Sau khi về đến nhà, Lý Thanh Vân nên làm gì thì làm đó, vốn không coi trọng cú điện thoại của thư ký Chu. Đã không thông báo cho chính phủ địa phương, cũng không thông báo cho ủy ban thôn, chỉ gọi điện thoại cho mình, nhất định là lấy thân phận tư nhân đi du ngoạn, không cần làm ầm ĩ, thậm chí kể cả ba mẹ hắn đều không báo cho.
Giống như bình thường, về lều dưa ngủ, ban đêm tiến vào tiểu không gian, luyện tập Cầm Nã thuật Tôn Đại Kỳ dạy. Mệt mỏi thì tắm nước suối không gian, rửa linh hồn, gia tăng sức mạnh của linh thể. Khát thì kêu linh thể quay về thân thể, rót đầy một chén nước suối không gian, tinh tế nhấm nháp tư vị do linh khí toát lên.
Thời gian bên ngoài một ngày tương đương với mười ngày trong không gian, thời gian một đêm ít nhất tương đương với bốn năm ngày bình thường, nếu như tinh lực tràn đây, có thể làm rất nhiều chuyện.
Luyện quyền xong, thấy nhàm chán, nên tỉa cành cho ba cây trà Vọng Tiên, cắm một hàng ở quanh đầm nước, sau đó giội nước suối không gian lên, thời gian một đêm có thể nhìn thấy chúng nó sống sót, mọc ra cành mới.
Thiết bì thạch hộc cắm ngày hôm qua đã sống, sức sống tràn đầy, xanh biếc như chim trả, hôm nay cắm trà cũng sẽ không có vấn đề, bởi vì trồng bất cứ loại thực vật gì ở trong không gian, còn chưa từng chết héo. Hạt sen mới ngâm hôm qua cũng nảy mầm, Lý Thanh Vân trồng mười mấy hạt ở trong đầm nước không gian, phần còn lại không động đến, chuẩn bị dọn xong hồ nước bên ngoài rồi tính.
Sáng sớm, Lý Thanh Vân tỉnh lại, đầu tiên đánh một bộ Cầm Nã, coi như hoạt động gân cốt. Sau đó lấy xiên cá, chuẩn bị dọn dẹp cá quả lọt lưới ở trong hồ nước.
Tối hôm qua lúc trở về, Lý Đại Trù để lại cho hắn một phần thịt lửng lợn, hương vị thật sự không tệ. Nhưng hương liệu bỏ vào nhiều quá, ngược lại không ăn ra hương vị của bản thân nó. Lý Thanh Vân ầm ĩ không ngon bằng cá quả, bảo ngày mai dùng xiên cá đi bắt mấy con lên, kêu Lý Đại Trù làm cá ăn.
Do đó, hắn còn chưa ăn xong bữa cơm, Lý Tiểu Trù con trai Lý Đại Trù đã lấy xiên cá cho hắn. Đây là xiên cá ba tiêu đơn giản nhất, tiêu có ngạnh, chỉ cần đâm trúng, cá khó có thể trốn thoát.
Trong nhà Lý Thanh Vân cũng có xiên cá, nhưng mà là loại xiên năm tiêu, nhìn hơi ngốc, phạm vi công kích khá lớn, vừa xiên là năm lỗ thủng. Đối phó với cá quả có thân mình nhỏ này, mấu chốt chú ý độ chính xác và sức mạnh, xiên năm tiêu ngược lại hơi vướng bận.
Lý Thanh Vân mang theo chó săn, vòng quanh hồ nước hơn nửa vòng, cũng không tìm thấy được cá quả.
Có lẽ chúng nó ẩn trong nước bùn, cho dù ánh mắt của Lý Thanh Vân lại tốt nữa, cũng không thể xuyên qua nước bùn được. Đang lúc gấp rút định xiên mấy con ếch, đã thấy ánh ban mai dâng lên từ phía Đông, một chút ánh mặt trời đỏ bừng chiếu vào hồ nước.
Đột nhiên, một chút cỏ khô đen thùi khẽ động, có vài bong bóng phun ra từ trong đó, một con cá quả đầu như con rắn màu nâu đen, chậm rãi thò ra, bơi ra khỏi che giấu của rong, thân thể cực lớn hoàn toàn lộ ra. Giỏi thật, lại dài đến hơn hai thước, không hề nhỏ hơn mấy con bắt được hôm qua.
