Lái buôn rau kia vừa nghe thấy Chu Lệ Văn mua rau giá 20 tệ một ký, gần như trợn trừng mắt ra, nghẹn đến đỏ bừng mặt, cuối cùng quát: “Nói bậy! Rau dưa gì có thể bán được 20 tệ một ký! Rau làm bằng vàng à?”
Hôm nay Chu Lệ Văn thật sự tức giận, hai tay chống nạnh, khiển trách: “Ai cần anh lo, lái buôn rau bình thường các anh không mua nổi, không có việc gì đừng ở đó chen lời! Ở đây còn có cá nước ngọt 60 tệ một ký nữa đấy, các anh muốn không? Muốn? Hừ hừ, bà đây còn không mua được đây này, các anh không nhìn thấy chúng tôi đã tranh đoạt nửa ngày sao?”
Lý Thanh Vân vội chạy tới, giữ chặt lấy cánh tay Chu Lệ Văn, đoán chừng dì cả của người đẹp đây đến, trạng thái hôm nay luôn không đúng, dáng vẻ bình thường là phong tình vạn chủng, sao hôm nay lại giống như mụ dạ xoa Tôn Nhị Nương chứ?
Đều là lái buôn rau trên huyện, không thể đắc tội được, tuy rằng lời Chu Lệ Văn nói là tình hình thực tế, đây không phải là lĩnh vực lái buôn rau bình thường nên giao thiệp.
Rau dưa và hoa quả do Lý Thanh Vân dùng nước suối không gian tưới ra thuộc về sản phẩm cao cấp, trước mắt đang mở rộng thị trường, do đó định giá không cao, nếu như thật sự tìm được con đường thành phố lớn cấp cao, giá tăng gấp bội đều có nhà hàng cấp sao muốn cướp lấy.
Nhà giàu của thế giới này nhiều lắm, người thường không thể hiểu được thế giới của nhà giàu, vì mặt mũi, tuyệt đối chỉ chọn đắt chứ không đúng, càng huống hồ rau dưa không gian được Lý Thanh Vân trồng ra có thể điều tiết cơ năng thân thể, thậm chí trừ bỏ một ít tai họa ngầm trên thân thể. Nếu như sau khi nhãn hiệu thành công, giá tăng gấp bội, nhà giàu cũng sẽ không thể nhíu mày.
Giống như hiện giờ, giá mục tiêu của Lý Thanh Vân đã đạt đến cực hạn của thành phố này, đã có chủ của ba nhà hàng lớn muốn cướp lấy. Nhưng mà rau dưa bình thường của nhà Lý Thiết Trụ ở bên cạnh, vài xu một ký, gần như tặng không, lái buôn rau người ta vẫn tỏ vẻ khó gần. Đây là chênh lệch.
Vừa khuyên can Chu Lệ Văn xong, Dư Quân đã nhịn nửa ngày ở bên kia không đợi kịp nữa, kêu lên: “Người anh em Thanh Vân, mình đừng lãng phí thời gian nữa, trong nhà hàng của tôi vẫn còn đang chờ cá dùng. Nếu như trưa nay không về kịp, nhà hàng đều phải đóng cửa. Đều do tôi, đi đến Tiểu Thang Sơn một chuyến đưa tặng thăm vài vị khách quý, không dự đoán được cá sống ở trong nhà hàng bị người mua gần hết, cả cá để cho bản thân bọn tôi dùng đều không có. 60 tệ một ký thì 60 tệ đi, hôm nay tôi muốn mua hơn 500kg, không… Xe vận tải nhỏ của tôi có thể đựng được bao nhiêu, tôi lấy bấy nhiêu.”
Lửa giận của Chu Lệ Văn không giảm, đối chọi gay gắt nói: “Nghĩ hay lắm! Nếu như Lý Thanh Vân bán 60 tệ một ký, Thục Hương Các tôi bao hết. Nhà hàng chúng tôi có hồ cá riêng, một lần có thể thả hơn 1000kg, cùng lắm thì tôi đông lạnh mấy ngàn ký, không tin không bắt hết được hồ nước này.”
Điền Mục vẫn luôn không nói gì cũng không lạnh nhạt nữa, hắng giọng nói: “60 tệ một ký coi như là giá cao nhất của cá hoang dại thành phố này, lại cao nữa nhà hàng chúng ta sẽ không có lời. Mọi người tranh đoạt như vậy cũng không phải là cách hay, không bằng mọi người chia đều đi! Sau khi chia đều, mọi người mang về nuôi trong hồ cá, sau đó chúng ta lại chờ người anh em Thanh Vân đây đưa một lứa cá nước ngọt khác ra thị trường.”
