lý sao. Chờ tôi rảnh rỗi, anh không đi báo công an tôi cũng sẽ đi, hai người đẹp ở bên cạnh tôi là người bị hại, tôi là người chứng kiến, nhân chứng vật chứng đều lấy ra được, anh có một trăm cái mồm cũng không nói rõ.” Lý Thanh Vân sợ trưởng thôn không rõ đã có chuyện gì, do đó khi uy hiếp cũng nói nguyên nhân xung đột ra.

Trưởng thôn Lý Thiên Lai vừa nghe, lập tức tinh thần, chỉ vào Lý Khoát Tử mắng: “Chỉ biết mày đồ khốn này không làm chuyện gì tốt, đùa giỡn phụ nữ ở trước cửa thôn, mày còn có lý à? Nhanh mang theo người của mày cút đi, nếu như không phải trời sắp tối, bây giờ tao đã kêu đồn trưởng Lưu của đồn công an mang người tới dẫn đi. Mày có biết đồn trưởng Lưu Lưu Hướng Tiền không, đã từng uống rượu với Phúc Oa, quan hệ rất tốt.”

Đám người Lý Khoát Tử vừa nghe, lập tức run lên, bọn họ đã từng chịu thiệt ở chỗ đồn trưởng Lưu, đừng thấy bọn họ hoành hành ngang ngược ở trong thôn, ở trong đồn công an bọn họ có thể coi là cháu trai còn hơn cháu trai.

Kẻ đang hôn mê kia cũng không biết là như thế nào, đột nhiên khẽ run rẩy, mơ màng bò lên, kêu thảm thiết hai tiếng, hỏi có chuyện gì, nói trong nhà còn có việc, nếu như trưởng thôn của Lý gia trại đã đến, không bằng thôi bỏ đi, chờ về sau lại thanh toán món nợ này, để cho Lý Thanh Vân thành thật một chút.

Khi Lý Thanh Vân ra tay, chỉ biết sẽ là kết quả như vậy, đánh bọn họ lúc này, sẽ chọc ra phiền toái lên người. Nhưng nếu như đã đánh, tuyệt đối không hối hận, chờ sau khi mình đứng vững ở quê nhà, sẽ có thủ đoạn thu thập bọn họ.

Nhóm người Lý Khoát Tử nói lời ngoan độc xong, dìu đỡ lấy mấy người bị thương chân chính, hùng hổ rời đi. Người bị Ngọc Nô đánh không có chuyện gì, bởi vì nàng biết rõ xuống tay lưu tình, người bị Lý Thanh Vân đánh trúng thì thật sự bị thương, bởi vì Lý Thanh Vân xuống tay không nhẹ không nặng.

Bởi vì sắp đến bến đò, Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần không để Lý Thanh Vân đưa đi nữa, nói là ngày mai đến nhà hắn. Lý Thanh Vân cũng có chuyện muốn nói với trưởng thôn, kêu hai nàng đi đường cẩn thận một chút, cũng không hề khách sáo với hai nàng.

Hai cô gái vừa đi, trưởng thôn Lý Thiên Lai mới nói: “Phúc Oa, sao cháu lại phát sinh xung đột với chúng nó vậy? Haizz, lũ ngu ngốc này khiến người ta buồn nôn, trừng phạt không được chửi không xong, thật sự phát sinh xung đột với chúng nó, đồ đạc trong nhà cháu không an toàn đâu. Rau dưa và hoa quả nhà cháu trồng, cá nuôi trong hồ nước đều có khả năng bị chúng nó giở trò. Đến lúc đó báo công an không có chứng cứ, chịu thiệt vẫn là mình. Cháu biết đấy, chú đã đưa mấy đứa Lý Khoát Tử này vào trong đồn ba đến bốn lần, nhưng không có nhiều chứng cứ phạm tội, tối đa chỉ nhốt mười ngày, cuối cùng vẫn phải thả chúng nó ra.”

Lý Thanh Vân bất đắc dĩ nói: “Cháu cũng không trêu chọc gì bọn họ cả, nhưng lại bị Lý Khoát Tử bắt nạt lên đầu, còn không đánh trả, về sau sống trong thôn như thế nào nữa? Hiện giờ mới chỉ xây cái nhà không mời bọn họ, Lý Khoát Tử đã đến gây phiền toái, sau này còn có càng nhiều chuyện nữa, nếu như mỗi lần Lý Khoát Tử đều đến gây phiền toái, vậy những ngày sau còn có ý tứ gì.”