Lý Thanh Vân mừng rỡ, kích động nắm chặt xiên cá, tay kia thì nắm chặt dây đuôi, tinh thần lực tập trung vào thân thể con cá quả, giống như ném lao, vèo phát ra một tiếng xé gió.
Mặt nước mong manh lập tức bốc lên kịch liệt, nước bùn dâng lên, một mảnh nước này trở nên đục ngầu không rõ, lại lộ ra một ít đỏ tươi ở trong nước bùn, đỏ tươi không ngừng lan rộng, giãy giụa cũng càng kịch liệt hơn. Nhưng xiên cá chìm vào trong nước một nửa, cắm cực sâu, con cá quả cực kỳ mạnh này lại giãy giụa không xong.
“Ha ha, bị Thần Xiên Thái Bảo Lý Thanh Vân tao để mắt đến, mày còn có cơ hội chạy trốn sao?” Lý Thanh Vân cười quái dị cực kỳ tự kỷ, mở dây đuôi trên thân xiên ra, kéo con cá quả còn đang giãy giụa kia lên.
Hai con chó con hưng phấn sủa gâu gâu, giống như đang ủng hộ hắn. Đương nhiên cũng có thể là muốn ăn, không thấy chúng nó cuống đến liếm đầu lưỡi, nước miếng ào ào nhỏ giọt sao.
Dùng xiên cá nâng con cá quả này lên, cảm thấy nó nặng chừng 1,5-2kg, cá quả lớn như vậy, đã rất hiếm gặp. Đương nhiên, ở trong một vài hồ chứa nước lớn, cá quả dài hơn một mét có thể nặng đến chừng 5kg.
Lý Tiểu Trù đang ngồi bên bờ sông đánh răng, vốn định súc miệng xong thì đi xem Lý Thanh Vân xiên cá, không nghĩ tới một cái răng còn chưa đánh xong, hắn đã xiên lên được một con cá quả lớn.
“Anh Phúc Oa, anh giỏi thật đấy! Một lần đã thành công.” Trừ bỏ sùng bái ra, cũng không có lời nào có thể nói. Thật ra trẻ con sinh ra lớn lên ở trấn Thanh Long đều có kỹ năng độc đáo riêng, Lý Tiểu Trù cũng biết xiên cá, chính là tỷ lệ thành công không cao thôi, ra tay mười lần có thể thành công ba bốn lần đã là may mắn.
“He he, bình thường thôi.” Lý Thanh Vân khiêm tốn cười, cũng rút xiên cá ra khỏi thân cá quả, lấy tính phối hợp và lực khống chế thân thể của hắn hiện giờ, bách phát bách trúng cũng không có áp lực bao nhiêu.
Khi Lý Thanh Vân xiên con cá quả lớn thứ hai lên, Miêu Đản đã dụi mắt đi đến, hắn sớm thành quen với năng lực xiên cá của Lý Thanh Vân, lầu bầu nói: “Anh Phúc Oa, thôi bỏ đi, chúng ta rút sạch nước, sau đó đào bùn ra, bắt toàn bộ cá lọt lưới lên! Anh xiên từng con một thế kia, vậy định xiên tới khi nào? Có thể xiên con lớn, vậy con cá quả nhỏ giấu ở dưới đáy bùn, anh xiên thế nào?”
Lý Thanh Vân đều rõ ràng những đạo lý này, nhưng mà hắn nghĩ tới xiên cá đến nghiện. Cá quả nhỏ thật sự giống như cá chạch, bắt thế nào đều bắt không hết, càng huống hồ còn có vô số quả trứng đang giấu ở bất cứ chỗ nào bên dưới đáy hồ nước, qua một khoảng thời gian, sẽ ấp ra một đám cá quả mới, thật sự giết không hết, xiên không xong.
Một ít cá quả còn có thể gia tăng sức sống của loại cá khác trong nước, có sự tồn tại của kẻ săn đuổi thì mới có thể dọn dẹp được cá nhỏ ốm yếu khác, khiến cho sinh thái dưới nước duy trì một phạm vi khỏe mạnh hợp lý.