Vẫn là Điền Mục khôn khéo, biết rõ cướp nữa thì giá sẽ bị đẩy lên rất cao, nên hắn dứt khoát nhường một bước, không định bao toàn bộ nữa, đưa ra một phương án trung hòa, cũng cố định giá ở trên 60 tệ một ký.
Hai lái buôn rau ở bên kia giống như bức tượng gỗ, hồi lâu đều không hề động đậy, nghĩ rằng hôm nay gặp quỷ, sao lại gặp được một nhóm người điên? Ở trong thôn vùng núi hẻo lánh này lại tiêu 20 tệ một ký thu mua rau dưa, tiêu 60 tệ một ký thu mua cá nước ngọt?
Khi bọn họ đang ngẫm nghĩ xem có phải gặp kẻ lừa đảo không, Lý Thanh Vân đột nhiên nói: “Được, làm theo cách của anh Điền nói. Mọi người chia hết cá trong hồ nước này, đỡ phải cướp đến cướp lui, tổn thương hòa khí giữa bạn bè. Hơn nữa, sau khi dọn dẹp sạch những cá tạp này, tôi cũng định nuôi thứ khác.”
Điền Mục vốn định khuyên Lý Thanh Vân tiếp tục nuôi cá nước ngọt thông thường, nhưng vừa nghĩ đến hôm nay không phải lúc, trước cướp số định mức nên được vào tay đã rồi tính. Má nó, ngẫm lại là đau lòng, một con cá 2,5kg, giá vốn chính là 150 tệ, cộng thêm tiêu hao khác của nhà hàng, chi phí phục vụ nhân công, một con cá nấu chín không bán 180 tệ một phần thật có lỗi cho sự vất vả của mình.
Chu Lệ Văn của Thục Hương Các cũng ôm tâm tư như vậy, nghĩ xem kiếm chi phí hôm nay từ trên giá đồ ăn về như thế nào.
Khi Lý Vân Thông và Miêu Đản thở hổn hển ôm dưa hấu về đến, còn chưa hiểu ra làm sao, chợt nghe thấy phân phó của Lý Thanh Vân, kêu bọn họ chuẩn bị sẵn sàng xuống hồ bắt cá. Ba của Lý Thanh Vân thì không tham gia vào chuyện mặc cả, nghe thấy đã bàn xong giá, mới đi lều cỏ xách máy bơm, chuẩn bị rút hơn phân nửa nước ở trong ao cá, như vậy mới có thể bắt được sạch sẽ cá trong hồ.
Nhóm người Lý Thanh Vân bận rộn chuyện bơm nước bắt cá, lại dọa ngốc nhóm lái buôn rau từ trong thành phố đến, hóa ra chuyện này là thật, không phải đang đùa giỡn bọn họ. Còn hàng xóm Lý Thiết Trụ càng xấu hổ để gục đầu, ngồi ở bên cạnh hút thuốc. Hôm nay hắn mới rõ, người so với người tức chết người, hàng so với hàng là đồ bỏ, cải trắng cải củ nhà mình trồng bán không được, còn rau dưa nhà Phúc Oa trồng thì người ta tranh nhau mua, cá nuôi ra cũng được cướp lấy… Hả, nếu như nói nuôi cá, chẳng phải trong hồ nước đầu ruộng nhà mình cũng có cá sao? Cá bột thả cùng ngày, phương thức nuôi thả giống nhau, thậm chí cả kích cỡ cũng không khác.
Lý Thiết Trụ đột nhiên nhảy dựng lên, vô cùng kích động nói: “Trong hồ nước nhà tôi cũng có cá, chính là ở bên cạnh, chỉ cách hồ nước này một đường đá rộng hơn mười mét. Vài ông chủ, mọi người có hứng thú thì đi qua xem? Đều là hoàn cảnh giống nhau, nước giống nhau, hương vị chắc chắn không sai biệt nhiều lắm.”
Điền Mục, Chu Lệ Văn, Dư Quân đồng thời sửng sốt, nhìn nhau thoáng qua, giống như đâm phá một tầng vải thưa, đã rõ ràng.
Đúng vậy, vì sao bản thân lại rơi xuống hố không ra chứ, sao lại không nghĩ đến chuyện qua hồ nước bên cạnh nhìn xem?
