Nghe thấy tiếng chửi bậy của Trần Nhị Cẩu, mấy người Lý Thanh Vân và trưởng trấn Ngô lập tức đi ra ngoài, chuẩn bị khuyên nhủ hắn rời đi, vấn đề xưởng ô nhiễm, tự nhiên có ban ngành liên quan xử lý theo trình tự, một ban ngành chính phủ to như vậy, cũng không phải do một mình trưởng trấn Ngô định đoạt.
Nhưng mà Trần Nhị Cẩu vừa nhìn thấy Lý Thanh Vân và trưởng trấn Ngô đứng cạnh nhau, lập tức nghĩ sai, lửa giận càng mạnh, chỉ vào mũi Lý Thanh Vân hét lớn lên: “Phúc Oa, tao biết ngay là do mày làm mà, có đúng không? Thằng khốn này, tao đã biết mày không phải thứ tốt lành gì, không phải chỉ cướp đối tượng coi mắt của mày thôi sao, mày lại hãm hại tao như vậy, tìm người điều tra xưởng gia công da lông của tao, mày được đấy, nếu như xưởng gia công da lông của tao bị niêm phong, tao muốn tố cáo toàn bộ chúng mày lên tòa án! Trong huyện không quản thì tao đi lên thành phố, thành phố không quản thì tao đi lên tỉnh.”
Lý Thanh Vân cũng không phải kẻ chịu thiệt, lập tức đánh trả nói: “Trần Nhị Cẩu, mày còn bậy bạ tao quất chết mày! Cái gì và cái gì, chuyện xưởng da lông của mày ô nhiễm liên quan gì đến tao? Nếu như mày đã kéo tao vào, còn mắng cả em họ tao, bố mày không thèm khách khí với mày nữa, tao sẽ chú ý đến xưởng da lông của mày, nếu như xác định có gây ô nhiễm, trong thị trấn sẽ xử lý, nếu như trong thị trấn không xử lý, tao sẽ kiện lên ban ngành bảo vệ môi trường, nếu như cần thiết, thậm chí sẽ để lộ ra cho bên truyền thông tin tức.”
Sau khi trưởng trấn Ngô nhìn thấy là Trần Nhị Cẩu gây chuyện, lập tức nói với trợ lý Sở: “Kêu bảo vệ đến đây, kéo anh ta ra ngoài, nếu như còn không nghe khuyên bảo, vậy kêu lão Lưu của đồn công an mang người đến.”
Thật ra Trần Nhị Cẩu rất sợ trưởng trấn, vốn định đến gây chuyện một chút, để chuyện ô nhiễm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Nhưng mà vừa nhìn thấy Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô đầu sỏ gây nên, lập tức cảm thấy giận dữ, thái độ quá đáng.
Trưởng trấn Ngô vốn không nghe lời giải thích của hắn, một kẻ có tội làm ô nhiễm nơi tiên cảnh non xanh nước biếc, có mặt mũi nào ở đây cầu xin công đạo chứ? Ở trên cấp độ sâu hơn, xí nghiệp ô nhiễm ở trong thị trấn và lý niệm phát triển xanh của trưởng trấn Ngô có xung đột, xử lý xưởng gia công da lông này là chuyện sớm hay muộn.
Hai bảo vệ nhanh chóng đi tới, cố tình kéo Trần Nhị Cẩu đi, đến lúc đi, hắn vẫn cho rằng đây là Lý Thanh Vân đang chỉnh hắn, tức giận đến chửi ầm lên, nói không để yên cho Lý Thanh Vân, cho dù không làm nhà nhà xưởng da lông, cũng có thể kiếm tiền, tức chết Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân lại lọt vào tai bay vạ gió, nghĩ thông suốt, thằng khốn này không phải khoe khoang cướp đối tượng coi mắt của ta sao? Vậy ông đây để cho ngươi không khoe khoang nổi, về sau chậm rãi chơi với ngươi, chơi đến khiến cho ngươi sụp đổ, cho dù ngươi đưa Đường Nguyệt Liên đến trước mặt ông đây, ta đều không thèm liếc mắt một cái. Phi… chuyện này có liên quan gì đến Đường Nguyệt Liên chứ, Lý Thanh Vân có thể thề với trời, thật sự không có ý tưởng gì với người làm thuê trở về từ Đông Hoàn kia.