“Ăn xong bữa sáng lại đi bơm nước! Hiện giờ…” Lý Thanh Vân nói xong, lại phát hiện ra một con cá trắm cỏ lớn lọt lưới, lưng của con này cũng đen nhánh, nên vừa động đã lộ, một xiên bắt lên, nặng đến hơn 5kg.
Miêu Đản hú lên quái dị: “Ngày hôm qua chúng ta vòng lưới hơn mười lần, như vậy còn có cá trắm cỏ lớn lọt lưới, quá không có thiên lý!”
Lý Thanh Vân an ủi: “Là nước hơi nhiều, lúc đó nước còn đến thắt lưng, hôm nay tháo sạch nước, rắc chút phấn tiêu độc, dọn dẹp sạch sẽ triệt để.”
“Rắc phấn tiêu độc cái gì, dùng vôi sống là được, tiết kiệm tiền.” Miêu Đản rất tiết kiệm, biết rõ làm thế nào để tiết kiệm tiền cho Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ, gật đầu, nói: “Được rồi, hiệu quả không khác lắm, dùng loại nào cũng được. Dùng vôi sống thì tối đa chờ thêm bảy tám ngày, chờ độc tính trong vôi biến mất mới có thể thả cá giống. Nhưng cũng không sai biệt lắm, dù sao chứa nước tự nhiên cũng cần một khoảng thời gian. Đương nhiên, dùng vôi sống cũng có chỗ tốt, một ít cá bột tạp và bọ nước đều bị giết hết, kể cả cá quả non đều không chạy thoát. Chỉ có cá chạch có sức sống mạnh, thật sự là con gián giết không chết.”
Sau khi ăn xong, Lý Vân Thông cũng đi tới, hỗ trợ bơm nước.
Một lần này định lật cả bùn lên, do đó rút sạch nước.
Sau khi rút nước xong, Lý Thanh Vân tìm cái xẻng, bắt đầu dàn hàng lật bùn lên, tìm được cá chạch và cá quả ẩn mình trong đó.
Lươn hoang dại cũng có không ít, nhưng phần lớn chúng nó giấu mình ở trong nước bùn trên bờ, có hang để ẩn nấp, có thể thông khí.
Xét về năng lực nhịn thở, cá chạch và cá quả có thể bỏ xa lươn vài ngã tư, khi nuôi dưỡng lươn đều phải thêm rong vào trong ao. Rong bình thường không phải để cho lươn ăn, mà để cho chúng nó nghỉ ngơi, thân mình dựa vào trên rong, lộ đầu ra, hít thở không khí ở trên mặt. Nếu như không có rong hoặc thứ gì khác để nâng thân thể lên, kết cục cực thảm, không phải mệt chết thì là chết đuối.
Giữa trưa Lý Tiểu Trù không có việc gì nên cũng xuống dưới bùn hỗ trợ. Ba mẹ của Lý Thanh Vân đã sớm chuẩn bị thùng nước thật lớn, cá chạch bỏ vào một thùng, lươn đặt vào một thùng, cá quả và các cá tạp khác thì đặt ở trong một thùng, thậm chí còn có thể tìm được vài con ba ba nhỏ.
Số lượng cá chạch ra ngoài dự kiến của mọi người, còn chưa lật một nửa bùn đã bắt được hai thùng nước.
Lý Thanh Vân kêu ba mẹ chọn lựa, lớn cân nhắc bán đi hoặc ăn, nhỏ thả vào trong ao lươn, nuôi lẫn với lươn.
Lươn và cá chạch có thể nuôi lẫn, dân địa phương đều biết rõ. Lý Thừa Vân chọn mấy con cá chạch lớn nặng nhất, toàn bộ còn lại thả vào trong ao lươn, theo cách nói của hắn, dù sao hiện giờ không thiếu tiền, ăn lại ngán rồi, không bằng thả cả vào đó, để lớn sinh nhỏ, nhỏ lớn lên lại sinh nhỏ tiếp.
Được rồi, logic này thật lớn mạnh, cũng là tư tưởng thói quen lười nuôi của địa phương, Lý Thanh Vân có nước suối không gian, có thể bù các loại vấn đề.