“Nói cũng phải, nhưng gần đây cháu cẩn thận một chút, đừng để bọn họ làm hỏng việc. Bắt đầu từ ngày mai, trên trấn bắt đầu sửa con đường này của thôn chúng ta, cháu xây nhà sẽ ảnh hưởng đến vận chuyển vật liệu xây dựng, đến lúc đó cần xe đẩy chuyển tiếp từ trên trấn. Tuy rằng giai đoạn này nói là toàn lực khởi công, nhưng ít nhất cũng phải hai tháng, người dân trong thôn bán cá bán rau dưa đều sẽ bị chậm trễ. Đúng rồi, còn có một chuyện tốt, khi sửa đường đồng thời trong trấn chuẩn bị lắp đặt internet, ưu tiên kéo đường dẫn cho thôn chúng ta, ha ha, trong cuộc họp đã khiến cho cán bộ các thôn khác ghen tỵ lắm.” Trưởng thôn Lý Thiên Lai đầu tiên dặn dò Lý Thanh Vân vài câu, nhưng nói đến chuyện sửa đường, lập tức trở nên vui vẻ.

Sửa đường, nối mạng đều là chuyện cực tốt trong thôn, tuy rằng Lý Thanh Vân lo lắng bị đám người Lý Khoát Tử trả thù, nhưng tâm tình vẫn tốt lên, là một nhân viên hành nghề IT, nếu như không có mạng internet luôn cảm thấy chỗ nào không thoải mái, tốc độ của 3G kia chỉ có thể lướt web, xem video quá lag.

Lý Thanh Vân khen ngợi: “Trưởng trấn Ngô đã làm một chuyện cực tốt cho thôn ta, có đường quốc lộ rộng lớn, đường trong thôn cũng mở rộng theo. Tục ngữ nói rất hay, nếu muốn giàu trước sửa đường, đường quốc lộ trong thôn chúng ta chờ mong mấy năm cuối cùng sắp được sửa, cho dù nhà cháu tạm thời không xây, cũng thật vui vẻ.”

“Ha ha, chuyện sửa đường đã định, chúng ta không cần quan tâm. Đúng rồi, chuyện buổi sáng nhà cháu bán rau như thế nào rồi? Lái buôn rau từ trong thành đến kia có nâng giá không?” Vào Lý gia trại, trưởng thôn mới nhớ ra chuyện này.

Nhắc tới chuyện này, trên mặt Lý Thanh Vân hơi có vẻ đắc ý, nói: “Ha ha, lái buôn đến từ trong huyện không ổn, ra giá quá thấp, cháu vừa khéo có quen biết với hai ông chủ ở trong thành phố, bọn họ mở nhà hàng lớn, cho rằng rau dưa nhà cháu hương vị ngon, cuối cùng chú đoán xem bọn họ ra giá bao nhiêu?”

“Giá bao nhiêu, chẳng lẽ thật sự nhiều hơn giá lái buôn rau trong huyện ba năm hào sao?” Trưởng thôn Lý Thiên Lai kinh ngạc nói.

Sắp đến ngã ba đường, Lý Thanh Vân cũng không thừa nước đục thả câu nữa, trực tiếp tiết lộ: “Cái gì mà ba năm hào, trực tiếp ra giá hai mươi tệ một ký, tất cả rau dưa một giá, để tiện cân. Cũng không giấu chú, một đống rau hái hôm nay bán hơn ba mươi ngàn tệ.”

“Cái gì? Hơn ba mươi ngàn tệ? Rau dưa của cháu sao có thể đáng giá nhiều tiền như vậy được? Trồng trên vàng hay sao? Rau dưa nhà bình thường mỗi mùa chỉ bán được hai mươi đến ba mươi ngàn tệ thôi.” Vừa nghe thấy cái giá này, Lý Thiên Lai vốn không tin. Bởi vì giá rau dưa bình quân bình thường chỉ hơn hai tệ, thậm chí là mấy hào, cho dù một mùa rau dưa hái được hơn mười ngàn ký, chỉ thu vào hơn ba mươi ngàn tệ.

Lý Thanh Vân thần bí để lộ ra: “Đây là thủ đoạn công nghệ cao, cháu nhận được từ chỗ người bạn của viện khoa học nông nghiệp, năm nay cháu trồng thí nghiệm ở trên ruộng nhà mình, nếu như thí nghiệm thành công thì sẽ mở rộng ra cả thôn. Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của riêng cháu, về phần phát triển đến một bước nào, còn cần nhìn xem phát triển sau đó.”

“Được đấy, thằng nhóc này, nếu như chuyện này là thật, đến lúc đó đừng có quên chú đấy. Ừm, phía trước chính là nhà cháu, đi về trước đi, cẩn thận đề phòng Lý Khoát Tử.” Khi gần đến ngã ba, trưởng thôn lại dặn dò một lần.

“Cháu biết rồi.” Lý Thanh Vân đáp, đi vào trong nhà.