Trần Nhị Cẩu bị bảo vệ ném ra ngoài, nói gì đều vô dụng.
Bình thường hai nhân viên bảo vệ còn xưng anh gọi em với hắn, nhưng nhìn thấy Trần Nhị Cẩu bị trưởng trấn Ngô chán ghét, xưởng da lông còn gây ô nhiễm nặng, biết rõ người này đã hết hy vọng, nên không khách khí với hắn, mời thuốc đều không cần, chỉ kêu hắn nhanh chóng cút đi, đừng gây chuyện cho bọn họ.
Trần Nhị Cẩu càng thêm tức giận, hùng hổ đi ra khỏi cổng ủy ban thị trấn, rẽ về hướng Nam, phải trở về xưởng da lông, chuẩn bị thu xếp một chút, nhận tiền phạt từ ủy ban thị trấn.
Trước kia khi phó trưởng trấn Hồng quản lý mảng này, cũng chỉ phạt chút tiền, lại tặng chút lễ vật cho phó trưởng trấn Hồng là được, lần này hắn cảm thấy không ổn, cho rằng khả năng tiền phạt sẽ khá nhiều, dù sao trưởng trấn Ngô mời công ty môi trường bên thứ ba từ trên thành phố về, số liệu kiểm tra ra chắc chắn khác với cục bảo vệ môi trường ở trong huyện.
Trần Nhị Cẩu suy nghĩ quá tập trung, không cẩn thận đụng phải người khác, ngẩng đầu lên nhìn thấy người mình đụng phải là một bà cụ trắng nõn, giống như người từ bên ngoài đến, lập tức giận dữ không rõ nguyên nhân: “Bà mù à, đi đứng kiểu gì vậy, mắt mở tin hin như thế, không nhìn thấy tôi người sống sờ sờ đây sao? Đù má nó chứ, gần đây không may mắn gì cả, kể cả đi đường đều có thể đụng phải bà già!”
Thể chất của bà cụ hơi yếu, chân cẳng không tốt, bị Trần Nhị Cẩu đụng phải lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, vốn định xin lỗi, lại bị Trần Nhị Cẩu mắng cho một trận trước. Nhưng bà chỉ thở dài một tiếng, chuẩn bị đi vòng qua coi như xong, người trẻ tuổi hiện giờ không hiểu quy củ, mình rõ ràng đã tránh đến ven đường rồi, vẫn bị hắn đụng vào, lại còn chửi ngược lại mình.
Trần Nhị Cẩu thấy bà cụ lại không chống trả không cãi lại, càng thêm vênh váo tự đắc, căm giận mắng vài câu, phát tiết toàn bộ buồn bực ở trong lòng ra.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có một ông già cầm cành dâu trong tay chạy từ đằng sau đến, ông già đen gầy, lại nhanh như tia chớp, đảo mắt đã vọt đến trước mặt hắn, giơ tay lên tát một cái, đánh Trần Nhị Cẩu ngã xuống đất, quyền đấm cước đá gì đó, vừa đánh vừa mắng.
“Thằng khốn, tao đánh chết mày, đụng phải vợ tao, còn dám mắng bà ấy? Ai mắt mù? Ai mí mắt nhỏ? Tôn Đại Kỳ tao chỉ mới trèo lên hái vài quả dâu thôi, mày đã tỏ vẻ! Mắng đi, mày lại mắng đi, mày mắng ông mày một câu thử xem, nếu như tao còn trẻ, mày dám làm như thế, tao sẽ để cho mày hối hận vì đã làm người.”
Ông cụ tính tình nóng nảy, tiếng mắng mỏ thật lớn, hấp dẫn người đi ngang qua đến, nhưng lại không có ai dám tiến lên, cũng không muốn tiến lên, bởi vì kẻ bị đánh là Trần Nhị Cẩu, ông chủ nhỏ cậy có tiền lên mặt này đã đắc tội không ít người xung quanh đây.