Lúc trước Dư Quân đến mua cá, chạy xem rất nhiều hồ nước, nhưng chưa từng thử cá ở ao bên cạnh? Hắn cảm thấy là bị che mắt, thậm chí lúc trước cho rằng ao cá bên cạnh cũng là của nhà Lý Thanh Vân, cho nên không thử.
“Lý Thanh Vân, mọi người cứ bận rộn đi, bọn ta đi sang bên cạnh nhìn xem. Cậu yên tâm, cho dù cá trong hồ nước nhà này và cá cậu nuôi có cùng một hương vị, giao dịch giữa chúng ta cũng sẽ không hủy bỏ.” Sợ Lý Thanh Vân hiểu lầm, lúc bọn họ đi, ai nấy đều cam đoan chắc chắn.
Lý Thanh Vân mới không sợ bọn họ lỡ hẹn, đồng thời cũng có thể hiểu được tâm tình của Lý Thiết Trụ, chỉ cảm thấy hắn đáng thương, không định trách tội hắn. Điều này cũng là một phương hướng hắn nỗ lực trong tương lai, muốn dẫn cả thôn làm giàu, thay đổi diện mạo nghèo khó của thôn mình.
Đặt xong vị trí bơm nước, khởi động, bắt đầu vù vù hút nước ra. Ở giữa hồ nước và đường lớn có một cánh rừng tạp, bên dưới cánh rừng là đất trũng cao thấp không đều, năng lực chứa nước thật mạnh. Lý Thanh Vân mở hai ao lươn chính là lợi dụng ao nhỏ tương tự để đào.
Rong năm nay rất tốt, rút vài lần vẫn chặn bộ lọc ống bơm nước, nhưng người hỗ trợ thật nhiều, dọn dẹp bộ lọc xong, có năng lực tiếp tục bơm nước. Lý Vân Thông và Miêu Đản lại mượn hai bệ máy bơm từ nhà người ta, gia nhập nhiệm vụ bơm nước.
Chờ Điền Mục, Dư Quân, Chu Lệ Văn tỏ vẻ thất vọng quay lại, nước ở trong hồ đã rút đi hai phần ba, còn một tầng nước nhàn nhạt, con cá trắng như tuyết điên cuồng nhảy lên, lực đàn hồi kinh người, thậm chí có không ít cá nhảy lên trên bờ.
Trong thôn bán cá, người vây xem thật nhiều, lại không có ai dám trộm cá, kể cả nhìn đều không cần nhìn đã có người hỗ trợ bỏ cá vào trong két nước chuyên dụng. Nơi thị trấn nhỏ hẻo lánh này, trừ bỏ mấy kẻ lưu manh ra, phần lớn mọi người còn giữ vững đạo đức tốt đẹp truyền thống.
Lý Thanh Vân mang theo hai con chó săn tuần tra, đều không cần giơ tay, thấy bọn họ quay về, cười hỏi: “Thế nào? Cá nhà ông ấy và cá nhà em có gì khác nhau?”
Chu Lệ Văn nói: “Khó mà nói! Nếu như không so sánh, coi như là cá nước ngọt chất lượng hàng đầu rồi. Nhưng mà vừa so sánh với cá nhà cậu, thì không có tâm tư mua nữa. Bọn tôi làm kinh doanh ăn uống cao cấp, thà rằng bị cậu ác độc làm thịt mười ngàn, cũng không muốn mua những nguyên liệu nấu ăn cấp thấp kia. Danh tiếng tốt của nhà bọn tôi không phải tiền có thể mua về.”
Điền Mục càng thêm trực tiếp, nói: “Người anh em Thanh Vân, sau khi dọn hồ nước xong, cậu chuẩn bị nuôi cá gì? Anh đây muốn đặt trước một ít.”
Dư Quân cũng nói: “Có nguyên liệu nấu ăn cao nhất mới có thể làm ra món ăn ngon đỉnh cấp được. Hôm nay khi tới đây ba tôi đã nói, chỉ cần có thể liên tục lấy được cá sống ở đây, Xuyên Phủ Ngư Vương nhà tôi chắc chắn có thể trở thành nhà hàng cao cấp nhất khu vực Xuyên Thục. Cậu nói đi, tiếp theo cậu chuẩn bị nuôi cái gì, tôi cũng muốn đặt.”
Thấy toàn bộ hứng thú của bọn họ đều bị treo lên, Lý Thanh Vân cười nói: “Nếu như em định nuôi cá chình, không biết anh chị có hứng thú tiếp tục hợp tác không?”
