Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 77 - Cá Ngon Phối Với Rượu Ngon

Dư Quân thì không ngửi thấy mùi gì cả, nhưng khi đến bờ hồ, nhìn mặt nước hồ trống trơn, không có rong, chỉ có bọt thức ăn chăn nuôi đang trôi nổi, đã hiểu rõ phương thức nuôi dưỡng của nơi đây.

Mật độ nuôi dưỡng rất lớn, thường cách một đoạn sẽ có một máy sục khí, cho dù như thế, bầy cá vẫn thường xuyên nổi trên mặt nước, tham lam hô hấp lấy dưỡng khí khó có được.

Xuất phát từ chuyên nghiệp, Dư Quân không lập tức rời đi, dùng phương pháp giống vậy quăng lưới bắt một ít cá, dùng dao găm xắt ra vài lát cá, chuẩn bị nếm thử.

Hắn mới nếm thử một miếng đã nhổ ra, giống như xốp bọt, vừa tanh lại nhạt, đừng nói nuốt vào, vừa bỏ vào miệng đã buồn nôn, thật sự giống như lời Lý Tiểu Trù đã nói, trong thịt cá có một mùi vị thức ăn chăn nuôi.

“Ha ha, tất cả mọi người là người trong nghề, chất lượng thịt cá này không cần tôi nói nhiều, sản phẩm dùng thức ăn chăn nuôi thúc nuôi, đã mất đi mùi vị vốn có. Tiêu thụ ở trên thị trường thủy sản là một con đường không tệ, nhưng không phù hợp với định vị của Xuyên Phủ Ngư Vương tôi. Chắc các cậu cũng biết, tiểu viện điều dưỡng Thang Sơn rất gần huyện chúng ta, một vài ông bà cụ có thân phận không tầm thường thích món ngon phẩm chất cao, giá thành không là vấn đề.” Dư Quân nói chuyện thật hàm súc, nhưng ý cự tuyệt vô cùng rõ ràng, hắn chướng mắt cá do Lý Tráng Tráng nuôi.

Khuôn mặt Lý Tráng Tráng trở nên âm trầm, tức tối nói: “Cá chăn nuôi ra chính là vị như vậy, anh còn có thể ăn ra hương vị của cá hoang dại hay sao? Nhưng giá cá của tôi rẻ, mấy tệ một ký, còn cá hoang dại không có hai mươi tệ không mua được.”

Dư Quân lắc đầu, nghiêm túc giải thích: “Giá cá hoang dại thật sự rất cao, cũng chia ra làm ba bảy loại, tôi đã từng mua cá hoang dại giá hơn hai mươi tệ một ký, cũng từng mua loại hơn bốn mươi tệ một ký, nhưng nguồn cung cấp ổn định khó tìm, chẳng phải tôi không mua nổi. Nghe nói chỗ các cậu gần sông Tiên Đới nhất, nên tôi định thử vận may, nhìn xem có thể có ai nuôi dưỡng ra cá có hương vị gần với cá hoang dại của sông Tiên Đới không.”

Lý Tráng Tráng kỳ quái hỏi: “Hả, thật sự có người có tiền không có chỗ tiêu, chỉ mua hàng đắt, không cần hàng rẻ sao? Cá nước ngọt hơn bốn mươi tệ một ký, đó là cá gì? Con ba ba già hoang dại hay sao?”

Dư Quân nói: “Ông chủ nhỏ đây nói đùa, ở đâu có bán con ba ba già giá hơn bốn mươi tệ một ký, tôi bao hết, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu! Cá hoang dại tôi nói cũng chỉ là các loại cá nước ngọt thông thường, ví dụ như cá trắm đen, cá trắm cỏ, cá mè trắng, cá mè hoa, cá chép vân vân, chỉ cần chất lượng đạt đến yêu cầu của tôi, đều có thể bán được giá này.”

Lý Tráng Tráng hăng hái hơn hắn, chỉ vào Lý Thanh Vân hỏi: “Vậy cá cậu ta nuôi anh chuẩn bị thu bao nhiêu tiền một ký?”

Dư Quân chần chừ một chút, nhưng vẫn rất kiên định nói: “Ờm… không dễ nói lắm, chờ nếm thử hương vị cá chín, chúng ta lại bàn giá. Nhưng mà tôi có thể chắc chắn nói cho cậu biết, giá khẳng định không thấp hơn giá của cá hoang dại bình thường.”