Bà cụ kia bước lên trước giữ chặt ông già nhà mình lại, khuyên nhủ: “Ông à, ông lại còn ra tay lung tung như vậy, tôi sẽ không đi ra ngoài với ông nữa đâu. Đi tiểu Thang Sơn không được mấy ngày, ông đã đánh nhau với người ta mấy trận rồi. Giờ đây, trở lại trấn Thanh Long, gặp được bạn cũ, ông lại đánh nhau với người ta, làm hỏng không ít đồ dùng trong nhà người ta nữa, không thiếu bị chị dâu lẩm bẩm. Bây giờ không phải ở quân độ, tính tình nóng nảy này của ông đến khi nào mới có thể sửa được đây hả?”
Tôn Đại Kỳ bất mãn kêu ầm lên: “Chiêu Văn, bà đừng bị Lý lão nhị kia lừa đảo, ông ta không phải là đồ tốt. Nhìn như ông ta không ra tay, chính là phòng ngự bị động, nhưng ông ta rất nham hiểm đấy, vài đường ám kình đã đánh vào trong thân thể của tôi, hiện giờ ở trên người vẫn không dễ chịu. Cũng không biết ông ta luyện như thế nào nữa, làm bác sĩ nhiều năm như vậy, công phu lại còn mạnh hơn tôi một chút như vậy.”
“Dù sao đều là ông không tốt, bởi vì ông ra tay trước.” Bà cụ nhân từ, nhìn thấy Trần Nhị Cẩu bị ông già nhà mình đánh đến miệng đầy máu, hạ quyết tâm chặn ở trước mặt ông cụ, không để cho ông ra tay lần nữa.
Tôn Đại Kỳ lại tranh thủ đá thêm một cước, mới tức giận bất bình mắng: “Bà chính là mềm lòng! Thằng khốn này đụng phải bà, lại còn chửi ngược, đánh chết nó đều là nhẹ.”
Ông nói hung ác, đánh kịch liệt, thật ra không dùng sức nhiều lắm, lấy công phu của ông, nếu như ra sức, một quyền có thể đánh chết người thường, thân mình yếu kém kia của Trần Nhị Cẩu đủ để cho ông đánh sao?
Lý Thanh Vân lái xe, mang theo vài người rời khỏi cổng của ủy ban thị trấn. Xe chạy rất chậm, cửa sổ cũng mở ra, do đó có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu la ở bên tay phải. Nghe giọng hơi quen tai, trong lời nói thậm chí còn gọi cả biệt hiệu của ông nội mình Lý Xuân Thu, cho nên tò mò, dừng ở ven đường nhìn xem.
Vừa nhìn xem, lập tức vui vẻ, đúng là người quen, chính là vợ chồng Tôn Đại Kỳ đã từng cùng ăn cơm. Còn đối tượng bị ông cụ hành hung chính là Trần Nhị Cẩu, chuyện này càng khiến cho hắn vui vẻ.
“Đi nào, mọi người xuống nhìn xem náo nhiệt, Trần Nhị Cẩu bị người đánh.” Lý Thanh Vân giống như đứa bé, hưng phấn xuống xe kêu to, thúc giục mấy người Dương Ngọc Nô, Hồ Đại Hải xuống xe.
Bốn người không có ấn tượng tốt với Trần Nhị Cẩu, nghe nói hắn bị đánh, lập tức đến vây xem, thậm chí nhỏ giọng nói vài lời, chọc tức Trần Nhị Cẩu.
Miệng Trần Nhị Cẩu đầy máu, vài cái răng đều lung lay, nhưng trên người không bị thương nặng, lúc này đứng lên từ trên mặt đất, kêu gào thật to: “Hai người xứ khác này, lại đánh tao, tao nhất định báo cảnh sát bắt chúng mày. Các bà con làng xóm, mọi người giúp tôi trông chừng bọn họ, đừng để cho bọn họ chạy mất, người xứ khác dám đánh người địa phương chúng ta, như vậy còn có thiên lý sao?”
“Thôi đi, Trần Nhị Cẩu cậu không hề làm chuyện tốt lành gì, nước thải xả từ trong xưởng da lông của cậu làm chết hết cá trong nhà người ta, còn mãi không chịu thừa nhận, phen này là gặp báo ứng thôi?”
“Da lông cậu thu mua ép giá quá ác, toàn kiếm tiền lòng dạ hiểm độc, đã sớm muốn thu thập cậu, người xứ khác này đánh rất hay!”