Toàn thân cá chạch lớn được lấy ra kia gần như biến thành màu vàng, mỗi con đều dài chừng chiếc đũa, sức lực rất lớn, vặn vẹo ở trong thùng nước, định nhảy ra ngoài. Phải nói chứ thùng sắt cao 40-50cm kia lại không ngăn được chúng nó, không quá nửa tiếng đã có hơn mươi con cá chạch lớn nhảy ra. Đành chịu, nhanh chóng tìm một phiến đá úp lên trên chốc, lúc này mới chặn được cá chạch tiếp tục bỏ chạy.
Lý Thanh Vân và các bạn nhỏ của hắn đang bận rộn đến đổ mồ hôi như mưa, lại nghe mẹ Trần Tú Chi ở trên bờ kêu lên: “Con yêu, di động của con reo, tên là thư ký Chu!”
Lý Thanh Vân nhếch miệng, chửi tục một câu, vừa bận rộn đã quên mất chuyện này, lãnh đạo và phu nhân lãnh đạo của thư ký Chu định tới trong thôn câu cá, đó không phải là người thường, muốn từ chối đều không tự tin.
“Mẹ, mẹ nhận hộ con với, nói con đang ở dưới hồ bắt cá chạch. Nếu như bọn họ đến đây, kêu bọn họ cứ đi thẳng đến, để lát nữa con lên bờ, sẽ gọi lại cho bọn họ.” Lý Thanh Vân nói xong, một lần nữa phân phối lại khu vực cho các bạn nhỏ, dọn dẹp hồ nước này cần dàn hàng lật bùn, nếu không sẽ có rất nhiều cá chạch chạy thoát.
Lý Thanh Vân còn chưa lên bờ, đã nhìn thấy chiếc Audi A8 do thư ký Chu lái xuất hiện ở trên đường lớn phía Tây hồ nước.
Hôm nay coi như bọn họ may mắn, công trình mở rộng đường núi đã xong, tảng đá trên đường cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trước mắt đang làm lan can đường quốc lộ. Do đó xe hơi của bọn họ mới có thể đi qua được.
Mẹ Trần Tú Chi cầm điện thoại, thuật lại lời cho Lý Thanh Vân: “Thư ký Chu nói bọn họ đã đến…”
“Không cần phải nói, con nhìn thấy rồi. Đó, xe hơi màu đen ở trên đường là bọn họ.” Lý Thanh Vân một thân bùn, vội vàng sang cái ao rửa ráy.
Phu nhân lãnh đạo cũng tới, chỉ mặc một chiếc quần đùi có vẻ kỳ quái, toàn thân là bùn, tuyệt đối không thể đi lên chào hỏi được. Đành phải giả bộ như không nhìn thấy, xối rửa một chút, vội vàng ôm quần áo đi vào trong phòng bếp lâm thời mặc vào.
Phó bí thư Hoàng của thành phố rất trẻ tuổi, chừng bốn mươi mấy, dáng vẻ tuấn tú, vóc người rất cao, chính là thân thể vô cùng gầy yếu, luôn có cảm giác ốm đau bệnh tật. Còn phu nhân của hắn thì càng trẻ tuổi xinh đẹp, kiểu dáng quần áo mộc mạc, nhưng chất liệu vải tuyệt đối xa hoa, nhìn vô cùng có khí chất, nàng khoác tay phó bí thư Hoàng, có vẻ vô cùng ân ái.
“Ha ha, tiểu Lý đang bắt cá chạch hả, bọn tôi tới quấy rầy cậu. Nào, dẫn tôi đến bờ hồ nhìn xem, nếu như không phải thân thể không tốt, tôi cũng muốn bắt mấy con cá chạch nhắm rượu đấy. Cậu không biết chứ, hồi nhỏ nhà tôi nghèo, có thể ăn được một chút cá chạch thôi, thật sự là ban ân! Bây giờ nhìn thấy người khác bắt cá chạch lại ngứa tay.” Phó bí thư Hoàng rất giỏi ăn nói, vừa gặp mặt, nói mấy câu đã bỏ đi lo ngại của Lý Thanh Vân.