Ông Lý bà Lý đang bận rộn thu dọn đồ đạc trong nhà, không biết Lý Thanh Vân đánh nhau với tên lưu manh ở trong thôn, thấy con trai trở về, nên nói: “Nhanh đi rửa tay ăn cơm đi, ba con ăn rồi, đang định đi đến lều cỏ đầu ruộng ngủ. Vật liệu xây dựng không sợ người trộm, nhưng dưa hấu và rau ở trong ruộng thì rất đáng giá, bị người trộm đi một sọt mình sẽ tổn thất mấy trăm tệ, không ngủ trong ruộng canh không yên tâm.”

“Trừ bỏ vài tên lưu manh trong thôn dưới tay không sạch sẽ ra, ai lại rảnh rỗi đi trộm rau chứ… Ớ…” Nhắc đến lưu manh ở trong thôn, Lý Thanh Vân mới nhớ tới, mình vừa đánh người ta, chỉ sợ thật sự sẽ đến trộm rau nhà mình, gây họa cho cá trong ao.

Lý Thừa Văn nói: “Con yêu, chuyện này con đừng quan tâm, mau đi ăn cơm đi. Xế chiều hôm nay, ba gặp được Lý Khoát Tử ở trong thôn, thấy giọng điệu nói chuyện của nó không đúng lắm, giống như biết rau dưa nhà mình rất đáng tiền. Ba không yên tâm nó, phải vào ruộng canh chừng.”

Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ một chút, quyết định ăn ngay nói thật, không muốn để cho ba mẹ đánh giá sai tình hình: “Cũng không chỉ có riêng chuyện rau dưa, con kêu Đại Đầu và Mao Đản mời lao động rảnh rỗi trong thôn đến hỗ trợ xây nhà, Lý Khoát Tử định chui vào, bị mấy người Đại Đầu từ chối, cho nên muốn gây chuyện. Mới vừa rồi giở trò ở trên ngã ba bên cạnh bến đò, con đã cho một bài học, thù này kết rồi, thật sự nên đề phòng anh ta. Nhưng hai người đừng lo lắng, về sau mỗi đêm con đều sẽ xuống ruộng canh chừng, có hai con chó giúp đỡ trông coi, bọn họ không gây ra chuyện gì được.”

Trần Tú Chi vừa nghe vậy, lập tức nổi giận, vỗ bàn quát lớn: “Cái gì? Con đánh nhau với chúng nó? Một mình con sao đánh thắng được cả đám người chúng nó chứ? Để mẹ nhìn xem, bị thương chỗ nào không? Lý Khoát Tử trời đánh này, bà đây không để yên cho nó, ngày mai sẽ đến nhà ông ngoại con, kêu các cậu của con tìm người đến đây, không phế nó đi mẹ sẽ theo họ của nó! Tuy rằng nhà chúng ta không gây chuyện, nhưng chọc ra chuyện phiền toái chưa bao giờ sợ phiền phức…”

Lý Thanh Vân vội vàng trấn an: “Mẹ, mẹ tạm thời đừng kích động, mẹ nhìn con có giống bị thương sao? Lúc đó em họ Ngọc Nô cũng ở đó, có em ấy giúp con, con đâu chịu thiệt được? Thật ra người chịu thiệt là đám Lý Khoát Tử kìa, ai nấy đều bị thương, có lẽ con ra tay không nặng không nhẹ, còn đánh gãy xương cốt của hai người.”

Trần Tú Chi vẫn không yên tâm, nói: “Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt, Bạch Ny con bé kia có công phu tốt, ông ngoại con đều thường xuyên khen con bé… Mẹ biết con yêu chưa bao giờ gây chuyện, nhất định là do Lý Khoát Tử kia giở trò. Không được, ngày mai mẹ vẫn phải đi nhà ông ngoại con một chuyến, nói chuyện này với ông ngoại con, để ông hỗ trợ cảnh cáo Lý Khoát Tử.”

“…” Lý Thanh Vân không ngờ mẹ lại bao che khuyết điểm như vậy, để ý đến an toàn của mình như vậy, ngoài cảm động ra thì vẫn khuyên can: “Ngày mai thì thôi, ngày mai đội xây dựng đến đây, nhà mới của chúng ta chính thức khởi công, sao mẹ có thời gian đi thăm ông ngoại được? Chờ nhà khởi công xong, chúng ta lại tranh thủ đi qua, con cũng đã lâu không đến nhà ông ngoại, đến lúc đó đi cùng mẹ."

Người thành thật Lý Thừa Văn trầm mặc một lúc lâu đột nhiên nói: “Hai mẹ con ăn cơm trước đi, ba đi đến nhà Thất Thốn mượn khẩu súng săn, đúng là phản rồi, đêm nay Lý Khoát Tử dám đến, ba bắn chết nó!”

Bình Luận (0)
Comment