“Mới vừa rồi tôi đều thấy rõ, là cậu đụng phải vợ người ta, sau khi đụng còn mắng chửi người, mắng thật khó nghe, tôi nghe đều muốn tát cậu vài cái!”
Lý Thanh Vân nghe xong thầm vui, trong lòng tự nhủ Trần Nhị Cẩu bị bao nhiêu người hận mới đến mức độ như vậy. Vào lúc này, thấy Tôn Đại Kỳ và bà Phó đều nhìn thấy mình, nên vội vàng đi qua chào hỏi.
“Bà Phó, hai người đến trấn Thanh Long khi nào vậy? Cháu có để số điện thoại lại cho hai người mà, sao không gọi điện thoại cho chá?” Lý Thanh Vân đi qua, đỡ bà Phó.
Bà Phó giữ chặt tay Lý Thanh Vân, hiền lành cười nói: “Là Thanh Vân à, bà vốn định gọi điện thoại, nhưng vừa đến trấn Thanh Long đã gặp được người quen, nên ở lại trong y quán ông ấy mở, không quấy rầy đến cháu nữa. Nhưng chúng ta cũng thật có duyên, phen này có thể gặp được.”
“Hả? Là y quán Xuân Thu sao?” Một ý tưởng lóe lên trong đầu Lý Thanh Vân, y quán ở trấn Thanh Long này chẳng phải là của ông nội sao? Mặt khác còn có một quầy thuốc tây nhỏ khác nữa, nhưng do người trẻ tuổi mở ra, chắc không phải là người quen cũ của bà Phó.
“Đúng thế, là y quán Xuân Thu, bác sĩ ở đó cũng họ Lý, chắc hai người có quen biết đấy nhỉ?” Bà Phó thuận miệng hỏi.
“Cháu đương nhiên quen biết rồi, đó là y quán do ông nội cháu mở.” Lý Thanh Vân cười, lại càng thêm nhiệt tình, là bạn cũ của ông nội, là người trong nhà, không thể chậm trễ khách được.
Tôn Đại Kỳ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, bực tức nói: “Thảo nào ông đây luôn nhìn mày không vừa mắt, hóa ra mày là cháu nội của Lý Xuân Thu, người họ Lý không có một thứ nào tốt.”
“…” Lý Thanh Vân bó tay với ông già này, đã là bạn cũ của ông nội, cũng chính là vai vế ông nội, có thể tranh cãi với ông ấy được sao?
Nhưng mà, Trần Nhị Cẩu bị đánh thì không vui vẻ gì, hắn chỉ vào Lý Thanh Vân mà mắng: “Được đấy, tao xem như đã suy nghĩ cẩn thận, tất cả đều là chuyện do mày điều khiển đúng không? Cũng bởi vì tao cướp đối tượng coi mắt của mày, nên mày tìm người tính kế xưởng gia công da lông của tao, tìm người đánh tao. Tao nói cho mày biết, mày làm như vậy chỉ vô dụng thôi, đến Tết tao sẽ kết hôn với Đường Nguyệt Liên… Không, mười lăm tháng tám sẽ kết hôn! Tao chọc tức chết mày!”
Nói xong, Trần Nhị Cẩu tập tễnh rời đi, cũng không có ý định truy cứu. Bởi vì truy cứu cũng vô dụng, đánh thì đánh không lại mấy người Lý Thanh Vân, quan hệ trong trấn cũng không bằng Lý Thanh Vân, thứ duy nhất có thể an ủi trong lòng chính là có tiền hơn Lý Thanh Vân, cướp Đường Nguyệt Liên về làm vợ, hắn quyết định dùng tiền tài và gái đẹp để đánh bại Lý Thanh Vân, khiến cho đối phương mất mặt xấu hổ ở trấn Thanh Long.
Ánh mắt Hồ Đại Hải đột nhiên sáng lên, nhớ tới lời đồn về Lý Thanh Vân đi coi mắt, nói một câu như tên trộm: “Thằng cha này thật có dũng khí! Cưới thì cưới, còn lớn lối như vậy! Đến lúc đó, không biết là ai chọc tức chết ai!”