Lý Tráng Tráng giống như cô vợ nhỏ thứ mười tám bị người vứt bỏ, uất ức kêu ầm lên: “Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì cá của cậu ta nuôi ra có thể bán được với giá cá hoang dại, còn cá tôi nuôi ra thì còn không bán được bằng cả giá thị trường chứ?”

Lý Thanh Vân không nhịn nổi, nhàn nhạt nói một câu: “Dựa vào chất lượng, dựa vào hương vị, dựa vào danh dự của cá nhân tôi. Tôi có thể bán rau dưa trong nhà với giá hai mươi tệ một ký, thì có thể bán được cá tôi nuôi với giá bốn mươi tệ một ký, thậm chí càng cao hơn.”

Lý Tráng Tráng cuống lên, giễu cợt nói: “Ha, bán rau dưa giá hai mươi tệ một ký? Khoác lác hả! Lời nói được truyền đến từ chỗ Nhị Lăng Tử và Lý Đại Chủy, mày nói tao có tin được không?”

“Anh tin hay không là chuyện của anh, có thể bán được là chuyện của tôi. Được rồi, không có thời gian ở đây ầm ĩ với anh, có thời gian này, còn không bằng để cho anh nghiên cứu thử xem làm sao tăng hương vị của cá chăn nuôi lên. Tương lai khi thủy sản trấn Thanh Long hình thành thương hiệu, cũng không thu cá có chất lượng giống như của anh đâu.” Trong lúc vô tình Lý Thanh Vân đã để lộ ra phần nào dã tâm của mình, phát triển nhãn hiệu thủy sản, phát triển nhãn hiệu rau dưa, phát triển hoàn cảnh tự nhiên của toàn bộ trấn Thanh Long ra ngoài mới là mục tiêu của hắn.

“Tao nuôi cá như thế nào còn nhờ mày dạy chắc? Mày không thu thì vẫn có ông chủ thủy sản trong thành phố đến thu!” Lý Tráng Tráng cứng cổ nói.

Ầm ĩ đến tận đây, đã không cần bàn bạc nữa, Lý Thanh Vân xoay người rời đi, không định cung cấp cho đồ ngốc nghếch này tri thức kinh tế thông dụng cơ bản nhất nữa, đến lúc đó khi hắn nhìn thấy hiệu quả và lợi ích của thương hiệu, sẽ khóc lóc cầu xin gia nhập, thay đổi phương pháp nuôi dưỡng thôi.

Dư Quân âm thầm lấy làm kinh ngạc với dã tâm của Lý Thanh Vân, nếu như phát triển rau xanh, thủy sản chất lượng cao trở thành thương hiệu nổi danh, như vậy hiệu quả và lợi ích kinh tế tuyệt đối tăng lên gấp mấy lần, ban ngành chính phủ địa phương cũng vui vẻ nhìn thấy tình huống như vậy, dù sao đều là chiến tích thực sự.

Hai người đi ra khỏi bãi nuôi cá của Lý Tráng Tráng, lại đi đến mấy ao cá kiểu nuôi thả tự do gần đó ăn thử cá lát sống, bởi vì chất nước tốt, mật độ nuôi dưỡng thấp, thịt cá đều ngon hơn của nhà Lý Tráng Tráng, nhưng còn kém xa cá trong nhà Lý Thanh Vân.

Dư Quân không tin tà, cuối cùng đi đến sông Tiên Đới.

Ở chính giữa dòng sông Tiên Đới thì không có rong, nhưng vài mét ven bờ thì đều có rong thật dày, tung lưới ở dưới hoàn cảnh như vậy không thích hợp, sẽ bị rong cuốn lấy. Hết cách, Lý Thanh Vân trở về xách theo cần câu, tiêu tốn mười mấy phút, hai người tổng cộng câu lên ba con cá lớn chừng hai ký đến hai ký rưỡi, mấy con cá nhỏ dài chừng chiếc đũa, sau khi nếm thử, lại kém hơn cá nhà Lý Thanh Vân một chút.

“Chuyện này là sao?” Dư Quân gần như không tin nổi vào đầu lưỡi của mình, kinh ngạc hỏi: “Vì sao cá nhà cậu nuôi lại còn ăn ngon hơn cá hoang dại ở sông Tiên Đới vậy?”