“Cá chình?” Mấy người nghe xong, lập tức hít sâu một hơi khí lạnh. Giá cá chình nhân công nuôi dưỡng ra chừng 160 tệ một ký, nếu như chất lượng đạt đến tiêu chuẩn cá chình hoang dại, 600 tệ một ký đều có người muốn cướp lấy.
Sau trầm mặc ngắn ngủi, Dư Quân cướp trả lời trước: “Muốn, chắc chắn muốn! Chỉ cần cá cậu nuôi ra có chất lượng tốt, hương vị tốt hơn cá bình thường, Xuyên Phủ Ngư Vương tôi vẫn muốn, giá tuyệt đối khiến cậu hài lòng.”
Có hắn làm đầu, hai nhà khác chắc chắn không lạc hậu, ào ào tỏ vẻ, không quan tâm Lý Thanh Vân nuôi cá gì, chỉ cần chất lượng đạt đến yêu cầu, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua.
Lý Thanh Vân âm thầm thả lỏng một hơi, có ba nhà hàng với mối quan hệ cạnh tranh này, trong khoảng thời gian ngắn, vấn đề tiêu thụ nông sản phẩm nhà mình không cần phải lo lắng. Muốn phát triển lớn mạnh, còn cần thời gian nhất định… phối hợp với thôn dân.
Bắt cá là một công việc chậm rãi, không gấp được, bắt xong một lần còn phải quay trở lại bắt một lần nữa, bởi vì cho dù làm như thế nào, đều sẽ có cá lọt lưới. Bắt được hai mươi mấy con ba ba già, không phải cá không bán, được hắn ném vào trong thùng nước riêng, chờ dọn dẹp sạch sẽ lại tìm chỗ xử lý chúng nó. Con ba ba già lớn nặng gần 10kg kia cũng bắt được, sợ ngây người đang vây xem. Điền Mục thèm thuồng, thầm định ra giá cao mua nó, nhưng bị Lý Thanh Vân từ chối. Đây là một con ba ba cái, có lẽ lập tức sẽ đẻ trứng, hiện giờ bán đi thật đáng tiếc.
Nếu như chỉ là một chiếc xe vận tải nhỏ chở cá sống, chỉ có thể chứa được hơn 500kg. Nhưng kể từ sau khi bọn họ quyết định phân chia xong cá trong hồ nước này, lại gọi điện thoại liên hệ với công ty vận chuyển hàng hóa ở trong huyện, mỗi nhà gọi tới một chiếc xe vận tải lớn chở cá sống, đựng đầy thậm chí có thể đựng được 3000-3500kg cá kèm nước.
Bắt đến chiều mới bắt xong cá ở trong hồ nước, trừ bỏ con ba ba già ra, lại có đến hơn mười con cá quả lớn và mười con cá đen nhỏ. Ba của Lý Thanh Vân oán giận, nói sớm biết khó bắt như vậy, còn không bằng tháo sạch nước trong hồ, như vậy không cần tốn công đến thế. Đặc biệt là những con cá quả này, nếu như không bắt sạch sẽ, cho dù nuôi cá gì đều sẽ bị chúng nó tai họa thật nhiều.
Ba con cá quả dài nhất lại dài đến hơn 2 thước (1 thước = 1/3 mét), cá quả như vậy, cực kỳ hung tàn, vài ngụm có thể ngốn sạch một con cá trích lớn. Nếu như con cá quả như vậy nhìn thấy cá chình bột, gần như một ngụm một con, kể cả nhai đều không cần. Cho dù cá chình ở trong đầm nước không gian đã lớn, cũng không phải là đối thủ của cá quả hung tàn, tất cả đều bị ăn sạch.
Lý Thanh Vân đứng bên cạnh bờ hồ đục ngầu, cảm thấy rất khó giải quyết, cần thiết phải triệt để dọn dẹp hồ nước nhỏ này một lần, tìm toàn bộ cá nước ngọt loại hung tàn như cá quả, cá trê này ra, như vậy mới có thể yên tâm nuôi cá chình.
“Người anh em Thanh Vân, thời gian không còn sớm, chúng ta thanh toán tiền hàng trước. Tôi được phân 1500kg cá sống, tiền mặt mang đến hôm nay không đủ, cậu đọc số tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi lập tức kêu người chuyển tiền.” Dư Quân gấp đến độ toàn thân là mồ hôi, buổi trưa trong nhà hàng không có cá ngon cung ứng, đã chọc tức vài vị khách quen, buổi chiều còn không cung ứng cá cực phẩm, sợ rằng danh tiếng vừa đánh ra sẽ bị phá hủy.