Nhắc đến chuyện này, trên mặt Lý Thanh Vân hơi có vài phần đắc ý: “Ha ha, anh có thể coi nó thành bí mật, đây là kỹ thuật nuôi dưỡng độc đáo của nhà chúng tôi, nhưng tuyệt đối xanh và không ô nhiễm, là bản duy nhất trên thế giới, nhưng giá cũng không cao, chỉ tương đương với giá của cá hoang dại bình thường.”

“Giá bao nhiêu? Hai mươi tệ một ký sao?” Dư Quân cũng có giảo hoạt của thương nhân, do đó ra giá rất thấp, thử hỏi cái giá của cá hoang dại phổ thông.

Lý Thanh Vân tự tin cười nói: “Ha ha, đơn giá thấp hơn bốn mươi tệ tôi sẽ không bán, Thục Hương Các, Phúc Mãn Lâu ở trong thành phố đều cảm thấy rất có hứng thú với cá tôi nuôi, chờ mấy ngày nữa, chỉ sợ ông chủ của bọn họ sẽ tới cửa tranh mua. Anh có thể cân nhắc một chút, có mua bán được hay không, buổi trưa tôi đều bao cơm.”

Dư Quân cũng không tức giận, hắn có một tiêu chuẩn của riêng mình về giá cả, nói: “Ha ha, người anh em, giá cậu nói quá cao. Mới vừa rồi tôi đã trao đổi ở bãi nuôi cá của anh chàng mập đó, nói tôi đã từng ra giá bốn mươi tệ một ký để mua cá hoang dại, nhưng đó là cá trắm đen hoang dại cỡ lớn, con cá kia nặng đến hai mươi hai lăm ký, tôi trả cho người đó năm mươi sáu tệ một ký, nhưng chắc chắn là tôi buôn bán lời. Còn cá ở trong ao của cậu chỉ nặng tầm hai ký rưỡi ba ký, chắc chắn không bán được giá này.”

“Tạm thời không nói chuyện giá, chờ ăn xong cá được nấu chín rồi tính.” Lý Thanh Vân thu cần câu, thả mấy con cá hoang dại mới vừa câu lên vào trong thùng nước, xách theo đi về phía hồ nước ở Nam địa. Hắn tin tưởng cá của mình, tuyệt đối không lo bán, chờ Thục Hương Các và Phúc Mãn Lâu biết mình bán cá cho nhà người khác, đoán chừng sẽ lập tức phá vỡ trạng thái liên minh, nóng lòng đến tranh mua.

Do đó cho dù hôm nay Lý Thanh Vân bán đi một phần cá, cũng sẽ không thể bán số lượng nhiều lắm, chủ yếu là vì để khiến Thục Hương Các và Phúc Mãn Lâu sốt ruột.

Dư Quân thấy vẻ mặt Lý Thanh Vân lạnh nhạt, không hề sốt ruột, hắn cũng cuống, trong lòng hoang mang, không biết Lý Thanh Vân rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.

Hai người trở lại công trường xây dựng, bây giờ còn chưa tới giờ công nhân dùng cơm, nhưng chưa tiến vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi cá thấm vào ruột gan. Mấy món cá được bày biện ở trên bàn lớn, hai người Lý Đại Trù và Lý Tiểu Trù ngơ ngác ngồi trước bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cá trên bàn, vài lần định ra tay, nhưng lại nhịn được.

Lý Thanh Vân nhìn thấy thú vị, ở cửa cười nói: “Hai người là đầu bếp, muốn nếm thử hương vị, không phải có thể tùy tiện nếm sao? Thế nào lại gấp đến mức như vậy mà vẫn còn chưa ra tay chứ?”

Lý Đại Trù nhìn thấy Lý Thanh Vân xuất hiện, vội vàng đứng lên, cười tủm tỉm nói: “Ha ha, sao lại không biết xấu hổ như thế chứ. Chú nấu đồ ăn hơn nửa đời người rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp được cá thơm đến như vậy, vừa vào dầu đã bay hương, thèm ăn đến nước miếng của chú đã chảy khô.”

Lý Tiểu Trù thì thật trực tiếp, chạy tới nói: “Ấn theo ý của em, mấy con cá nhỏ hai ba con cứ ăn sạch trước đã, dù sao đều là cách nấu giống nhau, cá lớn không động vào là được. Nhưng ba em không đồng ý, em cũng không thay đổi được ý của ông ấy, do đó gấp đến vò đầu bứt tai, mọi người còn không về, em thật sự xuống tay cướp rồi đấy.”

“Ha ha, vậy đừng nhịn, mọi người rửa tay ăn cơm thôi, tôi vào lều cỏ lấy hai chai rượu ngon.” Lý Thanh Vân nói xong, kêu Lý Tiểu Trù tiếp đãi Dư Quân, còn hắn giả bộ như đi vào lều cỏ lấy rượu, thật ra vào lều cỏ rồi lấy hai vò tiểu ngũ lương thiêu đã cất giữ mười năm ở trong tiểu không gian ra, mỗi tay xách một vò, quay trở về phòng bếp tạm thời.

Dư Quân nhìn thấy hai vò gốm sứ không có nhãn mác gì ở trong tay Lý Thanh Vân, trên mặt lộ vẻ quả nhiên là thế, trong lòng không hài lòng, không cho rằng loại rượu như vậy có gì đáng để chú ý.

Nhưng vừa mở nắp vò, mùi hương nồng độc đáo kia lập tức tản ra, cả căn phòng đều tràn ngập mùi rượu lâu năm, cho dù là người không biết uống rượu, cũng sẽ bị mùi rượu này hấp dẫn.

Lý Đại Trù nhanh chóng cầm chén qua, rót cho mình một chén đầy, hưng phấn nói: “Đây là ngũ lương thiêu quý giá của ông năm đúng không? Ôi chao, vò này ít nhất đã cất giữ hơn mười năm, bằng không đâu có mùi hương nồng đến vậy. Cháu không biết chứ, bình thường ông già kia coi rượu này thành bảo bối, không dễ dàng lấy ra uống, năm đó anh Hổ Tử của cháu kết hôn, chú ngày đêm vất vả không ngừng làm việc cho nhà ông ấy ba ngày, ông ấy mới tặng cho một vò nhỏ ngũ lương thiêu cất giữ mười năm, mùi vị kia chú ngẫm lại thôi đã kích động.”

Nói xong, hắn khẩn cấp nhấp một ngụm rượu màu vàng óng ánh, hưởng thụ nheo mắt lại.

“Có khoa trương như vậy sao?” Lý Tiểu Trù không quá tin tưởng, tùy tiện uống một ngụm, sau đó ánh mắt đột nhiên trợn tròn lên: “Sao lại thơm đến như thế chứ, em lại không phải chưa từng mua rượu lâu năm ông năm bán, nói là rượu cất giữ năm năm, nhưng một ngụm kia bị sặc đến khiến em rơi cả nước mắt, đâu thơm đến như vậy?”

Lý Thanh Vân cười nhạt, không nói gì, chẳng lẽ nói cho bọn họ biết, đây là hiệu quả sau khi để trong hầm ngầm tiểu không gian của mình hay sao? Khử đi vị cay xè của rượu đế, hút vào linh khí thuần khiết của tiểu không gian, trừ bỏ mùi rượu ra, còn có một mùi thơm ngát của thiên địa tự nhiên, có mùi thơm ngát này, toàn bộ rượu sẽ sinh ra một luồng linh tính.

Dư Quân nửa tin nửa ngờ, mắt lạnh nhìn biểu diễn khoa trương của hai đầu bếp, có thần kỳ như vậy sao, mình lại không phải chưa từng được uống rượu ngũ lương và Mao Đài chân chính, lại nói rượu kia danh tiếng lớn, nhưng mùi chỉ có vậy. Ừm, Mao Đài Phi Thiên hơn mười năm quý giá vẫn không tệ.

Nghĩ như vậy, hắn cũng thử nhấp một ngụm nhỏ, vừa nếm thử, hắn không dừng miệng được. Một chén này hơn ba lạng, hắn một hơi uống hết nửa chén, vẫn chưa thỏa mãn khen ngợi: “Rượu ngon! Chuyến đi hôm nay đáng giá!”

“Ha ha, đừng chỉ lo uống rượu, mọi người ăn cá đi, nếm thử đầu bếp của tay nghề thôn chúng tôi.” Lý Thanh Vân biết rõ mối làm ăn này không chạy thoát được, uống rượu của ta, ăn đồ của ta, hắn không tin có mấy người chống cự nổi mùi vị cực phẩm này.

Bình Luận (0)
Comment